ThongBaoLien
Senior Member
Chắc ít người biết phim này. Phim này phỏng theo bộ tiểu thuyết "Bích Huyết Hoàng Kim" của tác giả Vu Đông Lâu.
Thẩm Ngọc Môn- Trương Vệ Kiện đóng.
Cảnh vật về đêm thật yên tĩnh, ánh trăng huyền ảo chiếu rọi xuống những phiến đá xanh lát đường. Làm tăng thêm vẻ tịch liêu, hiu quạnh đầy ma mị. Trên đường không một bóng người. Ở cuối con đường ấy nhô ra một tấm vải thô có đề hàng chữ "Đại Quan khách sạn" đang phất phơ trong gió.
"Đại Quan khách sạn" là khách sạn duy nhất ở Thiên Thu Quan này. Thiên Thu Quan không phải là một quan ải lớn, nằm trên biên giới giữa hai tỉnh An Huy và Chiết Giang. Ngày thường du khách rất ít, trời vừa chập tối thì cư dân đã thổi đèn, đóng cửa. Tuy nhiên hôm nay lại có điểm bất thường.
Cánh cửa của căn khách sạn vẫn chưa đóng hẳn. Gã tiểu nhị trong tiệm đưa mắt nhìn ra ngoài như thể đang đợi một người nào đó.
Đêm hôm khuya khoắc thế này, ai lại muốn ra đường kia chứ? Đúng lúc này đột nhiên có tiếng nhạc ngựa, vó ngựa vang rền. Tất cả đều rầm rập tiến vào trấn, đạp tan sự yên tĩnh trên con đường vắng người qua lại. Chúng hướng đến Đại Quan khách sạn. Ngựa chưa dừng mà chân người trên lưng ngựa đã đồng loạt chạm đất. Mười mấy gã đại hán mặc áo xanh đưa mắt nhìn gã tiểu nhị trong tiệm. Gã tiểu nhị không nói gì, chỉ đưa ba ngón tay lên. Lập tức mấy gã đại hán vặn thân một cái lao lên mái nhà. Một gã mập lùn, tuổi chừng ngoài 40 đẩy gã tiểu nhị ra rồi dẫn theo mấy tên đồng bọn còn lại lao lên lầu như một cơn gió. Chúng đá tung cửa phòng số 3 ra.
Ngọn đèn bên trong chao lên vì gió. Trong phòng có một người con gái tuổi chừng ngoài 20 dường như chẳng để ý gì đến đám cuồng đồ vô lễ này, nàng chỉ cúi đầu chăm chú thêu thùa. Ngược lại, ông lão nằm trên giường vừa nghe động tĩnh đã vội bật dậy. Vẻ mặt ông cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy gã mập lùn. Gã mập lùn nhìn thấy mặt ông lão liền bất giác thoái lui mấy bước, cười nhạt:
"Thiên thủ Như Lai" Giải Tiến là một danh gia ám khí thuộc vào hàng nhất nhì trên võ lâm. Ông ta và cô con gái tên Giải Hồng Mai đều là cao thủ dùng ám khí. Cho nên không lạ khi cả đám đại hán theo sau vừa nghe gã mập lùn nhắc đến tên "Giải Tiến" đều bất giác lùi ra sau mấy bước. Có gã còn lùi hẳn ra phía ngoài cửa, ngưng thần chuẩn bị bỏ chạy.
Giải Tiến lúc này đang nằm trên giường, chăn đắp nửa thân dưới, hoàn toàn không có ý động thủ. Chỉ thở dài một cái rồi nói:
Gã "Ải phán quan" lắc tay một cái, lập tức một cặp phán quan bút làm bằng thép trắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Gã liền giơ lên hộ thủ trước ngực, đồng thời quát lớn:
Giải Tiến ra vẻ ngạc nhiên:
Ải phán quan đáp:
Giải Tiến lại càng ngạc nhiên hơn:
Ải phán quan gằn giọng:
Giải Hồng Mai bỏ chiếc lọng thêu xuống, nét mặt có chút lay động nói:
Ải phán quan đáp:
Giải Tiến cười lớn nói:
Giải Hồng Mai tiếp:
Ải phán quan cười nhạt một tiếng rồi hô to:
Lập tức một gã đại hán ở bên bước vào, thân hình dũng mãnh đáp:
Ải phán quan hất hàm nói:
Gã Mã Thành hô "vâng" một tiếng như sấm động. Tay cầm chặt thanh cương đao tiến tới. Gã vừa tiến lên được vài bước đã bị Ải phán quan đá một cái bay thẳng về phía chiếc giường. Như có hiệu lệnh, những tên đại hán khác cũng đồng loạt xông vào. Chỉ có gã Ải phán quan là đứng tại chỗ, chầm chậm đưa cặp phán quan bút lên. Chỉ hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp, tú lệ của Giải Hồng Mai huơ huơ mấy cái. Như thể hắn muốn nói rằng "Ta thừa sức lấy mạng ngươi chỉ trong một chiêu".
Giải Hồng Mai tuy tuổi còn trẻ, nhưng duyệt lịch giang hồ rất lão luyện. Vừa nhìn thấy ánh mắt của gã Ải phán quan có sát ý. Nàng lập tức tung chân đá bay chiếc ghế đẩu rồi hụp đầu xuống. Chiếc phán quan bút vừa trờ tới đã chạm trúng mặt ghế nên chệch hướng. Cây kim châm bay theo sau cũng đã trượt mất văng ra khỏi cửa sổ. Đòn xuất kỳ bất ý này của Ải phán quan xem như đã vô hiệu.
Vài tên đại hán xông vào Giải Tiến đều bị Giải Hồng Mai dùng thủ pháp cực nhanh đánh bay xuống lầu. Một tên đại hán tỏ ra hung dữ cầm đao xăm xăm lao vào Giải Hồng Mai chém loạn. Giải Hồng Mai lùi một bước lấy thế tấn đá vào hạ bàn của gã đại hán nọ một cú thật mạnh. Hai tay liên tiếp xuất thủ với tốc độ kinh người. Tay trái thì phóng một hạt bồ đề bay về phía một gã đang cố tiến về phía giường. Tay phải thì dùng nỏ bắn về phía hai chân của Ải phán quan. Những tiếng thét kinh rợn cứ thế vang lên, mấy gã to lớn xông về phía Giải Tiến đều lần lượt ngã xuống. Gã Ải phán quan lộn mèo tránh né mấy mũi tên rồi tung người dùng song bút đâm thẳng vào chiếc chăn đắp trên giường.
Cuộc hỗn chiến lập tức dừng lại. Khi Ải phán quan bước tới lật tấm chăn xuống thì người nào cũng há hốc mồm kinh ngạc. Người bị đâm không phải là "Thiên thủ Như Lai" Giải Tiến. Mà là gã Mã Thành, người khi nãy đã bị Ải phán quan đánh văng vào giường. Lúc này Giải Tiến đã đứng ở ngoài bậu cửa, cười lớn một tiếng rồi nói:
Gã Ải phán quan không nói một lời, thân hình mập lùn dường như còn khẽ giật giật lên mấy cái. Giải Tiến thấy lạ bèn tiến lại gần thì không khỏi kinh hãi.
Không biết là từ lúc nào, một thanh trường kiếm màu đen đã xuyên qua bức tường đâm thủng cổ họng của gã.
Bọn "Thanh Y lầu" lúc này chỉ còn lại ba tên. Chúng lập tức buông bỏ đao nhận, vẻ mặt kinh sợ tột độ. Giải Tiến đưa mắt nhìn chúng một hồi, ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:
Ba gã hán tử nhìn nhau rồi không nói không rằng khẽ gật đầu. Giải Tiến lại nói:
Ba tên đại hán lại gật đầu mà không đáp. Dường như lúc này dù Giải Tiến có nói mẹ chúng là người ngoại quốc(Hung Nô, Di, Địch), chúng cũng không phản đối. Giải Tiến bước đến phía giường, vén tấm vải phủ lên rồi nói:
Ba tên đại hán nhất nhất nghe lời của Giải Tiến, liền run rẩy cúi xuống. Đúng lúc này thanh kiếm xuyên tường cũng được rút ra. Thi thể của Ải phán quan ngã xuống đánh bịch một cái khiến tim của cả ba muốn lọt ra ngoài. Chúng lồm cồm bò dậy, lùi dần ra phía cửa định chạy. Nhưng rồi lại tiến ngược vào trong phòng, vừa hoảng sợ vừa bối rối.
Giải Tiến nói:
Ba tên đại hán nhìn qua nhìn lại, bối rối không biết làm thế nào. Một tên chỉ vào chiếc cửa sổ bị vỡ nói:
Giải Hồng Mai đứng qua một bên đáp:
Vù một cái, làn gió chúng cuốn theo lại làm lay động ngọn đèn như lúc chúng đá cửa bước vào. Ba tên đại hán nhảy xuống tìm ngựa rồi thúc ngựa chạy trối chết. Giải Hồng Mai bước đến bên cạnh Giải Tiến nói:
Giải Tiến không nói gì mà chỉ tay ra phía cửa. Bên ngoài cửa đột nhiên có người cất tiếng:
Vừa nói xong, vị đại hiệp trung niên râu ngắn liền tiến vào. Giải Tiến cười ha ha một tiếng, nói:
Vị đại hiệp này chính là nhân vật đứng đầu trong "Thanh Thành tứ kiếm". Ngoại hiệu là "Quân tử kiếm" Hoắc Thiên Nghĩa. Khi nãy Giải Hồng Mai nhắc đến "Hàn nhị hiệp" là vì tưởng y là "Tích Tuyết kiếm" Hàn Xương.
Hoắc Thiên Nghĩa vội vàng đóng cửa lại. Tiến đến trước mặt cha con họ Giải chắp tay thi lễ rồi mới nói:
Giải Tiến nghe vậy liền nói:
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
Giải Tiến chau mày:
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
Giải Tiến giật mình:
Hoắc Thiên Nghĩa gật gật đầu, thở dài một tiếng. Giải Hồng Mai nhịn không được liền chen vào:
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
Nói đến đây Hoắc Thiên Nghĩa lại càng thở dài hơn:
Giải Hồng Mai lập tức nói:
Giải Tiến không nhịn được cũng thở dài một tiếng, nói:
Hoắc Thiên Nghĩa nói:
Giải Tiến nói ngay:
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
"Đại Quan khách sạn" là khách sạn duy nhất ở Thiên Thu Quan này. Thiên Thu Quan không phải là một quan ải lớn, nằm trên biên giới giữa hai tỉnh An Huy và Chiết Giang. Ngày thường du khách rất ít, trời vừa chập tối thì cư dân đã thổi đèn, đóng cửa. Tuy nhiên hôm nay lại có điểm bất thường.
Cánh cửa của căn khách sạn vẫn chưa đóng hẳn. Gã tiểu nhị trong tiệm đưa mắt nhìn ra ngoài như thể đang đợi một người nào đó.
Đêm hôm khuya khoắc thế này, ai lại muốn ra đường kia chứ? Đúng lúc này đột nhiên có tiếng nhạc ngựa, vó ngựa vang rền. Tất cả đều rầm rập tiến vào trấn, đạp tan sự yên tĩnh trên con đường vắng người qua lại. Chúng hướng đến Đại Quan khách sạn. Ngựa chưa dừng mà chân người trên lưng ngựa đã đồng loạt chạm đất. Mười mấy gã đại hán mặc áo xanh đưa mắt nhìn gã tiểu nhị trong tiệm. Gã tiểu nhị không nói gì, chỉ đưa ba ngón tay lên. Lập tức mấy gã đại hán vặn thân một cái lao lên mái nhà. Một gã mập lùn, tuổi chừng ngoài 40 đẩy gã tiểu nhị ra rồi dẫn theo mấy tên đồng bọn còn lại lao lên lầu như một cơn gió. Chúng đá tung cửa phòng số 3 ra.
Ngọn đèn bên trong chao lên vì gió. Trong phòng có một người con gái tuổi chừng ngoài 20 dường như chẳng để ý gì đến đám cuồng đồ vô lễ này, nàng chỉ cúi đầu chăm chú thêu thùa. Ngược lại, ông lão nằm trên giường vừa nghe động tĩnh đã vội bật dậy. Vẻ mặt ông cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy gã mập lùn. Gã mập lùn nhìn thấy mặt ông lão liền bất giác thoái lui mấy bước, cười nhạt:
- Ta cứ tưởng là kẻ to gan nào, té ra là "Thiên thủ Như Lai" Giải lão gia.
"Thiên thủ Như Lai" Giải Tiến là một danh gia ám khí thuộc vào hàng nhất nhì trên võ lâm. Ông ta và cô con gái tên Giải Hồng Mai đều là cao thủ dùng ám khí. Cho nên không lạ khi cả đám đại hán theo sau vừa nghe gã mập lùn nhắc đến tên "Giải Tiến" đều bất giác lùi ra sau mấy bước. Có gã còn lùi hẳn ra phía ngoài cửa, ngưng thần chuẩn bị bỏ chạy.
Giải Tiến lúc này đang nằm trên giường, chăn đắp nửa thân dưới, hoàn toàn không có ý động thủ. Chỉ thở dài một cái rồi nói:
- Lão phu nào có gan gì…từ trước đến giờ không dám động chạm đến ai. Không biết lần này đã làm chuyện gì mà kinh động đến "Thanh Y lầu". Làm phiền "Ải phán quan" Tôn đà chủ phải đại giá quan lâm, đúng là đắc tội, đắc tội!
Gã "Ải phán quan" lắc tay một cái, lập tức một cặp phán quan bút làm bằng thép trắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Gã liền giơ lên hộ thủ trước ngực, đồng thời quát lớn:
- Lão già họ Giải kia! Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm! Khôn hồn thì mau nói cho ta biết ngươi đang giấu hắn ở đâu!?
Giải Tiến ra vẻ ngạc nhiên:
- Ngài nói cái gì? Tôi giấu ai?
Ải phán quan đáp:
- Thẩm Ngọc Môn.
Giải Tiến lại càng ngạc nhiên hơn:
- Thẩm nhị công tử đó ư?
Ải phán quan gằn giọng:
- Chính hắn!
Giải Hồng Mai bỏ chiếc lọng thêu xuống, nét mặt có chút lay động nói:
- Thẩm nhị công tử vẫn chưa chết ư?
Ải phán quan đáp:
- Bất luận là sống hay chết, bọn ta cũng phải đem hắn đi!
Giải Tiến cười lớn nói:
- Tôn đà chủ, đừng có giỡn chơi mà. Nếu Thẩm nhị công tử mà chưa chết. Thì bằng vào mấy người các ngươi…Nói muốn đem hắn đi là đi dễ dàng như vậy hay sao?
Giải Hồng Mai tiếp:
- Đúng vậy, đến cả thiếu tổng đà chủ của các ngươi còn không xứng. Các ngươi xứng hay sao?
Ải phán quan cười nhạt một tiếng rồi hô to:
- Mã Thành!
Lập tức một gã đại hán ở bên bước vào, thân hình dũng mãnh đáp:
- Có thuộc hạ!
Ải phán quan hất hàm nói:
- Ngươi qua đó xem chúng có giấu hắn ở dưới gầm giường hay không!
Gã Mã Thành hô "vâng" một tiếng như sấm động. Tay cầm chặt thanh cương đao tiến tới. Gã vừa tiến lên được vài bước đã bị Ải phán quan đá một cái bay thẳng về phía chiếc giường. Như có hiệu lệnh, những tên đại hán khác cũng đồng loạt xông vào. Chỉ có gã Ải phán quan là đứng tại chỗ, chầm chậm đưa cặp phán quan bút lên. Chỉ hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp, tú lệ của Giải Hồng Mai huơ huơ mấy cái. Như thể hắn muốn nói rằng "Ta thừa sức lấy mạng ngươi chỉ trong một chiêu".
Giải Hồng Mai tuy tuổi còn trẻ, nhưng duyệt lịch giang hồ rất lão luyện. Vừa nhìn thấy ánh mắt của gã Ải phán quan có sát ý. Nàng lập tức tung chân đá bay chiếc ghế đẩu rồi hụp đầu xuống. Chiếc phán quan bút vừa trờ tới đã chạm trúng mặt ghế nên chệch hướng. Cây kim châm bay theo sau cũng đã trượt mất văng ra khỏi cửa sổ. Đòn xuất kỳ bất ý này của Ải phán quan xem như đã vô hiệu.
Vài tên đại hán xông vào Giải Tiến đều bị Giải Hồng Mai dùng thủ pháp cực nhanh đánh bay xuống lầu. Một tên đại hán tỏ ra hung dữ cầm đao xăm xăm lao vào Giải Hồng Mai chém loạn. Giải Hồng Mai lùi một bước lấy thế tấn đá vào hạ bàn của gã đại hán nọ một cú thật mạnh. Hai tay liên tiếp xuất thủ với tốc độ kinh người. Tay trái thì phóng một hạt bồ đề bay về phía một gã đang cố tiến về phía giường. Tay phải thì dùng nỏ bắn về phía hai chân của Ải phán quan. Những tiếng thét kinh rợn cứ thế vang lên, mấy gã to lớn xông về phía Giải Tiến đều lần lượt ngã xuống. Gã Ải phán quan lộn mèo tránh né mấy mũi tên rồi tung người dùng song bút đâm thẳng vào chiếc chăn đắp trên giường.
Cuộc hỗn chiến lập tức dừng lại. Khi Ải phán quan bước tới lật tấm chăn xuống thì người nào cũng há hốc mồm kinh ngạc. Người bị đâm không phải là "Thiên thủ Như Lai" Giải Tiến. Mà là gã Mã Thành, người khi nãy đã bị Ải phán quan đánh văng vào giường. Lúc này Giải Tiến đã đứng ở ngoài bậu cửa, cười lớn một tiếng rồi nói:
- Tôn đà chủ! Ngươi thật là ác độc quá! Đúng là một khi đã ra tay thì lục thân bất nhận. Đến cả thuộc hạ của mình mà cũng nhẫn tâm hạ độc thủ!
Gã Ải phán quan không nói một lời, thân hình mập lùn dường như còn khẽ giật giật lên mấy cái. Giải Tiến thấy lạ bèn tiến lại gần thì không khỏi kinh hãi.
Không biết là từ lúc nào, một thanh trường kiếm màu đen đã xuyên qua bức tường đâm thủng cổ họng của gã.
Bọn "Thanh Y lầu" lúc này chỉ còn lại ba tên. Chúng lập tức buông bỏ đao nhận, vẻ mặt kinh sợ tột độ. Giải Tiến đưa mắt nhìn chúng một hồi, ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:
- Tôn đà chủ không may bị trúng thương mất mạng, thật là đáng tiếc! Chuyện đã đến nước này, xin ba vị hãy mở lượng hải hà, tha cho cha con tôi một mạng…
Ba gã hán tử nhìn nhau rồi không nói không rằng khẽ gật đầu. Giải Tiến lại nói:
- Đa tạ ba vị đã đáp ứng… Thú thật với ba vị là Giải mỗ không hề bao che cho người nào cả. Càng không muốn đắc tội với Thanh Y lầu. Có lẽ người báo tin cho các vị đã nhầm lẫn rồi chăng?
Ba tên đại hán lại gật đầu mà không đáp. Dường như lúc này dù Giải Tiến có nói mẹ chúng là người ngoại quốc(Hung Nô, Di, Địch), chúng cũng không phản đối. Giải Tiến bước đến phía giường, vén tấm vải phủ lên rồi nói:
- Các vị hãy nhìn cho rõ, bên dưới không hề có người nào.
Ba tên đại hán nhất nhất nghe lời của Giải Tiến, liền run rẩy cúi xuống. Đúng lúc này thanh kiếm xuyên tường cũng được rút ra. Thi thể của Ải phán quan ngã xuống đánh bịch một cái khiến tim của cả ba muốn lọt ra ngoài. Chúng lồm cồm bò dậy, lùi dần ra phía cửa định chạy. Nhưng rồi lại tiến ngược vào trong phòng, vừa hoảng sợ vừa bối rối.
Giải Tiến nói:
- Ba vị đi thong thả…
Ba tên đại hán nhìn qua nhìn lại, bối rối không biết làm thế nào. Một tên chỉ vào chiếc cửa sổ bị vỡ nói:
- Chúng…chúng tôi có thể đi bằng lối này không?
Giải Hồng Mai đứng qua một bên đáp:
- Xin các vị cứ tự tiện!
Vù một cái, làn gió chúng cuốn theo lại làm lay động ngọn đèn như lúc chúng đá cửa bước vào. Ba tên đại hán nhảy xuống tìm ngựa rồi thúc ngựa chạy trối chết. Giải Hồng Mai bước đến bên cạnh Giải Tiến nói:
- Cha! Thanh kiếm vừa nãy càng nhìn càng giống với thanh Hàn thiết kiếm của Thanh Thành Hàn nhị hiệp.
Giải Tiến không nói gì mà chỉ tay ra phía cửa. Bên ngoài cửa đột nhiên có người cất tiếng:
- Thủ pháp dùng ám khí của Giải cô nương đúng là diệu tuyệt, kinh người. Đúng là khiến người bội phục…
Vừa nói xong, vị đại hiệp trung niên râu ngắn liền tiến vào. Giải Tiến cười ha ha một tiếng, nói:
- Chẳng trách ba tên cuồng đồ không dám bước xuống. Té ra là có một vị đại hiệp yểm trấn bên dưới mất rồi!
Vị đại hiệp này chính là nhân vật đứng đầu trong "Thanh Thành tứ kiếm". Ngoại hiệu là "Quân tử kiếm" Hoắc Thiên Nghĩa. Khi nãy Giải Hồng Mai nhắc đến "Hàn nhị hiệp" là vì tưởng y là "Tích Tuyết kiếm" Hàn Xương.
Hoắc Thiên Nghĩa vội vàng đóng cửa lại. Tiến đến trước mặt cha con họ Giải chắp tay thi lễ rồi mới nói:
- Làm hai vị kinh động một phen…
Giải Tiến nghe vậy liền nói:
- Người mà bọn Thanh Y lầu muốn tìm, phải chăng là hai huynh đệ các vị?
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
- Không phải hai mà là bốn.
Giải Tiến chau mày:
- Các vị vì sao lại đắc tội với chúng?
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
- Chẳng phải vừa nãy bọn chúng đã nói cho hai vị rồi ư?
Giải Tiến giật mình:
- Vậy, vậy là chúng đến là vì Thẩm nhị công tử?
Hoắc Thiên Nghĩa gật gật đầu, thở dài một tiếng. Giải Hồng Mai nhịn không được liền chen vào:
- Thẩm nhị công tử vẫn chưa chết hay sao?
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
- Thẩm nhị công tử vẫn còn sống, tuy nhiên thương thế rất nặng.
Nói đến đây Hoắc Thiên Nghĩa lại càng thở dài hơn:
- Huynh đệ chúng tôi đều biết rõ rằng không nên đắc tội với bọn Thanh Y lầu, nhưng sự việc xảy ra như thế. Chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Giải Hồng Mai lập tức nói:
- Đương nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn…
Giải Tiến không nhịn được cũng thở dài một tiếng, nói:
- Đương nhiên là không thể…nhưng giúp bằng cách nào…?
Hoắc Thiên Nghĩa nói:
- Bằng vào bản lĩnh của bốn huynh đệ tại hạ. Muốn đưa Thẩm nhị công tử về Kim Lăng tuyệt đối không phải là chuyện khó. Thế nhưng đáng tiếc là thương thế của Thẩm nhị công tử quá nặng, cần phải lập tức trị liệu. Vì thế chúng tôi bất đắc dĩ phải mạo hiểm đưa ngài ấy đến đây… vốn thuộc phạm vi ảnh hưởng của Thanh Y đệ tam lầu…
Giải Tiến nói ngay:
- Các vị muốn tìm Mai Đại tiên sinh sao?
Hoắc Thiên Nghĩa đáp:
- Không sai!
Thẩm Ngọc Môn- Trương Vệ Kiện đóng.
Last edited: