cartoons
Senior Member
Lúc còn bé em cảm giác tâm hồn mình rất nghệ sĩ, dù cho lúc đấy vẫn còn ở tỉnh lẻ, mọi thứ tồi tàn, mấy đứa từ trên thành phố xuống đây vài ngày thì khóc lóc không có chỗ nào chơi, vậy mà em sống ở đó hơn 10 năm vẫn vui vẻ cho tới khi lên chuyển lên thành phố học, sống ở nhà ông bà ngoại. Cơ mà em cảm giác bản thân hồi bé rất đặc biệt, dù cho hoàn cảnh như nào, nơi đó có nghèo nàn ra sao em vẫn có thể tìm ra những điểm đẹp đẽ của nó từ những quán in ấn lụp xụp mỗi lần đi mua giấy cho mẹ, tới con đường ray mọc đầy cỏ dại xung quanh. Chả hiểu sao tới lúc lớn rồi, cái tâm hồn nghệ sĩ nó biến mất, nhìn đâu cũng thấy một màu, chả cảm nhận cũng chả có cảm xúc gì. Ngày ngày nhìn dòng xe cộ đi qua, thỏa mãn được cái khao khát sống ở nơi đồng người hồi bé, mà dừng chân lại ngẫm chả lẽ mình đã đánh mất tâm hồn từ lúc nào cũng chả hay nữa, phải chăng đó là cái giá của sự trưởng thành