Cái này em thấy nhiều lý do. Em cũng giống y hệt chủ thớt nói.
Ví dụ như GodFather thời đầu chuyển Việt ngữ không mấy ai quan tâm, nhưng khi qua N.T.Lang chuyển ngữ thì rất nổi tiếng. Như em thấy gọi Đô Rê Mon nó hay hơn còn gọi Doraemon nó sao ấy.
Em nhớ hồi đó, có nhà ông kia bán quán ăn, mà không biết truyện tranh cũ, giấy vàng lẹt ở đâu ra mà ổng cứ bỏ trong nhà vệ sinh cho khách. Cho nên là em phải giả vào nhà vệ sinh để lén ngồi đọc, mà ổng bỏ toàn truyện hay, Dũng sĩ Hesman, Cô tiên xanh, Đô rê mon. Nhưng sau này em chỉ tụi bạn, tụi em cứ thay nhau vào nhà vệ sinh quán ổng ngồi. Nên ổng nghi, tại vào quán mà không ăn gì, cứ chạy vào nhà vệ sinh ngồi lâu trong đó, cho nên mấy lần sau ổng đuổi.
Còn có 1 kỷ niệm nữa, là hồi đó có nhà ông kia cho thuê truyện, mà nhà ổng một núi truyện, chất cao tới nóc, lâu lâu ổng dọn dẹp, vứt mấy truyện mục nát, không ai mướn ra đường. Cho nên lũ trẻ tụi em cứ canh ngày ổng dọn dẹp, thường vài tháng ổng dọn 1 lần, tin tức do thằng con ổng báo ra, cứ 1 lần ổng vứt quyển nào ra đường, giống kiểu ban phát cho tụi em, là xúm vô giành dựt, có khi được quyển hay còn đánh nhau.
Mà hồi đó, tự nhiên được cầm một quyển truyện mới, nó như có luồng sinh khí trong người, tay đập, chân run, hồi hộp, nóng hết cả người. Lật từng trang giấy mà cái thế giới này giường như chỉ còn mình với quyển truyện.
Nhớ cái thời lâu lắm rồi, chắc là trước cả 2007, mà One Peice nó chiếu phim hoạt hình, 1 tuần 1 tập trên kênh địa phương, cái này em kể thật, thời đó nhiều người chưa biết One Peice cả truyện lẫn phim như bây giờ, nhớ mãi cái tập Zoro quăng cây kiếm lên rồi đưa cánh tay ra, kiểu bảo là kiếm chọn chủ. Nhưng mà hồi đó tuần nào mình cũng nóng lòng đợi xem, dù hình ảnh chất lượng tivi rất kém, hay bị nhiễu. Chiếu dc bao nhiêu tập đó thì dừng. Sau này mới biết nó là Seri Hải tặc, mà rất nhiều thằng bạn, cả lớp con cháu của mình cũng mê, và vẫn còn mê, dù đã có gia đình. Còn mình bây giờ xem thấy nó rất chán, không còn cảm xúc. Nhưng mọi người lại rây khoái và hứng thú khi xem từng tập.