Đời tôi vô nghĩa dù đẹp trai, thu nhập tốt

Chú Chim Non

Junior Member
Khoảng một tháng nay tôi hầu như không tiếp xúc với ai, nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc.

Tôi hơn 30 tuổi, làm freelancer với thu nhập khá, đủ để trang trải mọi chi phí sinh hoạt và những sở thích khác của bản thân. Là người có học thức, kiến thức tổng quát về xã hội, biết vài ngoại ngữ và có nhiều tài lẻ như hát, chơi thể thao, nấu ăn. Được mọi người nhận xét là rất đẹp trai, thuộc những người đẹp trai nhất.

Không có vấn đề trong giao tiếp, tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai như doanh nhân, thợ xây, xe ôm, người tri thức... Vấn đề lớn nhất của tôi là khá độc lập. Tôi được nhận xét là nhiệt tình với bạn bè nhưng chỉ khi có việc, còn bình thường tôi sẽ không liên lạc, không trò chuyện hay tâm sự với ai, gần như không có bạn bè. Không phải họ không muốn chơi với tôi mà bản tính của tôi không muốn tâm sự với bất cứ ai. Tôi không khô khan trong tình cảm nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong tình yêu. Có lẽ vì tôi rất đẹp trai nên phụ nữ thường dễ dãi với tôi. Hầu như hẹn gặp ai, họ cũng sẽ thích tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thích ai.

Gần đây, vì lý do công việc và cuộc sống, tôi hầu như không tiếp xúc với ai trong khoảng một tháng. Tôi nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc, cảm thấy khó ở, dễ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc và từng nghĩ đến cái chết. Tôi đã nghĩ đến chuyện giải thích cho ba mẹ hiểu rằng tính cách của mình cô độc đến thế nào và thấy vô nghĩa ra sao khi tiếp tục sống như vậy. Chỉ mong gia đình và những người thương yêu tha thứ cho tôi vì quyết định rời khỏi thế giới này.

Tôi từng nghĩ rằng đến một thành phố khác, môi trường khác sẽ giúp được mình và đã làm thế, nhưng cơ bản đây là vấn đề của tính cách chứ không phải môi trường sống. Nghĩ đến chuyện thay đổi, cố gắng ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn nhưng sự thật là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Tôi đang suy nghĩ mình sẽ ra đi thế nào để tốt nhất cho mọi thứ xung quanh, cho những người yêu thương mình dễ chấp nhận nhất, một tai nạn hay còn cách nào khác tốt hơn? Tôi mong muốn được chia sẻ, được nhận sự tư vấn của mọi người. Xin chân thành cảm ơn.
 
Có dấu hiệu trầm cảm giống tôi đấy :D tôi thì Kỹ năng giao tiếp ổn nhưng lười txúc. Cviệc thu nhập vẫn ok nhưng ko thấy hạnh fúck. Tán gái cũng chả nhiệt tình lắm :D nó làm giá quá thì bye éo tán nữa. Và ko thể tâm sự vs gia đình. Nhưng tất nhiên đừng bgiờ nghĩ tới cái chết

Chỉ có cách tự vượt qua và đối diện vs cảm xúc đó. Tại sao mình lại như vậy và mình phải làm j để thoát ra... Có thể bằng một thú vui hay đam mê nào đấy (tôi thích đồ chơi, nghe nhạc, xe cộ, đồ công nghệ...) ăn những món ngon... Tìm hiểu về tâm linh phật pháp để nhẹ lòng và buông xả, bớt sân si :D Hãy coi đây chỉ là 1 giai đoạn rất tệ trong đời mà mình phải trải qua và tự đối mặt để trưởng thành hơn. Chạy trốn ko bgiờ là tốt cả
 
bỏ việc, thử đi làm 1 công việc mới, phải tiếp xúc vs nhiều người xem sao fen. Chẳng hạn như đi làm thợ hồ, bảo vệ hay lao công gì đấy.
 
Trước tiên là học lại chính tả nhé bạn. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
Còn bạn chán ngán cuộc sống thì có thể gửi hết tiền cho tôi, bạn sẽ được hạnh phúc.
 
Lần quay tay này của thớt có lẽ đã cạn bình
hKRqVt1.png
 
Có dấu hiệu trầm cảm giống tôi đấy :D tôi thì Kỹ năng giao tiếp ổn nhưng lười txúc. Cviệc thu nhập vẫn ok nhưng ko thấy hạnh fúck. Tán gái cũng chả nhiệt tình lắm :D nó làm giá quá thì bye éo tán nữa. Và ko thể tâm sự vs gia đình. Nhưng tất nhiên đừng bgiờ nghĩ tới cái chết

Chỉ có cách tự vượt qua và đối diện vs cảm xúc đó. Tại sao mình lại như vậy và mình phải làm j để thoát ra... Có thể bằng một thú vui hay đam mê nào đấy (tôi thích đồ chơi, nghe nhạc, xe cộ, đồ công nghệ...) ăn những món ngon... Tìm hiểu về tâm linh phật pháp để nhẹ lòng và buông xả, bớt sân si :D Hãy coi đây chỉ là 1 giai đoạn rất tệ trong đời mà mình phải trải qua và tự đối mặt để trưởng thành hơn. Chạy trốn ko bgiờ là tốt cả
Ch0 mình hỏi fen bn tuổi, có đẹp zai giống chủ thớt k0 mà tư vấn thấy 0k đấy
 
Giống tôi vl, lười tiếp xúc với bên ngoài, tối ngày toàn lên Voz
Voz là lẽ sống của đời tôi :D
 
Khoảng một tháng nay tôi hầu như không tiếp xúc với ai, nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc.

Tôi hơn 30 tuổi, làm freelancer với thu nhập khá, đủ để trang trải mọi chi phí sinh hoạt và những sở thích khác của bản thân. Là người có học thức, kiến thức tổng quát về xã hội, biết vài ngoại ngữ và có nhiều tài lẻ như hát, chơi thể thao, nấu ăn. Được mọi người nhận xét là rất đẹp trai, thuộc những người đẹp trai nhất.

Không có vấn đề trong giao tiếp, tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai như doanh nhân, thợ xây, xe ôm, người tri thức... Vấn đề lớn nhất của tôi là khá độc lập. Tôi được nhận xét là nhiệt tình với bạn bè nhưng chỉ khi có việc, còn bình thường tôi sẽ không liên lạc, không trò chuyện hay tâm sự với ai, gần như không có bạn bè. Không phải họ không muốn chơi với tôi mà bản tính của tôi không muốn tâm sự với bất cứ ai. Tôi không khô khan trong tình cảm nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong tình yêu. Có lẽ vì tôi rất đẹp trai nên phụ nữ thường dễ dãi với tôi. Hầu như hẹn gặp ai, họ cũng sẽ thích tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thích ai.

Gần đây, vì lý do công việc và cuộc sống, tôi hầu như không tiếp xúc với ai trong khoảng một tháng. Tôi nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc, cảm thấy khó ở, dễ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc và từng nghĩ đến cái chết. Tôi đã nghĩ đến chuyện giải thích cho ba mẹ hiểu rằng tính cách của mình cô độc đến thế nào và thấy vô nghĩa ra sao khi tiếp tục sống như vậy. Chỉ mong gia đình và những người thương yêu tha thứ cho tôi vì quyết định rời khỏi thế giới này.

Tôi từng nghĩ rằng đến một thành phố khác, môi trường khác sẽ giúp được mình và đã làm thế, nhưng cơ bản đây là vấn đề của tính cách chứ không phải môi trường sống. Nghĩ đến chuyện thay đổi, cố gắng ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn nhưng sự thật là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Tôi đang suy nghĩ mình sẽ ra đi thế nào để tốt nhất cho mọi thứ xung quanh, cho những người yêu thương mình dễ chấp nhận nhất, một tai nạn hay còn cách nào khác tốt hơn? Tôi mong muốn được chia sẻ, được nhận sự tư vấn của mọi người. Xin chân thành cảm ơn.
Mình giống bạn, mình nghĩ bạn cần 1 lý tưởng. Và lý tưởng thường sẽ xuất hiện khi bạn thật sự quan tâm rộng ra thêm !
 
Đù, còn tui mà có tiền nhiều thì đi du lịch đây đó ngắm cảnh, đếch thèm giao tiếp với người chi cho mệt, cả năm cũng được :boss:
 
Tôi cũng như chủ thớt, winner chính hiệu. Ngoài tính hay chém gió ra, tôi không có bất cứ khuyết điểm nào cả :angry:
 
Khoảng một tháng nay tôi hầu như không tiếp xúc với ai, nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc.

Tôi hơn 30 tuổi, làm freelancer với thu nhập khá, đủ để trang trải mọi chi phí sinh hoạt và những sở thích khác của bản thân. Là người có học thức, kiến thức tổng quát về xã hội, biết vài ngoại ngữ và có nhiều tài lẻ như hát, chơi thể thao, nấu ăn. Được mọi người nhận xét là rất đẹp trai, thuộc những người đẹp trai nhất.

Không có vấn đề trong giao tiếp, tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai như doanh nhân, thợ xây, xe ôm, người tri thức... Vấn đề lớn nhất của tôi là khá độc lập. Tôi được nhận xét là nhiệt tình với bạn bè nhưng chỉ khi có việc, còn bình thường tôi sẽ không liên lạc, không trò chuyện hay tâm sự với ai, gần như không có bạn bè. Không phải họ không muốn chơi với tôi mà bản tính của tôi không muốn tâm sự với bất cứ ai. Tôi không khô khan trong tình cảm nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong tình yêu. Có lẽ vì tôi rất đẹp trai nên phụ nữ thường dễ dãi với tôi. Hầu như hẹn gặp ai, họ cũng sẽ thích tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thích ai.

Gần đây, vì lý do công việc và cuộc sống, tôi hầu như không tiếp xúc với ai trong khoảng một tháng. Tôi nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc, cảm thấy khó ở, dễ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc và từng nghĩ đến cái chết. Tôi đã nghĩ đến chuyện giải thích cho ba mẹ hiểu rằng tính cách của mình cô độc đến thế nào và thấy vô nghĩa ra sao khi tiếp tục sống như vậy. Chỉ mong gia đình và những người thương yêu tha thứ cho tôi vì quyết định rời khỏi thế giới này.

Tôi từng nghĩ rằng đến một thành phố khác, môi trường khác sẽ giúp được mình và đã làm thế, nhưng cơ bản đây là vấn đề của tính cách chứ không phải môi trường sống. Nghĩ đến chuyện thay đổi, cố gắng ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn nhưng sự thật là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Tôi đang suy nghĩ mình sẽ ra đi thế nào để tốt nhất cho mọi thứ xung quanh, cho những người yêu thương mình dễ chấp nhận nhất, một tai nạn hay còn cách nào khác tốt hơn? Tôi mong muốn được chia sẻ, được nhận sự tư vấn của mọi người. Xin chân thành cảm ơn.
Vấn đề của fen đó là quá hoàn hảo nên cs trở nên nhàm chán. Fen hoàn hảo thế rồi thì cần 1 ngừi ko hoàn hảo ở bên để cho cs fen thêm phong phú. 1 người nổi loạn , tinh nghịch như tui nè :)))
 
Chiều hôm qua đi nhậu với mấy thằng trong công ty. Thằng kia nó mua đâu 2 thùng ken 400k về ae cùng uống. Lúc đầu cũng nghi nghi bia giả (tại ken 400k chắc mua được 1 thùng) mà lát sau thấy ai cũng uống nên thôi đánh liều. Uống xong tối về xỉn ko biết gì, sáng nay tới giờ dậy người ê ẩm, đau đầu ko làm dc gì luôn. Nằm liệt giường sáng giờ ko ăn uống được gì, đầu óc quay cuồng. Có khi nào uống phải bia giả không các thím? =((

Mấy thằng vozlit đếch có não, nghe câu chuyện xaolin không biết check lịch sử thread của nó à?

via theNEXTvoz for iPhone
 
Back
Top