Văn quá anh ơi, chỉ có người không ngoan, từng trải mới có thể nhìn ra người khác, không liên quan gì đến tốt xấu ở đây cả. Mà người tốt (thường) không không ngoan nên mới hay bị lừa
Mặt khác, cảnh giác cũng tốt, phòng bệnh hơn chữa bệnh, nhà có khóa thì đỡ trộm. Đừng có nghĩ va vấp sẽ có kinh nghiệm, nhiều cú ngã cả đời không đứng lên lại được đâu.
Đúng rồi. Người tốt không phải ai cũng ngoan. Nhưng những đứa con trai / con gái đụt đụt, thường hay nhận bản thân tốt. Good people die young, thật sự thì người tốt rất hiếm gặp, vậy nên, nếu nhận bản thân xấu đi một chút, có sao không? Và đó cũng chính là mấu chốt trong 1 mối quan hệ, đặc biệt là những mối quan hệ nhiều trần trụi như hôn nhân.
Tại sao không thể can đảm và thành thật nói rằng: "Em, mình làm hợp đồng hôn nhân nhé?" Khi người phụ nữ chọn đồng ý, thì đó là 1 người phụ nữ có thể (ít nhất tại thời điểm đó) đáng tin cậy. Ngược lại, trong 2 người con gái, người dám nói: "Em sẽ không thể hứa mãi mãi bên anh, mãi mãi không bao giờ thay đổi" thoạt nghĩ sẽ thấy không vui bằng người: "Em chỉ có một mình anh thôi, hứa với anh anh là tất cả". Oái oăm những đứa dễ đưa ra lời hứa nhất, luật đời cho thấy đó là đứa dễ buông tay nhất khi mà lợi ích sẽ không thể nào (và gần như không bao giờ) là vĩnh viễn.
Con người với bản ngã riêng, thường khó chấp nhận bản thân nghĩ cho chính mình nhiều, mà vẫn luôn thích người ta nghĩ về mình với hình ảnh tốt nhất, hoàn hảo nhất. Tại sao không nói? Có phải là bởi vì sợ đối phương đánh giá, tại sao lại sợ? Bởi vì hình tượng của bản thân. Trong Harry Potter dù là truyện con nít, nhưng lại có 1 câu hay ho: "Vì lợi ích lớn lao hơn". Và điều đó bắt buộc cá nhân phải hy sinh. Ai sẽ là người trong 1 mối quan hệ chịu chấp nhận thực lòng với bản ngã của chính họ trước khi yêu cầu đối phương? Thím sẽ không bao giờ chọn kết hôn với 1 người mà họ không có bất cứ thứ gì khiến thím cảm thấy có - giá - trị.
Cũng đã từ khá lâu, mình để ý có nhiều người gặp từ buổi hẹn đầu đã luôn hỏi: "Làm lương bao nhiêu", "Tiền tiết kiệm" blah blah và họ cho rằng điều đó là cần thiết cho hôn nhân. Cũng không sai, nhưng mình nhận ra, hầu hết những người hay hỏi bàn về lương, về tiền, vị trí địa lý, địa vị tầng lớp lại than vãn về chữ tình, họ đã luôn không ngừng mong cầu tìm kiếm và có trong tay 1 đứa yêu họ hết lòng hết dạ, kể cả khi họ trắng tay, người "giá trị" như vậy xứng đáng để những người kiểu họ sở hữu. Ừ mình cố ý dùng từ ngữ chuẩn nhất: "sở hữu". Và rồi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.
Họ cũng tham đấy, nhưng mà họ không chấp nhận họ tham lam, ích kỷ. Đó không phải là vì lợi ích của họ sao? Còn không thừa nhận đi? Nếu mình tóc rễ tre, mụn trứng cá, 3 vòng 70-70-70, họ có mời mình đi uống nước không nhỉ?
Hôn nhân là 1 hợp đồng giữa 2 người dưng nước lã với nhau, và ràng buộc nhau bởi vì những giá trị mà 2 bên cảm thấy có lợi cho chính họ - trên hết.
Mình vẫn tin vào tình yêu, nhưng cái số yêu nhau thật sự, nó ít ỏi lắm so với số lượng những người gắn kết với nhau vì thứ họ cho rằng nó có giá, có lợi,.... Cuộc hôn nhân như vậy vẫn có thể bền vững, nếu như người trong cuộc dám trung thực với bản thân và đối phương.
Và ông bà ta còn có kiểu từ ngữ thú vị gọi vợ / chồng là Ông nhà tôi, Bà nhà tôi khi giao tiếp với bên thứ 3. Bởi lẽ cái nhà, là nơi mình có thể trung thực nhất với cái xấu của mình, gãi đít, xì hơi, ngoáy mũi, ngồi toilet lướt voz. Cái nhà có thể không phải là khách sạn 5 sao, nhưng là nơi luôn luôn làm bản thân thoải mái nhất.
Chốt: Người thực tế không phải lúc nào cũng nói về tiền, chỉ có người thực dụng mới nói về tiền. Người thực dụng ranh mãnh và tinh vi che giấu, cuối cùng cũng sẽ bị lộ mặt vì tiền. Lúc yêu không nhận ra, nói Tiên trách kỷ, hậu trách nhân không hề sai đâu. Có phải là bởi vì chưa bao giờ thật lòng biết yêu, hoặc chỉ biết xem trọng những giá trị bên ngoài mà yêu hời hợt. Hoặc là bản thân mấy cái đứa bị lừa, chưa bao giờ dám nhìn nhận thực tế rằng nó cũng chỉ xem hôn nhân là 1 vụ đầu tư. Đầu tư thất bại thì khóc ít thôi. Nhìn người khác để rút kinh nghiệm quan trọng, nhưng nhìn lại bản thân cũng quan trọng không kém.