Cuộc sống tàng hình

22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không
Nhiều thằng giết người hàng loạt cũng chỉ vì muốn để lại dấu ấn trong cuộc đời đấy :shame:
 
quan trọng là bản thân có thoải mái với cuộc sống hiện tại ko chứ tàng hình hay ko ko quan trọng lắm
 
Đc nhiều ng chú ý cũng ko có gì hay. Em đi uống r ở đâu là tai tiếng ở đấy :/

Bố con em đi đâu là cũng nổi cmnl. Vì con bé nhà em nó có thần thái

Vui thôi cũng để làm gì đâu. Ai có con nhỏ tầm tuổi mà hay để ý, so sánh con cái cũng thường ghen tị, lúc đó em ngại vãi ra. Gen trội nó tốt thôi chứ em có nuôi dạy đc đâu
 
22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không
Chơi trội để được nổi bật như cái bọn dân chơi thời đi học đi nghiện ngập ăn chơi ma túy bỏ học ko có tương lai ấy hả? Chả biết cuộc đời sẽ nát đến mức nào đâu. Chắc gì trong bạn bè của bạn bạn ko là cả thế giới? Họ ko thể nói ra nhưng vắng bạn thì cũng sẽ buồn phải biết. Và buồn nhất là bố mẹ bạn, bởi bạn là hy vọng, là tình yêu, là tinh thần, là niềm tự hào của họ nếu bạn chẳng may làm sao. Nắm được nhiều thứ trong tay tưởng cát, nhưng đó lại là rất nhiều vụn kim cương. Đời trông nhạt nhòa ko phân biệt được tưởng hoen mắt, nhưng nó lại là sương mù sáng tinh mơ thì sao?
Thế giới còn nhiều điều trước mắt bạn để khám phá, rồi còn cả những khả năng bạn có thể làm được. Và bạn sẽ thấy nội tâm đẹp đẽ thế nào để tự yêu thương bản thân. Khi đó lời nói của người khác ko quan trọng. Họ nhớ mình hay ko ko quan trọng. Quan trọng là mìnhh được tự nhiên là chính mình, mình hiểu mình, mình biết ơn cha mẹ đã tạo ra mình. Đời sống đã nuôi dưỡng mình. Và mình có thể làm điều gì đó tốt đẹp cho xã hội. Như cho chính bản thân mình.
 
Last edited:
22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không

:cautious::cautious::cautious:mày yên ta đi lúc nào lên chức cao trong công ty thì sếp chửi,về nhà vợ chửi,bố mẹ chửi,con không bảo được thì bất hạnh hơn nhiều

Gửi từ Samsung SM-A125F bằng vozFApp
 
Chơi thể thao đi, hay chơi món j cũng dc đừng tốn kém quá.
Hồi đó dc ông anh cho con máy ảnh d90, thích lắm nhưng ko biết chụp, thế là tìm hội nhóm trên fb rồi dc ngta rủ off các kiểu, thế là có thêm bạn, cuối tuần là đè mấy e gái ta chụp, vui vl

via theNEXTvoz for iPhone
 
22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không

Em có người thích thì ngon rồi, crush biết anh kết bạn fb nó chặn cmnl, con gái xung quanh cứ biết fb anh là auto chặn. Bạn bè thì xa lánh, 10 năm nay sống không có 1 đứa bạn nào. Công việc không có vì trình độ còn chưa học hết lớp 1, công việc không có nên thu nhập = 0, trong người hiện giờ cũng chả có đồng nào. Loser nhất cái voz này rồi, lắm lúc cũng nghĩ ra đường kiếm thằng voz nào reset chung với nó :rolleyes:

Gửi bằng vozFApp
 
xin phép lảm nhảm cho qua tối thứ 7 rảnh rỗi:

từ trc đến h, những ng nghệ sĩ như diễn viên, ca sĩ, họa sĩ... thì dù họ có chết đi, ng đời sau xem và nghe tác phẩm của họ, thì vẫn biết đến tên tuổi họ

còn lại đa số sau này sẽ chẳng còn ai biết đến khi họ chết, cùng lắm là đời F1, F2 là biết do nghĩa vụ thờ cúng.

như mình đây chỉ biết về trc có ông bà, còn các cụ, kị (bố mẹ của ông bà, ông bà của ông bà...và các đời trước nữa) thì chịu, chả biết tên tuổi, mặt mũi, nghề nghiệp của các cụ thế nào. Dù điều này chả ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, nhưng thỉnh thoảng nghĩ về vấn đề này lại thấy sau này chắc mình cũng giống như các cụ, sau đời F1, F2 thì chả còn ai biết đến nữa.

thời nay thì công nghệ phát triển, máy tính lưu hàng loạt ảnh của mình, chả biết con cháu, chắt, chút, chít.... đời sau có tò mò tìm xem để biết các cụ mình hồi bé trông thế nào ko, sống thế nào ko? hay đến thời chúng nó thì máy tính đã hỏng, mất toàn bộ dữ liệu về mình?

vậy nên có vozer nào cũng sợ điều này, sợ bị tan biến vào hư không, sợ ko ai biết gì về mình như mình chưa từng sinh ra và tồn tại trên cuộc sống, trên trái đất này? thì hãy tìm cách làm cho tên tuổi mình còn lưu lại ngay cả khi đã chết. Thậm chí có ng sẽ viết 1 trang wiki về mình. Và người đời sau sẽ luôn biết đến mình.

Cách rõ ràng nhất, đó là hãy làm những nghề của công chúng, chính là nghệ sĩ. Nếu trở lên nổi tiếng thì tên tuổi sẽ ko bao h mất đi. Cỡ như Xuân Bắc, Tự Long thôi... thì sau này họ chết đi thì vẫn đủ khán giả đời sau biết đến họ.
Chí Tài mới mất mà cũng có thấy ai nhắc tên nữa đâu. Muốn người ta mãi nhớ về mình thì chỉ có cách là được vô sgk thôi fen.
 
22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không
T đang muốn tàng hình mẹ luôn đây cho thoải mái, m thử bị để ý nhiều xem có vui nổi ko?
Mà cái vụ như m kể cũng bt thôi, thử coi khi m bị để ý những chuyện m k thíc bị để ý mà lại tàng hình lúc m muốn đc qan tâm thì chúc mừng... m đã bước vào cái gọi là cuộc sống!
 
Đối với người hướng nội như mình thì được tàng hình trong đám đông lại là thiên đường. Chỉ muốn đứng ở một gốc nhìn, nghe và ngẫm mọi thứ xung quanh. Không ồn ào, không náo nhiệt.

Được đồng nghiệp nhận xét 1 câu là "Lúc không cần không thấy, lúc cần cũng ko thấy luôn" :D

Thread thử suy ngẫm cái câu "Người sợ nổi danh, heo sợ mập"

Gửi từ Xiaomi 2109119DG bằng vozFApp
 
xin phép lảm nhảm cho qua tối thứ 7 rảnh rỗi:
FfsqRRV.png


từ trc đến h, những ng nghệ sĩ như diễn viên, ca sĩ, họa sĩ... thì dù họ có chết đi, ng đời sau xem và nghe tác phẩm của họ, thì vẫn biết đến tên tuổi họ
zFNuZTA.png


còn lại đa số sau này sẽ chẳng còn ai biết đến khi họ chết, cùng lắm là đời F1, F2 là biết do nghĩa vụ thờ cúng.
UKiCiKh.png


như mình đây chỉ biết về trc có ông bà, còn các cụ, kị (bố mẹ của ông bà, ông bà của ông bà...và các đời trước nữa) thì chịu, chả biết tên tuổi, mặt mũi, nghề nghiệp của các cụ thế nào. Dù điều này chả ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, nhưng thỉnh thoảng nghĩ về vấn đề này lại thấy sau này chắc mình cũng giống như các cụ, sau đời F1, F2 thì chả còn ai biết đến nữa.

thời nay thì công nghệ phát triển, máy tính lưu hàng loạt ảnh của mình, chả biết con cháu, chắt, chút, chít.... đời sau có tò mò tìm xem để biết các cụ mình hồi bé trông thế nào ko, sống thế nào ko? hay đến thời chúng nó thì máy tính đã hỏng, mất toàn bộ dữ liệu về mình?

vậy nên có vozer nào cũng sợ điều này, sợ bị tan biến vào hư không, sợ ko ai biết gì về mình như mình chưa từng sinh ra và tồn tại trên cuộc sống, trên trái đất này? thì hãy tìm cách làm cho tên tuổi mình còn lưu lại ngay cả khi đã chết. Thậm chí có ng sẽ viết 1 trang wiki về mình. Và người đời sau sẽ luôn biết đến mình.

Cách rõ ràng nhất, đó là hãy làm những nghề của công chúng, chính là nghệ sĩ. Nếu trở lên nổi tiếng thì tên tuổi sẽ ko bao h mất đi. Cỡ như Xuân Bắc, Tự Long thôi... thì sau này họ chết đi thì vẫn đủ khán giả đời sau biết đến họ.
meoqQpA.png

Người thân trong 3 đời thì còn nhớ được, xa hơn nữa hơi khó.

Vụ lưu danh trên đời này cực kỳ khó khăn. Chỉ khi được người đời sau kể truyện hay viết sử ký thì may ra còn nhớ. Cho dù là vua của 1 quốc gia nếu không có sự kiện gì nổi bật thì cũng trôi vào lãng quên hoặc chỉ biết có người đó đã từng tồn tại và hết.

Giả sử 1 thế hệ là 25 năm. Lấy mốc 4000 năm gần nhất, dân số trung bình mỗi năm tầm 500 tr người đi. Thì tổng số người đã hơn (4000 năm / 25 năm) x 500tr = 80 tỉ người rồi. (Công thức có thể hơi sai). Trong 4000 năm qua, bao nhiêu người được sử sách ghi lại?

Còn nghệ sĩ thì bài rap "Trả giá" của Karik cũng nói lên được đôi chút rồi.

Gửi từ Xiaomi 2109119DG bằng vozFApp
 
22 năm sống trên đời, có lẽ ngoài người thân ra thì chả còn ai nhớ đến mình. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng sống kiểu tàng hình trong đám đông, không bao giờ làm được điều gì nổi bật. Mặc dù cũng có bạn, có người thích mình, nhưng mình lại không làm được điều gì khiến họ vẫn vương cả.
Nhiều lúc nghĩ lại thời đi học, nhớ lại mấy đứa bạn, các hành động lời nói tụi nó mình nhớ như in luôn, không biết liệu có ai còn nhớ hành động hay lời nói mình không
Đi từ thiện đi fen, xây nhà tình thương, xây cầu cho các em có hoàn cảnh khó khăn để đến trường dễ dàng thì fen sẽ trở thành hiền nhân trong mắt nhiều người đó.
 
Người thân trong 3 đời thì còn nhớ được, xa hơn nữa hơi khó.

Vụ lưu danh trên đời này cực kỳ khó khăn. Chỉ khi được người đời sau kể truyện hay viết sử ký thì may ra còn nhớ. Cho dù là vua của 1 quốc gia nếu không có sự kiện gì nổi bật thì cũng trôi vào lãng quên hoặc chỉ biết có người đó đã từng tồn tại và hết.

Giả sử 1 thế hệ là 25 năm. Lấy mốc 4000 năm gần nhất, dân số trung bình mỗi năm tầm 500 tr người đi. Thì tổng số người đã hơn (4000 năm / 25 năm) x 500tr = 80 tỉ người rồi. (Công thức có thể hơi sai). Trong 4000 năm qua, bao nhiêu người được sử sách ghi lại?

Còn nghệ sĩ thì bài rap "Trả giá" của Karik cũng nói lên được đôi chút rồi.

Gửi từ Xiaomi 2109119DG bằng vozFApp

thời rất xa xưa, chắc sẽ có ng cực kì nổi tiếng ở thời họ sống, nhưng ko có gì lưu lại danh tiếng và thành quả của họ ngoài phương thức truyền miệng của ng dân, dần dần, danh tiếng của họ cũng đi vào dĩ vãng, vĩnh viễn ng đời ko ai biết đến

nhưng thời rất xưa đó thì chưa có công nghệ thông tin, ngày nay khán giả dễ dàng tìm thông tin về ng nổi tiếng hơn.:shame: mình công nhận internet đúng là 1 phát minh vĩ đại đóng góp cho phát triển của xh, loài người :haha:

theo dữ liệu fen đưa ra thì số lưu lại là cực kì ít so với tổng số ng đã từng sống, chỉ như 1 hạt muối trong hũ muối vậy
4gmOAMB.png


cảm ơn fen, mình rất vui vì đọc đc bài trả lời rất chất lượng của fen, mình sẽ tìm nghe bài của karik để suy ngẫm thêm
 
Back
Top