Đời tôi vô nghĩa dù đẹp trai, thu nhập tốt

Trên voz này có hai loại
Một là to đầu rồi còn dẩm
Hai là khổ dâm thích quay tay ra bài để người khác chửi.
 
Gần giống tui, mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ cái tính cách sống độc lập quá, cũng ít mở lòng và tâm sự với ai, kể cả anh em, bố mẹ. Và tôi cũng khá ghét cái tính cách này, ước gì mình có thể sống cởi mở hơn.
 
Thu nhập tốt mà đéo đi chữa bệnh hoang tưởng đi à
4gmOAMB.gif


via theNEXTvoz for iPhone
 
Khoảng một tháng nay tôi hầu như không tiếp xúc với ai, nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc.

Tôi hơn 30 tuổi, làm freelancer với thu nhập khá, đủ để trang trải mọi chi phí sinh hoạt và những sở thích khác của bản thân. Là người có học thức, kiến thức tổng quát về xã hội, biết vài ngoại ngữ và có nhiều tài lẻ như hát, chơi thể thao, nấu ăn. Được mọi người nhận xét là rất đẹp trai, thuộc những người đẹp trai nhất.

Không có vấn đề trong giao tiếp, tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai như doanh nhân, thợ xây, xe ôm, người tri thức... Vấn đề lớn nhất của tôi là khá độc lập. Tôi được nhận xét là nhiệt tình với bạn bè nhưng chỉ khi có việc, còn bình thường tôi sẽ không liên lạc, không trò chuyện hay tâm sự với ai, gần như không có bạn bè. Không phải họ không muốn chơi với tôi mà bản tính của tôi không muốn tâm sự với bất cứ ai. Tôi không khô khan trong tình cảm nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong tình yêu. Có lẽ vì tôi rất đẹp trai nên phụ nữ thường dễ dãi với tôi. Hầu như hẹn gặp ai, họ cũng sẽ thích tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thích ai.

Gần đây, vì lý do công việc và cuộc sống, tôi hầu như không tiếp xúc với ai trong khoảng một tháng. Tôi nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc, cảm thấy khó ở, dễ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc và từng nghĩ đến cái chết. Tôi đã nghĩ đến chuyện giải thích cho ba mẹ hiểu rằng tính cách của mình cô độc đến thế nào và thấy vô nghĩa ra sao khi tiếp tục sống như vậy. Chỉ mong gia đình và những người thương yêu tha thứ cho tôi vì quyết định rời khỏi thế giới này.

Tôi từng nghĩ rằng đến một thành phố khác, môi trường khác sẽ giúp được mình và đã làm thế, nhưng cơ bản đây là vấn đề của tính cách chứ không phải môi trường sống. Nghĩ đến chuyện thay đổi, cố gắng ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn nhưng sự thật là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Tôi đang suy nghĩ mình sẽ ra đi thế nào để tốt nhất cho mọi thứ xung quanh, cho những người yêu thương mình dễ chấp nhận nhất, một tai nạn hay còn cách nào khác tốt hơn? Tôi mong muốn được chia sẻ, được nhận sự tư vấn của mọi người. Xin chân thành cảm ơn.

Nghe cách hành văn là bít tàu nhanh. Lần sau cop thì nhớ ghi nguồn nha fen
h2tqlbi.gif


https://vnexpress.net/doi-toi-vo-nghia-du-dep-trai-thu-nhap-tot-4215808.html

Vấn đề của fen đó là quá hoàn hảo nên cs trở nên nhàm chán. Fen hoàn hảo thế rồi thì cần 1 ngừi ko hoàn hảo ở bên để cho cs fen thêm phong phú. 1 người nổi loạn , tinh nghịch như tui nè :)))
Fen cũng dính chấu à
BlYu2Cr.png
, thất vọng về fen
6iUvNCt.gif
 
ngáo l, bị chầm kảm thôi. 1 tháng rảnh rỗi quá nên thấy vậy đó mà. Nên giao tiếp với con người nhiều hơn, tìm thú vui j đó mà làm điểm chung như clb đàn ca sáo nhị, thể thao j đó
Sao có bao nhiêu người khổ hơn m mà người ta vẫn yêu đời? Cuộc đời này là chuỗi những trải nghiệm, phải sống mà trải nghiệm thế giới chứ. Suy nghĩ lại để biết trân trọng đi đồ chầm kảm
 
Khoảng một tháng nay tôi hầu như không tiếp xúc với ai, nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc.

Tôi hơn 30 tuổi, làm freelancer với thu nhập khá, đủ để trang trải mọi chi phí sinh hoạt và những sở thích khác của bản thân. Là người có học thức, kiến thức tổng quát về xã hội, biết vài ngoại ngữ và có nhiều tài lẻ như hát, chơi thể thao, nấu ăn. Được mọi người nhận xét là rất đẹp trai, thuộc những người đẹp trai nhất.

Không có vấn đề trong giao tiếp, tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai như doanh nhân, thợ xây, xe ôm, người tri thức... Vấn đề lớn nhất của tôi là khá độc lập. Tôi được nhận xét là nhiệt tình với bạn bè nhưng chỉ khi có việc, còn bình thường tôi sẽ không liên lạc, không trò chuyện hay tâm sự với ai, gần như không có bạn bè. Không phải họ không muốn chơi với tôi mà bản tính của tôi không muốn tâm sự với bất cứ ai. Tôi không khô khan trong tình cảm nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong tình yêu. Có lẽ vì tôi rất đẹp trai nên phụ nữ thường dễ dãi với tôi. Hầu như hẹn gặp ai, họ cũng sẽ thích tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thích ai.

Gần đây, vì lý do công việc và cuộc sống, tôi hầu như không tiếp xúc với ai trong khoảng một tháng. Tôi nhận thấy đời mình thực sự vô nghĩa, không thấy hạnh phúc, cảm thấy khó ở, dễ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc và từng nghĩ đến cái chết. Tôi đã nghĩ đến chuyện giải thích cho ba mẹ hiểu rằng tính cách của mình cô độc đến thế nào và thấy vô nghĩa ra sao khi tiếp tục sống như vậy. Chỉ mong gia đình và những người thương yêu tha thứ cho tôi vì quyết định rời khỏi thế giới này.

Tôi từng nghĩ rằng đến một thành phố khác, môi trường khác sẽ giúp được mình và đã làm thế, nhưng cơ bản đây là vấn đề của tính cách chứ không phải môi trường sống. Nghĩ đến chuyện thay đổi, cố gắng ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn nhưng sự thật là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời". Tôi đang suy nghĩ mình sẽ ra đi thế nào để tốt nhất cho mọi thứ xung quanh, cho những người yêu thương mình dễ chấp nhận nhất, một tai nạn hay còn cách nào khác tốt hơn? Tôi mong muốn được chia sẻ, được nhận sự tư vấn của mọi người. Xin chân thành cảm ơn.
cái này trước trên Vnexpress mà :)
 
Sướng quá đây mà, bạn dừng cv hiện tại và mua oto vans đi du lịch đi. Mình nghĩ tại bạn chưa có nhiều lý tưởng sống thôi.
 
Back
Top