Em chán cái cảnh có người cha bợm nhậu trong nhà quá rồi!

Nhiều khi nghĩ cũng khó cho thím thớt. Mình cũng ở hoàn cảnh lá thím thớt, nhưng bố mình vì đẻ con thứ 3 mất việc nên đâm ra rượu chè, nhưng chỉ mua rượu uống vặt một mình. Lúc nhỏ bực lắm, vì ngày nào nhà cũng cãi nhau um xóm làng. Giờ đi làm lại thấy thương thương ông, cũng chẳng cấm nữa, bố thích uống thì cứ uống. Nhiều thím bảo đánh đấm, mình nghĩ ở hoàn cảnh thực tế, chắc các thím chẳng giơ nắm đấm lên được
 
Hỏi: Nếu ở chung với người mà chỉ toàn mang phiền não đến cho mình, trong khi mình đã sống đủ tốt với họ, dù đã cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều, nhưng vẫn không tốt hơn. Vậy con có nên rời bỏ để đi nơi khác không? Vì khi ở chung với người như vậy, con không tăng trưởng thiện pháp mà chỉ tăng trưởng ác pháp.
Sư ông Viên Minh: Nếu con muốn tu nhẫn nại thì ở lại, nếu con muốn tránh phiền não thì bỏ đi...
 
Mấy chục năm nay, nhậu nhẹt bê tha. Làm một phá mười. Làm ăn thất bại, khổ vợ khổ con không biết bao nhiêu lần cũng vì chén rượu, ly bia nhưng không bao giờ biết hối lỗi. Từ nhỏ em đã chứng kiến không biết bao nhiều lần ông ta say sỉn rồi bạo hành, đánh đập mẹ em dã man. Lớn lên, khi càng trưởng thành em càng ghê tởm con người đó. Nếu không có sự tồn tại của mẹ em chắc có lẽ em sẽ đi thật xa để không vao giờ phải gặp mặt cha của mình mỗi ngày. Cũng vì lẽ đó mà năm 15 tuổi em đã thề độc suốt cuộc đời này sẽ ko đụng bất kỳ giọt rượu, giọt bia nào. Mới hồi chiều thôi, trong túi không có cắc bạc nào nhưng ổng vẫn lấy xe của em đi bao người ta nhậu nợ, rồi đi về bị công an bắt, giam xe. Tiền nhậu + tiền phạt cả chục triệu. Tiền đâu mà lấy xe ra, rồi thứ hai xe đâu để em đi làm. Chỗ làm đi cả tiếng mới tới chứ đâu có gần. Em chán quá nên cũng chả thèm nói nữa, ổng muốn ra sao thì ra, sợ to chuyện lại khổ mẹ. Nhiều khi em chỉ muốn từ người cha này rồi dẫn mẹ đi thật xa để làm trọn chữ hiếu, cho mẹ được an nhàn những năm tháng ít ỏi còn lại. Cả tuổi trẻ, thanh xuân của mẹ em đã bị huỷ hoại bởi một người không ra gì rồi. Em không muốn quãng đời còn lại của mẹ em tiếp tục bị dày vò như vậy nữa. Mẹ em khổ tâm riết thành chai lỳ mất rồi, nhận cuộc gọi của ổng mà không có cảm xúc gì. Thà mẹ em khóc như khi em còn nhỏ, chắc có lẽ em sẽ bớt đau lòng hơn bây giờ. :(

via theNEXTvoz for iPhone
Tình cảnh thớt cũng y chang mình thôi, ông già năm nay cũng hơn 60 rồi mà cứ nhậu nhẹt mãi, hơn 30 năm sống với cái cảnh ổng nhậu nhẹt về đánh mẹ và mình, có lần ổng bị tai biến tưởng liệt rồi, ngoại và mẹ mình phải tìm người khám châm cứu nên ổng mới đi đứng lại được, cứ tưởng ổng sẽ bỏ nhậu, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, lúc nằm 1 chỗ có thằng bạn nhậu củ lol nào của ổng đến thăm, lúc hết thì kéo đến rủ rê, có lần tụi nó đến mình nói thẳng, thằng lol nào còn đến đây tao lụi đừng trách, đến giờ tụi nó không đến nữa toàn hẹn ổng qua điện thoại, đỉnh điểm có lần ông nhậu về gây gỗ đánh mẹ, mình tức đẩy ông ngã hộc cả máu mồm, mà thôi rượu chè ăn sâu vào máu ổng rồi, giờ mà ổng nhậu về lèm bèm là mình bảo mẹ đi chỗ khác cho yên lành.
 
Mình nghĩ thớt nên ra riêng, vì ở chung dễ sinh ra tâm bực mình, làm thớt khó phát triển đc lắm, thớt ra riêng, nếu thực sự ổn định thì hỏi mẹ có chịu đi theo thớt thì rước mẹ theo luôn!
 
Mấy chục năm nay, nhậu nhẹt bê tha. Làm một phá mười. Làm ăn thất bại, khổ vợ khổ con không biết bao nhiêu lần cũng vì chén rượu, ly bia nhưng không bao giờ biết hối lỗi. Từ nhỏ em đã chứng kiến không biết bao nhiều lần ông ta say sỉn rồi bạo hành, đánh đập mẹ em dã man. Lớn lên, khi càng trưởng thành em càng ghê tởm con người đó. Nếu không có sự tồn tại của mẹ em chắc có lẽ em sẽ đi thật xa để không vao giờ phải gặp mặt cha của mình mỗi ngày. Cũng vì lẽ đó mà năm 15 tuổi em đã thề độc suốt cuộc đời này sẽ ko đụng bất kỳ giọt rượu, giọt bia nào. Mới hồi chiều thôi, trong túi không có cắc bạc nào nhưng ổng vẫn lấy xe của em đi bao người ta nhậu nợ, rồi đi về bị công an bắt, giam xe. Tiền nhậu + tiền phạt cả chục triệu. Tiền đâu mà lấy xe ra, rồi thứ hai xe đâu để em đi làm. Chỗ làm đi cả tiếng mới tới chứ đâu có gần. Em chán quá nên cũng chả thèm nói nữa, ổng muốn ra sao thì ra, sợ to chuyện lại khổ mẹ. Nhiều khi em chỉ muốn từ người cha này rồi dẫn mẹ đi thật xa để làm trọn chữ hiếu, cho mẹ được an nhàn những năm tháng ít ỏi còn lại. Cả tuổi trẻ, thanh xuân của mẹ em đã bị huỷ hoại bởi một người không ra gì rồi. Em không muốn quãng đời còn lại của mẹ em tiếp tục bị dày vò như vậy nữa. Mẹ em khổ tâm riết thành chai lỳ mất rồi, nhận cuộc gọi của ổng mà không có cảm xúc gì. Thà mẹ em khóc như khi em còn nhỏ, chắc có lẽ em sẽ bớt đau lòng hơn bây giờ. :(

via theNEXTvoz for iPhone
Người thế hệ trước cứ hay cam chịu, nghĩ là vì con nhưng thật ra là hại con. Ba em cũng gần như ba thím, chỉ đỡ hơn khoảng không vũ phu vì mẹ em khá dữ ổng cũng hơi e dè. Một năm đi làm chắc cộng lại được 2 3 tháng còn không thì đi long nhong chả biết làm gì cứ vào ba tháng là báo nhà vài chục. Lần gần nhất khoảng 500, mẹ em không trả nổi đành buông, ổng đi lưu lạc giang hồ trốn nợ. Từ đó em mới thấy mẹ có lại nụ cười. Em muốn bả li dị mẹ cho rồi nhưng đi 3 4 lần bị tòa hành nên bả làm biếng. Tính nhờ luật sư mà họ không nhận giúp. Đành thôi.
Chỉ sợ vài năm nữa chủ nợ nguôi ngoai ổng lại mò về. Haizzz.
 
Back
Top