phucpham_97
Senior Member
ảnh hưởng nhiều bởi thế giới quan, môi trường sống và các mối quan hệ xung quanh, như thằng bạn dưới quê thì nghỉ đơn giản thôi, nhưng mình ở voz này lâu năm nhìn lương IT thì thấy nó quá là thấp
hayLàm hết sức chưa?
Tôi hỏi thật!
Vì tôi cho rằng câu hỏi chính xác:
Không phải là fen có nên thỏa mãn với những gì mình đang có, mà câu hỏi phải là fen có thỏa mãn với những gì mình đã làm không? Fen có cảm thấy bản thân chạm đến ngưỡng giới hạn của tài năng của mình chưa?
Vì tôi cho là fen đang mắc phải một sai lầm mà khi mới đi làm tôi mắc phải. Đó là để cho sự lười biếng mài mòn cái tiềm năng của bản thân. Và khi fen sống mà không thấy tài năng của mình nở rộ, thì lẽ dĩ nhiên là fen sẽ thấy không vui vẻ, không thoải mái,và thấy lo âu.
Câu chuyện không phải là kiếm 6-7 triệu và biết đủ để hạnh phúc, mà điều cốt yếu là fen biết rằng mình có thể kiếm hơn, có thể làm tốt hơn, "Nhưng tại sao mình lại không kiếm hơn được như mình nghĩ?". Đó là câu hỏi fen đặt ra, và vì thế fen thấy khó chịu, không vui được khi có người cũng như mình nhưng lại hơn lương mình. Vì fen biết rằng: vì nhiều lý do tự bản thân fen rõ, mà fen đã phản bội lại cái tiềm năng của mình. Fen đang không đạt đến được cái tôi xuất chúng mà fen từng nghĩ đến. Tôi đoán rằng: việc fen hy vọng quay trở lại tuổi thơ, không phải vì tuổi thơ của fen đẹp đẽ vô lo vô nghĩ, mà bởi vì ở quá khứ, thì fen có 1 cái tương lai đầy cơ hội và đầy khả năng. Một đống những lý do (người đời bon chen, phải che giấu cảm xúc, sự ghen tị,....) tất cả chỉ để che giấu cho sự trốn tránh thực tại mà thôi.
Như 1 thằng đàn ông, tôi cho là fen nên hiểu rõ là đời thằng đàn ông không phải là đời của 1 đứa trẻ. Thế giới luôn nhẫn tâm với những thằng đàn ông không có năng lực và đàn bà không đẹp. Thế nên để sống tốt, thì phải nâng cao năng lực của mình lên, thôi đổ lỗi cho hoàn cảnh và đừng để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến hành động của mình như trên nữa. Lý do là bởi vì: giữa 2 thằng đi tập gym thì thằng đến phòng tập gym đều đặn dù vui dù buồn, sẽ là thằng có kết quả tốt hơn 1 thằng chỉ đến khi vui, khi hạnh phúc. Và chỉ khi có kết quả tốt, fen mới thấy thế giới thay đổi, không chỉ vì fen thấy bản thân thay đổi, mà còn vì cách người khác ứng xử với fen sẽ thay đổi. Thế giới mới mở ra, nơi không phải chỉ có thiệt, hơn, buồn, vui, lo toan, mà có còn có cả lý do để chấp nhận những thiệt, hơn, buồn, vui, lo toan.
Hoàn thành cái định mệnh của bản thân, hoàn thành cái hành trình mà bản thân là người anh hùng, có lẽ mới là điều một thằng đàn ông nên làm. Nếu ta đang đi trên con đường mà mình đã chọn, thì bao lo âu, bao bon chen, bao suy tính, cảm giác không thoải mái có là gì, cùng lắm chỉ là một nốt nhạc trầm trong bản hùng ca gọi là cuộc đời thôi.
Hơi phũ nhưng rất thật. Thanks fen.Làm hết sức chưa?
Tôi hỏi thật!
Vì tôi cho rằng câu hỏi chính xác:
Không phải là fen có nên thỏa mãn với những gì mình đang có, mà câu hỏi phải là fen có thỏa mãn với những gì mình đã làm không? Fen có cảm thấy bản thân chạm đến ngưỡng giới hạn của tài năng của mình chưa?
Vì tôi cho là fen đang mắc phải một sai lầm mà khi mới đi làm tôi mắc phải. Đó là để cho sự lười biếng mài mòn cái tiềm năng của bản thân. Và khi fen sống mà không thấy tài năng của mình nở rộ, thì lẽ dĩ nhiên là fen sẽ thấy không vui vẻ, không thoải mái,và thấy lo âu.
Câu chuyện không phải là kiếm 6-7 triệu và biết đủ để hạnh phúc, mà điều cốt yếu là fen biết rằng mình có thể kiếm hơn, có thể làm tốt hơn, "Nhưng tại sao mình lại không kiếm hơn được như mình nghĩ?". Đó là câu hỏi fen đặt ra, và vì thế fen thấy khó chịu, không vui được khi có người cũng như mình nhưng lại hơn lương mình. Vì fen biết rằng: vì nhiều lý do tự bản thân fen rõ, mà fen đã phản bội lại cái tiềm năng của mình. Fen đang không đạt đến được cái tôi xuất chúng mà fen từng nghĩ đến. Tôi đoán rằng: việc fen hy vọng quay trở lại tuổi thơ, không phải vì tuổi thơ của fen đẹp đẽ vô lo vô nghĩ, mà bởi vì ở quá khứ, thì fen có 1 cái tương lai đầy cơ hội và đầy khả năng. Một đống những lý do (người đời bon chen, phải che giấu cảm xúc, sự ghen tị,....) tất cả chỉ để che giấu cho sự trốn tránh thực tại mà thôi.
Như 1 thằng đàn ông, tôi cho là fen nên hiểu rõ là đời thằng đàn ông không phải là đời của 1 đứa trẻ. Thế giới luôn nhẫn tâm với những thằng đàn ông không có năng lực và đàn bà không đẹp. Thế nên để sống tốt, thì phải nâng cao năng lực của mình lên, thôi đổ lỗi cho hoàn cảnh và đừng để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến hành động của mình như trên nữa. Lý do là bởi vì: giữa 2 thằng đi tập gym thì thằng đến phòng tập gym đều đặn dù vui dù buồn, sẽ là thằng có kết quả tốt hơn 1 thằng chỉ đến khi vui, khi hạnh phúc. Và chỉ khi có kết quả tốt, fen mới thấy thế giới thay đổi, không chỉ vì fen thấy bản thân thay đổi, mà còn vì cách người khác ứng xử với fen sẽ thay đổi. Thế giới mới mở ra, nơi không phải chỉ có thiệt, hơn, buồn, vui, lo toan, mà có còn có cả lý do để chấp nhận những thiệt, hơn, buồn, vui, lo toan.
Hoàn thành cái định mệnh của bản thân, hoàn thành cái hành trình mà bản thân là người anh hùng, có lẽ mới là điều một thằng đàn ông nên làm. Nếu ta đang đi trên con đường mà mình đã chọn, thì bao lo âu, bao bon chen, bao suy tính, cảm giác không thoải mái có là gì, cùng lắm chỉ là một nốt nhạc trầm trong bản hùng ca gọi là cuộc đời thôi.