Dòng Sông Vẫn Chảy - Rewrite

Thanh tiên.jpg

Chương 1: Dòng Sông Lạc Lối
Tokyo, một buổi tối mùa thu năm 2022. Mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ, phủ lên những con phố công nhân ngoại ô một lớp sương mờ. Trong căn phòng trọ chật hẹp, Huyền ngồi co ro trên tấm nệm mỏng, đôi tay ôm chặt đầu gối như muốn giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại. Ánh đèn neon từ bảng quảng cáo đối diện nhấp nháy đỏ, xanh, chiếu lên gương mặt cô những vệt sáng lạnh lẽo. Căn phòng nhỏ, tường loang lổ, chỉ có vài món đồ đơn sơ: Một chiếc bàn gỗ cũ, một ấm nước điện, và một bức ảnh gia đình chụp bên sông Hương, nơi bố mẹ cô, Hùng (em trai), và Hà (em gái) cười rạng rỡ dưới nắng Huế. Bên cạnh bức ảnh, một bông hoa giấy màu hồng nhạt – món quà Trung tặng hồi lớp 9 – nằm lặng lẽ, như một ký ức xa xôi.

Tiếng mưa tí tách trên mái hòa lẫn với bài hát Nhật Bản buồn bã từ chiếc radio cũ. Huyền, 21 tuổi, vừa trở về sau ca làm thêm ở tiệm tạp hóa, áo len cũ thấm chút nước mưa. Cô mệt mỏi, nhưng không phải vì công việc, mà vì những ngày tháng bấp bênh kể từ trận động đất cách đây một tháng. Nhà xưởng nơi cô làm thực tập sinh rung chuyển, máy móc hư hỏng, và công ty thông báo tạm dừng sản xuất. Không có lương, cô chỉ còn dựa vào số tiền ít ỏi từ tiệm tạp hóa, nhưng ngay cả tiền trọ cũng khó xoay sở. Huyền nghĩ về những ngày đầu đến Nhật, khi cô còn mơ về việc kiếm tiền giúp bố mẹ, nuôi Hùng và Hà học hành tử tế. Giờ đây, giấc mơ ấy như con thuyền lạc giữa biển khơi, chòng chành trước sóng gió.

Điện thoại rung trên bàn, màn hình sáng lên, hiện tên "Mẹ". Huyền chần chừ, tim đập mạnh. Cô biết mẹ chỉ gọi khi có chuyện quan trọng, và lần này, linh cảm xấu khiến cô run rẩy. Cô nhấc máy, giọng bà Thanh ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, đậm chất Huế: "Huyền ơi, bố con bệnh nặng lắm. Bác sĩ nói phải ghép gan, tốn một tỷ rưỡi. Mẹ.. Mẹ không biết xoay đâu ra, con ơi.." Tiếng khóc của mẹ như mũi dao đâm vào lòng Huyền. Cô cắn môi, cố giữ giọng bình tĩnh: "Mẹ, con sẽ tìm cách. Mẹ đừng lo, nghe chưa?" Nhưng khi cúp máy, cô ôm mặt, nước mắt trào ra, nóng hổi trên gò má lạnh giá. Một tỷ rưỡi – con số ấy như ngọn núi đè lên vai cô, không cách nào gầm nổi.

Huyền đứng dậy, bước đến cửa sổ, mở toang để không khí ẩm ướt tràn vào. Cô nhìn xuống con phố Tokyo xa lạ, nơi xe cộ lướt qua dưới ánh đèn neon, không ai quan tâm đến một cô gái Việt Nam đang tuyệt vọng. Cô nghĩ về bố, ông Minh, người đàn ông tần tảo từng chở cô trên xe đạp qua cầu gỗ làng Thanh Tiên, chỉ cô cách làm hoa giấy, và cười hiền: "Huyền, con là niềm tự hào của bố." Giờ đây, bố nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, còn cô, cách xa hàng ngàn cây số, bất lực như kẻ lạc lối. Huyền tự hỏi: "Mình phải làm gì? Một tỷ rưỡi.. Mình lấy đâu ra?" Số tiền cô tích góp hai năm qua đã gửi về chữa bệnh cho bố cách đây hai tháng, giờ túi cô trống rỗng, như lòng cô lúc này.

Hình ảnh dòng sông Hương hiện lên trong tâm trí, lấp lánh dưới nắng Huế, nơi cô và Trung từng thả diều, từng cười đùa vô tư. Nhưng giờ đây, sông Hương trong cô không còn chảy êm đềm. Nó như bị chặn đứng bởi đá tảng, ngột ngạt và đau đớn. Cô quay lại, nhìn bông hoa giấy trên bàn, ngón tay lướt qua những cánh giấy mỏng manh. Cô nhớ ánh mắt Trung, nụ cười rạng rỡ của cậu, và lời hứa ngây thơ: "Huyền, anh sẽ làm hoa giấy đẹp nhất cho em." Nhưng ký ức ấy chỉ làm cô đau hơn, vì cô cảm thấy mình đã đánh mất sự trong sạch của ngày xưa, dù chưa làm gì sai.

Huyền thì thầm, giọng lạc đi: "Bố ơi, con phải làm sao đây?" Cô ngồi xuống nệm, ôm chặt bức ảnh gia đình, nước mắt rơi thấm ướt khung kính. Ngoài cửa sổ, mưa nặng hạt hơn, như đè nén tâm hồn cô. Tiếng radio vẫn phát bài hát buồn, hòa lẫn tiếng xe cộ xa xa, tạo nên một bản giao hưởng của sự cô đơn.

Tokyo, vài ngày sau cuộc gọi từ mẹ. Tiệm tạp hóa nhỏ nằm trong khu phố công nhân ngoại ô ngột ngạt ánh đèn huỳnh quang trắng, kệ hàng chất đầy mì gói, bánh kẹo, và lon bia rẻ tiền. Mùi dầu chiên từ quầy thức ăn nhanh bên cạnh trộn lẫn với tiếng radio phát bài quảng cáo rộn ràng. Huyền đứng sau quầy, mặc đồng phục nhân viên màu xanh xám, tóc buộc cao, đôi tay mệt mỏi xếp hàng lên kệ. Gương mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ, ám ảnh bởi số tiền một tỷ rưỡi để cứu bố.

Chuông cửa kêu leng keng, một người đàn ông trung niên bước vào, mặc vest đen lịch sự, nụ cười thân thiện nhưng sắc sảo như lưỡi dao mỏng. Đó là Hiroshi, khoảng 40 tuổi, "người làm mai" của công ty JAV. Ông cầm một gói mì, đặt lên quầy, và bắt chuyện bằng tiếng Nhật trôi chảy: "Cô là người Việt, đúng không? Trông cô có nét đẹp đặc biệt, rất thu hút."

Huyền cúi đầu, ngại ngùng, nói tiếng Nhật không chuẩn, bằng giọng nhỏ như thì thầm: "Dạ, tôi từ Việt Nam. Cảm ơn ông." Cô quét mã vạch, cố tránh ánh mắt của Hiroshi, nhưng tim cô đập nhanh, linh cảm một điều chẳng lành.

Hiroshi không vội rời đi. Ông lấy từ ví một tấm danh thiếp trắng tinh, in dòng chữ "Công ty Giải trí Starlight" cùng số điện thoại, đẩy về phía Huyền: "Công ty chúng tôi làm giải trí, trả lương rất cao!" Ông nói, giọng trơn tru như mật: "Cô muốn kiếm tiền nhanh, chỉ cần liên lạc. Công việc dễ dàng, phù hợp với người trẻ như cô."

Huyền cầm danh thiếp, ngón tay khẽ run. Cô mơ hồ hiểu "giải trí" ở đây không phải ca hát hay đóng phim thông thường. Cô lắc đầu, giọng run run: "Dạ, tôi.. Tôi không làm được đâu."

Hiroshi mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấu sự tuyệt vọng của cô: "Cứ giữ danh thiếp. Khi nào cần, cô sẽ biết tìm tôi." Ông rời đi, để lại Huyền đứng lặng sau quầy, tay nắm chặt tấm danh thiếp như nắm một lằn ranh định mệnh.

Cả buổi chiều, Huyền làm việc như người mất hồn. Tiếng khách hàng gọi, tiếng máy tính tiền, tất cả đều mờ nhạt trước con số một tỷ rưỡi văng vẳng trong đầu. Cô nghĩ về bố, ông Minh, gương mặt hiền hậu giờ xanh xao trên giường bệnh. Cô nhớ giọng mẹ, bà Thanh, nghẹn ngào qua điện thoại: "Bố con không chờ được lâu, Huyền ơi." Tấm danh thiếp trong túi áo như nóng bỏng, thiêu đốt lòng tự trọng của cô. Cô tự nhủ: "Mình không thể làm chuyện đó. Mình là Huyền, con gái của làng Thanh Tiên, của sông Hương." Nhưng hình ảnh bố yếu dần, mẹ khóc mỗi đêm, và hai em – Hùng, Hà – cần tiền học hành khiến cô dao động. "Chỉ một lần thôi" cô nghĩ, nhưng biết rằng đó là lời dối trá.

Đêm đó, trong căn phòng trọ tối tăm, Huyền ngồi trên nệm, ánh đèn neon từ cửa sổ chiếu lên gương mặt cô những vệt sáng xanh đỏ. Cô lấy tấm danh thiếp ra, nhìn chằm chằm dòng chữ "Starlight" như nhìn vào một vực thẳm. Cô gọi cho mẹ, nghe giọng bà Thanh yếu ớt: "Huyền, bố con yếu lắm, hôm nay bác sĩ lại giục tiền.." Huyền cắn môi, nước mắt rơi thấm ướt màn hình điện thoại. Cô nhắn tin cho số trên danh thiếp: "Tôi muốn gặp để bàn công việc." Tin nhắn gửi đi, như một nhát dao cắt đứt phần trong sạch cuối cùng trong cô.

Huyền ngồi trong bóng tối, ánh sáng điện thoại mờ dần. Ngoài cửa sổ, mưa lất phất rơi, ánh đèn neon nhấp nháy trên phố Tokyo, như báo hiệu một con đường đầy gai góc phía trước. Tiếng radio trong tiệm tạp hóa vẫn văng vẳng trong đầu cô, nhưng giờ chỉ còn là tiếng vọng của sự tuyệt vọng.

Tokyo, một buổi sáng mùa thu trong trường quay của công ty JAV "Starlight" ẩn sâu trong một tòa nhà xám xịt ở ngoại ô. Không gian ngột ngạt, ánh sáng trắng chói từ đèn studio chiếu lên những bức tường trắng lạnh, phản chiếu bóng dáng của máy quay, dây cáp, và nhân viên trường quay di chuyển như những cái bóng vô hồn. Mùi hóa chất từ sơn tường và mồ hôi trộn lẫn, tạo nên một không khí nặng nề, xa lạ. Huyền đứng trong phòng thay đồ, mặc một bộ váy mỏng manh không che nổi sự run rẩy của cơ thể. Tim cô đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Gương mặt cô được trang điểm dày, môi đỏ, mắt kẻ đen, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ sợ hãi, như chú nai lạc giữa rừng sâu.

Huyền nắm chặt mép váy, cố hít thở đều, nhưng mỗi hơi thở như kéo theo một tảng đá đè lên ngực. Cô đã ký hợp đồng với công ty của Hiroshi, "người làm mai", chỉ vài ngày trước, sau khi tấm danh thiếp trắng dẫn cô đến cánh cửa này. Một tỷ rưỡi – số tiền cho ca phẫu thuật ghép gan của bố – là lý do duy nhất cô đứng đây, nhưng lòng tự trọng của cô đang tan rã từng mảnh. Cô nghĩ về làng Thanh Tiên, về sông Hương lấp lánh dưới nắng, về nụ cười của Trung khi tặng cô bông hoa giấy. "Mình không thuộc về nơi này" cô tự nhủ, nhưng tiếng mẹ khóc qua điện thoại vang lên trong đầu: "Bố con không chờ được lâu, Huyền ơi." Cô cắn môi, nuốt nước mắt, bước ra trường quay.

Đạo diễn, một người đàn ông trung niên với cặp kính gọng thép, ngồi sau màn hình giám sát, ra lệnh ngắn gọn qua loa: "Cô gái Việt, sẵn sàng chưa? Cứ làm theo kịch bản, đơn giản thôi."

Huyền gật đầu, nhưng tay cô run đến mức phải nắm chặt thành giường để giữ thăng bằng. Trường quay chỉ có vài người: Đạo diễn, quay phim, và một diễn viên nam – Takashi, 25 tuổi, đứng ở góc phòng, mái tóc đen rối và ánh mắt trầm tĩnh nhưng xa cách. Anh mặc áo sơ mi trắng, không nói gì, chỉ gật nhẹ như chào khi ánh mắt Huyền vô tình chạm phải. Dưới ánh sáng trắng chói, Huyền cảm thấy mình như con thú bị phơi bày trước ánh đèn, không nơi trốn chạy.

Cảnh quay bắt đầu. Huyền nằm trên giường, ánh sáng trắng đâm vào mắt cô như mũi kim. Takashi tiến đến, theo kịch bản, và cơ thể Huyền di chuyển máy móc, như một con rối bị giật dây. Nhưng khi anh chạm vào cô, một luồng khoái lạc thể xác bất ngờ trỗi dậy, khiến cô hoảng loạn. Tâm trí cô gào thét: "Đây không phải mình! Mình không muốn!" Nhưng cơ thể phản bội, hòa nhịp với kịch bản, như một kẻ lạ mặt cô không nhận ra. Hình ảnh bố trên giường bệnh, mẹ khóc bên bàn thờ, và dòng sông Hương lướt qua tâm trí, như lưỡi dao cắt sâu vào lòng cô. Cô muốn khóc, muốn hét, nhưng chỉ có thể cắn môi, để nước mắt chảy ngược vào trong. Tiếng đạo diễn vang lên: "Tốt, tiếp tục!" như một lời nguyền khóa chặt cô trong cơn ác mộng.

Cảnh quay kết thúc, Huyền ngồi dậy, kéo váy che cơ thể, hơi thở nặng nhọc. Cô cảm thấy ghê tởm chính mình, như thể cơ thể này không còn thuộc về cô nữa. Takashi, lau mồ hôi ở góc trường quay, nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, như thể anh hiểu nỗi đau cô đang chịu. Anh bước đến, đưa cô một chai nước, nói nhỏ bằng tiếng Nhật: "Lần đầu bao giờ cũng khó. Cứ quen dần." Giọng anh trầm, mang một nỗi buồn không tên, như người từng đi qua con đường này quá lâu. Huyền không đáp, chỉ nắm chặt chai nước, cảm giác như tìm thấy một tia an ủi nhỏ giữa cơn bão. Nhưng tia sáng ấy quá mong manh, không đủ xua tan bóng tối trong lòng cô.

Huyền chạy vào phòng thay đồ, đóng sầm cửa, đứng trước gương. Gương mặt trang điểm dày, đôi mắt trống rỗng nhìn lại cô, như một người xa lạ. Cô thì thầm: "Mình là ai? Huyền của làng Thanh Tiên đâu rồi?" Sự ghê tởm bản thân như ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn, nhưng cô tự nhủ: "Chỉ cần bố sống, mình chịu được." Cô ôm mặt, nước mắt trào ra, thấm ướt lớp phấn trên má. Ngoài trường quay, tiếng máy quay vẫn rì rì, như nhắc nhở rằng đây chỉ là khởi đầu của con đường đau đớn.

Huyền rời trường quay, bước đi dưới bầu trời Tokyo xám xịt. Mây đen kéo đến, che khuất ánh nắng yếu ớt, như che giấu chút hy vọng còn lại trong cô. Trên bầu trời, một giọt mưa rơi, báo hiệu những ngày đau khổ phía trước. Dòng sông Hương, trong tâm trí Huyền, giờ chỉ là một dòng nước đục ngầu, lạc lối giữa những ghềnh đá sắc nhọn.

Tokyo, buổi tối cùng ngày sau cảnh quay đầu tiên tại trường quay JAV. Mưa vẫn lất phất rơi, phủ lên căn phòng trọ chật hẹp của Huyền một lớp sương mờ. Tiếng radio ở góc phòng phát một bài dân ca Nhật Bản buồn bã, hòa lẫn tiếng mưa tí tách trên mái tôn, như một bản nhạc của sự cô đơn.

Huyền đóng sầm cửa khi trở về, như muốn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài – thế giới vừa cướp đi lòng tự trọng của cô. Cô ôm mặt, khóc nức nở, tiếng khóc vỡ òa hòa vào tiếng mưa. Hình ảnh trường quay JAV ám ảnh cô: Ánh sáng trắng chói, tiếng đạo diễn lạnh lùng, và cơ thể cô phản bội tâm trí, hòa nhịp với kịch bản trong sự ghê tởm. Cô nghĩ: "Mình đã làm gì? Mình không còn là Huyền của làng Thanh Tiên nữa." Sự đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn, đốt cháy ký ức về những ngày vô tư bên sông Hương, về nụ cười của bố mẹ, về ánh mắt Trung. Cô muốn hét lên, muốn chạy về quê, nhưng số tiền một tỷ rưỡi cho ca phẫu thuật của bố như sợi dây thòng lọng siết chặt cô.

Điện thoại rung trên bàn, màn hình sáng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Một tin nhắn từ Trung hiện ra: "Huyền, em khỏe không? Ở Nhật có lạnh lắm không? Nhớ giữ sức khỏe nha." Lời nhắn đơn giản, chân thành, nhưng như mũi dao đâm vào lòng Huyền. Cô cầm điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình, muốn trả lời nhưng cổ họng nghẹn đắng. Cô nghĩ: "Trung, nếu anh biết em đang làm gì, anh sẽ khinh em mất." Tin nhắn của Trung khơi dậy ký ức về làng Thanh Tiên, về một buổi chiều năm cô và Trung, 10 tuổi, chạy nhảy bên sông Hương. Cô nhớ khoảnh khắc Trung che ô cho cô dưới mưa, nụ cười rạng rỡ: "Huyền, đừng lo, có anh đây!" Dòng sông lấp lánh, hoa phượng đỏ rực, và tiếng dân ca Huế vang vọng như ánh sáng giữa bóng tối. Nhưng ký ức ấy chỉ làm cô đau hơn, vì cô cảm thấy mình đã đánh mất sự trong sạch của ngày xưa.

Huyền đặt điện thoại xuống, nước mắt vẫn rơi. Cô nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, nơi bố mẹ và hai em cười rạng rỡ, và thì thầm: "Trung, em xin lỗi." Cô nằm cuộn tròn trên nệm, ôm chặt bức ảnh, như muốn giữ lấy chút hơi ấm của quê hương. Ánh sáng điện thoại mờ dần, để lại căn phòng chìm trong bóng tối. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, ánh đèn neon nhấp nháy, như nhắc nhở rằng con đường phía trước vẫn đầy đau đớn. Tiếng mưa hòa lẫn tiếng khóc, như một khúc nhạc buồn dẫn cô vào giấc ngủ đầy ác mộng.
***
Rewrite: các bạn đọc tiếp tại đây nhé Truyện Ngắn - Dòng Sông Vẫn Chảy - Rewrite (https://dembuon.vn/posts/1206737/)
 

Thread statistics

Created
Rewrite4future,
Replies
0
Views
141
Back
Top