Chúng ta thật ra đã chết từ bao giờ? Weibo Vietnam

autotune

Senior Member
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.
24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."
33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.
36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."
Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".
Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.
cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.
46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.
một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.
49 tuổi, con gái lên đại học.
Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.
một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."
Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"
con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."
Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.
chắc là do rượu cay quá, có phải không?
chắc là do rượu cay quá rồi.
55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.
bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.
60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.
Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.
Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.
70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.
73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.
Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.
bạn không có chút sợ hãi.
bạn đột nhiên tự hỏi,
ta thực ra đã chết từ lúc nào?
bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,
hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.
Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.
Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.
Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.
Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,
Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.
3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay.
 
Dài quá lười đọc
Sống chết có số nên ko phải bi quan, những ngày còn lại cố gắng sống cho tốt vào :rolleyes:
 
Có phải tôi bị dejavu :cautious:

Tưởng mình tôi bị
WawmAwM.png
WawmAwM.png
WawmAwM.png
WawmAwM.png
 
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.
24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."
Tới mốc 30 mà như vậy còn chưa reset thì hơi muộn rồi. :feel_good: :feel_good:
 
18 tuổi, mình gặp nhau lần đầu ở giảng đường Đại học năm nhất. 19 tuổi, bạn đi du học bỏ mình ở lại với một trời thương nhớ. Bạn viết thư tay về nói muốn làm một người bạn “đặc biệt” của mình, mình ngu ngốc từ chối lời tỏ tình của bạn, bạn giận. 20 tuổi, nghe tin bạn về nghỉ hè, dùng hết số tiền có được và mượn thêm tiền của bạn bè mình bắt tàu từ HN đi nửa chiều dài đất nước để mong gặp bạn, mà không gặp được. Mình lủi thủi bắt tàu quay về HN vì số tiền ko đủ để ở lâu hơn. 22 tuổi, tốt nghiệp ra trường, có lần thoáng thấy hình bóng bạn trên 1 con phố HN mà đuổi theo không kịp. 25 tuổi, nghe tin bạn lấy chồng. 27 tuổi, có gặp lại bạn ở đám cưới của 1 người bạn chung. Gượng cười chào nhau mà chẳng nói được với nhau câu nào. 29 tuổi, sau 11 năm gắn bó với mảnh đất này mình bỏ HN vào SG sinh sống và lập gia đình cùng năm. 40 tuổi, nghe bài hát này mình lại nhớ tới bạn. Vậy mà 22 năm đã trôi qua. Có đôi lần mình viết cho bạn, chẳng biết gửi đi đâu, đây là 1 trong những bài viết đó. Cố nhân! Trong man mác gió sớm mưa chiều, gọi nhau hai tiếng cố nhân bao giờ cũng bùi ngùi nỗi niềm. Cố nhân nghĩa là một vùng ký ức, nghĩa là bao nhiêu đắm say mơ mộng đã phai tàn. Dẫu gương mặt ấy mãi mãi không già đi theo năm tháng, có nhớ có quên gì cũng lẳng lặng thẳm sâu trong trái tim này, chỉ là không nói ra, chỉ là không nhắc đến. Ướp với đất thì tan đi, chứ làm sao mà nhạt nhoà được. Sao tự dưng lại thành cố nhân, ai mà biết cơn cớ. Hôm xem bộ phim hành động, bỗng nhiên có một đoạn ngôn tình thật hay, "Trong cuộc đời này không bao giờ có chỗ cho câu hỏi tại sao cả, điều đến phải đến thôi. Cũng như cái bị kịch mà mày đang gặp phải, cho dù mày không muốn nó vẫn xuất hiện. Ngay cả khi mày đang hạnh phúc nhất, thì chuyện ngoài ý muốn vẫn tự gõ cửa tìm mày". Cố nhân, chắc từa tựa là vậy. Thi thoảng bước chân qua con đường quen cũ, bất chợt nghe thấy một đoạn nhạc, mắt nhìn thấy đôi giày, mũi ngửi một mùi hương quen....tất cả cứ hiển hiện về như chưa từng xa cách. Dẫu đã vời vợi muôn trùng rồi. Mark làm ra facebook, có thấp thoáng mấy lần, cũng không tìm đến. Chuyện cũ như ngày xanh, ngày xanh từa tựa cơn gió, cơn gió bay về trời rồi! Còn nhớ hay thôi, làm sao mà biết được. Tuổi 18 qua lâu rồi.
 
mấy cái thể loại emo kid như thằng thớt thì bố mỹ nó có tầm 10 năm trước rồi, đéo hiểu kiểu gì đào lại mấy bài kiểu xàm lông như này
lol.gif
lol.gif

 
Back
Top