phivan07
Senior Member
"
Ngày 6: Nếu được quay về quá khứ, bạn sẽ quay lại thời điểm nào và tại sao?
Thư xin lỗi bố mẹ,
“Con xin lỗi bố mẹ, thật lòng xin lỗi ạ. Vì con đã làm bố mẹ buồn, đã nói dối bố mẹ, và con đã không đủ tự tin để gọi điện hay nói chuyện trực tiếp với bố mẹ về chuyện này….
Con chưa có chứng chỉ TOEIC nên con chưa được nhận bằng tốt nghiệp.
Con chỉ có giấy xác nhận là đã hoàn thành chương trình đại học.
…
…
(không biết bố mẹ mình còn giữ lá thư này nữa không nhỉ?)
Đó là nội dung lá thư mình đã viết cho bố mẹ, nội dung thư thì khá dài, mình không nhớ chi tiết nhưng nội dung chính là vậy. Mình đã tranh thủ nghỉ làm thêm để ra bưu điện gửi về cho bố mẹ, và sau khi nhận được lá thư mẹ mình đã khóc tại chỗ, tại bưu điện luôn. Tại thứ mẹ đang cần nhận là cái bằng đại học để hoàn thiện cái hồ sơ xin việc cho mình.
Mình đã không ở đó trực tiếp chứng kiến cảnh mẹ mình khóc, nhưng qua lời kể của mẹ thì mình cũng cảm nhận được một phần nào nỗi buồn và thất vọng của mẹ lúc đó. Còn về bố mình thì chắc bố lại càng buồn hơn, bố luôn tự hào về anh em mình về thành tích học tập, tự hào với hàng xóm, tự hào với mọi người vì đã đẻ ra những đứa con thông minh, và bố đã kì vọng rất nhiều vào anh em mình. Nhưng cả hai anh em mình đều làm bố mẹ thất vọng. Chỉ có cô con gái út không làm bố mẹ mình thất vọng thôi. (- -)
Quay lại với lý do viết thư, lúc này thì mình đã ra trường, đi làm, đã chụp ảnh tốt nghiệp (đi chụp ké bạn bè, và đi chụp với vợ mình luôn) nên vợ mình là người biết rõ tất cả mọi chuyện, luôn bao che, giúp đỡ mình, động viên mình mọi lúc, giúp mình trong những lúc khó khăn nhất và đặc biệt là luôn tin tưởng mình. (Cảm ơn vợ rất nhiều).
Nên ai cũng nghĩ mình đã ra trường và có bằng. ĐÚNG mình ra trường rồi nhưng bị giam bằng do thiếu chứng chỉ TOEIC trên 450đ, mà mình thì 440đ, 420đ…
Lúc này ở nhà mẹ mình đã xin cho mình 1 công việc, và mọi thứ đều ok, chỉ cần mình nộp hồ sơ vào và đi thi, đi phỏng vấn là được, mẹ cứ hối mình là gửi về mẹ làm hồ sơ cho, nhưng mình cứ khất hoài, từ từ con gửi, rồi đến lúc không dối được nữa mình đã gửi thư xin lỗi, nhưng vẫn NÓI DỐI là gửi hồ sơ về. Nên mới có câu chuyện ở trên.
Nhưng các bạn biết không, sau khi khóc, sau khi buồn, bố mẹ lại không la mắng mình, lại vẫn tiếp tục động viên mình học Anh văn để thi lấy chứng chỉ, rồi hỏi con đã có phương pháp, hay tính toán sao để học chưa. Mình nói con đang đi học anh văn luyện thi rồi ạ, Bố mẹ lại hỏi có tiền chưa, bố mẹ cho tiền đi học….
Và vậy đó, sau đó mình cũng đã lấy đươc chứng chỉ, và nhận bằng rồi đi làm.
Trên đây là câu chuyện của chính mình, bây giờ nhớ lại để viết thì mình lại rớm rớm nước mắt và lại tưởng tưởng ra cảnh mẹ khóc.
Và nếu được QUAY VỀ QUÁ KHỨ thì mình muốn quay lại thời sinh viên nhất, lúc đó mình sẽ cố gắng:
Nói chung là mình phải cố gắng hơn.
Các bạn trẻ ạ, việc đi học là việc dễ dàng nhất, không phải khó khăn gì đâu. Sau này đi làm, bon chen vào cuộc sống các bạn mới thấy nó khó khăn đến nhường nào. Khi các bạn, cũng như mình va vấp, thất bại thì phải đứng lên, té ở đâu đứng lại ở đó, thất bại ở đâu thì rút kinh nghiệm để không bước vào vết xe đổ đó nữa,
THẤT BẠI không có nghĩa là xấu, Thất bại chỉ khi xấu và tệ khi mình cứ lặp đi lặp lại thất bại đó, mà không sữa đổi, không biết sai ở đâu mà khắc phục cơ.
Còn các bạn trẻ muốn tốt hơn thì phải làm sao ư, mình cũng không dám nói nhiều, không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng cũng muốn lấy cái này để nhắn nhủ tới các bạn, mọi người là:
“ Làm gì cũng phải làm hết mình, học tập cũng vậy, tập thể dục thể thao thường xuyên để khỏe cả thân thể lẫn trí óc, đọc sách, đi du lịch khám phá thế giớí, theo đuổi đam mê,…”
(Phần này lại giống ông hoàng đạo lý, mà những kẻ hay nói đạo lý thì thường sống ……) Ha ha
Mình vẫn đang cố gắng khắc phục những điểm yếu của mình, nhưng nó đòi hỏi cả một quá trình, sự kỉ luật, và mình vẫn chưa làm được nhé. Huhu
Đương nhiên là sẽ KHÔNG QUAY VỀ QUÁ KHỨ được, ai cũng quay về sữa SAI được thì có mà loạn hết à, thế giới ĐÚNG và TỐT ĐẸP hết à. Không có đâu các bạn ơi, không phải ai cũng TỐT và muốn quay về để làm viêc tốt đâu, nên cứ để xã hội phát triển theo quy luật vốn có của nó, tiếp tục tiến hóa, phát triển, loại thải cái xấu, cái đình trệ, thành phần xấu.
Và mình cũng nhìn vào đó để rút ra những bài học cho bản thân.
Cuối cùng, rất cảm ơn bố mẹ đã luôn thông cảm, bao bọc cho đứa con HƯ này.
YÊU BỐ MẸ NHIỀU."
Thấy nó đăng dòng trạng thái cảm xúc mà nhớ tới thời Đại học. Hai vợ chồng nó là cùng giảng đường với mình. Đều dân tỉnh lẻ nên dốt Anh Văn, nhưng tôi thì khác hai đứa nó là rất chịu khó tự học, thậm chí thái độ học anh văn tốt còn được giáo viên giảng dạy khen và khoe với các giảng đường khác. Đến lúc đi làm cũng suôn sẻ được tuyển vào nơi lương cao. Bà mẹ vợ ban đầu không thích nhưng con vợ kiên quyết quá nên chịu và cho ở rể. Lên ĐH cái dần tách ra chả chơi với mấy đứa cùng quê lên tp nữa mà cố theo mấy đứa giỏi, dần già bạn bè xóa kết bạn con mẹ nó luôn.
Ngày 6: Nếu được quay về quá khứ, bạn sẽ quay lại thời điểm nào và tại sao?
Thư xin lỗi bố mẹ,
“Con xin lỗi bố mẹ, thật lòng xin lỗi ạ. Vì con đã làm bố mẹ buồn, đã nói dối bố mẹ, và con đã không đủ tự tin để gọi điện hay nói chuyện trực tiếp với bố mẹ về chuyện này….
Con chưa có chứng chỉ TOEIC nên con chưa được nhận bằng tốt nghiệp.
Con chỉ có giấy xác nhận là đã hoàn thành chương trình đại học.
…
…
(không biết bố mẹ mình còn giữ lá thư này nữa không nhỉ?)
Đó là nội dung lá thư mình đã viết cho bố mẹ, nội dung thư thì khá dài, mình không nhớ chi tiết nhưng nội dung chính là vậy. Mình đã tranh thủ nghỉ làm thêm để ra bưu điện gửi về cho bố mẹ, và sau khi nhận được lá thư mẹ mình đã khóc tại chỗ, tại bưu điện luôn. Tại thứ mẹ đang cần nhận là cái bằng đại học để hoàn thiện cái hồ sơ xin việc cho mình.
Mình đã không ở đó trực tiếp chứng kiến cảnh mẹ mình khóc, nhưng qua lời kể của mẹ thì mình cũng cảm nhận được một phần nào nỗi buồn và thất vọng của mẹ lúc đó. Còn về bố mình thì chắc bố lại càng buồn hơn, bố luôn tự hào về anh em mình về thành tích học tập, tự hào với hàng xóm, tự hào với mọi người vì đã đẻ ra những đứa con thông minh, và bố đã kì vọng rất nhiều vào anh em mình. Nhưng cả hai anh em mình đều làm bố mẹ thất vọng. Chỉ có cô con gái út không làm bố mẹ mình thất vọng thôi. (- -)
Quay lại với lý do viết thư, lúc này thì mình đã ra trường, đi làm, đã chụp ảnh tốt nghiệp (đi chụp ké bạn bè, và đi chụp với vợ mình luôn) nên vợ mình là người biết rõ tất cả mọi chuyện, luôn bao che, giúp đỡ mình, động viên mình mọi lúc, giúp mình trong những lúc khó khăn nhất và đặc biệt là luôn tin tưởng mình. (Cảm ơn vợ rất nhiều).
Nên ai cũng nghĩ mình đã ra trường và có bằng. ĐÚNG mình ra trường rồi nhưng bị giam bằng do thiếu chứng chỉ TOEIC trên 450đ, mà mình thì 440đ, 420đ…
Lúc này ở nhà mẹ mình đã xin cho mình 1 công việc, và mọi thứ đều ok, chỉ cần mình nộp hồ sơ vào và đi thi, đi phỏng vấn là được, mẹ cứ hối mình là gửi về mẹ làm hồ sơ cho, nhưng mình cứ khất hoài, từ từ con gửi, rồi đến lúc không dối được nữa mình đã gửi thư xin lỗi, nhưng vẫn NÓI DỐI là gửi hồ sơ về. Nên mới có câu chuyện ở trên.
Nhưng các bạn biết không, sau khi khóc, sau khi buồn, bố mẹ lại không la mắng mình, lại vẫn tiếp tục động viên mình học Anh văn để thi lấy chứng chỉ, rồi hỏi con đã có phương pháp, hay tính toán sao để học chưa. Mình nói con đang đi học anh văn luyện thi rồi ạ, Bố mẹ lại hỏi có tiền chưa, bố mẹ cho tiền đi học….
Và vậy đó, sau đó mình cũng đã lấy đươc chứng chỉ, và nhận bằng rồi đi làm.
Trên đây là câu chuyện của chính mình, bây giờ nhớ lại để viết thì mình lại rớm rớm nước mắt và lại tưởng tưởng ra cảnh mẹ khóc.
Và nếu được QUAY VỀ QUÁ KHỨ thì mình muốn quay lại thời sinh viên nhất, lúc đó mình sẽ cố gắng:
- Chăm chỉ học hành hơn
- Không chơi GAME thâu đêm suốt sáng
- Chịu khó học anh văn hơn
Nói chung là mình phải cố gắng hơn.
Các bạn trẻ ạ, việc đi học là việc dễ dàng nhất, không phải khó khăn gì đâu. Sau này đi làm, bon chen vào cuộc sống các bạn mới thấy nó khó khăn đến nhường nào. Khi các bạn, cũng như mình va vấp, thất bại thì phải đứng lên, té ở đâu đứng lại ở đó, thất bại ở đâu thì rút kinh nghiệm để không bước vào vết xe đổ đó nữa,
THẤT BẠI không có nghĩa là xấu, Thất bại chỉ khi xấu và tệ khi mình cứ lặp đi lặp lại thất bại đó, mà không sữa đổi, không biết sai ở đâu mà khắc phục cơ.
Còn các bạn trẻ muốn tốt hơn thì phải làm sao ư, mình cũng không dám nói nhiều, không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng cũng muốn lấy cái này để nhắn nhủ tới các bạn, mọi người là:
“ Làm gì cũng phải làm hết mình, học tập cũng vậy, tập thể dục thể thao thường xuyên để khỏe cả thân thể lẫn trí óc, đọc sách, đi du lịch khám phá thế giớí, theo đuổi đam mê,…”
(Phần này lại giống ông hoàng đạo lý, mà những kẻ hay nói đạo lý thì thường sống ……) Ha ha
Mình vẫn đang cố gắng khắc phục những điểm yếu của mình, nhưng nó đòi hỏi cả một quá trình, sự kỉ luật, và mình vẫn chưa làm được nhé. Huhu
Đương nhiên là sẽ KHÔNG QUAY VỀ QUÁ KHỨ được, ai cũng quay về sữa SAI được thì có mà loạn hết à, thế giới ĐÚNG và TỐT ĐẸP hết à. Không có đâu các bạn ơi, không phải ai cũng TỐT và muốn quay về để làm viêc tốt đâu, nên cứ để xã hội phát triển theo quy luật vốn có của nó, tiếp tục tiến hóa, phát triển, loại thải cái xấu, cái đình trệ, thành phần xấu.
Và mình cũng nhìn vào đó để rút ra những bài học cho bản thân.
Cuối cùng, rất cảm ơn bố mẹ đã luôn thông cảm, bao bọc cho đứa con HƯ này.
YÊU BỐ MẸ NHIỀU."
Thấy nó đăng dòng trạng thái cảm xúc mà nhớ tới thời Đại học. Hai vợ chồng nó là cùng giảng đường với mình. Đều dân tỉnh lẻ nên dốt Anh Văn, nhưng tôi thì khác hai đứa nó là rất chịu khó tự học, thậm chí thái độ học anh văn tốt còn được giáo viên giảng dạy khen và khoe với các giảng đường khác. Đến lúc đi làm cũng suôn sẻ được tuyển vào nơi lương cao. Bà mẹ vợ ban đầu không thích nhưng con vợ kiên quyết quá nên chịu và cho ở rể. Lên ĐH cái dần tách ra chả chơi với mấy đứa cùng quê lên tp nữa mà cố theo mấy đứa giỏi, dần già bạn bè xóa kết bạn con mẹ nó luôn.
Last edited: