(Chuyện tình cảm 99%) Mùa hè năm ấy

Chap 11.
Sau ngày thứ 6 tổ tôi lại đến phiên nấu ăn cho cả đội, để các tổ khác hoàn thành việc quét vôi 2 điểm trường đã phát quang. Ngày t7, tất cả nam của đội leo lên xe công nông đi đến một ngọn đồi trồng bạch đàn của địa phương để chặt cây về làm chuồng bò. Sau hơn nửa tiếng ngồi xe, rồi trèo bộ theo đường mòn lên đồi. Chúng tôi đứng dưới 1 rừng bạch đàn xanh mát. Anh bí thư xã chỉ cho chúng tôi những gốc cây được đánh dấu trước để chặt hạ mang về. Toàn cây to cỡ bắp đùi, cao và thẳng.
Chặt bạch đàn khác với chặt tre. Ban đầu tụi tôi chặt thí xác, chặt 1 cái vào lại rút ra chặt tiếp. Mà chặt nhiều nhát vào 1 chỗ thì vết chặt đó bị xơ ra, không ăn dao nữa. Một anh dân tộc đi theo bên đoàn xã thấy vậy lắc đầu lấy rựa ra thị phạm. Bập bập 2 đường, 1 chéo xuống 1 chéo lên, một cái miệng lớn đã mở ra trên thân cây. Anh làm thêm vài nhát xung quanh cái miệng và sâu vào trong, cái cây có xu hướng muốn nghiêng. Anh lại ra sau bập bập 2 cái mở thêm 1 miệng phía đối diện rồi kêu mọi người tránh ra. Sau đó dùng sức đẩy mạnh tới trước. Cây bạch đàn nghiêng dần rồi crack 1 phát gẫy ngang chổ chặt, xạt xạt xạt đổ ầm xuống đất. Nhanh gọn lẹ làm tụi trai thành phố chúng tôi lè lưỡi thán phục. Tụi tôi rọc bỏ những cành nhánh rồi buộc dây kéo cây xuống đồi. Nặng kinh khủng, cả đám vừa kéo vừa đẩy vừa lót cành nhỏ làm con lăn mà mất không ít sức lực mới đưa được cây xuống chân đồi.
Cả đội chia làm 2 nhóm, chặt và vận chuyển cây. Thay nhau luân phiên làm đến trưa thì ăn tại chỗ bằng bánh mì và sữa đặc đem theo, nghỉ trưa 1 chút dưới tán bạch đàn rồi chiều tiếp tục công việc.
Đến chiều muộn thì tụi tôi cũng chở được 1 xe gỗ bạch đàn về. Ở nhà các chị em cũng đã chẻ nhỏ những cành tre đem về lúc phát quang, đan lại thành những tấm phên lớn. Những tấm phên này sẽ được dùng làm vách chuồng.
Chặt, vác, kéo, đẩy gỗ cả ngày, nam nhi cả đội đêm đó đều xụi lơ quay đơ, ê ẩm cả người. Tối đó, trong khi mấy nữ tổ tôi đang trổ tài may vá trên những cái áo bị sờn rách của đám con trai trong tổ, thằng T ra sáng kiến mấy thằng ngồi thành vòng tròn rồi massage cho nhau. Mấy thằng ngồi vừa ra sức nắn bóp thằng trước mặt vừa rên ư ử nhìn hài ứ chịu được.
Hôm sau, đám cây được vận chuyển đến các hộ chính sách được tặng bò. Đi theo đội chúng tôi có 2 bác thợ mộc làm chỉ đạo chính nữa. Các bước đào hố chôn trụ, chặt ngàm, ghép mí, đóng đinh, buộc dây, dựng vách, lợp mái được thực hiện nhanh gọn bởi lực lượng nhân công hùng hậu đội tôi cùng sự chỉ bảo của 2 bác thợ mộc. Chỉ trong thời gian ngắn, một cái chuồng rộng rãi, cao ráo như 1 căn phòng chắc chắn được dựng lên (nhiều năm sau có dịp đi ngang qua khu vực này tôi vẫn thấy cái chuồng mình góp phần dựng lên vẫn còn được sử dụng, nhìn cũng có chút tự hào).
Chỉ trong buổi sáng, việc dự tính làm trong cả ngày đã làm xong. Chiều đó cả đội được nghỉ ngơi, hoạt động tự do.
2 giờ chiều, thằng T lại nảy ra ý kiến ra suối bắt cá, nói anh H, anh H báo anh Đ xong, cả tổ tụi tôi kéo nhau ra suối dưới chân cầu, chỗ đám con trai tụi tôi tắm rửa. Mấy thằng cởi trần nhảy ùm xuống suối, thằng T còn hi sinh luôn cái mùng của nó, kêu thằng B, 2 thằng kéo 2 đầu đi dọc con suối, hi vọng có cá lọt lưới. Tôi thì chả thấy hi vọng gì, nên chỉ xuống tắm, bơi bơi trong làn nước suối trong mát. Mấy chị em thì ngại, ngồi thả chân nghịch nước trên mấy hòn đá. Không biết thằng V đang mon men đi đến sau lưng. Ùm ùm ùm, ối á ái, 3 đứa không kịp đề phòng bị V nó đẩy xuống khỏi tảng đá, nhảy thẳng vào dòng suối sâu tới ngang ngực trước mặt. Vừa hoàn hồn, 3 chị em liền nhảy lên lại tảng đá túm thằng V đang cười ha ha xuống trấn nước, khổ thân thằng bé.
Tôi kiếm được 1 góc đá chặn làm nước chảy siết, nằm vào đó để dòng nước chảy qua massage toàn thân. Đang nhắm mắt tận hưởng thì mũi bị cái gì quẹt qua ngứa ngứa hắt xì một phát. Ra là P đang ngồi trên tảng đá, cười hích hích cầm 1 cọng cỏ đuôi chồn ngoáy mũi tôi.
"Ah à, dám chọc anh hả" tôi nói rồi bất thình lình cầm tay con bé giật xuống.
Ùm, "Á, hú hú, em không biết bơi!!", vừa rơi xuống nước, P đã la làng, chân tay quơ quào loạn xạ rồi ôm tôi cứng ngắt, 2 tay vòng qua ôm chặt cổ tôi, 2 chân thì quặp ngang hông tôi, như con gấu goloa ôm cây vậy. Tôi cũng bất ngờ, nghe nó la cũng hoảng, vội ôm chặt lấy con bé không để nó chìm xuống. Được 1 lúc bình tĩnh lại mới nhớ khúc này nước chỉ ngang ngực, có chìm được đâu.
"Này, chổ này nước cạn mà, không chìm được đâu, đừng sợ". Tôi nói.
P giống như mất hồn vậy, vẫn ôm cứng lấy tôi, tôi phải vỗ lưng con bé nói mấy lần nó mới buông lỏng tôi ra.
Dìu P lên lại tảng đá, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của con bé, nhất là đôi mắt đỏ đỏ, hình như con bé khóc thật, tôi thấy tội lỗi đầy mình. "Xin lỗi em, anh không biết em sợ nước đến vậy."
"Em có sợ nước đâu, sợ chết thôi." Mắt thì vẫn đỏ mà con bé lại nhoẻn miệng cười. "Hồi nhỏ em xém chết đuối, nên vẫn bị ám ảnh mỗi khi bất ngờ rớt xuống nước. Anh ác quá đi"
"Anh xin lỗi mà, mà hồi nhỏ sao em lại xém đuối nước vậy?"
Tôi hỏi, và cứ thế, tôi đứng dưới nước, dựa vào tảng đá, con bé ngồi trên tảng đá đung đưa chân nghịch nước, kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của nó.
"Về thôi mấy đứa ơi, trễ rồi" anh H gọi. Thằng B với thằng T thất thiểu xách cái mùng ướt lên, chả được con cá nào. Tôi và P cũng đứng dậy.
"Ái da", P hô nhỏ.
"Sao vậy em?"
"Lúc nãy rớt xuống em va chân vào đá hay sao, h nó đau đau".
"Chậc, lỗi của anh, có đau lắm không, đi được không?"
"Hơi đau thôi, không đến nổi. Cơ mà phạt anh lúc nãy kéo em xuống làm em bị đau, giờ anh cõng em về đi" con bé lè lưỡi.
Ạch, tôi không biết nói gì, đành đưa lưng cho con bé leo lên. Thế là nó nhảy phóc lên một cái làm tôi xém té, còn cười haha nữa chứ. Không biết đau thật hay giả vờ đây, hừ.
Cõng nó đi được 1 đoạn, P đang líu ríu nói thì im lặng dần.
"Anh mệt không? Hay là bỏ em xuống đi", con bé này kì ta, đòi cõng rồi đòi xuống.
"Em nhẹ xình, có gì đâu mà mệt".
"Uh..."
Con bé lại im lặng, hình như tay nó siết vào chặt hơn, tôi đang tập trung đi nên không để ý lắm. Bất chợt nghe tiếng thở bên tai và một mùi thơm nhẹ nhẹ, tôi bỗng bàng hoàng. Nhận ra đây là lần đầu tiên mình gần gũi với một người con gái như thế. Bao nhiêu cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trồi lên trong lòng tôi.
Thế là chiều hôm đó, có tôi im lặng cõng P im lặng trên lưng, suy nghĩ trôi miên mang đến tận đẩu tận đâu. Đi cạnh đám ồn áo láo nháo tổ tôi, mà cảm giác xung quanh chỉ còn lại mỗi 2 đứa tôi trôi trong mớ xúc cảm không tên vô định.
Còn tiếp.
 
Chap 12
Tối đó, tôi bắt thang leo lên nóc nhà sinh hoạt, nằm một mình ngắm bầu trời đầy sao. Một bầu trời sao đêm miền núi khác hoàn toàn với bầu trời đêm bị che mờ bởi ánh đèn thành phố. Bầu trời không bị giới hạn bởi các toàn nhà cao tầng, cảm giác như rộng hơn, trong hơn và sâu thẳm hơn. Rải trên màn trời ấy là hằng hà sa số những ngôi sao nhấp nháy. Tôi cứ nằm như vậy, nghĩ miên man về tôi, về em, rồi lại về những xúc cảm kì lạ nhưng quen thuộc ban chiều. Phải chăng tôi đang dần quên em? Phải chăng tôi đang rung động trở lại, với P?
Ây, hôm nay là sinh nhật em, tôi quơ tay lấy cái điện thoại, soạn tin nhắn, do dự một chút rồi nhấn gửi.
"Happy birthday H, chúc H một đêm sinh nhật thật vui và ấm áp bên người thân yêu. Một tuổi mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc H nhé".
Tít tít, tin nhắn đến. "Cám ơn N, cả mùa hè không thấy liên lạc gì cả, tưởng quên con bạn này luôn rồi chứ"
"N đi tình nguyện, ở đây sóng yếu nên ít dùng điện thoại. H đừng nhắn lại nhé, N tắt máy luôn. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật H".
Gửi tin nhắn xong, tôi thở dài, nằm ra trên mái, gối đầu lên tay nhìn lên bầu trời đầy sao trên kia. Mở nhạc, điện thoại lại chạy bài "Little love", một bài nhạc mà em rất thích.
"A little love, little kiss, little hug, little gift, all of little something, there are our memories..." ủa, âm thanh này đâu phải phát ra từ điện thoại. Tôi giật mình quay qua thì thấy P bó gối ngồi cạnh tôi, nghêu ngao hát theo giai điệu bài hát từ bao giờ. Tôi với tay tắt điện thoại, con bé nhìn tôi cười rồi vẫn hát tiếp, tôi im lặng nằm nghe đến hết bài.
"Giọng em rất hợp với bài này, em hát hay lắm" tôi khen.
"Hì hì", con bé cười hì hì rồi cũng bắt chước tôi ngẩn đầu lên ngắm sao. Lại im lặng.
"Anh đang có tâm sự ah? Nhớ người yêu?" P phá vỡ sự im lặng.
"Uhm,...gần như vậy", tôi quay qua nhìn nó. Có một chút gì đó buồn bã, nhưng không phải là kiểu ngạc nhiên, thoáng qua trên mặt P.
"Kể em nghe được không?"
"Uhm..." tôi như chìm vào ký ức của mình, "Chuyện bắt đầu từ khi anh lên năm 2, bắt đầu chơi thân với H. Những lần làm bài tập nhóm, những hoạt động của lớp tụi anh đều là một cặp ăn ý. Sau đó là những lần buồn anh rủ H đi chơi, dạo biển, ăn vặt. Hai đứa cứ càng lúc càng thân hơn. Rồi một ngày anh nhận ra anh thích H lúc nào không hay. Nhưng với tư cách là một người bạn thân, anh không, và chưa bao giờ ngỏ lời cho H biết, cứ âm thầm vậy thôi. Vì anh sợ, sợ một khi nói ra, tình yêu sẽ mất, và tình bạn cũng không còn. Có lẽ mọi chuyện sẽ mãi như vậy, cho đến một ngày..."
 
Chap 12.2
"Đó là một ngày chủ nhật cuối tháng tư. Lớp anh tham gia giải cầu lông do khoa tổ chức. Anh và H đánh nội dung đôi nam nữ, thắng như chẻ tre, vào thẳng chung kết. Đối thủ là 1 đôi rất mạnh lớp trên. Thế nên đội cầu lông mới thành lập của lớp anh hẹn nhau 4 giờ chiều chủ nhật thuê sân để tập. Chính là sân cầu lông trên dốc chỗ em trọ đấy. H cũng ở trọ gần đó.
Hôm đó, anh có hẹn với mấy thằng bạn lớp khác ra quán net đánh dday nên 2h chiều đã đạp xe lên trường. Mới chơi được 1 ván thì 1 thằng có việc phải đi. Không đủ team đánh nên tụi anh cũng nghỉ luôn. Mới 3 giờ, anh không biết đi đâu nên lên sân sớm, sẳn tiện ghé qua gọi H đi. Anh tính gọi cho cô ấy trước, nhưng nghĩ sao đó lại không gọi, cứ thế đi đến phòng H.
Đứng trước cửa phòng, anh giơ tay định gõ cửa thì khựng lại, vì anh để ý thấy trên kệ giày ngoài cửa, ngoài những đôi giày quen thuộc, xuất hiện một đôi giày lạ. Đôi giày vải của quân đội, hình như hải quân, là giày nam. Một nỗi nghi ngờ và hoang mang cồn lên trong lòng anh, anh quyết định không gõ cửa mà ghé tai vào cửa nghe ngóng thử, chắc lúc ấy anh lắm lét như thằng ăn trộm vậy, haha" tôi cười khẩy rồi kể tiếp "và rồi anh loáng thoáng nghe được giọng nam và nữ, đang nói chuyện, đùa giỡn nhau, và một vài tiếng động "lạ" khác. Anh ngỡ ngàng, có gì đó như rạn vỡ ra từng chút một trong anh. Không hiểu sao lúc ấy anh lại lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy. Có lẽ anh hi vọng người nữ trong phòng là chị L, bạn cùng phòng của H, dù anh biết qua những lần qua phòng H chơi, chị L giờ này thường đi làm thêm chứ không ở phòng.
"You're my Honeybunch, Sugarplum
Pumpy-umpy-umpkin, You're my Sweetie Pie..." tiếng nhạc chuông đặc biệt cài trên điện thoại H vẳng ra từ trong phòng.
"Alo, N hở, gọi cho H có gì không N?" Giọng H yếu ớt vang lên trong đt.
"N lên trường rồi, sớm quá không biết đi đâu, H có ở phòng không N qua rồi lên sân luôn", anh cố giữ giọng mình bình tĩnh trả lời, sau khi nghe loáng thoáng "ai vậy em?", "bạn em, suỵt, kì quá, để im em nghe điện thoại nào" vọng vào điện thoại.
"A, uhm uhm, giờ H không có ở phòng, bạn H lên thăm nên H dẫn bạn đi chơi rồi, uhmm, N lên sân trước đi, lát H lên".
"Uh, vậy thôi".
Anh tắt điện thoại, đứng chết trân trước cánh cửa phòng đóng kín. Trong lòng như có gì đó vừa sụp đổ, vỡ vụn và trống rỗng. Anh khóa điện thoại, quay lưng bỏ đi, mặc kệ luôn buổi tập chiều đó. Anh đi như bỏ chạy, chạy trốn khỏi những kí ức vui vẻ đang hiện ra trong đầu anh, chạy trốn khỏi mối tình đầu đơn phương mà anh ấp ủ. Nắng chiều gay gắt soi bóng anh thất thểu trên con dốc, nắng như đốt cháy da thịt, nhưng lòng anh lại lạnh lẽo như chìm vào hầm băng. Anh cứ đi vô định như vậy mãi, hôm đó anh cũng không biết mình đã đi những đâu và về nhà bằng cách nào luôn.
Hôm sau anh thi đấu như một thằng điên bất cần, không cần chiến thuật, không cần vị trí, không cần đồng đội. Cầu bay qua là đập bất kể. Vậy mà lại thắng.
Lúc nhận giải, H trách anh hôm qua tắt điện thoại, bỏ tập. Hôm nay lại đánh cá nhân, làm H như người thừa vậy. Anh quay qua, cười khẩy "Người thừa? Tôi mới chính là người thừa" rồi bỏ đi luôn, để mình H đứng ngơ ngác trên bục nhận giải.
Sau đó anh tránh mặt H, không gọi điện, nhắn tin như trước, lên trường vào lớp cũng ngồi góc khuất. H có lẽ cũng giận vì thái độ của anh, nên cũng im lặng luôn, cho tới bây giờ. Tin nhắn chúc sinh nhật lúc nãy là tin nhắn đầu tiên kể từ lúc đó."
Tôi kết thúc câu chuyện, lại nằm ra ngắm sao, trong lòng lại thấy kì lạ. Tôi cứ nghĩ mình vẫn còn day dứt, và sẽ khó để nhắc lại chuyện lúc đó. Vậy mà giờ tôi kể ra nhẹ nhàng, như kể một câu chuyện của người khác vậy. Có lẽ mọi thứ đã thật sự đi qua rồi chăng?
Tôi quay qua nhìn, P vẫn ngồi bó gối cạnh tôi, mắt nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì. Con bé ngồi như một pho tượng tuyệt tác, dưới nền trời đêm, thật đẹp và thật buồn. Tôi ngơ ngẩn nhìn nó rồi bâng quơ nói "cảm ơn...và...xin lỗi em".
Con bé như sực tỉnh, quay qua cười với tôi, "anh khìn, tự nhiên lại cảm ơn rồi xin lỗi?"
"Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của anh, kể ra nhẹ lòng lắm, và cảm ơn vì nhiều điều khác nữa. Xin lỗi vì đã kể em nghe chuyện buồn, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em"
"Anh khìn quá, có gì đâu nà" con bé chun mũi làm mặt xấu với tôi, nhưng tôi vẫn để ý được nét buồn thoáng qua trong mắt nó.
Lại im lặng...
"Vậy, giờ anh còn yêu chị ấy không?" Một lúc sau P lại ngập ngừng hỏi, câu hỏi mà dạo này tôi hay tự hỏi mình.
"Nói thật thì anh cũng không biết nữa. Ngay lúc đó thì anh phẫn uất. Sau đó thì hận, uhm hận đó, hận người vô tình, hận mình vô dụng. Rồi sau khi tránh mặt thì anh cũng dần nguôi. Chỉ là đôi khi anh buông lỏng, anh lại bị cảm giác buồn bã xâm chiếm, và nhớ. Có lẽ là nhớ về bản thân mối tình đó nhiều hơn là nhớ về cô ấy. Chậc, anh không nói rõ ra được, có lẽ là không còn yêu nữa, nhưng vẫn còn chút gì đó sót lại trong tâm trí, uh, có lẽ là vậy" tôi trả lời P, cũng là tự trả lời cho bản thân mình.
"Là vậy sao?", con bé lại trầm tư, sự im lặng lại trở về trên mái nhà.
"Này 2 đứa kia xuống mau, đêm rồi ngồi trên đó nguy hiểm quá!" Anh Đ đi ra đánh răng thì thấy 2 đứa tôi.
"Biết rồi, tụi em xuống đây!" P nói vọng xuống và kéo tôi dậy, tôi xuống thang rồi đỡ con bé xuống, bỏ lại nỗi buồn trên mái nhà dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Còn tiếp.
 
Chap 13.1
Sáng hôm sau, trời mưa tầm tả. Cũng may những việc cần làm đã hoàn thành, ngày cuối cũng chỉ là ngày để cả đội nghỉ ngơi, tự do sinh hoạt. Tôi ra hành lang ngồi đánh cờ tướng với thằng H, vừa nhìn mấy thằng rửng mỡ đang hú hét vừa tắm mưa vừa đá bóng. Bên trong thì đa số hoặc nằm dài đọc truyện hoặc đánh bài hoặc tán gẫu hoặc quay quanh xem đội văn nghệ tập luyện và phụ làm phục trang cho buổi diễn tối.
"Tối nay mày có dự định gì không?" H vừa di chuyển quân cờ vừa hỏi.
"Hửm? Dự định gì?" Tôi đang suy nghĩ nước đi nên không để tâm lắm.
"Mấy thằng kháo nhau mấy năm trước, đêm cuối thường hay có truyền thống tổ chức đốt lửa rồi cả đội ngồi quay lại, từng người nói cảm nghĩ của mình về chuyến đi này nếu muốn. Nhiều anh đi trước thường tranh thủ thổ lộ tình cảm, và không biết vì sao mà phần lớn đều thành công đó."
"Vậy à?" Tôi dịch chuyển một quân, rồi bất giác lại quay vào nhìn P, con bé đang ngồi phụ chuẩn bị đồ diễn cho đội văn nghệ. Như cảm giác tôi đang nhìn, con bé ngẩng lên thấy tôi, nhoẻn miệng cười rồi giơ cái váy bằng ni lông đang làm lên như khoe với tôi. Tôi vẫy tay cười với nó rồi quay lại bàn cờ, "Ê, mày vừa đi quân nào đó? Đừng có mà ăn gian".
"Ăn gian méo đâu, tao chưa đi mà." Thằng H nhìn tôi, lại đẩy 1 quân rồi thình lình hỏi "mày có tình cảm với bé P đúng không?"
"Ặc, ơ...tao..." bị hỏi bất ngờ, tôi bối rối.
Nhìn tôi đang ngơ ngơ, thằng H lại di chuyển 1 quân, nói "mày cẩn thận thằng C đi, hôm qua đánh răng tao tình cờ nghe tụi nó nói chuyện, thằng C định tỏ tình bé P đêm nay đấy. Mẹ, thằng đó có gì đó gian manh lắm, tao không ưa tí nào".
"Mày mới gian manh ấy, kéo con xe xuống, đừng tưởng tao không để ý mày đi 2 con liền nha"
"Không ăn gian được thì thôi, làm gì căng" thằng H cười haha, "nhưng mà tao nói thật đấy, mày nên để ý đi"
"Uhm...", tôi đánh một nước rồi rơi vào trầm tư. Hừm, chuyện này nhất định không để nó xảy ra mới được.
 
Viết được 1 ít đăng tạm tí viết tiếp.
2 hôm mưa lụt lại cúp điện, dọn nhà mệt đứt hơi, hix.
 
Back
Top