Tuần trước ông anh họ học y sang nhà mình chơi, xong phát hiện ra cổ mình bị to nên bảo mình nên đi khám bướu cổ đi xem như nào.
Lúc đó mình cũng nhờn lắm, cũng nghĩ ông ấy đùa nên chẳng để tâm gì nhiều thì hôm sau mẹ mình lôi đi khám thật.
Mom bảo ngày xưa mẹ cũng bị có khi mình bị di truyền.
) Và mình siêu âm với nội soi thì phát hiện có u ở cổ thật...
2 đêm sau đó, mình khóc như một con chó vì nghĩ mình sẽ chết vì ung thư. Một đứa con gái đang tuổi 19 xuân xanh phơi phới tự dưng giờ phát hiện có khả năng bị ung thư, chịu thế nào được. Mình thức trắng hai ngày để nghĩ về những điều mình còn chưa kịp làm, chưa kịp tận hưởng, chưa được hối tiếc ở cuộc đời này. Mình còn chưa kịp làm bố mẹ an tâm, chưa kịp nắm tay nyc đi biển ngắm trời sao, chưa kịp nói lời xin lỗi tới cô bạn thân. Xong mình nghĩ ra một vạn nghìn lý do để bật khóc vì nuối tiếc.
Rồi sau 2 ngày đó, mom đưa mình đi viện K để khám.
) may vl, mình chỉ bị u lành, chỉ cần uống thuốc. Mình vui vl vì đúng kiểu vui hẳn lên luôn ấy.
)) Ngày xưa mình sống tiêu cực vl, lúc nào cũng nghĩ đến chết chóc, xong hay bị thất tình nên suốt ngày buồn sầu bi thảm. Giờ nghĩ lại chỉ muốn trân trọng những ngày tháng hiện tại hơn một chút. Ngưng chờ đợi, hi vọng ở tương lai để hưởng thụ cuộc sống hiện tại. Đời người ngắn thế, hãy Sống chứ đừng Tồn tại.