Bận quá mãi mới viết được chút, để thớt chết lâm sàng thế này cũng chán.
Trung Quốc - Phần 2
Nếu chỉ có việc ở Trung Quốc vài ngày, lại không biết tiếng Trung thì thật là một trải nghiệm khó chịu. Khó khăn nhất là việc tự duy chuyển, không có các dịch vụ của Google nếu muốn làm một việc đơn giản như tra bản đồ cũng phải tải app riêng, một vài địa điểm nếu đánh tiếng Anh thì tìm không ra, mạng chậm,… Nếu ở các nước khác mình muốn dùng phương tiện công cộng như tàu điện, bus thì có thể dễ dàng search ra các tuyến, nhà ga theo thời gian thực, khi đi Trung Quốc thì mình toàn phải search trước, tham khảo bản đồ, để đảm bảo mình đi đúng nơi nếu bị lạc giữa đường thì thật chẳng biết kêu ai giữa thành phố rộng lớn, nên việc một mình đi khám phá mình cũng hạn chế. Ngay cả việc đón taxi cũng trở nên khó khan hơn, lúc trước ở khách sạn taxi xếp hàng chờ sẵn thì giờ ở cùng khách sạn đó phải đặt taxi trên app chờ rất lâu mới có xe, trả tiền mặt cũng không được,… Nơi dễ dàng nhất để bắt taxi, trả tiền mặt chính là sân bay ngoài.
Với mình Trung Quốc luôn có một không khí thật ảm đam và buồn chán. Bầu trời luôn có màu xám u ám, hiếm có ngày nắng nhìn rõ thấy mặt trời
Các điểm tham quang, nhất là các khu phố cổ, cũng vì thế nên không có màu sắc sôi động dù rất đông người.
Khung cảnh trong thành phố chỉ toàn nhà cao tầng lặp đi lặp lại trăm lần. Bạn cứ nhìn hình dưới nhân lên 10 lần thì ra một khu dân cư các thành phố.
Phòng khách sạn cũng thường rất rộng theo sở thích người bản xứ.
Hơi khó diễn tả nhưng mình cảm giác các tòa nhà luôn có vẻ đi sau thời đại. Những góc khuất cao bụi bậm không dọn dẹp, mùi ẩm đặc trung của các tòa nhà cũ,cuốn danh bạ điện thoại năm 1999 để trong phòng khách sạn,…
Làm việc với người Trung Quốc lục địa thì có quá nhiều chuyện để kể, đa phần là chuyện không hay. Triết lý “tiền nào của đó” được hiểu ngầm kể cả với người bán lẫn người mua. Khi chốt hợp đồng bạn nghĩ mình đã mua một món hàng giá hời thì đối phương cũng biết điều đó. Nếu bạn thấy công ty A có một món hàng và bạn mua y theo thiết kế, dây chuyền sản xuất, vật liệu giống 100%, cùng một nhà sản xuất nhưng giá rẻ hơn thì tỷ lệ hàng lỗi, hư bạn nhận được cũng cao hơn, và người bán cũng mặc nhiên cho đó là hiển nhiên.
Việc lên Alibaba kiếm một món hàng và đặt số lượng lớn chờ giao tận tay trên lý thuyết thì có thể nhưng không thực sự là ý hay. Chính vì thế các công ty thường chọn giao dịch gián tiếp thông qua các đối tác thương mại có văn phòng đại diện ở Trung Quốc để dễ kiểm soát, truy cứu trách nhiệm. Các phòng lab, cơ sở kiểm định cũng trang bị hiện đại với nhiều hạng mục kiểm hơn cả ở các nước khác. Cách làm việc này cũng tiếp diễn ở các nước Đông Nam Á, cũng là một rào cản cho việc tin tưởng, giao dịch trực tiếp. Những thứ như đàm phán giá, bí mật hợp đồng thường không có giá trị hơn tờ giấy ký là bao nhiêu nếu bạn không phải công ty lớn. Các công ty luôn có cách giảm chi phí, từ trà trộn hàng kém chất lượng, giảm tỷ lệ nguyên liệu, dùng nguyên liệu giả, đưa cho các công ty nhỏ, hộ gia đình gia công,…
Nếu món hàng nhận được không đúng ý bạn thì họ cũng có đủ lý do như tưởng nhầm thông số là theo hệ thống đo lường Mỹ (inch chứ không phải cm), đơn hàng quá nhiều phải làm gấp, hay đổ trách nhiệm cho một số cá nhân nào đó. Đặc biệt vào khoảng cuối năm, tết, nếu bạn đặt gấp, số lượng nhiều mà giá không đổi thì thường sẽ bị chơi xấu, công nhân sẽ bỏ vật lạ (kẹo đã nhai, rác) , cố ý phá hoại,… để chơi xấu. Một lần mình đặt lịch hẹn tới tận xưởng sản xuất kiểm tra, mọi thứ lên kế hoạch thì tới sáng hôm đó mình lại được chở tới … văn phòng ban lãnh đạo ở trung tâm thành phố để uống trà, có lần thì lại dẫn đi thăm quan, ăn uống trong khi công việc thì chẳng vào đâu…
Nhắc đến ăn uống thì đi ăn với người Trung Quốc (kể cả ở nước ngoài) thì không bao giờ đói bụng. Người Hoa đãi khách luôn kêu dư rất nhiều món, ăn không hết hơi lãng phí, có một số món rất cay ít ai đụng đũa vào( kể cả chủ) cũng thường được gọi.
Đi ăn tối xong lại thường đi nhậu tăng 2,3 và ở đó lại gọi đồ ăn thêm. Ăn- Nhậu – lăn ra ngủ tại chỗ - lại dậy ăn lặp đi lặp lại với nhiều người. Một số người bình thường làm việc chẳng bao giờ mở miệng phát biểu câu nào, có bia rượu vào mới mở miệng vui vẻ. Và nếu việc thanh toán điện tử thanh thế tiền mặt phổ biến ở toàn Trung Quốc, thì chỉ có ở các quán nhậu việc trả tiền diễn ra theo các truyền thống với các xấp tiền buộc sẵn móc ra từ túi áo.