Đêm đêm tiếng chó sủa ma lại dồn dập ?

Chó sủa. Tôi kể ae nghe chuyện tôi.
Tôi có người bạn thân tu trên núi, ở mỗi mình rừng hoang, có nuôi hai con chó. Hai năm trước tôi lên chùa chơi, ở lại 1 đêm. Tối tầm 20h tôi với sư uống trà ngoài sân chùa, cảnh đêm núi rừng ko 1 tiếng động. Đùng cái con chó đang nằm cạnh sư, nhảy bổ lên sủa ầm ĩ, như kiểu có người lạ đến. Lúc này mình nghĩ là cụ nào hiện về rồi
 
Chó sủa. Tôi kể ae nghe chuyện tôi.
Tôi có người bạn thân tu trên núi, ở mỗi mình rừng hoang, có nuôi hai con chó. Hai năm trước tôi lên chùa chơi, ở lại 1 đêm. Tối tầm 20h tôi với sư uống trà ngoài sân chùa, cảnh đêm núi rừng ko 1 tiếng động. Đùng cái con chó đang nằm cạnh sư, nhảy bổ lên sủa ầm ĩ, như kiểu có người lạ đến. Lúc này mình nghĩ là cụ nào hiện về rồi
Nay ko tư vấn răng miệng nữa hả. Hôm nay mình bận mình quên mất. Mà top cũng ko rôm nên off bữa 😁
 
Bác có thấy 2 con ma ko có chân trong nhà WC giống t ko ? Điều đặc biệt là 2 con ma này nó ko có chân , lúc thì có tiếng kêu ư ư ư rồi lại tiếng phạch phạch phạch nữa ...:ROFLMAO:

Sent from vsmart Bee 3 via nextVOZ
 
Cái khúc trọ chỗ e nó gần nhà chùa mà khu này người ta nuôi chó nên đêm là nó sủa dữ lắm luôn. Từ khu trọ của e qua chùa nó phải đi qua bãi đất trống. Người ta nói chốn chùa chiền thì đêm đêm ma quỷ nó tụ về nghe kinh phật. Ban ngày nó len lỏi vào dân, những nhà gần đó ngày nào cũng chốt cửa. Trước giờ e vẫn thường nghe tiếng gõ cửa lúc 0h hơn tới 1 h sáng. Có bữa e kể chuyện cho mấy người trong xóm trọ họ cũng gật đầu là có nghe thấy. Ông chủ nhà trọ vốn giang hồ mà nghe kể chuyện ma quỷ là lão cũng rén lắm, bắt mọi người giải tán. Bữa rồi có con bé kia sắp sinh nó cũng nghe được tiếng gõ cửa vào lúc 3h sáng 3 hôm liền. Nhiều khi ở 1 mình vì chồng làm ca đêm nên nó sợ có ai đó quậy phá. Vì nó là con gái lại bầu bì nữa nên nó nằng nặc đòi bà chủ mở cam. Bà kia mở thì thấy có con mèo cứ khoảng 3h hơn lại đi về hướng phòng nó mà cào cánh cửa chính. :oh: Nó sợ quá thế là khi chồng nó đi làm là nó phải qua phòng đứa e ngủ nhờ. Mà cũng có chuyện lạ là khi mà lũ chó sủa ran lên rồi nghe tiếng gõ cửa sau đó tới tiếng mấy đứa con nít khóc. E trước giờ ko tin vào luân hồi nhưng có khi nào nó có thật nhỉ ? Nhớ ngày xưa có sách cúng của ông bác e đọc tới cái khúc ma quỷ nó theo sát người mẹ để bảo vệ thai nhi trước giờ chuyển sinh. E nhớ là nó có nói là ko có ranh giới giữa cõi âm và dương mà thực tế là họ vẫn sống chung với chúng ta. Nhưng chúng ta ko phân biệt ko cảm nhận được ( giống như vũ trụ song song). Có 1 đoạn trong sách ấy ( sách này đúng ra là bố e lén photo rồi mang về chứ ông bác e giữ kỹ lắm. Con cái trong nhà cũng ko được xem ) e nhớ có đoạn viết về người được "chọn" . Mấy người tự nhiên ko có căn gì hết tự nhiên lên đồng nhập cốt được đôi khi là do người đó có 1 "tần số" phù hợp với người âm. 1 số người có khả năng bói toán, chữa lành,... Là vì những người âm họ hộ phù. Cũng có trường hợp đó là những linh hồn dữ. Trước đó vì hồn còn lưu luyến nên ko chịu đi vào sinh cõi luân hồi. Những linh hồn này thường trốn vào những góc tối tăm (dưới cầu đường, cầu ao, những bãi đất trống nhưng có bụi rậm, nhà hoang...) nhưng 1 ngày nào đó có người trùng tần số họ sẽ nhập vào có khi là hoá duyên, có khi là làm bậy. Những linh hồn hoá duyên là họ đã nhận ra tội lỗi nên họ hướng người ta về Thần, Phật. Kiểu như mong được sự khoan hồng của bề trên. Tuy nhiên vẫn có nhiều linh hồn quỷ dữ chúng nhập vào phá hoại nên khi thỉnh Thần Thánh về nó bỏ chạy thoát thân. Điểm khác biệt giữa 2 loại này là linh hồn xấu thì ở chốn tối tăm, khuất ánh sáng. Còn linh hồn gieo duyên tuy cũng né ánh sáng nhưng lại ở những chốn sạch sẽ và thường thì mấy người ăn chay hoặc lên đồng cần ăn chay mới gặp được. :amazed: E nhớ lúc bé có bà X bà này nhà gần nghĩa địa lại có đám ruộng trồng khoai mì để hoang nên bả thường cọc trâu, bò ở đó. Nhà bà này nghèo, ngày ấy mấy bác biết ở quê còn cơm độn khoai mỳ cho nên gần như là ăn chay luôn. Cứ mỗi lần bà này đi ra đấy là bị nhập mà khi lên cũng chỉ nói là ông Th nhập thôi. Về sau ông bà phải bán đất , dọn về quê chứ ko dám ở lại. Con cái đông nhưng cũng đi tản xứ. Giờ xâu kết mấy chuyện này e thấy có cái gì đó đúng ấy mấy bác. Mấy cái âm hồn này thường đến Chùa nghe giảng kinh nhưng nhiều khi mải chơi hoặc nghịch ngợm mà nó lân la qua nhà dân ở gần đấy trêu ghẹo con nít. Bởi thế con nít hay khóc đêm. :canny:Vì thế mà người ta thường xây chùa trên núi để vừa linh thiêng vừa tránh nhũng nhiễu đó mấy bác. Nhưng mà bây giờ cs phát triển Chùa ở sát nhà dân là chuyện thường. Mấy bác nhà ở gần Chùa ( phải có hướng độc nữa như gần đấy có giếng to, lối vào có ngõ cụt, cây cổ thụ, đất hoang) có thấy mấy chuyện lạ ko ? :dribble:
À mà ông bác còn nói là đôi khi thấy phép màu gì đó thì chưa hẳn là của Thần Thánh đâu mấy bác. Đôi khi là cái ác nó làm đấy nên đừng mong và nên cẩn thận. Thôi e tắt đèn đi ngủ đây. 1 ngày Chùa nó cầu kinh có 3 lần thôi ! Có phải tụng kinh 24 tiếng đâu mà mấy con ma ko rảnh . :shame:
Tôi cũng nghe hoài sau đó tặc lưỡi ngủ tiếp và thấy mọi thứ cũng bình thường, nhiều chuyện đôi khi mình nghĩ lại thì thấy nó phi logic vãi ra nhưng thôi kệ, tin thì có ko tin thì ko có.

via nextVOZ for Android
 
Ngày bé mình vẫn thường nghe kể về những truyền thuyết rùng rợn như bị quỷ ám, quỷ giấu bóng hay ma đưa lối quỷ dẫn đường. Mặc dù mình vẫn luôn tin vào khoa học và luôn phản bác mấy chuyện này cho đến 1 hôm ông Q trong làng mình và thằng K bạn học của mình cũng như anh N bị mất tích lần lượt.
Nhà ông Q cách xa nhà mình 4 ngôi nhà, ở quê như vậy thì xa lắm. Phía sau nhà ông ấy gần nhà thằng K và dưới đó thì là nhà anh N . Thật sự, bây giờ xâu chuỗi lại mình mới thấy là tất cả bọn họ đều có một điểm chung là ở gần nhau và.... ở gần nghĩa địa.
Ngày đó, sau khi xí nghiệp gạch bị phá sản. Lò gạch tự nhiên nó biến thành 1 thứ mới : nghĩa địa. vì nó nằm ở cuối thôn và ngày thành lập tới giờ đã có nhiều công nhân tử nạn ở đấy. Có những câu chuyện kể về cô H là công nhân dây chuyền ép gạch. Một lần sơ suất mà mái tóc của cô bị quấn vào máy ép kéo lột hết mảng da đầu và cô ấy chết tức tưởi trong đau đớn. Có ông V vì trượt chân té vào lò nung, thịt da cháy đen hóa thành tro. Tới lúc nhập quan phải xin xí nghiệp xúc cả phần tro than lẫn mẻ gạch còn nung dở.
Mọi chuyện có lẽ cũng thành dĩ vãng nếu như 1 ngày ông Q vào rừng khai thác gỗ. Nhà có tận 12 đứa con nên lúc đầu là đi chung nhưng vì nhớ tới hơn mười cái miệng đang chờ nên ông ấy tách đoàn đi riêng 1 lối. Trời về chiều, ống ấy bị lạc và mất liên lạc với đoàn người. Họ ra hiệu hú vang khắp chốn núi rừng nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang phản ngược lại hoặc đôi khi chỉ là tiếng hú của lũ vượn trong đêm tối giữa bạt ngàn núi đồi. Trời càng tối càng trở nên buốt giá và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Những giả thiết đặt ra có thể ông ấy đã bị lạc, bỏ về hay khổ đau hơn là ông ấy bị rơi xuống vực sâu, bị thú dữ ăn thịt.
Họ tất tưởi đốt đuốc đi tìm, trong đêm tối mỗi khi họ hú làm hiệu chỉ có tiếng hú thê lương, não nề đáp lại của lũ vượn. Con người hú 1 tiếng tụi nó lại hú 1 tiếng dài hơn, âm u, rợn ngợp đến lạ thường như thách đố, như giễu cợt đoàn người.
Sáng hôm sau họ bỏ lại tất cả 1 nhóm tiếp tục tìm kiếm, 1 nhóm thất thểu ra về gọi thêm người giúp đỡ. Cả ngôi làng, đàn ông, trai tráng cột gùi, đóng gói. Phụ nữ thất thểu dọn hành lí xen lẫn đó là tiếng khóc của lũ trẻ con. Ai cũng cầu 1 phép màu đến với ông Q.
Họ cứ quần thảo trong rừng sâu, giữa biên giới việt lào 3 đêm liền, rồi 5 đêm, 7 đêm. Lương thực tiếp tế gần như cạn kiệt, Quần thảo nhiều đêm khiến sức khỏe của họ cũng bị bào mòn tới cực điểm. Nhiều đêm, anh e trai tráng phải vượt qua suối sâu, vực thẳm, bị vắt, muỗi tấn công, mệt mỏi, môi miệng đắng ngắt . Nhiều lúc phải leo lên những ngọn đồi cao, trùng trùng, điệp điệp rồi lại xuống vực sâu. Hôm nay dừng chân bên đồi địa cầu họ cất tiếng hú, bỗng nhiên có những tiếng đạp lại. Họ mừng vui khôn xiết khi nghĩ có thể gặp được người anh em, người ông, người bố của mình. Phải rồi ! nó ko phải là tiếng hú của vượn bởi vì nó ko dài, nó ngắn hơn, ko khục khẹc như lời đùa cợt nhả của loài thú ranh ma.
Chẳng ai bảo ai, họ làm dấu chỉ trỏ đi lên đồi. trong đêm tối của mùa đông những bó đuốc cứ lập lòe như những con ma trơi chao lượn. Lên đồi, họ há hốc mồm nhạc nhiễn bởi những điều ra trước mắt. Bốn bề ko 1 bóng người thay vào đó là những cỗ quan tài sắp xếp lộn xộn giữ đám quần áo vải vóc rách rưới phập phồng bay lượn. Thay vì tìm được người thứ họ thấy chỉ là 1 nghĩa địa theo nghi thức táng gió của 1 nhóm người Lào.
Ma lào ở xứ mã lanh.
Đất lành hóa độc, suối xanh hóa nguyền.​
tobe continue................... iêm đi giặt đồ phát đã, lát còn thời gian thì viết tiếp :byebye:
 
Last edited:
Quả thực Mã Lanh xứ kỷ bên quả đồi địa cầu ( gọi là đồi địa cầu vì nó tròn tròn như hình trái đất vậy ) là một chốn linh thiêng. bên bờ bản Phuộc còn lưu lại những dấu tích và những câu chuyện rùng rợn về người lào, ma lào được truyền tai trong dân chúng từ bao thế hệ đến nay. Con suối nhỏ Mã Lanh vẫn đêm ngày róc rách chảy như đang rỉ tai kể chuyện cho người đời. Có người quả quyết đã nhìn thấy những cô tiên bay về tụ họp, tắm mát bên dòng suối trong veo nhưng cũng có kẻ bảo nhau rằng: Cứ mỗi lần mưa đến có những ánh nắng lấp lánh chiếu rọi qua những hạt nước trong suốt của những đám mây, khúc xạ mà tạo nên cầu vồng. Nhìn lên bên kia đồi sẽ thấy hình ảnh của 2 võ sĩ cụt đầu vẫn hì hục đánh vật. Người họ buộc khố, cơ thể lực lưỡng làm những động tác múa nhảy rồi lao vào nhau như những đô vật thực thụ, tuyệt nhiên.....họ ko có đầu. Phải chăng đó là lính tráng của triều đình ngày xưa khi khởi nghĩa bất thành đành chạy trốn trong núi non, rừng rậm nhưng vẫn bị kẻ gian chỉ điểm để rồi đầu lìa khỏi xác, chịu bỏ mạng nơi chốn hoang vu này ? Có nhiều người lại bảo đã chính mắt trông thấy thế giới nhộn nhịp của thế giới tâm linh nơi mà những con quỷ tà ác ngự trị. Có những con cụt đầu, có con lòi ruột, có thứ cụt chân người lê lết máu, người bốc mùi tanh tưởi vẫn ngày đêm hú gọi, than khóc nỉ non.
Nhưng càn khôn, vũ trụ là vậy có lời nguyền, có phép đố thì cũng có lời giải. Có quỷ thần thì cũng có thần thánh trấn áp. Bởi thế những ai đã từng thấy những bóng tối u minh trên quả địa cầu cũng sẽ thấy khoảnh khắc các vị thần xuất hiện cưỡi trên mình những con ngựa trắng. Lúc ngựa hí vang trời cũng là lúc sương tan, mây tạnh, quỷ ma biến mất.
Những chuyện ly kỳ trong dân gian vẫn được kể bởi các thế hệ đi trước, các bậc cha ông càng khiến vùng đất tâm linh này càng thêm màu huyền bí. Khi nhắc tới Mã Lanh người dân ko khỏi rùng mình bởi nó đã trở thành vùng đất tâm linh, huyền bí trong tiềm thức. Bởi thế, khi xác định ông Q có lẽ bị lạc trên đồi địa cầu của xứ Mã Lanh linh thiêng người dân không khỏi bất an, lo lắng, hoài nghi nhưng cũng mong có một phép lạ của thần linh. Dâng lên bó hương trầm họ thành tâm khấn vái đánh thần linh phù trì bảo hộ, đặc biệt là bà Chúa sơn lâm mở cho họ con đường giải thoát cho người đàn ông tội nghiệp.
 
có aj nghe tiếng bi rớt sàn, tiếng kéo cửa rào , tiếng nít khóc tầm 11h-12h hok:sexy_girl:

via theNEXTvoz for iPhone
Tiếng bi rơi sàn là ở đồng hồ nước bác ơi. Đợt mới chuyển sang cái nhà hiện tại, đồng hồ nước nó để ở góc hiên ngoài cửa, ngày nào chả nghe. Nhất là tối vì lúc đó yên lặng dễ để ý. Đợt đầu không biết, tối ngồi ăn khuya tự dưng "tạch tạch tạch", mấy bữa để ý thì hoá ra cái đồng hồ nước :canny:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Last edited:
  • Ưng
Reactions: BYN
ko bt mấy bác như nào, em là em nặng vía, ít khi thấy ma quỷ.kể ra thì cũng có một lần. lần đấy em thấy cụ em về trêu em. sợ đái ra quần
DkTPUWA.png
Thế chắc em còn nặng vía hơn cả bác. 30 năm trên đời chưa 1 lần em được trải nghiệm bất cứ thứ gì nhỏ nhất tới từ thế giới tâm linh chứ đừng nói đến ma, vong... :D
 
Ông viết vào vấn đề chính đi. Lan man làm mất hay câu chuyện. :amazed:
Kéo dài thêm vài chục dòng chỉ làm mỏi tay ông thôi.
e sợ cái kết bị cụt quá các bác lại ném gạch e vì chuyện kể lại nên e kể thêm chuyện cho nó dài chút
 
Những ngày sau đó số người ở lại càng nhỏ dần chỉ còn lại 1 số con cháu của ông Q nữa nhưng rồi họ cũng chỉ biết quệt đi giọt nước mắt ngắn dài, ko dám khóc to thành tiếng mà "trở rựa" định bụng ra về. Khi họ vừa dứt đi 1 quãng thì thấy có một bóng đen lầm lũi bước tới ..... là ông Q ?
Người hay ma vậy ? Một người vì sốt sắng mà lỡ bật ra từ "cấm" ?
Ông Q càng tới gần họ càng có có thêm chút e ngại, có người bủn rủn tay chân.
Tao ... tao ... nè, cho tao miếng nước, tao...đói...
Vừa mừng vừa tủi nhưng cũng có người ko thể kiểm soát máu trương phi thấy bất bình mà gặng hỏi lớn :
Thế mấy ngày nay ông đi đâu ? ông trốn đâu để tụi tôi....
Anh ta nắm lấy cổ áo ông muốn nhấc lên nhưng mùi ôi thối nồng nặc khiến anh ta lại chùn bước.
Rốt cuộc ông là người hay ma vậy ? a ta quát.
Ông Q chỉ nói đc 1 câu :
Tao.... tao.... Q thật ... nè !! rồi ngất xỉu.
Đêm ấy, họ thay phiên nhau khiêng ông Q ra khỏi đồi, khi về nhà thì trời cũng hửng sáng.
Phải đến 3 hôm sau đó , họ chờ khi cơ thể đã được phục hồi họ mới bắt đầu "hỏi chuyện" ông già.
Ông Q kể, ban đầu tôi tách khỏi đoàn tìm gỗ lớn nhưng càng vào sâu tôi càng bị lạc lối ra.
Nhưng mà tụi tôi quần thảo mấy ngày liền, chúng tôi hú vang cả chốn ấy ông ko nghe được gì hả ? 1 người đàn ông hỏi
có , tôi nghe, tôi cũng thấy các anh mà !
này nhé ! này nhé ! ông già , Ông vừa phải thôi ! Ông ko thấy cả làng cả nước người góp công, người bỏ của giúp ông hả ? Bộ ông xem đây là trò cười sao ? Anh H vừa nói vừa dí tay về phía ông Q
Bình tĩnh đi chú H, xem ông ấy kể tiếp đi ! một người tóc bạc hoa râm là ông A góp ý.
Đúng.... ! đúng là tôi thấy các a, tôi còn chạy theo các anh. Các anh nhìn xem chân tôi ....
giọng ông Q lạc hẳn đi, Tôi vẫn chạy theo các anh nhưng các a ko thấy tôi.
Nói rồi ông xắn ống quần lên chỉ trỏ những vệt hằn do tàn lửa của những bó đuốc mà người đi kiếm tìm ông rơi xuống làm cho da thịt phỏng rộp mà ứ nước. Đôi mắt ông ngấn lệ .
Vậy là sao ? Anh H lại bực tức sốt sắng!
 
Back
Top