(Chuyện tình cảm 99%) Mùa hè năm ấy

Chap 7.
Sáng thứ 7, trời trong, ít mây, báo hiệu cho một ngày khá là nóng nực. Chiếc xe 50 chỗ của Đoàn Thanh niên tỉnh đã đậu sẵn trước cổng trường. Cả đội tất bậc chuyển đồ đạc, balo và treo băng rôn lên xe. Chiếc xe chở cả đội đang gặm bánh mì và nói chuyện rôm rã đến Nhà Văn Hóa Thiếu Nhi thành phố, nơi các đội MHX của các trường tập trung lại để làm lễ ra quân. Sau gần 1 tiếng đứng nghe hết ông này đến bà nọ phát biểu đến mỏi cả chân, cả đội chụp ảnh lưu niệm rồi chuyển quà của đoàn thanh niên tỉnh lên xe (vài thùng mì và chục bình nước 20l). Và rồi cuối cùng, chuyến xe của chúng tôi cũng lăn bánh lên đường.
Vì cái tật lên xe là ngủ của mình (không hiểu sao cứ lên tàu xe là tôi buồn ngủ), nên tôi kiếm một góc gần cuối xe, tựa vai cửa sổ ngắm cảnh một chút rồi ngáy khò khò, mặc kệ thằng H ngồi cạnh đang hò hét hát cái j hò kéo pháo rồi "chưa đi chưa biết Đồ Sơn, đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà, chưa yêu chưa biết đàn ông, yêu rồi mới biết đàn ông tuyệt vời" gì gì đó với cả đội. Không biết qua bao lâu, một tia nắng chói vào mắt và cảm giác nặng nặng một bên vai làm tôi tỉnh giấc. Bên ngoài cửa xe là cảnh vật của một vùng thôn quê miền núi với những thửa ruộng nhỏ thoảng hương lúa xen kẽ với những rẫy bắp và mía đường dưới cái nắng oi ả của mùa hè đang vùn vụt lao qua ô cửa sổ. Quay đầu qua bên trái, là nguyên một mái tóc thơm mùi dầu gội (có lẽ là sunsilk :) ) đang tựa trên vai tôi. Hèn gì nãy giờ cứ thấy nằng nặng. Có lẽ do tôi cựa mình nên P cũng dần tỉnh giấc. P ngẩn đôi mắt mơ màng lên nhìn tôi, trong khi tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn lại nó. Hai khuôn mặt kề sát nhìn nhau vài giây thì P sực tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, giật mình ngồi thẳng người lên, hai tay vò vò đầu gối, mặt cuối gằm đỏ bừng như xấu hổ. Tôi cũng sực tỉnh khỏi cơn ngỡ ngàng, vội quay ra cửa sổ xe như đang ngắm cảnh, trong lòng vẫn còn vương nổi ngơ ngác xen lẫn một chút luyến tiếc mùi hương tóc vẫn còn lảng vảng đâu đây.
"Sao em lại ngồi đây, thằng H đâu?" Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng, ngại ngùng này bằng một câu hỏi bâng quơ.
"Ảnh đổi chỗ cho em, trên kia mấy anh chị đang chơi, hát hò, mà em hơi say xe, mệt quá xuống đây ngồi cho yên tĩnh hơn. Mà tự nhiên em ngủ lúc nào không biết". Con bé vẫn còn ngượng, cuối gằn mặt trả lời.
"Em bị say xe ah? Mệt lắm không? Anh có dầu xanh nè, xức một tí nhé?"
"Thôi, em nghe mùi dầu còn khó chịu hơn"
"Vậy em ngậm mứt vỏ chanh không? Hiệu quả lắm"
"Ơ anh chuẩn bị chu đáo thế? Cả mứt vỏ chanh cũng có"
"Lúc nhỏ anh bị say xe, nên giờ đi xa là anh đều chuẩn bị theo thói quen thôi", tôi trả lời, không đá động đến chuyện lúc nãy nữa.
Con bé cũng cười, nhận miếng mứt của tôi cho vào miệng. Im lặng...tôi chóng cằm nhìn cảnh vật đang lướt qua ngoài ô cửa, bâng quơ nhớ lại cảm giác xốn xang lúc nãy nảy sinh trong lòng, sao nó lại giống cái cảm xúc khi tôi nhìn trộm em đến vậy? Chẳng lẽ...chắc là không đâu, tôi lắc đầu cười nhẹ cái suy nghĩ vu vơ ấy.
"Tự nhiên ngồi cười 1 mình, anh khìn"
Tôi nhìn sang, P đang phồng miệng nhai mứt vừa nhìn tôi.
"Mứt ngon ghê, anh mua ở đâu vậy?"
"Ở tiệm tạp hóa gần nhà thôi, bà chủ quán tự làm để bán đấy. Em thích thì lấy thêm đi, anh còn nhiều lắm." Tôi đưa gói mứt qua. Con bé nhận lấy, lấy một miếng bỏ vào miệng rồi...cất luôn túi mứt vào balo của nó =.= .
"Mặt anh nhìn ngộ ghê, đùa thôi, trả anh nè."
"Thôi em cất đi, lúc nào muốn ăn khỏi mất công nói anh. Lâu lâu anh lấy một miếng từ em là đc" tôi cười.
"Anh khìn hiền quá, dễ bị bắt nạt cho coi"
"Ai chứ nếu là em thì anh cho bắt nạt thoải mái"
"Thật không đó" con bé lém lỉnh nhìn tôi, "được rồi, nể mặt túi mứt của anh, em sẽ bắt nạt anh và bảo vệ anh khỏi bị người khác bắt nạt, hen?"
Tôi phì cười, "ok ok, chịu em luôn".
"Không biết gần tới chưa ha, anh nghe chuyện cười không em kể cho nghe".
"Uh, em kể đi"
"Chuyện này có 3 chương nha, chương 1 nè: có một ông chồng đi làm về khuya. Bà vợ đợi cơm lâu quá không thấy chồng về thì sốt ruột. Ông chồng vào nhà thì bà vợ liền hỏi "sao giờ này anh mới về?". Ông chồng làm mệt, về bị vợ cằn nhằn nên bực, tát bà vợ một cái "giờ tôi đi làm hay bà đi làm?", hết chương 1"
"Ơ chuyện gì lãng nhách vậy?"
"Chưa hết mà, anh này. Chương 2 nè:" ông chồng bỏ đi tắm, xong ra ăn cơm mà không thấy bà vợ đâu, nên xuống bếp tìm. Thấy bà vợ ngồi 1 góc, ông chồng biết nãy mình tát vợ cũng sai nên nói "thôi, lên dọn cơm ăn với anh nào". Bà vợ tức ông chồng khi nãy nên tát lại ông chồng "giờ tôi dọn cơm hay ônh dọn cơm?, hết chương 2".
"Ủa rồi mắc cười chỗ nào?"
"Cái anh này, từ từ đã, chương 4 nè..."
"Em chưa kể chương 3 mà?" Tôi ngay thơ nói thì...chát 1 cái, P tát nhẹ vào mặt tôi "giờ em kể chuyện hay anh kể chuyện? Haha, bị em lừa rồi nhé" con bé cười ha ha. Bất ngờ, tôi đứng hình vài giây rồi mới hiểu Chậc chậc, con bé này, đừng tưởng lừa anh dễ vậy nhé, tôi nghĩ thầm rồi giả vờ nổi giận quay ra cửa sổ.
"Ơ, anh giận em ah, em đùa thôi mà, nèeee" con bé lay lay tay tôi.
Chỉ chờ có thế, tôi bất ngờ quay qua vuốt má P "giờ anh giận hay là em giận? Haha, huề nhé cô nương"
"Anh, anh..anh bắt nạt em, hix, anh chả hiền gì cả". Con bé đưa tay ôm má, mặt lại đỏ lên.
Ầy, hình như sờ mặt con gái người ta như vậy có hơi thất thố thì phải, tôi chột dạ. Cũng may, sự lúng túng này cũng không kéo dài lâu. Vì xe của chúng tôi đang chạy chậm dần rồi dừng hẳn.
Còn tiếp.
 
Last edited:
Chap 7.
Sáng thứ 7, trời trong, ít mây, báo hiệu cho một ngày khá là nóng nực. Chiếc xe 50 chỗ của Đoàn Thanh niên tỉnh đã đậu sẵn trước cổng trường. Cả đội tất bậc chuyển đồ đạc, balo và treo băng rôn lên xe. Chiếc xe chở cả đội đang gặm bánh mì và nói chuyện rôm rã đến Nhà Văn Hóa Thiếu Nhi thành phố, nơi các đội MHX của các trường tập trung lại để làm lễ ra quân. Sau gần 1 tiếng đứng nghe hết ông này đến bà nọ phát biểu đến mỏi cả chân, cả đội chụp ảnh lưu niệm rồi chuyển quà của đoàn thanh niên tỉnh lên xe (vài thùng mì và chục bình nước 20l). Và rồi cuối cùng, chuyến xe của chúng tôi cũng lăn bánh lên đường.
Vì cái tật lên xe là ngủ của mình (không hiểu sao cứ lên tàu xe là tôi buồn ngủ), nên tôi kiếm một góc gần cuối xe, tựa vai cửa sổ ngắm cảnh một chút rồi ngáy khò khò, mặc kệ thằng H ngồi cạnh đang hò hét hát cái j hò kéo pháo rồi "chưa đi chưa biết Đồ Sơn, đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà, chưa yêu chưa biết đàn ông, yêu rồi mới biết đàn ông tuyệt vời" gì gì đó với cả đội. Không biết qua bao lâu, một tia nắng chói vào mắt và cảm giác nặng nặng một bên vai làm tôi tỉnh giấc. Bên ngoài cửa xe là cảnh vật của một vùng thôn quê miền núi với những thửa ruộng nhỏ thoảng hương lúa xen kẽ với những rẫy bắp và mía đường dưới cái nắng oi ả của mùa hè đang vùn vụt lao qua ô cửa sổ. Quay đầu qua bên trái, là nguyên một mái tóc thơm mùi dầu gội (có lẽ là sunsilk :) ) đang tựa trên vai tôi. Hèn gì nãy giờ cứ thấy nằng nặng. Có lẽ do tôi cựa mình nên P cũng dần tỉnh giấc. P ngẩn đôi mắt mơ màng lên nhìn tôi, trong khi tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn lại nó. Hai khuôn mặt kề sát nhìn nhau vài giây thì P sực tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, giật mình ngồi thẳng người lên, hai tay vò vò đầu gối, mặt cuối gằm đỏ bừng như xấu hổ. Tôi cũng sực tỉnh khỏi cơn ngỡ ngàng, vội quay ra cửa sổ xe như đang ngắm cảnh, trong lòng vẫn còn vương nổi ngơ ngác xen lẫn một chút luyến tiếc mùi hương tóc vẫn còn lảng vảng đâu đây.
"Sao em lại ngồi đây, thằng H đâu?" Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng, ngại ngùng này bằng một câu hỏi bâng quơ.
"Ảnh đổi chỗ cho em, trên kia mấy anh chị đang chơi, hát hò, mà em hơi say xe, mệt quá xuống đây ngồi cho yên tĩnh hơn. Mà tự nhiên em ngủ lúc nào không biết". Con bé vẫn còn ngượng, cuối gằn mặt trả lời.
"Em bị say xe ah? Mệt lắm không? Anh có dầu xanh nè, xức một tí nhé?"
"Thôi, em nghe mùi dầu còn khó chịu hơn"
"Vậy em ngậm mứt vỏ chanh không? Hiệu quả lắm"
"Ơ anh chuẩn bị chu đáo thế? Cả mứt vỏ chanh cũng có"
"Lúc nhỏ anh bị say xe, nên giờ đi xa là anh đều chuẩn bị theo thói quen thôi", tôi trả lời, không đá động đến chuyện lúc nãy nữa.
Con bé cũng cười, nhận miếng mứt của tôi cho vào miệng. Im lặng...tôi chóng cằm nhìn cảnh vật đang lướt qua ngoài ô cửa, bâng quơ nhớ lại cảm giác xốn xang lúc nãy nảy sinh trong lòng, sao nó lại giống cái cảm xúc khi tôi nhìn trộm em đến vậy? Chẳng lẽ...chắc là không đâu, tôi lắc đầu cười nhẹ cái suy nghĩ vu vơ ấy.
"Tự nhiên ngồi cười 1 mình, anh khìn"
Tôi nhìn sang, P đang phồng miệng nhai mứt vừa nhìn tôi.
"Mứt ngon ghê, anh mua ở đâu vậy?"
"Ở tiệm tạp hóa gần nhà thôi, bà chủ quán tự làm để bán đấy. Em thích thì lấy thêm đi, anh còn nhiều lắm." Tôi đưa gói mứt qua. Con bé nhận lấy, lấy một miếng bỏ vào miệng rồi...cất luôn túi mứt vào balo của nó =.= .
"Mặt anh nhìn ngộ ghê, đùa thôi, trả anh nè."
"Thôi em cất đi, lúc nào muốn ăn khỏi mất công nói anh. Lâu lâu anh lấy một miếng từ em là đc" tôi cười.
"Anh khìn hiền quá, dễ bị bắt nạt cho coi"
"Ai chứ nếu là em thì anh cho bắt nạt thoải mái"
"Thật không đó" con bé lém lỉnh nhìn tôi, "được rồi, nể mặt túi mứt của anh, em sẽ bắt nạt anh và bảo vệ anh khỏi bị người khác bắt nạt, hen?"
Tôi phì cười, "ok ok, chịu em luôn".
"Không biết gần tới chưa ha, anh nghe chuyện cười không em kể cho nghe".
"Uh, em kể đi"
"Chuyện này có 3 chương nha, chương 1 nè: có một ông chồng đi làm về khuya. Bà vợ đợi cơm lâu quá không thấy chồng về thì sốt ruột. Ông chồng vào nhà thì bà vợ liền hỏi "sao giờ này anh mới về?". Ông chồng làm mệt, về bị vợ cằn nhằn nên bực, tát bà vợ một cái "giờ tôi đi làm hay bà đi làm?", hết chương 1"
"Ơ chuyện gì lãng nhách vậy?"
"Chưa hết mà, anh này. Chương 2 nè:" ông chồng bỏ đi tắm, xong ra ăn cơm mà không thấy bà vợ đâu, nên xuống bếp tìm. Thấy bà vợ ngồi 1 góc, ông chồng biết nãy mình tát vợ cũng sai nên nói "thôi, lên dọn cơm ăn với anh nào". Bà vợ tức ông chồng khi nãy nên tát lại ông chồng "giờ tôi dọn cơm hay ônh dọn cơm?, hết chương 2".
"Ủa rồi mắc cười chỗ nào?"
"Cái anh này, từ từ đã, chương 4 nè..."
"Em chưa kể chương 3 mà?" Tôi ngay thơ nói thì...chát 1 cái, P tát nhẹ vào mặt tôi "giờ em kể chuyện hay anh kể chuyện? Haha, bị em lừa rồi nhé" con bé cười ha ha. Bất ngờ, tôi đứng hình vài giây rồi mới hiểu Chậc chậc, con bé này, đừng tưởng lừa anh dễ vậy nhé, tôi nghĩ thầm rồi giả vờ nổi giận quay ra cửa sổ.
"Ơ, anh giận em ah, em đùa thôi mà, nèeee" con bé lay lay tay tôi.
Chỉ chờ có thế, tôi bất ngờ quay qua vuốt má P "giờ anh giận hay là em giận? Haha, huề nhé cô nương"
"Anh, anh..anh bắt nạt em, hix, anh chả hiền gì cả". Con bé đưa tay ôm má, mặt lại đỏ lên.
Ầy, hình như sờ mặt con gái người ta như vậy có hơi thất thố thì phải, tôi chột dạ. Cũng may, sự lúng túng này cũng không kéo dài lâu. Vì xe của chúng tôi đang chạy chậm dần rồi dừng hẳn.
Còn tiếp.
bác thới ơi, cho em hỏi bác thớt hồi xưa có đẹp trai không ạ :sure::too_sad:
với ở đoạn gần cuối bác vuốt má như nào vậy véo má chớ :p
 
Chap 8.
Xe dừng lại trước một bãi đất rộng. Phía trong bãi đất là một kiến trúc được xây dựng mô phỏng một cái nhà sàn với tấm biển to đề "nhà sinh hoạt cộng đồng xã X" treo trước cổng. Đây sẽ là nơi chúng tôi tá túc trong 10 ngày tới.
Vừa xuống xe là cả đội chia ra thực hiện công việc theo phân công từ trước. Đội thì đi đào và dựng nhà vệ sinh, đội xách nước về đổ đầy hồ chứa của nhà sinh hoạt, đội thì lo vệ sinh nhà sinh hoạt cho sạch sẽ, đội thì dựng chái bếp bên hông nhà sinh hoạt rồi bắt đầu nấu ăn cho cả đội.
Cái gì cũng không có sẵn nên cả đội phải làm từ a đến z.
Vụ đào nhà vệ sinh do tổ 2 tụi tôi làm. Vì nhà sinh hoạt chỉ có 2 nhà vệ sinh tự hoại, sợ không đủ cho nhu cầu của cả đội, nên 2 nhà vs này ưu tiên cho các chị em phụ nữ sử dụng, còn đám anh em chúng tôi sẽ sử dụng 2 nvs do tổ tôi thi công.
Đám con trai tổ tôi hì hục đào cả buổi cũng được 2 cái hố vừa sâu vừa vuông vức (phía sau nhà sinh hoạt là một mảnh vườn hoang, cây bụi không rõ tên mọc um tùm, sau nữa là rẫy bắp của người ta nên tụi tôi thoải mái đào nhà vs ở sau vườn này, sử dụng xong trước khi về thì lấp lại là xong). Các chị em thì đi kiếm cành cây và vải bạc quây xung quanh. Ở trên hố đặt 2 tấm ván, thằng H lên đứng nhún nhún ko gẫy, khá là ok :) . Đến gần trưa thì 2 nhà vs tổ tôi xây dựng đã hoàn công. Nhìn công trình đầu tiên mình xây dựng, mấy thằng nhìn nhau, không che dấu được sự...gớm gớm trong mắt nhau. Mặt đứa nào cũng kiểu "quyết tâm 10 ngày đi nặng nhiều nhất là 3 lần thôi" :) .
Làm xong thì tụi tôi ra phụ tụi nam tổ 3 đang xách nước đổ vào hồ chứa. Hồ xi măng khá lớn, có lắp máy bơm để bơm nước từ giếng cạnh đó lên. Mà máy bơm hư từ khi nào không biết nên giờ phải bơm nước bằng máy chạy cơm :LOL: . Hồ và giếng đều được đổ nền, láng xi măng trái với khu đất toàn cỏ dại xung quanh. Đây cũng là chổ giặt giũ của cả đội tôi.
Xong xuôi thì cũng gần trưa, tổ 4 đã biến nhà sinh hoạt đầy bụi bậm và cứt dơi thành 1 nơi sạch sẽ mát mẻ. Tổ 1 cũng đang dọn cơm lên giữa nhà. Tụi tôi rửa ráy bên giếng nước rồi vào ăn bữa cơm tình nguyện đầu tiên với toàn sơn hào hải vị. Nào là thanh long quá giang (rau muống luộc chấm mắm, canh nước rau vắt chanh), cá chép hóa rồng (cá cơm khô kho keo), thầy trò đường tăng gặp nạn (đậu khuôn kho thịt mỡ). Chỉ có vậy thôi mà ăn vào cơm phết. Đúng là bụng đói thì bỏ gì vào mồm cũng thấy ngon :) .
Chiều hôm đó, cả đội được mấy anh chị đoàn thanh niên xã dẫn đi quanh xã, thăm và phát quà cho các hộ gia đình có công, hộ nghèo...sau đó đi xem 2 điểm trường cần phát quang và quét vôi cùng với đoạn mương mà đội chúng tôi phụ trách nạo vét. Chỉ vậy thôi mà gần hết cả buổi chiều do những chỗ này cách nơi chúng tôi ở khá xa, mà toàn phải đi bộ.
Về đến nhà sinh hoạt, các thanh niên mang bóng ra nhặt gạch làm gôn đá bóng. Sau đó kéo nhau đi tắm.
Ah nói vụ đi tắm, do nhà sinh hoạt không có phòng tắm nên các chị em phải thay phiên nhau tắm nhờ ở ủy ban xã cách đó gần 300m. Còn các anh em thì đáng lẽ phải tắm trần ngay tại giếng, nhưng lúc chiều có đi ngang qua cây cầu gần đó thấy ở dưới là dòng suối khá lớn, không sâu, nước chảy vừa và nhìn rất mát, sạch. Thế là các anh em quyết định địa điểm tắm rửa của mình ở đây luôn. Tắm giữa núi rừng, rồi chui vào rẫy bắp thay đồ để lá bắp nó cào cho ngứa khắp người chơi, thật là thú vị :) .
Đêm, tiếng côn trùng kêu rả rít. Sau bữa cơm tối thì tới giờ sinh hoạt chung, lại hát hò, chơi các trò chơi tập thể rồi tổng kết ngày hôm nay, chia công việc cho ngày mai...sau đó thì sinh hoạt tự do rồi đi ngủ.
Đi ngủ cũng vui, nhà sinh hoạt cộng đồng thì làm gì có phòng ngủ. Nguyên cái nhà như cái hội trường được căn dây chia ra làm 2, nam 1 bên nữ một bên nằm đối đầu với nhau. Cái dây căn ra vừa để chia ranh giới, vừa để treo mùng. Tôi với thằng H ngủ chung 1 chiếu, treo và bỏ mùng xong thì thấy phía đối diện là M và P. Thế là 4 đứa vén mùng lên tám chuyện. Tám đã thì M nó lấy đt mở chuyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn nghe o_O ,chuyện "bàn tay sét đánh". Báo hại tôi cả đêm trằn trọc, vừa do lạ chỗ vừa do cứ tưởng tượng cảnh thằng trộm đang ngủ quay qua nhìn vợ nó thì thấy xác bà già bị nó chặt tay, nên tôi không muốn (không dám) trở mình :) .
"Anh N, a N, anh ngủ chưa?" Trong đêm tối thui không một chút ánh sáng, đang nằm nghe thằng H ngáy pho pho, thì nghe tiếng gọi thì thào từ trên đầu truyền xuống.
"Anh chưa,có gì không P? Em không ngủ được ah?" Tôi cũng thì thào hỏi lại.
"Em...em...muốn đi vs quá mà tối quá em sợ =.= . Tại chị M hết, nghe chuyện ma làm gì chứ, hix. Mà em lay nãy h chỉ không chịu dậy. Anh...anh dẫn em đi nha"
Éc, anh cũng sợ nè em, tôi nghĩ thầm.
"Uh, vậy để anh dẫn đi", tôi trả lời rồi lồm cồm dậy mò balo lấy ra cái đèn bin. Sau đó dẫn P len lỏi qua các dãy mùng để đi ra ngoài.
Bên ngoài khá lạnh, tiếng côn trùng kêu râm rang, 2 anh em cứ lần mò đi trong đêm về phía nhà vs nằm gần khu vườn hoang sau nhà sinh hoạt. Tôi đứng đợi P đi giải quyết nổi buồn vừa gãi sồn sột, thịt tôi thơm hay sao mà muỗi bu nhiều thế không biết. Xong việc, 2 đứa lại lần mò theo ánh đèn pin đi vào trong. Bỗng bên hành lang ngay chái bếp nghe tạch 1 cái rồi ánh sáng léo lên liền tắt, soi 1 bóng thù lu ngồi đó. "Á trời đất cha mẹ ơi" P giật mình hét toáng lên, bấm chặt vào tay tôi làm tôi giật mình theo lia đèn pin về phía đó. Anh Đ thì đang che mặt, nhíu mắt vì ánh đèn tôi chiếu vào, nhìn về chúng tôi. P hét lên cũng làm anh giật mình rớt điếu thuốc mới châm. 3 chúng tôi nhìn nhau một hồi thì bật cười haha. Thì ra anh Đ thèm hút thuốc nên ra đây ngồi một mình. Làm bọn tôi mất hồn một phen. Anh Đ thấy bọn tôi chưa ngủ, nên gọi bọn tôi lại, đi kiếm mấy củ khoai rồi nhen một đống lửa nhỏ ngồi nướng. Vài đứa chưa ngủ nghe mùi khoai nướng cũng bò ra ngồi bu một cục xung quanh. Vừa gặm củ khoai nóng bùi thơm phức vừa lầm rầm trò chuyện và nghe anh Đ kể về một vài kỷ niệm của những chuyến tình nguyện trước, khi anh cũng chỉ là 1 sv năm 1,2 như chúng tôi. Đêm cứ thế dần trôi, một vài đứa ngủ gục nên mọi người cũng vãn chuyện rồi về mùng của mình đánh một giấc. Chui vào mùng rồi P còn thò tay qua sờ sờ đầu tôi "anh N nằm đây hả? Ngủ ngon anh nha, cám ơn anh".
"Có gì đâu, em cũng ngủ ngon".
Đêm đầu tiên của tôi đã trải qua như thế.
Còn tiếp.
 
bác thới ơi, cho em hỏi bác thớt hồi xưa có đẹp trai không ạ :sure::too_sad:
với ở đoạn gần cuối bác vuốt má như nào vậy véo má chớ :p
Mọi người xung quanh kêu là dễ nhìn thôi thím, đẹp trai j đâu :) . Thì vuốt là chạm tay lên vuốt nhẹ một cái thôi.
 
chưa đọc nhưng đặt gạch ở đây để hóng thớt
3p4UF0J.gif
 
Chap 9.
Ò í e hú hú hú ù óa ù óa
Tiếng hú từ loa cầm tay vang lên lúc 5h45 sáng. Cả đội đang say giấc nồng bị hù nhảy dựng, nháo nhác dậy vệ sinh. Một buổi sáng mới đã bắt đầu.
Đó là các tổ khác thôi, còn tổ tôi đã phải dậy từ lúc 5h vì hôm nay tổ tôi phụ trách nấu ăn cho cả đội. Khi còi hú tôi đã đang ngồi quậy nồi sốt cà chua thịt băm rồi (toàn cà chua với mấy mẩu thịt băm :) ). Bên cạnh là thằng H đang vừa ngủ gục vừa đút củi canh lửa cho nồi cơm sáng của cả đội. Thằng này hay, cứ gục 1 cái là đút một mẩu củi vô :surrender: . Tôi vừa quậy vừa canh nó, sợ nó đút nguyên cái tay vào bếp thì khốn nạn luôn. M, P với A thì đang rửa rau ngoài giếng. Anh H chở chị L, thằng D chở chị T đi chợ từ lâu. Chợ trên này họp và tan đều sớm, lại ở xa tuốt dưới thị xã nên phải đi sớm. 2 thằng còn lại thì đang soạn chén đũa cho bữa sáng.
Ăn xong dọn dẹp rửa chén, các tổ khác đều lên đường thực hiện nhiệm vụ. Tổ tôi ngoài 4 người đi chợ thì đám ở nhà lại hóa rảnh rang. Thế là thằng T nảy ra ý kiến đi kiếm thêm đồ để bổ sung thực phẩm, gọi là cải thiện bữa ăn cho cả đội. Gọi cho anh H, đc sự cho phép của anh, ngoài thằng B lười biếng muốn ngủ tiếp bị bỏ lại coi nhà, 6 đứa tụi tôi tay bị tay gậy đi kiếm ăn :LOL: .
Đùa chứ thật ra trước mặt khu đất của nhà sh, bên kia đường lộ, là 1 ruộng sen rộng mênh mông. Chúng tôi định qua đó mò ốc bắt cua thôi chứ không phải tay bị tay gậy đi ăn xin đâu :)) .
Qua đó thì gặp 2 cô chú đang đi hái sen. Xin phép cô chú thì không những được cho phép mà còn được cô chú chỉ cho cách tìm và bắt những con ốc bưu vàng mập ú nấp dưới bùn.
Phụp, đang mò mẫm bắt ốc, thằng T thụt chân xuống bùn, lút tới tận đùi. Loay hoay 1 hồi giúp nó rút lên thì chiếc dép biến mất tiêu tìm không ra, thế là nó liệng luôn chiếc còn lại, kêu để lại đây làm kỉ niệm. Rút chân lên thì thấy 1 con đỉa nhỏ nhỏ xinh xinh đang hút ừng ừng máu của nó treo lủng lẳng trên bắp vế :surrender:. 3 chị em thấy vậy thì bỏ luôn công cuộc bắt ốc mò cua đang làm, để mặc 3 đứa tôi chân tay lấm lem tiếp tục mò mẫm mà quay qua phụ cô chú cột các bó lá, hoa, và đài sen.
Bỏ ra bao nhiêu là máu, mồ hôi và 1 đôi dép, 3 thằng tôi cũng mò được 3 bao ốc lớn. Thành công ngoài sự tưởng tượng. Sau đó cả đám phụ cô chú đem các bó sen về nhà cô chú ở gần đó. Kết quả là chú ra sau vườn chặt 1 cây chuối, đào lên cho tụi tôi cái góc chuối vác về. Chú cười bảo, ốc thì phải hầm với củ chuối mới ngon.
Trưa đó cả đội được 1 phen ngạc nhiên khi tổ tôi đãi cả đội 1 nồi ốc bưu hầm củ chuối ngon nuốt lưỡi. Nhìn cả đội ăn khí thế sau những giờ làm việc mệt nhọc làm tụi tôi ở nhà phục vụ hậu cần cảm thấy vui lây.
Buổi chiều thì không có gì đặc biệt, bên đoàn xã dẫn một đám con nít lóc chóc qua chơi với tụi tôi. Loay hoay tổ chức các trò chơi cho tụi nhóc mất cả buổi chiều thì các tổ khác cũng đi làm về. Lại nấu ăn, ăn tối, sinh hoạt và đi ngủ như hôm qua.
Đêm đó, tổ 2 tụi tôi treo mùng xong, thì nháy nhau ra góc bếp ngồi. Mớ ốc hồi sáng được tụi tôi chừa lại một nồi, đem đi hấp xả, làm thêm chén mắm gừng, cả tổ bu vào liên hoan riêng. Anh H không biết từ đâu lôi ra 1 chai nước khoáng Vikoda 500ml không - đựng - nước - khoáng :) .
"Xoay tua nhé, đứa nào không biết uống thì qua tua, đừng cố"
Tôi cứ tưởng chỉ có bọn con trai tụi tôi uống, không ngờ các chị em cũng uống tốt kinh, chỉ trừ A với P mỗi đứa nhấp 1 ly thì còn lại chẳng ai để tàu chạy qua ga cả. Rượu vào làm cuộc liên hoan rôm rả hẳn lên. Tới vòng thứ 3 thì đầu tôi cũng hơi biêng biêng. Tự nhiên lại thấy bên vai nặng nặng, tôi cứ tưởng P lại mệt, buồn ngủ dựa vào tôi. Tôi quay qua nhìn thì thấy cô bé cũng đang nhìn tôi cười, má đỏ hây hây hơi rượu, xinh đến tôi phải đứng hình một lát. Ơ mà khoan đã, phía vai nặng nặng là bên ngược lại cơ mà. Hix, té ra thằng H đô thấp, sau ly thứ 3 thì nó gục cmn luôn vào người tôi, haizzz.
Thấy vậy thì mọi người cũng không uống nữa, dọn dẹp vệ sinh rồi đi nghỉ. Tôi dìu thằng H vào chiếu, có tí rượu vào lại ngủ không được nên ôm mền ra ngoài, khơi lại đống lửa tàn, bắt ấm nước nóng chế một ly cà phê sữa hòa tan. Ngồi giữa đêm lạnh, ôm ly cà phê nóng nhìn ánh lửa lập lòe nhảy múa, tôi lại bắt đầu để suy nghĩ đi linh tinh về miền kí ức.
"Anh không ngủ được ah?"
P ngồi xuống cạnh tôi, lấy cây khơi mấy mẫu củi tàn, hỏi.
"Uh, anh hơi khó ngủ, còn em?"
"Thấy anh đi ra mãi chưa vào, sợ anh say lủi vào bụi nào đó nằm rồi nên em ra xem thử, hehe"
"Trời trời, anh không yếu vậy đâu em" tôi cười
"Anh H lúc nãy cũng kêu uống tốt, không sao đâu đấy thôi"
"Mà cái thằng thiệt tình nặng muốn chết. Anh dìu nó vô muốn ná thở luôn. Oh giờ an tâm rồi chứ, anh không lủi vô bụi đâu"
"Ai quan tâm đến anh mà an tâm, xì" con bé đỏ mặt, hay là ánh lửa bập bùng làm đỏ má con bé ta? Tôi cũng không biết nữa.
"Ngoài này lạnh quá ah", P lại khều đóng than, than thở. Tôi khoác tấm mền đang dùng như áo choàng trên người cho con bé rồi đưa nó ly cà phê trên tay.
"Lạnh còn ra ngồi chi, uống một miếng cho ấm nè"
"Ra ngồi làm bạn với anh chứ chi, thấy anh ngồi một mình cô đơn quá, tội nghiệp, hehe" P vừa nói vừa uống một hớp cà phê.
"Mà xí quên, nãy anh uống chỗ nào đó"
"Chỗ em vừa đặt môi uống luôn đấy!"
"Ách..."
Con bé xoay xoay cốc cà phê, lại uống một hớp, tại đúng vị trí đó, im lặng...
Hai đứa cứ ngồi im lặng ngắm những ngọn lửa nhảy múa lép bép như thế một hồi lâu, cảm giác yên bình như thể thời gian đã đọng lại xung quanh 2 đứa tôi vậy.
"...thật lòng, chiếc lá xa cây, đâu phải vì gió mang theo lá bay, mà vì cây đã luôn luôn vô tình.." chợt tôi nghe P hát nho nhỏ.
"Chuyện tình cây lá gió hả em? Anh thích bài này"
"Anh cũng biết bài này hả? Hát với em đi"
"Anh hát dở lắm" tôi nhăn mặt
"Nhưng em vẫn muốn nghe, đi mà" P chun mũi, năn nỉ.
Đúng là 1 thứ vũ khí lợi hại mà, tôi đầu hàng không điều kiện "rồi rồi, anh hát"
"Mùa thu lại sang héo hắt, gieo trong lòng nước mắt..."
Tôi hát, và thả hồn mình vào trong đó. Đây là câu chuyện mà em đã từng rất thích đọc, và đã từng vì nó mà buồn mất mấy ngày khiến tôi, một thằng bạn thân phải chở đi ăn vặt mấy ngày liền. Em thường hỏi tôi sao cây cứ mãi vô tình, để gió cuốn lá bay đi. Tôi cứ ngu ngơ tưởng em nói về câu chuyện, mà không biết rằng em đã đang là "lá", và đang yêu một "cây" vô tình, còn tôi chỉ là cơn gió thoáng qua bên cạnh em mỗi khi buồn.
"...Tình yêu ngàn đời vô nghĩa, nếu thiếu một lời yêu chân thànhhhh", tôi chấm dứt bài hát, cũng là chấm dứt những suy nghĩ miên man về em, về tình tôi.
"Anh hát nghe buồn quá, như đang có tâm sự vậy", P nói nhỏ.
"Uhm..." tôi im lặng nhìn đống lửa, để lòng mình dịu lại.
"Sao cây mãi vô tình vậy nhỉ? Để mặc lá bị gió cuốn bay đi" P hỏi vu vơ.
Tôi đứng hình, nhìn sững P. Đó đúng là câu mà em đã từng vu vơ hỏi tôi.
"Anh sao thế, tự nhiên nhìn em ghê vậy?"
Tôi lắc lắc đầu, "Không có gì đâu P. Ah, có lẽ cây cũng không vô tình đâu, tặng em bài thơ anh từng làm nè"
"Anh làm thơ luôn? Đâu đâu đọc em nghe với"
"Từ từ anh nhớ lại tí đã, làm lâu rồi,uhm..."
"Phải vậy không, nếu lá còn mãi xanh,
Cây còn có thể, giữ lá mãi trên cành?
Mặc cho gió, mặc thời gian ngăn trở.
Tình cây lá, chẳng bao giờ phai nhanh.
.
Nhưng lá nào, là lá còn mãi xanh?
Cây nào có thể, giữ mãi lá trên cành?
Mùa thu đến, lá rồi sẽ tàn úa,
Cây muốn giữ, lá cũng sẽ rơi nhanh.
.
Lá lặng lẽ, theo gió rời xa cây,
Cây lặng lẽ, ôm cành khô xác gầy.
Lá về đất, âm thầm tan cát bụi.
Để lại một lần, mãi mãi được gần cây.
.
Là vậy đó, chuyện tình lá và cây,
Cả hai đều đau, chứ chẳng ai có lỗi.
Đừng trách cây vô tình, đừng trách lá thay đổi.
Vì tất cả, là quy luật của đời trôi."
Đây là bài thơ tôi làm khi em hỏi tôi câu đó, nhưng mãi không thể tặng em, đến khi em đã được bên cây rồi, chẳng cần bài thơ đó nữa. Bây giờ tôi lại lôi ra đọc cho P nghe,một người cũng hỏi tôi cùng câu hỏi đó. Số phận đôi khi thật kì lạ.
"Hay quá anh, không ngờ anh biết làm thơ luôn á. Bài này anh làm cho ai hả?"
"Uh, chuyện dài lắm..."
Thấy tôi im lặng, con bé cũng ngồi im, hai đứa cứ ngồi lặng như thế bên đống lửa sắp tàn, theo đuổi những nổi niềm riêng.
Đêm đã vào khuya, tôi bảo P đi ngủ. Con bé đứng dậy, trả mền và cốc cà phê đã cạn cho tôi, ngập ngừng "anh...chuyện dài, nhưng mà lúc nào cần tâm sự thì kể em nghe nhé? Mai còn đi làm nữa, anh cũng vào ngủ đi nè".
Nghe con bé nói vậy tôi chợt cảm thấy ấm áp, có gì đó nhẹ len vào lòng tôi. Tôi cười và chúc P ngủ ngon rồi cũng dọn dẹp, đi vào chui vào mùng. Vừa nằm xuống thì lại có bàn tay thò qua xoa xoa tóc tôi rồi rụt về cười hích hích "anh ngủ ngon", P nói nhỏ. Con bé này thật là..."em cũng vậy nhé" tôi cũng thì thầm rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Bên ngoài là đám tro than vừa tắt khói.
Còn tiếp...
 
Last edited:
Chap 10.
Xoẹt, Á!
Tiếng hô của P làm tụi tôi đang chuẩn bị đồ nghề để phát quang quay lại nhìn.
"Sao thế em?" Tôi hỏi.
"Em nhổ bụi cỏ mà trượt tay, bị cắt một miếng rồi" P chìa tôi xem ngón tay bị xướt.
"Có đau không? Hậu đậu quá đi" tôi lấy băng keo cá nhân trong túi áo dán cho cô bé, rồi rút trong túi quần ra đôi găng tay lao động đưa qua, "nè, đeo vào mà làm, thiệt tình, đi lao động mà em không chuẩn bị gì hết thế?"
"Có anh rồi còn gì, hehe", con bé le lưỡi cười.
"Nè, nè N, em có thấy em bất công quá không? Ở đây có 8 cô gái lận đấy nhé, tay chị cũng bị xướt rồi nè". Chị L đẩy cặp kính trêu tôi.
"Anh H đường nào chẳng chuẩn bị cho chị, làm như em không biết đấy, phải không anh H ơi" tôi trêu lại.
"Hôm bữa anh đã dặn mấy đứa chuẩn bị rồi cơ mà, anh còn mấy đôi, ưu tiên cho mấy chị em phụ nữ"...
Hôm nay là ngày thứ 4 của chiến dịch. Sau hôm thứ ba cả 3 tổ (trừ tổ 3 hậu cần) phối hợp với đoàn thanh niên địa phương nạo vét xong đoạn mương được phân công. Hôm nay, đội chúng tôi chia làm 2 để phát quang và quét vôi lại 2 điểm trường tiểu học trên địa bàn xã. Tổ 2 tôi có sự bổ sung 6 người từ tổ 3, 3 nam 3 nữ. Nửa còn lại của tổ 3 sẽ cùng tổ 1 công tác ở điểm trường còn lại.
Nói phát quang và quét vôi nghe nhẹ nhàng, nhưng khi bước vào trường thì cảm giác vô lực dần dâng lên trong lòng chúng tôi. Giống như chơi game chưa luyện đủ lv mà vào gặp con trùm thật mạnh vậy. Khuôn viên của trường rất rộng. Giữa khuôn viên là 1 cột cờ, ngay sau cột cờ là cái nhà gồm 2 phòng học nhìn cũ kĩ rách nát. Bên trái cách cái nhà vài mét là khu nhà vs cũng với 2 phòng 1 nam 1 nữ, và...hết. Trường chỉ có vậy mà thôi.
Cái mệt mỏi ở đây là khu vực từ cổng trường đi vào tới phòng học và phạm vi xung quang phòng học vài mét thì ngoài đường mòn dẫn vào còn nhìn ra được, còn lại là nhũng bụi cỏ dại cao ngang bắp chân. Còn khu vực rộng mênh mông tính từ khoảng cỏ dại tới tường bao bên ngoài trường, hoàn toàn là 1 rừng cây bụi, cây gai, dây leo, cùng 5, 6 bụi oh...tre hay trúc hay vầu hay gì đó tôi không biết nữa. Tụi này thân không cao to thẳng như tre tôi biết, mà chỉ nhỏ khoảng 3,4 ngón tay, cây lớn cũng chỉ bằng cổ tay. Bụi cao tầm hơn 3m thôi, mà thân lại quấn với nhau 1 nùi lộn xộn luôn. Và nhiệm vụ của tụi tôi là phải phát cho bằng sạch, chỉ chừa lại 2 cây bàng lớn lấy bóng mát.
Dù sao cũng phải làm, thế là chị em phụ nữ được phân dùng cuốc và bay để dẫy cỏ, còn đám 10 thằng tụi tôi thì mã tấu, rựa, bồ cào lao vào chiến với mấy bụi cây.
Thật may là tôi có mang bao tay. Thằng H chặt đc mấy phát thì tay bắt đầu bị phồng do ma sát với cán dao. Phải cởi áo ngoài quấn vào tay mới chặt được.
Đang chặt chém khí thế, thằng T lẩm bẩm "ủa sao cây này quen quen vậy ta?" Vừa lẩm bẩm nó vừa phạt ngang 1 cái, hàng cây nhỏ nhỏ trước mặt đứt làm đôi, lá rụng lả tả.
"Ối sao mày lại chặt mì của bác :waaaht:!" Tiếng bác bảo vệ đau khổ rên lên. Ah, bác bảo vệ này giữ chìa khóa cổng trường, mở cửa cho tụi tôi vào và cũng phụ tụi tôi phát quang. Té ra trong góc tường có 1 khoảng bác dọn dẹp cỏ dại và cây bụi để trồng 1 ít khoai mì. Thằng T lia 1 hàng đi luôn 4,5 cây mì làm bác rớt nước mắt. "Thôi không sao, bác cũng trồng cho vui thôi, mấy đứa đào mấy cây đó đi, đem củ về luộc chấm đường cho cả đội ăn". Thấy thằng T mặt méo xẹo xin lỗi bác thì bác cũng phì cười cho qua. Trong khi 4 đứa tôi đang xúm lại hì hục đào mì thì thằng S tổ 3 la toán lên quăng rựa chạy thụt mạng. Mấy thằng ngó qua rồi cũng ù té chạy. Té ra thằng này quơ quào sao đó lại chém thẳng vào cái tổ ong trong một bụi cây, ong bay đầy trời. Phải mất một lúc mấy thằng quấn cỏ khô vào gậy rồi hun khói ong mới bay hết. Vì sự kiện này mà cả đội được cho ngồi nghỉ ngơi một chút. Tranh thủ mấy chị em ngồi uống nước, mấy thằng lại tiếp tục công cuộc đào mì. Hôm đó 5 gốc mì to oạch với 1 cái tổ ong đầy mật được tổ tôi vác về nhà.
Nghỉ ngơi xong thì lại tiếp tục công việc. Ai dẫy cỏ tiếp tục dẫy, ai phát cây tiếp tục phát. Cả đội gạt mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời gần lên đỉnh đầu.
Gần trưa.
"Tại sao mình không châm lửa đốt quách cho nó nhanh, hơi đâu chặt từng cây như thế này mãi thế?" thằng C, năm 2, tổ 3, bực bội quăng cái rựa bịch 1 cái, nói.
"Oh đúng đúng, nói anh H đốt đi cho nhanh, làm vầy chừng nào mới xong" 2 thằng tổ 3 phụ họa.
Thế là 3 đứa kéo tới yêu cầu anh H cho đốt lửa. Anh H không đồng ý, cũng không giải thích gì nhiều. 3 thằng cứ nhằn nhì than vãn làm anh H bực lên, "Mấy đứa thấy mệt thì cứ ra kia ngồi nghỉ, để đó tụi anh làm tiếp. Còn chuyện dùng lửa đốt, đừng hòng anh đồng ý!"
3 thằng bực bội xách rựa ra phát tiếp, vừa phát vừa càu nhàu với nhau nói a H bảo thủ, không biết cách làm việc cho nhanh gọn...tôi với thằng H, thằng B đang phát bụi cây gần đó nghe được cũng bực.
"Tụi mày là đàn bà ah mà lèm bà lèm bèm mãi thế?" Thằng B cục tính, sẵn giọng.
"Tụi mày thì biết cái gì? Có cách làm nhanh thì không cho, đi phát từng cây từng cây như đồ ngu ấy" thằng C nói.
"Mày nói ai ngu :canny:?!?" Thằng B gầm lên.
Tôi chụp thằng B lại, nói, "Tụi mày còn dư hơi cãi nhau ah? Thằng nào cũng mệt thì im lặng mà làm đi. Yếu đuối nhắm không làm nổi thì vào nghỉ hoặc qua phụ mấy bạn nữ làm cỏ kìa. Cách làm nhanh? Cách hay? Mày đốt thế rồi lỡ không khống chế được lửa lan ra không dập được thì sao? Ai chịu trách nhiệm? Mày hả?"
Nghe cãi nhau, mấy chị em cũng ngừng tay nhìn qua. 3 đứa kia thấy vậy cũng ngưng cãi, lãng lãng ra chổ khác.
"Mẹ mấy thằng đàn bà, mày không giữ chắc tao đấm nó luôn" thằng B làu bàu với tôi. Thằng này nóng thật, tôi với thằng H nhìn nhau cười khổ :surrender:.
Nguyên 1 ngày chiến đấu thảm liệt, cả nam cả nữ tổ tôi đều lãnh về nhiều vết xướt rướm máu, quần áo lao động thì đầy vết trầy xát và nhựa cây dính vào. Chiều, cả đội thất thiểu đi về như đoàn quân bại trận dù hiệu quả cũng rất khả quan, khi đã dẫy đc hết cỏ và phát quang gần hết các cây bụi và dây leo, chỉ còn những bụi tre cứng đầu nữa thôi.
Đêm đó sinh hoạt, có lẽ đội phát quang bên điểm trường kia cũng đề xuất việc đốt lửa. Nên anh Đ kể về một tai nạn vài năm trước của trường khác trong tỉnh tôi. Hậu quả không lớn khi không có ai bị thương nhưng rẫy của bà con và rừng gần đó bị ảnh hưởng không ít. Từ đó về sau các đội mhx các trường đều cấm việc sử dụng lửa để phát quang để đảm bảo an toàn. Thế là các ý kiến thắc mắc phản ứng của một vài người cũng ngừng lại ở đây.
Ngày hôm sau, tụi tôi tiếp tục chiến đấu với các bụi tre. Mấy thằng cầm dao rựa đứng quanh góc tre làm tôi liên tưởng đến game Final fantasy khi các nhân vật đứng trước con trùm vậy. "Cẩn thận, lựa thế mà chặt", anh H nói khi tôi mím môi chặt thẳng vào mấy thân tre đang quấn vào nhau và xém tuột cái mã tấu khi nó bị đập ngược trở lại. Cứng thật, tôi xoa xoa tay. Sau đó có kinh nghiệm hơn, tôi lựa lựa thế, chặt nghiêng vào những thân tre phía ngoài không quấn với các thân khác, rồi từ từ gỡ và chặt dần vào trong. Đội nam chặt được thì đội nữ lôi dần những cành tre ra ngoài. Cành nào thẳng thì để riêng, rọc bỏ lá rồi buộc lại để tí đem về.
Chiều hôm đó, ngắm khuôn viên trường rậm rạp hôm qua hôm nay đã thoáng đãng hơn hẳn, như khoác lên mình một bộ mặt mới, tụi tôi không khỏi có chút kinh ngạc và chút tự hào trong lòng. Thật tình hôm qua tôi không nghĩ đội mình có tiến độ nhanh đến vậy. Lúc nghỉ ngơi dọn đồ về, anh H bảo hôm qua anh ko muốn giải thích, vì anh muốn mấy đứa thấy thành quả hôm nay. Đừng thấy khó mà buông bỏ, tìm cách làm nhanh gọn hơn là tốt, nhưng phải biết tính toán thiệt hơn. Nghe cũng có lý :) .
Trên đường về, H huých vai tôi.
"Này, mày để ý thằng C một chút nhé, tao thấy nó có ý với con P đấy, suốt ngày lẽo đẽo theo con nhỏ nhìn mà phát bực"
Thằng H vừa nói vừa hất đầu về phía thằng C đang lăng xăng đi gần đám chị em.
"Ủa liên quan gì đến tao? Kệ nó chứ" tôi giả ngây, nhưng nhìn qua thấy cảnh thằng C cứ sáp sáp lại chỗ bé P tôi cũng tự nhiên thấy bực bực.
"Ở đó mà không liên quan, kệ mày, tao nhắc mày vậy thôi. Có những thứ mất rồi mới thấy tiếc đấy. Tao có cơ hội là tao chụp liền. Mày cứ ngồi đó mà suy nghĩ đi, tao đi chụp cơ hội của tao đây,hehe", "M ơi, đồ nặng không để H xách bớt cho" . Nói xong liền chạy tới chỗ M đứng.
Thằng này thiệt là...tôi lại quay qua nhìn về phía P, đúng lúc con bé vừa né né thằng C vừa nhìn thấy tôi. "Anh N, xách dùng em cái xô này với!", con bé vừa vẫy tay, vừa kêu, vừa đi về phía tôi như đang chạy trốn. Tôi đỡ cái xô dụng cụ trong tay con bé, hỏi han nói chuyện với nó mấy câu, trong lòng tôi lại tự nhiên thấy vui vui xen lẫn chút hả hê khi thấy thằng C hầm hầm nhìn về phía chúng tôi rồi bỏ đi mất dạng.
Còn tiếp.
 
Back
Top