Có ai hay buồn khi nhớ về quá khứ k?

Tôi thì mới hơn 30 tí, cũng hay hoài niệm về những năm 2007 - 2013 ... nhiều kỷ niệm vui buồn, nchung là kỷ niệm thời trẻ trẻ, nghĩ về cái vui thì là nhiều buồn thì quên sạch, thời kỳ bây h không còn những cảm xúc như hồi xưa được nữa, chắc ae nào tầm tầm tuổi tôi cũng thấy vậy thôi, đến 1 lứa tuổi nào đó k thấy nhiều cảm xúc cung bậc cho mọi việc như hồi mới lớn đc ...
 
Tôi thì mới hơn 30 tí, cũng hay hoài niệm về những năm 2007 - 2013 ... nhiều kỷ niệm vui buồn, nchung là kỷ niệm thời trẻ trẻ, nghĩ về cái vui thì là nhiều buồn thì quên sạch, thời kỳ bây h không còn những cảm xúc như hồi xưa được nữa, chắc ae nào tầm tầm tuổi tôi cũng thấy vậy thôi, đến 1 lứa tuổi nào đó k thấy nhiều cảm xúc cung bậc cho mọi việc như hồi mới lớn đc ...
Ai cũng thế thôi, những kỉ niệm thời 18-20 tuy có thiếu thốn có chán chường có thất bại nhưng không bao h ngưoiwd ta quên. 2tr tiền lương năm 18 tuổi nó đẹp mà ý nghĩa hơn hảnw 40tr vào tuổi 30:embarrassed::embarrassed:
 
còn nhớ về @talatroi không bạn
z5kAWwf.png
Tôi vs @talatroi có quen biết gì nhau đâu. Chỉ tương tác nhau trên này thôi. Fen đó chuyên đi ghẹo hết mọi người mà, tui nghĩ chắc fen ấy có chuyện ko vui nên lên đây ghẹo mn cho bớt chán.
 
Những cảnh ân ái giữa tôi và con nyc (k còn yêu nhé, thậm chí ghét vcđ) vẫn luôn hiện trong đầu tôi suốt dù đã chia tay được 2 năm rồi đây. Chắc đến khi tôi có nym thì mới quên được.
Kỉ niệm luôn là thứ khiến con người ta phải khó chịu.

Gửi bằng vozFApp
 
Sống nội tâm vl. Cứ nhớ về kỉ niệm hồi nhỏ là tự nhiên thấy buồn.
Ngày nhỏ hay đi chơi. Buổi chiều k đi học là lại rủ đám nhóc hàng xóm đi chơi. Cứ đi rủ đi đã rồi mới nghĩ xem chơi gì: Bắn bi, đá bóng, đập hình,...Tối thì cả đám tụm lại 1 chỗ nào đó bàn cái này bàn cái kia, 1 thằng đi ngang thấy vui thì sáp lại nên từ 2 3 đứa lúc đầu sau thành 6 7 đứa. Giờ lớn rồi thì cả ngày nằm ở nhà chả buồn đi chơi nữa luôn.
Ngày nhỏ rất thích sưu tầm quả bóng đá. Có một thùng đủ kiểu bóng từ: bóng mũ, bóng milo, bóng omo,...đủ cả, quý nó lắm. Giờ chợt nghĩ lại nó nằm đâu rồi chả còn nhớ.
Nhớ xóm nhà hồi xưa mỗi tối đông vui, ai cũng ra trước nhà nói chuyện này kia. Giờ cứ 7h 8h là ai về nhà nấy đóng cửa chả tiếp xúc nhau nữa.
Hồi nhỏ chỉ được đi chơi điện tử 1 ngày t7, chủ nhật. Lúc tiểu học thì mẹ cho 3k chơi đúng 1 tiếng rồi về, lớn hơn tý thì lên 5k. Rồi lên cuối cấp 2. Cứ sáng thứ 7 là hú thằng hàng xóm, 2 thằng đèo nhau trên con xe đạp xgame của nó đi ăn sáng xong thì tấp vào tiệm net chơi 6 7k tiền rồi về. Mình luôn off trước nó khoảng 15 20p rồi ngồi xem nó chơi vì chơi nhiều tiền sợ bị mẹ la.
Hồi nhỏ mê đá bóng. Trưa k ngủ là rủ thằng hàng xóm ôm banh đi đá. Lúc đầu đá sân trường tiểu học bị la suốt nhưng vẫn cố đá, cũng ít thằng đá chung lắm vì ít khi gom đông dc. Thường đủ 4 đứa chia 2 2 đá trong sân xi măng bé tý của trường tiểu học là vui rồi. Rồi sau này ngta quy hoạch 1 khu đất, bơm cát vào để làm chợ. Lúc này có sân cát để đá, cũng gom được đông người đá hơn. Chiều nào cũng đi đá. Chợ xây xong có hẳn 1 sân cỏ nhân tạo. Là mơ ước của tôi cũng như nhiều đứa trẻ khác. Nhưng tiếc thay tôi chỉ đá sân cỏ nhân tạo dc 1 năm thì tôi lại bắt đầu mê lol hơn. Chơi nhiều rồi tôi bị cận. Đá bóng ngày càng tệ tôi cũng bỏ luôn chỉ mê game là chính. Rồi 3 năm cấp 3 chẳng đụng vào trái bóng nữa. Lên dh có đá lại nhưng bị chê quá nên bỏ luôn. Thật sự vẫn tiếc đến tận bây giờ vì đam mê từ nhỏ nhưng mình đã mê game bỏ rơi nó. Giờ con người cứ ù lì, mập ***, thiếu sức sống. Sẽ cố gắng chơi bóng lại.
Nhớ quá tuổi thơ ơi huhu. Nhiều tiếc nuối quá =((

Gửi bằng vozFApp
Giờ nhớ tuổi thơ thì đẻ đứa con rồi giúp nó có tuổi thơ đẹp như mình đã có đi fen, mình cũng phần nào sống lại ký ức đó. Tui nghĩ vậy. Giờ đẻ con gái tính dạy nó chơi ô ăn quan đây.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Xưa chơi trò vợ chồng với con bé hàng xóm, lúc đấy tôi mới lớp 5 hay 6 gì đấy, giờ chỉ ước lúc đấy không chơi thôi, chứ giờ tôi cứ nhớ trong đầu khó chịu vl, còn em hàng xóm chắc quên rồi, giờ em nó phổng phao xinh đẹp, nhìn lại mlem

Gửi từ Vsmart Live 4 bằng vozFApp
 
Nhớ về quá khứ tưởng là nhớ về em người yêu nào đó , hay nhớ về cảnh làm ăn huy hoàng ăn chơi chác tác , như nhớ về cái thời bắn bi để thu dâm à
 
Cứ tầm này thím này, là mùa thu, hồi cấp 3 chả hiểu sao cứ khoảng thời gian bắt đầu vào năm học mới là trúng giai đoạn hay mưa.
Nên cứ vào mùa thu, tầm giai khoảng thời gian tựu trường, trời cứ mưa là tôi lại bâng khuâng nhớ lại những khoảnh khắc hồi cấp 3.
Cảm giác kí ức ùa về bao giờ cũng làm chúng ta lắng lại, bồi hồi hơn, và chắc chắn, trong số đó là các kí ức tiếc nuối lại chiếm hữu tâm trí dù nó cách rất xa con người tôi hiện tại. :)

Gửi từ Xiaomi Redmi 5 Plus bằng vozFApp
 
hồi xưa hè đến là anh em tôi hay làm diều để thả vui lắm , rồi đi hái mận, hái xoài bên hàng xóm về ăn
 
Sống nội tâm vl. Cứ nhớ về kỉ niệm hồi nhỏ là tự nhiên thấy buồn.
Ngày nhỏ hay đi chơi. Buổi chiều k đi học là lại rủ đám nhóc hàng xóm đi chơi. Cứ đi rủ đi đã rồi mới nghĩ xem chơi gì: Bắn bi, đá bóng, đập hình,...Tối thì cả đám tụm lại 1 chỗ nào đó bàn cái này bàn cái kia, 1 thằng đi ngang thấy vui thì sáp lại nên từ 2 3 đứa lúc đầu sau thành 6 7 đứa. Giờ lớn rồi thì cả ngày nằm ở nhà chả buồn đi chơi nữa luôn.
Ngày nhỏ rất thích sưu tầm quả bóng đá. Có một thùng đủ kiểu bóng từ: bóng mũ, bóng milo, bóng omo,...đủ cả, quý nó lắm. Giờ chợt nghĩ lại nó nằm đâu rồi chả còn nhớ.
Nhớ xóm nhà hồi xưa mỗi tối đông vui, ai cũng ra trước nhà nói chuyện này kia. Giờ cứ 7h 8h là ai về nhà nấy đóng cửa chả tiếp xúc nhau nữa.
Hồi nhỏ chỉ được đi chơi điện tử 1 ngày t7, chủ nhật. Lúc tiểu học thì mẹ cho 3k chơi đúng 1 tiếng rồi về, lớn hơn tý thì lên 5k. Rồi lên cuối cấp 2. Cứ sáng thứ 7 là hú thằng hàng xóm, 2 thằng đèo nhau trên con xe đạp xgame của nó đi ăn sáng xong thì tấp vào tiệm net chơi 6 7k tiền rồi về. Mình luôn off trước nó khoảng 15 20p rồi ngồi xem nó chơi vì chơi nhiều tiền sợ bị mẹ la.
Hồi nhỏ mê đá bóng. Trưa k ngủ là rủ thằng hàng xóm ôm banh đi đá. Lúc đầu đá sân trường tiểu học bị la suốt nhưng vẫn cố đá, cũng ít thằng đá chung lắm vì ít khi gom đông dc. Thường đủ 4 đứa chia 2 2 đá trong sân xi măng bé tý của trường tiểu học là vui rồi. Rồi sau này ngta quy hoạch 1 khu đất, bơm cát vào để làm chợ. Lúc này có sân cát để đá, cũng gom được đông người đá hơn. Chiều nào cũng đi đá. Chợ xây xong có hẳn 1 sân cỏ nhân tạo. Là mơ ước của tôi cũng như nhiều đứa trẻ khác. Nhưng tiếc thay tôi chỉ đá sân cỏ nhân tạo dc 1 năm thì tôi lại bắt đầu mê lol hơn. Chơi nhiều rồi tôi bị cận. Đá bóng ngày càng tệ tôi cũng bỏ luôn chỉ mê game là chính. Rồi 3 năm cấp 3 chẳng đụng vào trái bóng nữa. Lên dh có đá lại nhưng bị chê quá nên bỏ luôn. Thật sự vẫn tiếc đến tận bây giờ vì đam mê từ nhỏ nhưng mình đã mê game bỏ rơi nó. Giờ con người cứ ù lì, mập ***, thiếu sức sống. Sẽ cố gắng chơi bóng lại.
Nhớ quá tuổi thơ ơi huhu. Nhiều tiếc nuối quá =((

Gửi bằng vozFApp
Xem đó là kỷ niệm nhớ về cũng đc thôi. Buồn làm gì
 
Nhớ lúc nhỏ, cả xóm cứ chiều chiều là tập trung chơi đủ trò.Chơi những trò chơi mà mãi ko chán.
Mùa mít đến thì hè nhau đi hái mít, lần lượt khiêng quả mít to gần bằng người. Mùa nhãn, chôm chôm, vú sữa thì cả lũ hè nhau đi từng xóm xem có ai nhờ hái dùm ko (nhà họ ko dám hái, nhờ mình hái dùm)
Mùa thả diều thì ăn cơm xong 1 phát xách diều chạy lên khu sân vận động sau UBND phường, thả diều xong thì đi phá mấy bụi cây cỏ
Mùa mưa thì hè nhau tắm mưa, nghịch bùn đất
Lớn lên tầm 13-16t thì bắt đầu thấy sự lo lắng của mẹ (nhà rất khó khăn), mặc cảm với hoàn cảnh nên ko chịu mở lòng với bạn bè, giờ nghĩ lại thấy bạn mình lúc đó tốt thật, đứa nào cũng sợ mình mặc cảm nên toàn âm thầm giúp đỡ, đến mãi sau này mình mới hiểu.
 
Ko biết cái nhớ nhung, hoài niệm về cảnh vật, không gian, mùi vị,... có giới hạn ở độ tuổi ko. Tức là càng lớn lên sẽ càng ít, không như thời trẻ vô tư ko lo toan.
 
Hồi ức mà , cứ ngồi không là hay nghĩ nghĩ liên tưởng ngày xưa, về già chắc đăm chiêu suốt ngày
 
nước ngoài có câu "memories are good, but that's all they are" để nói kí ức thì đẹp đó nhưng chả có ích gì. sống đừng hoài niệm quá , mình sẽ bỏ qua các niềm vui ở hiện tại và tương lai, nhìu ng sống trong quá khứ quá đến nổi bỏ mặc hiện tại, đến khi bạn bè đã cv ổn định, gia đình con cái đầy đủ thì vẫn sống như 1 đứa trẻ cấp 3 , suốt ngày chỉ mơ về các kỉ niệm đẹp thời đi học , dẫn đến nhiều hệ lụy khác
 
Back
Top