Wintersodier6996
Member
Chuyện ma Gà nghe sợ quá nhỉ? Mà ma Gà ám là đẹp với làm ăn được em lại thấy giống Kumathong. Em có một chuyện Kumathong của nhỏ bạn thân, chính em cũng thấy, sợ lắm.
Kể nghe chơi đi bạn trong lúc đợi chờ chủ thớtChuyện ma Gà nghe sợ quá nhỉ? Mà ma Gà ám là đẹp với làm ăn được em lại thấy giống Kumathong. Em có một chuyện Kumathong của nhỏ bạn thân, chính em cũng thấy, sợ lắm.
Ông thớt uống gì mà nhiều vậy, nằm đo giường hai ngày rồi hử?Chủ thớt xin lỗi anh em, nay bà con họ hàng lên thăm nhiều, uống cũng nhiều đang viết được nữa chương nhưng tự thấy khả năng không thể tỉnh táo để ra được chương truyện chất lượng cho anh em nên xin hôm nay tạm không ra chương mới, để anh em chờ thật sự rất có lỗi hẹn mai sẽ ra 2 chương bù nhé, yêu anh em.
chuyện đầu giống hệt bà mình kể. hồi trẻ bà hay gồng gánh đi buôn chè.cái thời vẫn bao cấp ngăn sông cấm chợ ấy. buôn chè mà bị tóm dc là tịch thu hết. bà hay lên mấy vùng đồi núi dân tộc. đi nhiều quen mặt hết. dân tộc họ hiếu khách với nhiệt tình lắm. toàn mời bà ở lại ăn cơm với cho ngủ nhờ. một lần lên vào nhà kia xin nước uống thì k thấy có ai ở nhà. thế là bà cứ vào cái chum múc nước uống. uống 1 ngụm thì nghe tiếng đếm một. hai ngụm lại nghe tiếng đếm hai...đến ngụm thứ 3 thì bà sợ quá chạy đi tìm chủ nhà hỏi. chủ nhà mới bảo may cho bà là biết sợ mà hỏi đấy. chứ cứ thế mà đi thì sau thành dở dở điên điên. rồi dẫn bà về nhà. lật cái chum lên lấy ra 3 giọt máu cho bà uống.Về ma gà thì các thím trên kể hết rồi nên em xin phép kể vài mẩu chuyện khác của các cụ kể lại:
1. Bộ đội hồi xưa vào làng đóng quân, đi đến nhà kia chơi, gia chủ mời cơm. Sau đấy gia chủ đi làm, còn bộ đội ở chơi, đến bữa chưa thấy gia chủ về nên mới lấy gạo nấu cơm, cá mắm về rán. Đang ăn cơm cứ gắp cá cá lên thì lại có tiếng đếm MỘT , gắp con thứ 2 lại thấy đếm HAI, BA , BỐN,... Mấy chú mới hò nhau tìm xem tiếng đếm phát ra ở đâu, thì thấy ở góc nhà có cái chum, mở ra toàn lông gà. Các chú đi hỏi dân làng xung quanh thì họ bảo nhà đấy có ma gà. Bồ đội thì làm gì tin có ma. Thế là dân mới mách bảo đun nước sôi rồi đổ vào chum thì mai nhà kia có người chết. Hôm sau nhà đó có người chết thật.
2. Các bác nhà em thỉnh thoảng giỗ tết tụ tập vẫn kể về bà cụ nội ( bà cụ đẻ ra ông nội em) chết do bị ma gà ám. Cụ đi qua chỗ vắng có tiếng gọi, thế là cụ tưởng có hàng xóm gọi nên cụ thưa. Về cụ cũng hỏi xem lúc nãy có ai đi qua gọi cụ không thì không có. Sau cụ ốm 7 ngày thì mất, trong 7 ngày thì con cháu cũng tưởng ốm bình thường, cạo gió, nấu lá thuốc thôi. Hôm mất thầy mo vào làm lễ mới biết bị ma gà ám, nó ám xong nó lại đi chỗ khác rồi.
Số là em với đứa bạn xưa học y chung với nhau, nhưng năm 2 nó lại có bầu với bạn trai rồi phải ngưng học lại để cưới rồi đẻ. Lúc đầu em xuống thăm thì vợ chồng nó đang ở nhà mẹ chồng ở Quận Tân Phú á. Nhà nhỏ xíu à, hẻm nhỏ nữa, nó kể bên chồng coi thường nó lắm, mẹ chồng mắng chửi suốt. Rồi lúc sau nó quay ra kinh doanh onl, cũng trật duột lắm, sau lúc đi Thái Lan lấy hàng vs mỹ phẩm về bán không biết được ai mách ấy, nó mang về một con Kumathong. Ai chưa biết nghe đến nghĩ đáng sợ lắm nhưng lúc em thấy thì lại là một con búp bê dễ thương lắm, nhìn là muốn ôm ngay á. Sau đấy nó mới sinh nên nó bắt con trai gọi búp bê là chị, cho ăn ngủ như thường á. Lần đầu tiên em thấy cho nó ăn mà nỗi cả da gà luôn, kiểu bày một ly sữa, cắm ống hút vào, rồi làm một tô cơm dầm kiểu cho bé ăn rồi để lên ngay kumathong, em thề luôn, ly sữa đầy miệng mà 2 chị em quay đi nói chuyện vài câu quay lại là vơi gần nữa á, còn cơm dầm để lát là thiu, nó chỉ vào chén bảo cà rốt còn tươi là con bé không chịu ăn nè, rồi quay qua trách giống như trẻ con thật á, nỗi cả da gà. Mà từ khi thỉnh về nó làm ăn được lắm luôn, đầu năm 2020 nó ra mua luôn 2 căn nhà hẻm xe hơi kế nhau, một căn mở shop, một căn làm kho hàng, nhân viên đông kịt á. Nó kể mỗi lần má chồng mà đánh hay chửi nó là y như rằng hôm sau bả bệnh ly bì, nó với chồng cũng li dị rồi, nhân tiện có vozer nào quan tâm không? Bạn em 96, cao 1m68, cũng coi như giàu à, cao ráo, xinh xắn, có một đứa con trai coi như mua 1 được 2 Không thì em để cho ông chủ thớt à.Kể nghe chơi đi bạn trong lúc đợi chờ chủ thớt
Eo ôi... giàu có mà nuôi âm binh thế này thì có vàng tấn chất cao như núi cũng xin kiếu. Lúc trước cũng có lên mạng tìm hiểu về cái món vong con nít này thì được biết rằng ban đầu thì giàu có thuận lợi nhưng hậu vận về sau thì kinh khiếp lắm đấy bạn, không gánh đỡ nỗi là đi đời nhà ma hết luôn !!!Số là em với đứa bạn xưa học y chung với nhau, nhưng năm 2 nó lại có bầu với bạn trai rồi phải ngưng học lại để cưới rồi đẻ. Lúc đầu em xuống thăm thì vợ chồng nó đang ở nhà mẹ chồng ở Quận Tân Phú á. Nhà nhỏ xíu à, hẻm nhỏ nữa, nó kể bên chồng coi thường nó lắm, mẹ chồng mắng chửi suốt. Rồi lúc sau nó quay ra kinh doanh onl, cũng trật duột lắm, sau lúc đi Thái Lan lấy hàng vs mỹ phẩm về bán không biết được ai mách ấy, nó mang về một con Kumathong. Ai chưa biết nghe đến nghĩ đáng sợ lắm nhưng lúc em thấy thì lại là một con búp bê dễ thương lắm, nhìn là muốn ôm ngay á. Sau đấy nó mới sinh nên nó bắt con trai gọi búp bê là chị, cho ăn ngủ như thường á. Lần đầu tiên em thấy cho nó ăn mà nỗi cả da gà luôn, kiểu bày một ly sữa, cắm ống hút vào, rồi làm một tô cơm dầm kiểu cho bé ăn rồi để lên ngay kumathong, em thề luôn, ly sữa đầy miệng mà 2 chị em quay đi nói chuyện vài câu quay lại là vơi gần nữa á, còn cơm dầm để lát là thiu, nó chỉ vào chén bảo cà rốt còn tươi là con bé không chịu ăn nè, rồi quay qua trách giống như trẻ con thật á, nỗi cả da gà. Mà từ khi thỉnh về nó làm ăn được lắm luôn, đầu năm 2020 nó ra mua luôn 2 căn nhà hẻm xe hơi kế nhau, một căn mở shop, một căn làm kho hàng, nhân viên đông kịt á. Nó kể mỗi lần má chồng mà đánh hay chửi nó là y như rằng hôm sau bả bệnh ly bì, nó với chồng cũng li dị rồi, nhân tiện có vozer nào quan tâm không? Bạn em 96, cao 1m68, cũng coi như giàu à, cao ráo, xinh xắn, có một đứa con trai coi như mua 1 được 2 Không thì em để cho ông chủ thớt à.
Vì làm giàu mà bất chấp quá, dạo này tictok cũng thấy có bà chuyên live món kumathong nàySố là em với đứa bạn xưa học y chung với nhau, nhưng năm 2 nó lại có bầu với bạn trai rồi phải ngưng học lại để cưới rồi đẻ. Lúc đầu em xuống thăm thì vợ chồng nó đang ở nhà mẹ chồng ở Quận Tân Phú á. Nhà nhỏ xíu à, hẻm nhỏ nữa, nó kể bên chồng coi thường nó lắm, mẹ chồng mắng chửi suốt. Rồi lúc sau nó quay ra kinh doanh onl, cũng trật duột lắm, sau lúc đi Thái Lan lấy hàng vs mỹ phẩm về bán không biết được ai mách ấy, nó mang về một con Kumathong. Ai chưa biết nghe đến nghĩ đáng sợ lắm nhưng lúc em thấy thì lại là một con búp bê dễ thương lắm, nhìn là muốn ôm ngay á. Sau đấy nó mới sinh nên nó bắt con trai gọi búp bê là chị, cho ăn ngủ như thường á. Lần đầu tiên em thấy cho nó ăn mà nỗi cả da gà luôn, kiểu bày một ly sữa, cắm ống hút vào, rồi làm một tô cơm dầm kiểu cho bé ăn rồi để lên ngay kumathong, em thề luôn, ly sữa đầy miệng mà 2 chị em quay đi nói chuyện vài câu quay lại là vơi gần nữa á, còn cơm dầm để lát là thiu, nó chỉ vào chén bảo cà rốt còn tươi là con bé không chịu ăn nè, rồi quay qua trách giống như trẻ con thật á, nỗi cả da gà. Mà từ khi thỉnh về nó làm ăn được lắm luôn, đầu năm 2020 nó ra mua luôn 2 căn nhà hẻm xe hơi kế nhau, một căn mở shop, một căn làm kho hàng, nhân viên đông kịt á. Nó kể mỗi lần má chồng mà đánh hay chửi nó là y như rằng hôm sau bả bệnh ly bì, nó với chồng cũng li dị rồi, nhân tiện có vozer nào quan tâm không? Bạn em 96, cao 1m68, cũng coi như giàu à, cao ráo, xinh xắn, có một đứa con trai coi như mua 1 được 2 Không thì em để cho ông chủ thớt à.
Ở miền Tây Bắc còn có cả ma cà rồng chuyên an máu sống nữa đúng ko thím ?Em ở Lạng Sơn
Gửi từ Nhà xác bằng vozFApp
Nghe thế nhưng em cũng biết cái đấy có tốt lành gì đâu?Âm dương khác biệt mà nó rước vào nhà thế, con mình hư thì còn dạy được, chứ Kumathong mà quấy thì biết dạy kiểu gì? Mà giờ cũng khó nói nó, em nói thật á, nhà nó người ra kẻ vào là thế nhưng mỗi lần em sang chơi, bước vào sâu bên trong là cảm giác lạnh thấy rõ luôn ấy, dù không mở máy lạnh nhé.Vì làm giàu mà bất chấp quá, dạo này tictok cũng thấy có bà chuyên live món kumathong này
Đúng đúng, nghe mấy truyện thế này rồi nè, hôm nhắn tin ông chủ thớt cũng kể mình nghe chuyện ma cà rồng tây bắc hay lắm, mà bảo không liên quan đến cốt truyện trong thớt nên không kể. Anh em biết chuyện nào hôn?Ở miền Tây Bắc còn có cả ma cà rồng chuyên an máu sống nữa đúng ko thím ?
Ở miền Tây Bắc còn có cả ma cà rồng chuyên an máu sống nữa đúng ko thím ?
chuyện hay quá. nhưng mà người và ma k ở dc bên nhau thì sao mà duy truỳ dc nòi giống PP. thế thì làm gì có mẹ truyền cho con dc nhỉ. mà ngày vẫn đi học dc bt nữa chứ.Sau khi bắt đầu đồng khởi mấy chén liền ai cũng bắt đầu ngà ngà say, chúng tôi bắt đầu câu chuyện:
-D Vừa nói vừa liếc mắt sang phía tôi) Thế nào ,lâu không gặp nàng ,chắc cũng được việc chứ hả ?
-Tôi : Cũng bình thường như mọi khi
-T: Hôm nay về sớm thế , mọi lần thấy chúng mày ngồi nói chuyện đến gần sáng mới về cơ mà ?
-G: Đúng đấy, mọi lần bọn tao phải nuôi muỗi đợi mày đến sáng.
Tôi: (Vừa cầm chén lên ) Thôi đồng khởi cái nữa rồi tao kể cho. Uống xong chén rượu, Tôi từ từ kể hết mấy chuyện xảy ra cho 3 người họ nghe .
-D : Cầm tay mà cũng không cho cầm á. Đâu đưa tay mày ra tao xem nào có bị chai quá không hả ?
-Tôi: Vừa giơ tay trái lên vừa nói : mày sờ xem, tay mềm như da em bé đây này.
-D : mặt D biến sắc khi thấy tay của tôi và hạ giọng nói: Không ổn rồi
-G: ôi dào, mày làm như bọn tao là dân ở đâu đến không biết cái "chỉ buộc tay " này à .rồi cả lũ cười theo (kkkkk)
- Tôi +G+T : đồng thanh : Có gì mà không ổn
- D : chúng mày thấy trên tay thằng H ( tôi ) có gì không ?
-D:Tỏ ra bí hiểm: Đấy mới là vấn đề . Buộc chỉ tay này là để chống tà ma và chỉ có ma mới sợ
-T: Thế chẳng lẽ em V là ma sao .haha
-G: mày chỉ được cái chém gió là giỏi thôi D ạ
-Tôi : Thôi uống tiếp nào. Bớt đùa đi mấy cha
-D: Tỏ vẻ mặt rất nghiêm túc nói nhỏ: chuyện này không đùa được đâu. Tao nghi em V là Phí Phông rồi.
Cả đám lạng im một lúc. Trong lúc đo tôi bắt đầu suy nghĩ. Bố D là thấy cúng giỏi ,mà nhà D ,mỗi D là con trai nên bố D sẽ truyền nghề lại cho D . Vậy thì D phải hiểu rất rõ mấy chuyện này. Tôi cũng đã từng nghe những câu chuyện về PP nhưng vẫn chưa gặp bao giờ nên cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Hôm nay nghe thằng D nói mà ớn lạnh cả sống lưng. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ bao lâu này mình bên canh PP mà mình không hề hay biết. Trong lúc đang tập trung suy nghĩ, thằng D nói tiếp
-D : chúng mày có thấy kì lạ không, em V xinh đẹp như thế mà trai bản đó không ai ngó ngàng . Nếu trong bản mình có một em xinh gái thế chúng mày có để yên cho trai bản khác đến tán như vậy không?
-G,T: ờ nhỉ. Lạ quá ta
-D: H, mày có thấy ban đêm em V xinh đẹp hơn lúc đến trường không?
Tôi lại bắt đầu nghĩ lại : Đúng là nàng càng về khuya càng trở nên xinh đẹp lạ thường, đôi mắt nàng càng to và sáng như đôi mắt con mèo trong đêm tối. 2 gò má nàng hồng hào như được bôi phấn. Cơ thể nàng toả ra một mùi hương hết sức quyễn rũ . Nhưng thời đấy làm gì có mĩ phẩm . Tại sao ban đêm nàng lại có thể đẹp đến lạ thường như vậy. Chẳng lẽ nàng là PP. Chưa dứt hết các suy nghĩ trong đầu , thằng D tiếp tục nói làm tôi chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man
-D: Lúc đi lên chỗ nàng về mày có thấy hay có con chó đen đi theo ,gần đến chỗ có nước thì con chó đó mất tích không?
Nghe đến đây tôi bắt đầu nổi da gà kinh ngạc. Tại sao D lại biết hết những sự việc đó như thể tôi đã kể cho hắn nghe vậy? Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng vì những câu hỏi,người thì run run vì sợ hãi.Thằng D thấy tôi im lạng lâu nên hỏi to. " Có hay không " ? Tôi gật đầu nhẹ và lắng nghe D nói : " Vậy thì em V chắc chắn là PP rồi. Trai bản không ai ngó ngàng đến em V vì họ đã biết chắc em là PP. Và PP khi về đêm thường sẽ trở nên xinh đẹp lạ thường. Nếu nàng đã yêu ai thì đêm về sẽ bám theo để ngủ cùng. V đã hoá thành chó theo chân mày đến nhà ,nhưng khi đến gần khu vực có nước v sợ mày té nước vào làm hiện nguyên hình nên lại biến mất. Chỉ tay này đã được làm phép ,ma thấy là khó chịu chứ đừng nói là chạm vào thì cả người sẽ nóng như lửa thiêu. Nghe D nói đến đây ,lí trí của tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Tôi sợ hãi đến mức không cầm chắc được cái chén , cái chén rơi xuống làm tất cả mọi người giật mình và cang thêm phần sợ hãi. Mọi người ai nẫy đều im lặng. D vẫn bình thản nói "Thôi , làm chén lấy lại tinh thần nào " tôi và T,G sợ quá nốc luôn mấy chén. Đến lúc hơi say, chúng tôi trở nên dũng cảm và bớt sợ hơn và tiếp tục câu chuyện:
-Tôi : Nếu mày nói em V là PP, vậy có cách nào kiểm chứng không?
-D : Có 2 cách. Cách thứ nhất là mày lên chơi ,dụ em V biến thành chó theo mày đến vùng có ruộng rồi tạt nước vào con chó đó. Nhưng cứ đến gần ruộng là em nó đã tránh trước rồi nên không được.
-Tôi: thế còn cách thứ 2
D: Cách này rễ, nhưng rất nguy hiểm ,nếu để em nó phát hiện ra mình thử em nó thì có thể liên quan đến tính mạng . Mày có giám thử không ?
-Tôi: Vì tôi cũng đã say nên vỗ ngực nói to : Tao sợ *éo gì mà không dám.! Mày cứ nói đi
-T: Được , Có chí khí
-D: Ta sẽ bắt con cá về nướng lên, nhưng chỉ nướng sơ qua cho nó vừa thơm vừa tanh. Sau đó bỏ vào túi quần, rồi đến gặp em nó. Nếu em nó liên tục hắt xì hơi và nuốt nước bọt thì em là PP chắc luôn.
Tôi: Rồi , 5 ngày sau chúng ta sẽ thử
Tôi nói xong rồi cả đám ngồi uống mấy chén ai cũng say nên cả đám ngủ lại nhà D đến trưa hôm sau mới dậy về nhà.
-----------------------------------
Trong mấy ngày đó tôi vô cùng phân vân. Liệu có thể thư xem nàng có là PP ,hay tất cả chỉ là sự trùng hợp. Và nếu nàng là pp thật thì lấy nhau có làm sao. Sau đó tôi lại nghĩ chẳng lẽ mình sẽ lấy một người chuyên đi hại người khác làm vợ sao ? Tôi không muốn tin vào những điều đó. Nhưng tôi cũng muốn chứng minh nàng không phải là PP , tôi muốn thấy những điều D nói không hề xảy ra. Nhưng tôi cũng sợ hãi ,tôi sợ tôi sẽ phải chấp nhận một sự thật đó, ...
Cuối cùng ngày thứ 5 mà tôi hẹn mấy thằng đã đến. Tuy sợ hãi và không muốn tiến hành kế hoặc nhưng vì lòng kiêu hãnh của một thằng con trai ,tôi đã gom hết lòng can đảm để làm việc mà mình không hề muốn thấy kết quả. Chúng tôi tụ tập ở nhà thằng D từ sớm để chuẩn bị dụng cụ và làm vài chén cho đỡ sợ. T,G hơi chần chừ, còn D thì rất bình tĩnh nói " mày cứ làm như tao dặn ,bọn tao sẽ đi ở dưới sàn hỗ trợ mày. Tao là thầy cúng tương lai thì sợ gì mấy con PP này. Được D khích nên mấy thằng T,G bớt sợ và cả nhóm chuẩn bị và lên đường. Lúc đó tầm 9h tối .
------------------------------------
Trên đường đi lên nhà nàng chúng tôi được D dặn là không được nhắc đến việc mà chúng tôi sắp làm để tránh bị lộ. Mất một khoảng thời gian đi bộ ,lượng men trong người tôi bắt đầu bị đào thải qua mồ hồi gần hết, tôi đã tỉnh nhẹ nên hơi sợ. Trước mắt chúng tôi là ngõ vào nhà nàng. Tôi hơi chần chừ thì được D khích lệ ,D nói " bọn tao ở dưới sàn yểm trợ ,mày không phải lo ". Sau đó Cầm lấy tay tôi ,D tháo chỉ buộc tay của tôi ra vì chỉ buộc tay sẽ làm pp không dám bộc lộ bản chất khiến kế hoặch đổ bể. Mấy thằng núp ngay dưới sàn nhà yểm trợ. Tôi lên ,xin phép bố mẹ nàng như bình thường sau đó gọi nàng ra ngồi bên nhà bếp tâm sự. Ngồi được một lúc tôi tôi thấy sắc mặt em thay đổi rõ rệt từ hồng hào chuyển thành đỏ bừng như người say rượu, sau đó em bắt đầu hắt xì hơi những cú đầu tiên khiên tôi bắt đầu run sợ ,nhưng nhớ đến lời D dặn, tuyệt đối phải giữ bình tĩnh không để nàng biết mình đang sợ . Nàng cũng đang dấu những biểu hiện khác thường của mình trước mắt tôi nên cũng chẳng để ý được rằng cả người tôi đang run lên vì sợ nàng.Ngồi lâu thêm tí nữa mức độ hắt xì hơi tăng lên, nàng liên tục nuốt nước bọt như thể một người nhịn đói cả tháng trời nhìn thấy thức ăn. Tôi cảm thấy kinh hãi vô cùng nhưng vẫn cố gắng kìm nén hơi thở gấp vì tim tôi đang đập mạnh. Tôi không còn giữ được bình tĩnh nên hỏi nàng " Hôm nay có vẻ như em không được khoẻ " .Nàng quay mặt về phía tôi ,đôi mắt tràn đầy sát khi như thể muốn nuốt tươi tôi, sau đó nói với giọng cáu gắt " hôm nay em mệt lắm ,anh đi về đi " .Tim tôi càng lúc càng đập mạnh ,tôi không nói được gì chỉ gật đầu cái rồi đi về.Nàng không để ý lắm đến việc tôi đang đi về mà anh mắt đang nhìn về phía xa, tôi không giám hỏi lại vì đang quá khiếp sợ. Tôi bước xuống cầu thang đưa ra ám hiệu cho mấy thằng bạn rút lui. Ra đến đầu ngó thằng D nói " Giờ chúng ta phải chạy nhanh ra khỏi bản này ngay "
-------------------------
Khi chạy qua hết bản ,chính là nơi hoang vu mà tôi kể trên. thằng D mới hỏi tôi " mày vứt con cá nướng đấy rồi chứ" Tôi ngạc nhiên hỏi lại " m bảo tôi vứt lúc nào?. D tiếp " thôi k xong rồi , Pp sẽ lần theo mùi cá đến đây và phát hiện ra chúng ta chọc nàng " D vừa rứt câu thì trên mấy cây to có tiếng xoạc xoạc như kiểu có đá rơi xuyên qua tán cây nhưng lai không thấy gì rới xuống đất. Chúng tôi bắt đầu hoảng loạn ,tôi thò tay móc con cá trong túi vứt ra, thằng D đọc mấy câu "bùa " rồi kêu chúng tôi chạy. Chúng tôi bắt đâu chạy tức tốc xuống núi ,đằng sau vẫn nghe như tiếng từng cây đổ ầm xuống ,rồi thi thoảng lại vang lên tiếng mèo tức giận kêu thét lên. Chúng tôi chạy như không biết mệt tức tốc về đến bản tôi và bắt đầu đi từ từ . D bảo giờ nàng đã biết tôi biết nàng là PP, nàng sẽ không tha cho tôi. Tôi phải về làm ngay lễ Sheen ngay nếu không sẽ bị PP tấn công và nguy hiểm đến mạng
---------------------------------
SHEEN là lễ trừ ma của người thái, tùy theo loại ma ,và mức độ mạnh của loại ma mà có nhiều nghi thức diễn ra có thể là trừ ma ,hoặc có thể là giải hoà với ma nếu ma quá mạnh.Hoặc có thể là buổi dâng lễ vật lên Ma ,dể ma không quẫy nhiễu đời sống con người.
------------------------------------
Tối hôm đó 4 thằng ai về nhà nẫy ngủ .Có lẽ vì chạy quá mệt nên mới chui vào giường được tí tôi đã chìm vào giấc ngủ. Đang ngủ được một lúc thì tôi cảm thấy cái gì đó lạnh ngắt chạm vào người tôi khiến tôi tỉnh giấc nhưng tôi lại không thể nào mở mắt được, toàn thân như đang bị vật gì đó đè nén xuống ,cổ họng khó thở ,tôi cố hét lên nhưng chảng phát ra âm thanh nào mặc kệ khuân miệng tôi đã mở hết mức. Có lúc tôi lại cảm thấy như bay lên khỏi chiếc giường...Chắc chắn là nàng .....,lúc về thằng D đã cảnh báo mình phải đặt bùa chống pp ngay kẻo nàng tìm đến để tấn công. Có lẽ nàng quá tức giận trước hành động "xúc phạm" mà tôi vừa làm.Tôi đã đánh thức phần ma đang được che dấu bao lâu nay của nàng. Khi phần ma này trỗi dậy trong pp sẽ không còn chỗ cho tình cảm ,nàng sẽ giết tất cả những ai làm nàng tức giận. Tôi cảm thấy nàng đang hút lấy từ tôi một thứ gì đó mà tôi không thể định hình được nó. Tôi chống cự nhưng vô nghĩa sau đó dần thả lỏng cơ thể vì mệt mỏi như thể chấp nhật đầu hàng , lúc này tai tôi vẫn nghe tiếng gáy bố tôi đang ngủ say bên zan nhà đối diện, tôi muốn hét lên " bố mẹ ơi cứu con " nhưng không ai nghe thấy. Đang lúc cơn hoảng sợ bao chùm và tuyệt vọng ,thì bất chợt có tiếng con mèo kêu gầm dữ dội làm bố mẹ tôi tỉnh giấc ,bố tôi thấy bất thường liền lấy đèn pin soi về phía tôi như thấy bóng đen đang nằm đè lên người tôi ,ông biết điều gì đang xảy ra vội lao ra bật công tác điện. Đèn sáng ,bóng đen biết mất trong tíc tắc, tôi nằm bất động trên giường,.Bố tôi chạy ra cầm con dao chuôi được làm bằng đồng để lên trên giường, ngay cạnh đầu tôi.Sau đó ông đi mời thầy về để làm lễ Sheen ngay trong đêm. Các thanh niên hàng xóm chung tay mổ lợn và chuẩn bị các lễ vật để làm lễ, đến gần sang cũng đã xong. Thầy làm Sheen cho tôi được một hồi lâu sau tôi mới tỉnh. Tôi thức dậy nhìn mọi thứ xung quanh,tôi như được hồi sinh từ cõi chết trở về. Ôi. Chú mèo , chính chú mèo tôi yêu quý đã cứu tôi. (Chú mèo rất thân với tôi. Lần nào tôi đi chơi về ngủ ,chú cũng đã ủ ấm sẵn cái giường đợi tôi. Hôm đó chắc chú cũng đi tìm bạn đời nên đã về muộn. Nếu chú về muộn tí thôi là tôi xong rồi. Mèo là loài động vật rất tinh mắt và chúng có thể thấy ma .)
Thầy làm lễ Sheen xong , buộc chỉ vào cổ tôi và nói " Súyt nữa chúng ta không kịp rồi ,cũng may. Con PP đó đã hút gần hết sinh khí của câụ. Bây giờ cậu có thể yên tâm, tôi đã làm phép chỉ cần ả ta đến gần cậu 1 bước là ả sẽ nóng như lửa thiêu,đau đớn đến không chịu được.Cậu hãy ít đi chơi đêm vì giờ cậu đang yếu. Bố mẹ tôi cũng cấm tuyệt tôi không được đi đâu chơi và phải quên hết những gì thuộc về nàng.
-----------
Tuy sợ nàng nhưng tôi vẫn muốn gặp nàng ,nhớ lại hình ảnh của nàng lúc còn là con người bình thường. Tôi thiết nghĩ một người bình thường khi tức giận cũng có thể làm ra những chuyện mà bản thân họ không kiểm soát được, huống chi là ma, nên tôi không trách nàng. Tôi muốn gặp nàng lần cuối để từ biệt nàng. Một phần vì tôi vẫn còn nhớ nàng, một phần tôi thấy tự tin khi đeo trên cổ lá bùa của thầy cúng nên tôi quyết định lên gặp nàng.
-----------
Đến nhà nàng tôi bước lên cầu thang, nhìn qua thấy nàng đã ngôi bên bếp lửa đợi săn, tôi hơi giật mình và có chút lo lắng thì nàng lên tiếng :
-Nàng :" Tại sao anh lại lên đây"
-Tôi :"a nhớ em. a muốn gặp em lần cuối" .Tôi nhìn kĩ vào mặt em, em đang khóc ,những giọt nước mắt lăn dài trên gò má ; em không lấy tay lau vì sợ tôi biết em đang khóc. Tôi muốn đến bên em, ôm lấy em ,lau những giọt nước mắt đó nhưng tôi không thể đến gần em thêm được nữa. Chỉ cần bước thêm bước nữa là tôi sẽ làm em đau.
-Tôi: "em có còn muốn giết anh nữa không"
-Nàng: "Em cũng không biết nữa, em không hiểu sao mình lại làm như vậy, tại sao em lại không phải là người bình thường như bao cô gái khác, tại sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau rồi yêu nhau và giờ lại bắt chúng ta phải xa nhau. Tại sao ,tại sao, tại sao..." Vừa nói em vừa nức nở khóc. Thấy em như vậy tim tôi đau thắt lại.Tôi lấy tay giật đứt đây chỉ buộc cổ vứt xuống gầm sàn chạy vào ôm lấy nàng. "Anh sẽ không từ bỏ em, anh sẽ bất chấp tất cả đến với em " .Nàng đẩy tôi ra "Em xin anh hãy quên em đi,Người và ma không thể bên nhau, như vậy là trái với ý trời, anh hãy tìm một người vợ tốt để bố mẹ anh không phiền lòng. Chúng ta đã hết duyên rồi. Đừng bao giờ quay về đây nữa, em không muốn lại làm hại chính người em yeu thương nhất". Nàng nói rứt câu thì cơn gió to từ đâu bay đến khiến tôi nhắm mắt lại, khi gió tắt tôi mở mắt ra thì đã thấy mình đứng giữa đường về nhà.Từ trên cao có tiếng vọng xuống " Đừng bao giơ đến tìm em nữa, Vĩnh biệt anh " . Tất cả những gì xảy ra với tôi trong thời gian vừa qua nó giống như một giấc mơ vậy. Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó. Tôi hiểu được rằng nàng đã chọn con đường để tốt hơn cho cả hai. Tất cả như đã được ông trời viết sẵn kịnh bản và chúng tôi là nhân vật trong đó , không thể diễn khác đi.
-----------
Sau lần gặp cuối cùng đó, Tôi lên trên thành phố Sơn La học cấp 3 , Tôi dồn hết tâm trí vào việc học nên trái tim đã bình tâm trở lại. Thi thoảng về thăm nhà nhìn thấy chiếc khăn piêu mà nàng tặng tôi hồi đó ,tôi lại thấy nhớ nàng Nhưng càng trưởng thành tôi cũng hiểu ra rằng : " Những thứ không thuộc về mình ,mình càng muốn nắm giữ sẽ càng làm bản thân mình đau khô" . Nên tôi coi tất cả như một kỉ niệm đáng nhớ mà thôi.
Gửi từ Nhà xác bằng vozFApp