Hoa nở bay màu =)). Nhớ về Gấu mẹ vĩ đại.

Dạo này rảnh, vợ lại đi làm sớm nên nhận luôn nhiệm vụ đưa con bé đi học thay cho cô giúp việc. Bé nhà mình năm nay 2 tuổi, xinh nhất lớp, chắc giống mẹ nó. Mình yêu con bé không từ ngữ nào có thể diễn đạt được, chắc là do mình cũng yêu vợ nhiều như vậy. Mưa gió tự nhiên muốn viết lách tí các thím ạ, nhớ về những ngày xưa :)

Không biết các thím thế nào chứ với mình bao giờ cảm giác lần đầu tiên cũng là đáng trân trọng và đáng nhớ nhất. Ngày xưa bố mẹ công chức nghèo đến tận năm mình mẫu giáo 5 tuổi mới biết đến vị cocacola nó ngon như nào. Không phải kể khổ chứ những năm 90 ở phố huyện nhà mình chả thằng nào đến 5 tuổi được uống cocacola như mình cả hoặc là có nhưng bọn nó đếch nói ra. Mặc dù lần đầu không trọn vẹn lắm vì phải chia cả cho thằng anh họ lon coca nhưng với mình nó vẫn tuyệt vãi. Đến giờ vẫn nhớ cái cảm giác đấy :p

Mình yêu cũng nhiều, từ Nam ra Bắc, từ nghiêm túc đến chơi bời tính ra cũng hơn chục, ấy vậy mà rung động đầu đời lại dành cho Gấu mẹ bây giờ. Kể ra các thím bảo điêu chứ lúc đấy bé tí biết thế nào là rung động. Cơ mà mình vẫn nhớ. Lúc đấy mình học lớp 4 hay 5 gì đấy, bố đưa đi họp lớp trên Hà Nội, lần đầu đi xa bằng ô tô say xe nôn đẩy ra xe, đến HN nằm bẹp dí ở ghế sau. Gấu mẹ thì cũng thuộc dạng đi ké vì bố mình với mẹ gấu học cùng khóa. Lúc đấy đang nằm tự nhiên có ai lay mình dậy, mở mắt ra thì bắt gặp một khuôn mặt hết sức dễ thương. Mình chắc giống bố, thấy gái là sướng nên dù đang say chết mẹ cũng cố cười một cái. Em cũng cười một cái với mình, lúc đấy mình thấy happy vãi luôn. Nói tỉnh cả say xe thì hơi điêu nhưng mà cảm giác khỏe lên vãi nồi, tất cả chỉ vì một nụ cười. Thế là buổi hôm đấy mình với gái quấn lấy nhau tới mức bữa cơm có cả cocacola mình thích nhưng mình đéo care vì còn mải uống nước ép cùng gái, Gái kém mình 4 tuổi, dân HN gốc, giờ là gấu mẹ nhà mình, hihi...

Hôm sau mình với bố lại về tỉnh, lúc chia tay em khóc làm mình cũng rớm rớm, Mẹ gấu phải dỗ gấu là sau này lớn lên thì gả cho anh Mốc nhé thế gấu mới nín. Mình thì thầm coi đấy là ước định :sneaky::sneaky:

Mình tên Hoàng Minh mà ở nhà toàn bị gọi là Minh meo, Minh mốc, nghe cay vãi. Thế rồi những lần sau mình cũng không theo bố đi họp lớp, phần vì mải chơi, phần vì bố không cho đi nên mãi sau này lên đại học một thời gian dài mới gặp lại được gái. Lúc đấy em chẳng còn rơm rớm với mình. Mình thì cũng không còn cảm xúc mãnh liệt với em như lần đầu nữa. Nhưng nghĩ về nụ cười đấy của em vẫn thấy vui lạ.

Lúc mình nói lời cầu hôn em, em có hỏi vì sao. Thực ra lúc đấy mình khá là bết các thím ạ. Mình cười bảo do ngày xưa mẹ em hứa gả cho anh nên anh muốn thực hiện lời hứa. Em cười rộn rồi rúc nào mình như con mèo nhỏ và thầm thì em vẫn luôn đợi anh nói câu này làm mình cảm động suýt khóc. Mình yêu khá nhiều nhưng em thì chỉ yêu mỗi mình mình. Lúc đấy mình còn đang gần như là chả có gì vậy mà em vẫn đồng ý. Nghĩ ra thì âu cũng là cái liễn hết các thím ạ. Tất cả đều là duyên trời định sẵn rồi. Mình dù có đi đâu thì vẫn là về bên em :whistle::whistle:

Bố với ông mình trong ngành nhưng mình lại không theo nghiệp. Mình chọn học XD, thực ra không phải là mình chọn mà là bác Cả muốn mình học để sau này theo bác. Bác mình làm khá to và giờ tuy về hưu rồi nhưng vẫn rất có tiếng. Lên đây học ban đầu mình ở nhà bác, sau được một kì thì chuyển ra ngoài vì đéo chịu nổi thằng anh họ. Nó đánh rắm thì thối mà đêm thì mê ngủ cứ bật dậy đi trong phòng làm mình ban đầu sợ tụt lol. Lấy lí do ra ngoài ở cùng bạn cho thoải mái nên xin phép bác cho cháu té. Bác mình méo đồng ý kêu là ra ngoài phức tạp rồi ăn uống không ra gì đến tận lúc bố mình xin là cho ra ở gần chỗ bạn em bác mới duyệt. Được ra ngoài ở vui vl các thím ạ, tự do xem xiếc rồi đi chơi đêm hôm thoải mái. Lúc đấy nghĩ đến viễn cảnh ăn chơi đã thấy sướng rên. Vậy mà đời méo như mơ, được ra ngoài nhưng mà phải ở trong sự kìm kẹp của mẹ gấu. Hóa ra là thấy bố mình có ý định tìm phòng cho mình nên mẹ gấu bảo cho về ở nhờ nhà bà ngoại gấu tiện trông nom luôn giúp vì bà đã vào Nam ở với các bác. Thế là từ đấy đến tận lúc mua nhà mình phải chịu kiểm soát của cả gấu và mẹ gấu. Trong 2 năm đấy mình với gấu có bao kỉ niệm, vui có buồn có nhưng lúc đấy mình không nghĩ sẽ yêu em nên mau quên. Em thì còn nhớ mãi... Năm đó mình 20 em vẫn còn là cô bé 16 tuổi.

#2 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4714835

#3 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4720760

#4: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4727423

#5 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4734863

#6 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4750593

#7: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4768525

#8: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4781617

#9 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4788122

#10: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4803213

#11: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4821340

#12: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4828331

#13: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4850725

#14: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4874386

#15: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4880742

#16: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4914443

#17: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4920965

#18: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4933769

#19: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4957906

#20: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4958199

#21: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-4988800

#22: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5020814

#23: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5139746

#24: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5199269

#25: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5233078

#26: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5319964

#27: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5364038

#28: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5388077

#29: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5468704

#30: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5492832

#31: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5538371

#32: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5595716

#33: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5672122

#34: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5746450

#34+1: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5815693

#36: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5879479

#36 ( tiếp) : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5879498

#37: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-5991849

#38: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-6116275

#39: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-6257609

#40 : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-6804543

#41: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-7388411

#42: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-9701056

#43: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-11854463

#44: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-12297007

#45:https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-13777912

#47: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-14706792

#48 thì phải : https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-14799610

#50 : Tôi méo thích số 49 với 53 nên tôi nhảy luôn lên 50
https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-14964636

#51: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-15298356

#52: https://voz.vn/t/hoa-no-bay-mau-nho-ve-gau-me-vi-dai.156517/post-16969637
 
Last edited:
chấm cái hóng chap mới, truyện ô thớt cảm giác như phim tình cảm Hàn xẻng mà cũng cuốn phết :LOL:
 
Đọc truyện cứ cảm tưởng vợ bác như bé Hin này vậy. Chúc bác sớm có thêm 1 ông quý tử. Nhớ phát cơm chó đều đặn để tôi thấy yêu con sư tử ở nhà nhiều thêm nhé.
61adHoVfHxL._AC_SY879_.jpg
 
#31: Huyền

Chúng tôi đi lên HN khá sớm, lên còn kịp ra Bạch Mai làm bát bún măng, mấy hôm cỗ bàn ngán lắm rồi. Hôm qua phải hứa đưa em đi ăn bún mới được ôm em ngủ. Mẹ tôi chuẩn bị cho bao nhiêu là đồ, từ quà biếu bố mẹ vợ cho đến đồ ăn để tủ lạnh. Kể ra nếu Robinson Crusoe có cái tủ lạnh của mẹ tôi trên đảo hoang thì chắc chả khổ sở đến mức phải nuôi mấy con dê để lấy thịt sống qua ngày.

Ăn sáng xong chạy qua nhà thay quần áo với lại cất đồ sau đó sang chúc tết bố mẹ vợ. Đáng nhẽ Chíp phải về nhà luôn cho phải đạo, đằng này cứ bám lấy tôi, tôi nhắc thì bảo thuyền theo lái gái theo chồng rồi chả sao. Ấy vậy đến nhà lại ôm mẹ nỉ non ngay được, như kiểu con gái lấy chồng xa 20 năm mới gặp được mẹ. Ba mẹ tôi sắp cơm nhưng tôi vừa làm bát bún mọc full topping rồi nên chỉ ngồi tiếp rượu ba vợ. Cậu Nam ra nhắc khéo tiền mừng tuổi, tôi hào phóng đưa cậu 2tr thì vợ tôi lườn, rút lại 1nửa. Tiền này qua mùng 6 lại sang ngay ví mẹ tôi thôi, cậu có giấu được ở đâu thì giấu.

Cơm nước xong xuôi cả nhà đi du xuân. Hà Nội mấy ngày lễ rất yên bình, đường xá sạch sẽ, người cũng không đông, không khí trong lành chứ không đặc sệt mùi khói xe như thường ngày. Cả nhà chúng tôi đi lễ ở Phủ Tây Hồ sau đó đi ăn bánh tôm. Chíp bảo hàng năm cả nhà đi từ mùng 1 cơ, năm nay đợi vợ chồng mình nên đi muộn. Nghe cái câu vợ chồng mình cứ sướng hết cả lỗ nhĩ.

Do trước tết bọn tôi đi tết mấy nhà họ hàng bên phía Chíp rồi nên hôm nay chỉ đi vãn cảnh thôi. Ba mẹ tôi thi thoảng sẽ về Ninh Bình ăn tết một năm, còn lại chủ yếu sẽ ăn tết ở đây, phần vì cả năm bận mải rồi tết nhất là để nghỉ ngơi, phần nữa là về quê cũng không còn ông bà nên cũng ngại. Loanh quanh khu bờ hồ đến chiều cả nhà mới về nghỉ. Mẹ muốn sắp cơm ăn nhưng thú thực tôi đã bội thực cỗ rồi, tôi với ba định đi xuống nhà làm cốc bia với lạc thôi cho nó mát. Bất đồng quan điểm không thống nhất được ăn gì, cuối cùng theo gợi ý của tôi làm nồi lẩu cho ba con tôi uống bia là phụ, cả nhà ngồi ăn chung là chính.

Đám bạn bên Sing hẹn lên phố khai xuân, tôi lén nhắn tin nói đến muộn nhưng Chíp thấy được tin nhắn, cấu cho mấy cái. Cơm nước xong ngồi nghe Chíp đánh mấy bản nhạc cũng chill phết. Quên chưa khoe, ngoài nhảy nhót Chíp còn chơi piano khá đỉnh. Cả Chíp và Nam đều chơi được hết, bên nhà ba mẹ vợ tôi vẫn còn cái đàn piano, tôi có xin rồi nhưng ông bà không cho. Sau này con bé nhà tôi nó lớn tí tôi cũng đầu tư một cái để mẹ nó dạy nó đàn. Tôi cũng giỏi đánh đàn lắm nhưng là đàn ...bà. Tôi kể ra sợ vợ tôi đánh giá.

Mãi tối muộn tôi mới xin phép về bên nhà để ngủ, sáng mai tôi chạy qua sớm đón cả nhà về Ninh Bình. Chíp cũng đòi đi theo, tôi ngại với ba mẹ vợ quá, chúng tôi còn chưa cưới. Chíp bảo là con sang trông anh Minh chứ tết nhất nhiều tệ nạn. Thôi thì gạo nấu thành cơm, ai cũng hiểu nên ba mẹ tôi mắt nhắm mắt mở cho qua.

- Anh ngoan mà, về nhà ngủ chứ tạt té đi đâu giờ này nữa.

- Không thích em sang ngủ cùng à ?

- Không phải. Anh ngại ba mẹ thôi.

- Mẹ biết thừa, còn dặn em canh rụng trứng.

- Vãi.

- Với lại em quen mùi anh rồi, ngủ một mình khó ngủ.

Lờ mờ sáng hôm sau tôi đã khua Chíp dậy để rục rịch về quê. Mẹ tôi cho mấy cái bánh chưng, tôi chúa ghét đồ nếp, Chíp ngại từ chối nên mang đi, giờ đang rán bắt tôi ăn. Đợi nàng váy vóc đến gần 6h mới xong, qua nhà đón ba mẹ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Quê nội nhà ba vợ ở gần Tràng An. Dưới quê còn một chú em ba tôi thôi còn mọi người thoát ly hết rồi. Trên ba tôi có một bác cũng ở HN, dưới có một chú và hai cô lấy chồng xa. Nghe nói nay dưới quê có giỗ nên tôi cố đi nhanh để kịp giờ cho ba tôi còn thắp hương các cụ. Đến quê mới tầm 9h sáng, công nhận dưới này còn đậm nét quê, không giống chỗ tôi đã bị phố hóa. Ba tôi đưa hai đứa ra nhà thờ họ để thắp hương, sau đó cũng đi một vòng quanh làng để chào hỏi mọi người. Tôi lần này được phát lì xì, tôi đợi xem có ông trẻ nào cũng học lớp 3 không nhưng không có. May quá !

Đến giờ có cỗ tôi đã xin phép lái xe không uống rồi nhưng các chú các bác ép quá. Quan điểm của tôi rất rõ ràng đã lái rượu bia là không uống xe. Thế nên tôi xin phép nhấp môi cho vui. Mọi người ai cũng ra làm quen nên tôi nhấp môi tầm nửa lít. Tí nữa thì mềm môi. Cỗ quê vui phết, ở đây vẫn chia mâm theo vai vế, các cụ các ông một mâm, con cháu một mâm. Tính vai vế tôi phải ngồi với đám lớp 7 lớp 8 mới phải phép nhưng do ba tôi cũng có tí chức sắc nên mọi người ưu tiên cho tôi ngồi cùng.

Xong bữa tôi với Chíp đi lang thang ra cái đình ngoài đầu làng. Quê ba tôi vẫn còn cây đa, giếng nước,. Tôi rất hoài cổ với những kiến trúc này, nếu có điều kiện sau này tôi sẽ xây lại nhà dưới quê theo kiểu nhà ba gian, sân vườn đầy đủ. Tôi cứ thích như vậy.

- Anh ơi anh có ô tô ạ.

- Anh lái xe cho chị này thôi, sếp anh. Chủ tịch đấy.

- Thế anh bảo chủ tịch cho em chụp ảnh nhờ được không ?

- Xong mỗi đứa cho anh 10k nhé.

Trêu mấy đứa gái làng cũng hay, bọn này chắc chụp choẹt sống ảo xong là đăng face đây mà. Tôi còn đứng tư vấn cho các em góc chụp rồi tư thế sao cho ăn ảnh nhất. Các em mê tít.

Nhắc đến hay sống ảo, trước cưới tôi My có gặp tôi chúc mừng. Tôi quên chưa kể với các ông nên tiện tôi kể luôn, em ấy đã sang nước ngoài định cư. Cái ước mơ của em ấy là tự lập và đón được mẹ em ấy sang ở cùng. My là loại có đầu óc, không phải kiểu bình hoa di động như bà Ốc đâu, em ấy có cổ phần trong chuỗi khu vui chơi trẻ em khá nổi ở HN đấy. Sau vụ Chivas 18 tôi với em cũng thỉnh thoảng đọ tửu tiếp, có lần có Chíp đi cùng, có lần không. Nói chung chúng tôi trong sáng như đậu hũ. Tôi cũng giúp em được vài việc linh tinh, có thế thôi. Các ông thắc mắc là em ấy tiền đâu ra thì tôi cũng thành thật mà trả lời là cái em ấy thiếu là tôi thôi chứ tiền thì không.

Do ba tôi tối phải giao ban ở cơ quan nên đầu chiều cả nhà lại về HN. Kể ra rảnh rang đi thăm Tràng An cũng thú lắm. Trên đường đi về mua được ít cơm cháy, tối nay tôi định bụng sẽ tống Chíp về nhà ngoại, tôi sẽ khai xuân vài trận rank. Đi lại suốt mấy ngày nay rồi quá mệt mỏi. Tính thì là như vậy nhưng Chíp lại không chịu, cuối cùng tôi phải chiều em, ở lại luôn bên nhà ba mẹ cùng em. Rank thì tôi vẫn được chơi, tôi chơi dưới sự kìm kẹp của em bằng máy của cậu Nam. Chơi game mà dell được chửi bới bứt rứt bỏ mẹ, thôi nghỉ chơi cho lành. Tối đấy tôi nhận ngủ ngoài sopha, bên nhà ba mẹ tôi chỉ có 2 phòng ngủ thôi. Kể ra bán được cái nhà cũ thì cũng thừa tiền xây biệt thự bên này rồi, có điều ông bà tính là sau này Nam đi du học về thì cho cậu ấy cái nhà, ông bà ở bên này thoáng mát sướng hơn.

Mà tôi ngẫm rồi, rõ ràng ba mẹ tôi có ý tống Chíp sớm ra ngoài vì nhà 2 đứa mà lại chọn căn hai ngủ. Cậu Nam rõ ràng lớn rồi không thể ngủ cùng chị mãi được, thế nên tôi luận ra là Chíp của tôi đáng thương, chỉ là con nuôi. Tôi sợ nói ra em buồn...

Có lần tôi đem tâm tư ra nói với em thì em buồn thật, nhưng là buồn cười. Em bảo là từ ngày ba mẹ mua nhà bên này em toàn ở bên bà, về thì cũng thừa chỗ vì là cậu Nam sẽ ngủ đệm ở dưới đất, với lại cũng như bây giờ quen mùi của tôi, ngày xưa Chíp phải ôm cậu Nam mới ngủ được. Lúc đấy cậu vẫn bé tí mà tính gì. Nghe vụ nằm đất tôi lại trộm nghĩ hay cậu Nam mới là con nuôi nhỉ ?

Giờ thì tôi hết lo rồi, có sang chơi cũng đầy chỗ ngủ vì ba mẹ tôi mua thêm căn bên cạnh cũng hai ngủ đục thông ra với nhau rồi. Sang năm cậu Nam đi du học vớ vẩn lại rộng quá. Tôi có góp ý nhưng ba tôi bảo mình thích thì mình làm thôi.

Với tôi hết mùng 4 là hết tết, tất cả quay về nhịp sống thường nhật. Năm nay mùng 6 mới khai xuân nên tôi còn một ngày rảnh rang. Tôi tính về dọn dẹp nhà cửa hai bên, cả bên Linh Đàm nữa, trông chờ gì vào con Bé nhà tôi, con đấy nó chỉ ăn cho có sức làm biếng thôi, mấy ông bỏ cái ý định chui chạn nhà tôi đi.

Tôi tính như vậy nhưng Chíp lại không tính thế. Em bắt tôi dọn dẹp đồ cho em để em mang sang bên nhà. Em với mẹ đi lễ ở Tứ trấn. Thôi thì cũng là khai xuân, dọn cho em ít đồ cũng được, năm mới năm me tôi không thích bật. Dông cả năm

Đồ của Chíp ngoài quần áo ra thì có sách và một vài thứ linh tinh. Quần áo thì mỗi lần em về qua nhà lại mang một ít sang rồi nên tôi chỉ lấy cho em ít sách cùng một vài đồ dùng cá nhân để mang xuống dưới xe. Tình cờ tôi tìm thấy một cái hộp nhỏ nằm sâu trong góc tủ quần áo của em. Tôi chưa từng thấy cái hộp này, cũng chưa từng nghe em kể qua nên tôi tò mò lắm. Có khóa bằng pass nhưng tôi lạ gì, pass chắc chắn là ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau, cái đêm mưa bay bay đấy. Cả tôi và em đều dùng ngày đấy làm pass cho rất nhiều tài khoản. Tất nhiên là kèm theo cả chữ rồi, chúng tôi đẹp chứ đâu có ngu.

Tôi mở pass nhưng không đúng, ồ thế thì chắc hộp này từ rất lâu rồi. Tôi lại thử ngày sinh của em, cũng không đúng. Tôi thử ngày sinh của Nam, của mẹ Vi, của ba em đều không được. Thôi thì còn mỗi ngày sinh của tôi nên thử nốt, không được thì chịu. Thế mà mở được.

Bên trong có mấy cái ảnh của em lúc bé đi diễn ở cung thiếu nhi, ảnh lúc bé của tôi cũng có. Mấy món đồ linh tinh ngày xưa tôi tặng em cũng ở đây, từ vòng tay cung hoàng đạo, vòng dây đỏ, đồng hồ, chong chóng có lần tôi đón em đi học về mua ủng hộ một bà cụ xong tặng cho em, bông hồng đầu tiên tặng em cũng được ép khô để ở đấy, còn ghi cả ngày tháng dính vào gốc. Nói chung rất nhiều đồ linh tinh nhưng có dính dáng đến tôi. Cuối cùng có mấy quyển sổ nhỏ. Nhật kí.

Tôi nghĩ tôi sắp làm chồng em rồi nên tôi cũng có quyền xem một tí, chỉ một tí xíu thôi chả chết ai được.

“ Ngày... tháng... năm....

Hôm nay anh Minh lại sang nhà mình ăn cơm, người gì mà đã ăn nhiều còn ăn nhanh nữa, cả nhà vẫn đang ăn đã bảo xong rồi. Còn đòi ra ngoài xem TV nữa, mất lịch sự, thế mà mẹ mình lúc nào cũng nói tốt”

“ Ngày... tháng... năm....

Nay ba đón mình đi học về, mình cứ nghĩ là anh Mốc sẽ đón cơ, nếu là anh đón mình sẽ khoe anh nay lại có bài kiểm tra được 10 để anh đưa đi ăn vặt. Dạo này ít đón mình hẳn, chắc là có người yêu rồi..”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh Mốc dạo này có vẻ buồn, cứ nghe cái bài gì não hết cả lòng, chắc là thất tình. Thế càng sướng, lại có nhiều thời gian đón mình đi học về. Cho anh thất tình mãi..”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh Mốc nấu ăn ngon quá, gần bằng mẹ rồi, chắc mình cũng phải học mẹ để nấu cho anh ấy một bữa đáp lễ. Dạo này thỉnh thoảng nhìn cũng không đáng ghét như trước nữa..”

“ Ngày... tháng... năm....

Dạo này cứ học cùng anh lại thấy vui, nhìn anh cười cũng vui.. hình như mình thích anh rồi. Nhưng anh suốt ngày chê mình trẻ con và lười. Huhu...”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh không ở gần mình nữa, mình rất buồn, chắc tại mình nên anh muốn ra ngoài ở. Mình đã xin lỗi anh rất nhiều lần vì làm anh gãy tay rồi, chỉ để anh nghĩ lại vẫn ở đây để học cùng mình nhưng anh vẫn đi.. Không biết anh đọc được tấm thiệp kia sẽ nghĩ gì..”

“ Ngày... tháng... năm....

Mình đã muối mặt nhắc anh rất nhiều lần nhưng anh có vẻ chưa đọc được tấm thiệp đó, hoặc anh đọc rồi nhưng cố tình không muốn trả lời. Dạo này cũng ít nói chuyện hẳn với mình..”

“ Ngày... tháng... năm....

Ôi vui quá, anh vẫn nhớ mình thích ăn ngô nướng mà mua qua cho mình, chắc vui không ngủ được mất, còn quàng khăn cho nữa. Mỗi tội khăn toàn mùi.. thôi kệ”

“ Ngày... tháng... năm....

Thực sự rất buồn vì anh. Mình không giận việc anh có người yêu, mình buồn vì anh luôn giấu giếm mình, và anh cũng không có ý định giải thích cho mình nữa. Đã thế mình bơ luôn...”

“ Ngày... tháng... năm....

Vẫn nhớ anh... Anh dạo này hư quá, anh thay đổi rồi, ước gì anh vẫn là anh ngày xưa, hàng ngày đưa đón mình..”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh đi rồi, không nói với mình một câu, mình nhận được quà, đã muốn tha thứ cho anh rồi, nhưng anh vẫn chọn cách im lặng.. Mình chỉ khóc lần này vì anh nữa thôi..”

“ Ngày... tháng... năm....

Huy kể với mình là gặp anh, mẹ cũng nói anh sang nhà, nhưng sao anh không tìm mình. Chắc anh ghét mình lắm...”

“ Ngày... tháng... năm....

Cuối cùng anh cũng về với mình, mình muốn ôm lấy anh, giữ anh đừng đi nữa, nhưng như thế quá dễ dàng cho anh. Liệu anh có thực lòng với mình không hay chỉ vì thương hại mình...”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh nói yêu mình, mình rất hạnh phúc, sợ quá, nếu anh đi, mình sẽ ân hận cả đời.. Mình cũng muốn nói mình yêu anh, yêu từ rất lâu rồi..”

“ Ngày... tháng... năm....

Anh quá phức tạp, cũng nhiều cái còn đang giấu mình. Nếu lần này mình sai, mình sẽ chấp nhận từ bỏ..”

“ Ngày... tháng... năm....

Tạm biệt nhật kí, có lẽ sẽ không gặp lại bạn nữa, vì anh có thể thay bạn để tâm sự với mình hàng đêm, anh đã không làm mình thất vọng. Tuy anh rất xấu nhưng cũng đáng để mình đặt niềm tin. Đừng phụ lòng em nhé Minh của em !”


Mình tự nhiên ngậm ngùi. Chíp đã dành cả thanh xuân chỉ để thích một thằng như mình. Mình thì lại quá phóng túng, luôn tìm kiếm rắc rối cho cả hai.. Mình muốn hét lên cho cả HN biết rằng mình đang rất rất yêu em, và mình mang ơn em nữa. Vì em vẫn đang ở đây.

Chíp cùng mẹ đi lễ về, mẹ kêu mệt vào phòng nghỉ. Mình ngồi bóp chân cho em, em kể mình nghe chuyện đi lễ. Bọn mình kể cho nhau nghe mọi chuyện, cái này từ lâu đã thành thói quen của cả hai.

- Anh cứ để ý đi đâu ấy.

- Sao cơ, anh vẫn nghe mà.

- Em này, anh định giấu ít tiền mừng tuổi này đi, của ông bà với bố mẹ mừng tuổi cho anh, nhưng thôi a nộp cho e đấy.

Tôi rút túi đưa em bao lì xì mà tôi lén giấu được. Có hơn 1tr7 của tôi.

- Á à gan to bằng trời, giấu để nuôi gái hả.

- Anh cũng định thế.

- Anh giỏi, mình chưa chính thức đâu anh cứ tự nhiên.

- Ý anh là con gái chúng mình.

...

Chíp tiễn tôi ra xe, nay em ở lại, tôi cũng bỏ hẳn ý định sẽ sầu riêng với đám bạn. Tôi còn ước hôm nay em sẽ vẫn đi cùng nhưng có vẻ ánh trăng không hiểu lòng tôi. Tôi ôm em thật chặt, chỉ ôm thôi, tôi cảm nhận em trong vòng tay của mình. Em cũng ôm chặt tôi, dụi đầu vào nách

- Thôi anh về đi, mai em cũng về nhà mình.

- Anh tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng cho ráo nước đợi vợ nhé.

...

Tôi hôn tạm biệt em rồi lái xe về. Tôi ấp ủ viết câu chuyện này từ lúc đấy, nhưng tôi lười quá, mãi gần đây mới hạ quyết tâm để ra được chuyện này. Trên xe tôi móc ra thêm một cái lì xì khác. Thỏ khôn có ba hang, tôi thì có đến bốn. Tối nay tôi sẽ mua trang phục Tứ linh vệ hồn cho con tướng tủ Udyr của tôi. Vì đó là trang phục huyền thoại. Cứ có HUYỀN là tôi thích
kết bạn đánh LOL chung nào
 
cả chiều nay ngồi không làm việc gì cả, đọc hết 31 chap của bác. cuối cùng cũng xong, chúc 2 vợ chồng bác mãi mãi hạnh **** nhé.
 
#32

Tôi lên làm sếp thì có mấy thằng đệ dưới tay, tôi ưng nhất là thằng Hải Dóng. Gọi nó thế để phân biệt với lại Hải Dớ bạn tôi. Gọi là sếp cho vui mồm thôi chứ lương bọn nó còn cao hơn lương tôi, lương tôi giống lương anh Độ , tầm 7, 8tr thôi.

Tôi kể chuyện này cho vui trước khi tôi kể sang chuyện đẻ đái của vợ tôi. Thằng Hải Dóng là một trong hai đệ từ thân truyền của tôi, còn lại tôi chỉ coi là kí danh. Gọi nó là thân truyền vì ngoài cậu Nam nhà tôi ra thì ông này được tôi đào tạo bài bản nhất trong việc tán gái. Thằng này nó theo tôi sớm nhất, từ lúc tôi chân ướt chân ráo vào làm nhà máy nên tôi coi nó như đệ ruột, chả tiếc gì, có bao nhiêu kinh nghiệm tôi truyền cho cu cậu hết. Cu cậu học được từ tôi vài câu chửi công nhân, vài câu đong đưa với chị hàng nước, vài câu vỗ mông ngựa khi đi kí hồ sơ. Nói chung mỗi thứ cậu học tôi một tí, nhưng tán gái thì cậu học mãi vẫn đéo khôn bằng tôi, tôi chán cậu vcl.

Bỏ qua mối tình thanh xuân như con kẹc của cậu thời đi học, lúc cậu theo đít tôi thì cậu đang là lính phòng không. Mỗi lần thấy tôi trốn ra Đà Nẵng gặp Chíp là cậu hâm mộ lắm. Tôi không ngăn cản chắc cậu tán con mẹ nó chị hàng nước một đời chồng ở gần nhà máy rồi. Lúc đấy cậu cùng phòng với tôi, tối tôi ngồi đốt thuốc cậu hay mom mem ra xin điếu rồi hỏi tôi mấy chuyện gái gú. Theo lời cậu thì ngày xưa lúc đi học cậu có một mối quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu - nghĩa là thiếu tình dục đấy. Cậu nói đại khái đã lột nhau ra hết rồi nhưng không cho vào mà chỉ matxa bên ngoài cho nhau. Tôi trợn mắt nhìn cậu như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Chắc cậu phải sắt đá cỡ nào mới chịu được như vậy, phải tôi chưa cởi xong tôi đã đút mẹ vào rồi. Nhận thấy sự khinh bỉ từ mắt tôi cậu cười giải thích rằng không phải là do cậu mà là do cô bé kia. Cô bé kia là thanh mai trúc mã với cậu, nhưng nhà gia giáo lắm, nên dù yêu cậu chết đi sống lại vẫn nhất quyết dell cho cậu làm gì. Cậu kể trong sự bùi ngùi, ánh mắt buồn xa xăm, bao Chapman của tôi cậu lấy cớ để hút lấy hút để ra chừng đau khổ lắm.

- Yêu một người ba bốn lần có sai không anh ?

- Sai, sai vãi lol luôn.

- Thế em phải làm sao ?

- Yêu một lần ba bốn người chứ sao.

Đêm đấy cậu được tôi tư vấn cho cả đêm, tôi bảo cậu quên con mịa nó thanh xuân của cậu đi, kiểu dell gì bây giờ nó cũng ễnh ra với một thằng cứt đái nào đó điều kiện hơn cậu rồi. Lương cậu đang gần 1k, cậu thiếu gì gái mà phải xoắn xuýt. Tốt nhất bây giờ cậu tập trung vào sự nghiệp đi, bao giờ thành công gái nó tự khắc bám đít cậu. Hoặc là dell cần thành công đâu, giờ cậu tán luôn con Huê đen bên cấp thép đi. Con đấy người Quảng Nôm nhưng giọng bắc khá tốt, tôi nói chuyện được với mỗi con này. Body thì tôi cho 6 điểm, mặt mũi thì cho 7 điểm, điểm trừ duy nhất chắc là da em nó đen, đen gần bằng thằng chuyên gia người Ấn mà tôi quen ở dự án bên cạnh. Tôi bảo Hải dóng là đây coi như bài kiểm tra cho cu cậu, tán được Huê đen thì về HN tôi giới thiệu cho mối khác ngon hơn. Cậu còn thật thà hỏi tôi là thế yêu không phải để cưới à thì tôi cười xoa đầu cậu bảo là cậu ngu lắm, con Huê chắc dell gì nó đã thèm thích cậu mà ở đó cưới với xin.

Thằng này nó cao hơn tôi, về độ đẹp trai thì tôi vô đối, nó tiệm cận được một nửa của tôi nhưng thế cũng đủ để đong gái rồi. Tôi đóng vai ác, thép bên con Huê cấp đến công trường tôi nạt cho sợ té cứt té đái, để thằng Hải có cơ hội làm anh hùng cứu mĩ nhân. Sau vài lần thì bên nó cảm kích thằng Hải lắm, dấm dúi cho bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng em Huê thì cũng chịu đi cafe với thằng này. Sau vài lần được tôi update thì Hải dóng cũng vui mừng báo lại là chiến dịch đã thành công. Thằng này khá hơn cậu Nam nhà tôi nhiều, trước đây nó ngu ngơ chắc không có ai soi đường chỉ lối thôi, chứ bản chất thì được đấy.

Lúc tôi gặp chuyện thì tình yêu tình báo của tôi tôi còn để sang một bên nữa là chuyện của Hải dóng. Cu cậu sau khi xây dựng nhà máy vẫn ở lại đấy để duy tu vận hành. Tôi về HN cưới xong xuôi mới kéo cậu ra. Hai anh em ngồi cf ở vỉa hè, việc đầu tiên cậu làm khi gặp tôi là xin tôi một điếu thuốc. Thằng này hút như trĩ mỗi tội dell bao giờ chịu mua thuốc, gặp ai nó cũng xin.

- Em sắp lấy vợ.

- Lấy Huê đen à ?

- Không anh, Huê đen em đá lâu rồi.

- Thế con nào vô phúc lấy phải mày đấy ?

- Con bé em hay kể với anh đấy ?

- Nó cho mày làm rồi à

- Vẫn chưa ạ.

- Thế sao lại cưới

- Nó bảo có bầu thì cưới.

Ôi trời đất quỷ thần, chư vị bồ tát, các vị thần linh ra đây mà xem thằng em tôi này. Chúng nó định quan hệ bằng lỗ mũi cho ra em bé hay sao mà đòi có bầu mới cưới. Hay là thằng này thích đổ vỏ. Tôi nhìn nó rõ lâu, thằng này không phải dạng học nhiều nên ngu, cũng không phải dạng chưa nếm mùi đời vì tôi biết trong ví nó lúc dell nào cũng có ba con sói, phát lương là cậu đem đi dùng ngay. Chỗ anh em tôi hỏi thật nó:

- Mày bị ngu à ? Không làm gì thì có bầu kiểu dell gì.

- Ý em là em đang sống với nó, tuy chưa làm gì được nhưng nó có hứa với em là nếu nhỡ có bầu thì cưới.

- Thôi diss mẹ mày đừng nói nữa tao dell hiểu cái gì.

- Vâng ca này khó quá em mới nhờ đến anh. Ngày xưa Huê đen em có giám mở mồm ra nhờ vả câu nào đâu.

Tôi hiểu rồi, thằng ngu này muốn làm con bé kia ễnh ra để cưới. Tôi không rành vụ này lắm, tôi nói thật vì làm thì dễ nhưng làm để ra sản phẩn rất khó, chúng tôi đấy, mãi đã có gì đâu. Tôi còn sợ tôi tịt con mẹ nó rồi, hôm nào tôi lén đi kiểm tra súng đạn phát.

Tôi đầu tiên phê bình Hải dóng vì tội nó ngu, quay lại với con bé này không biết bao nhiêu lần rồi mà mắt chẳng sáng ra được tí nào. Hai là ngu tiếp vì chưa gì đã về ở với nó, biết đâu nó cắm cho vài cái sừng rồi thì sao. Cu cậu thề sống thề chết bảo vệ danh tiết người yêu, chỉ mong tôi gỡ rối cho cậu. Tôi bày cậu mấy cái mưu hèn kế bẩn tôi học được khi xem phim chứ tôi ngay thẳng chả bao giờ làm mấy trò đấy. Nói chung vụ này của cậu rất khó, tôi năm nay đã gần 30 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như vậy.

Tôi mang câu chuyện này về nhà kể với Chíp. Chíp cứ tủm tỉm cười. Sau cưới chúng tôi chả tập tành gì mà suốt ngày quấn lấy nhau. Tôi chia sẻ thật cùng các đồng chí là cảm giác trước cưới và sau cưới khác nhau hoàn toàn, nhưng tùy từng giai đoạn nhé. Sau cưới cảm giác của tôi với vợ tôi là cảm giác sở hữu, thế nên là tôi yêu nhà tôi lắm. Cái dell gì tôi cũng kể với vợ tôi hết, chuyện gái gú thì không.

- Gớm thật, chồng em còn đi làm tổ tư vấn tại chỗ.

- Chuyện, anh đức cao vọng trọng, mấy cậu thanh niên công ty hâm mộ vợ chồng mình vãi cả đái luôn.

- Có mà hâm mộ cái thói trăng hoa của anh thì có.

- Anh mê mỗi Chíp của anh thoiiii..

- Thật không ?

- Thật.

- Thế giờ em cho anh nhịn thì sao ?

- Thì anh chết.

- Thế anh chuẩn bị chết đi em có bầu rồi.

- Có bầu thì mai mua râu tôm về nấu.

Tôi nói thế chứ trong lòng đang đánh trống. Tôi ôm chặt lấy em nhấc lên, em cười sung sướng đưa tôi cái Quickstick đã rõ hai vạch. Thề với các ông cảm giác lúc đấy kiểu hạnh phúc vãi cả lon ra, tôi hơi bậy tí nhưng quả thực lần đầu làm bố tôi sung sướng lắm, tôi chả nghĩ được ra từ gì hay hơn cái từ vừa rồi. Tôi cười không ngậm được miệng rất lâu, cứ hét ầm nhà lên, tôi hôn em không biết bao nhiêu cái, tôi khen tôi đầu tiên, tôi quá giỏi, súng ống ngon lành, tôi khen vợ tôi khéo bầu, cưới xong là có tin vui ngay. Tôi hơi lan man tí vì lúc đấy tôi hạnh phúc quá, tôi vẫn nhớ tôi đã hô vạn tuế không biết bao nhiêu lần với Chíp. Em thì cứ ngồi nhìn tôi và cười theo. Tôi sốt sắng đến mức bế em vào phòng, để em nằm im và áp tai vào bụng em.

- Đã có gì đâu mà nghe.

Em vừa vuốt tóc tôi vừa nói.

- Kệ anh, anh thích lắm, anh thích con gái lắm. Em bầu con gái nhé.

- Nói thế ông bà mắng cho.

- Kệ, anh vẫn thích.

Chíp chưa nói với ai, em dành niềm vui này cho tôi đầu tiên. Tôi quên luôn câu chuyện của Hải dóng, giờ chả có chuyện gì có thể khiến tôi bận tâm hết. Tôi phải đi khoe chiến công của mình đã. Tôi gọi mẹ tôi, tôi nghe thấy niềm hạnh phúc trong giọng nói của bà. Mẹ tôi nói ngay cuối tuần sẽ bắt bố tôi đưa lên để thăm Chíp. Tiếp theo đến mẹ Vi, mẹ Vi càng sốt sắng hơn, dặn dò tôi không biết bao nhiêu chuyện, tôi gật đầu liên tục. Sau tôi gọi cho Minh bé, chỉ cần gọi cho nó là cả vùng Đông Bắc Bộ sẽ biết, tôi đỡ mất công kể thêm với ai. Gọi cho Long Ka vừa khoe vừa xin nghỉ làm để ở nhà chơi với vợ cho sướng. Lão bảo tôi có vấn đề, tôi nghĩ chắc lão đang ghen tị nên mặc kệ.

Chíp cười mắng bảo chưa có gì sao phải nghỉ, em vẫn đi làm bình thường thôi, lúc nào 7 tuần mới đi siêu âm được. Tôi nghe thế thì lo lắm, bảo là từ nay a sẽ đưa đón vợ cho yên tâm, em cười hạnh phúc ôm lấy tôi, tôi thì vẫn muốn tiếp tục áp tai vào bụng em xem có gì không. Đêm đấy tôi không ngủ được vì quá vui sướng, tôi nằm ngắm Chíp ngủ ngon lành trong lòng tôi, tự nhiên lòng lại đầy tâm sự. Tôi có vui mừng nhưng cũng có nhiều lo lắng, chúng tôi vẫn luôn bên nhau như thế từ trước đến giờ nhưng lúc này có thêm thành viên mới thì sẽ thế nào. Tôi có đủ chín chắn để lo cho con tôi không? Thêm nữa tôi cũng là người cục tính, các ông chưa từng biết mặt trái đấy của tôi nhưng tôi lại biết. Nói chung là tôi thấy tôi cần phải rất trách nhiệm với ngôi nhà nhỏ của mình. Cảm giác lúc đầu mơ hồ thấy một sợi giây liên kết giữa mình và con của mình nó thiêng liêng lắm nhé các ông. Không biết khi đứa thứ 2, thứ 3 nhà tôi ra đời tôi sẽ có cảm giác như thế nào chứ đối với đứa đầu tiên, tôi rất xúc động. Thực sự là vậy, lúc tôi đang viết những dòng này tôi có cảm giác như đang được hồi tưởng lại cảm xúc lúc đầu đó.

Bình thường lúc tôi viết chuyện này cho các ông mỗi # tôi hay đọc lại mấy lần để sửa từ ngữ sao cho hành văn nó trôi nhất, nhưng cảm xúc bên trên tôi đã viết một mạch và chắc tôi sẽ giữ nguyên nó như vậy mà không cần sửa gì. Vì cảm xúc đấy của tôi là thật, tôi chia sẻ với các ông thôi, chả gió máy gì cả.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm lắm, ngủ ít nhưng tinh thần vẫn tràn đầy năng lượng. Bình thường đêm tôi hay đọc truyện hoặc lướt web linh tinh, sáng Chíp sẽ dậy sớm nấu ăn và khua tôi dậy. Tôi chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Chíp, tối qua tôi đã ngâm cứu chán chê thực đơn cho bà bầu cần những gì. Xong xuôi tôi vào bế em dậy, hành động này các ông học theo cũng được, nhưng sử dụng ít thôi, không giống trong phim đâu, đau lưng lắm. Chíp nũng nịu ôm lấy tôi, tôi đợi em vệ sinh cá nhân xong lại bế em ra bàn ăn, Chíp cười như nắc nẻ

- Anh vẫn sướng à ?

- Tất nhiên rồi

- Cảm giác thế nào ?

- Tuyệt lắm.

Sáng hôm đấy tôi nhất định bắt em phải đi giày bệt, cái này tôi mới update trên mạng. Chíp nói chưa đến mức đấy đâu, em vẫn bình thường mà nhưng tôi cứ có tính cẩn thận. Cẩn tắc vô áy náy, đấy là nguyên tắc của tôi.

Chiều định qua sớm đón em về nhưng ông Long lại bắt chạy đi công chuyện, tôi gân cổ cãi nhưng bị đập cho trận, lại phải đi. Gọi cho Chíp bảo em đi taxi về, tối xong việc anh về luôn với em nhé. Chíp bảo tôi cứ yên tâm công việc đi, chưa gì đã sốt sình sịch rồi. Kể ra trong hai đứa, em luôn là người bình tĩnh với mọi việc hơn tôi.

Tối đấy bên chủ đầu tư có mời gãy đũa gãy bát tôi cũng dí lòn vào ở lại, để thằng cu em lại tiếp các anh còn tôi về. Tôi giờ là người đàn ông của gia đình, xong việc sẽ về nhà cơm nước với vợ, không có nhậu nhẹt gì hết. Bình thường tôi đi chuẩn tốc lắm, con ma xó trên xe tôi chả bao giờ nói tôi đi quá tốc độ cả, hôm nay tôi phóng bạt mạng. Về đến nhà nhảy chân sáo thì thấy một đống người đã ở đấy rồi, điểm danh qua có mẹ Vi, Minh bé, hai chị nhà bác, Vân béo cùng mấy đứa em. Mọi người đang buôn chuyện rôm rả lắm.

Tôi chào mẹ rồi vào sờ bụng Chíp một cái, bà Hà lớn bĩu môi bảo:

- Nhất cậu nhé, nghe nói đêm qua mất ngủ hả ?

- Chuyện, ngày xưa chị bầu thằng cu Lốp chế độ như nào.

Chị tôi một nách ba đứa rồi nên tràn đầy kinh nghiệm, tôi tranh thủ phải hỏi luôn. Cu nhà chị tôi bố mẹ nó đặt tên là Lớp (love ) nhưng tôi cứ thích gọi là Lốp cho nó giống nghề của bố nó. Bố nó buôn lốp ô tô, đại lý của Michelin..

- Xời, đơn giản, mấy tuần đầu cứ Gogi mà giã.

- Thật à ?

- Chứ còn gì, mày không tin hỏi con Chíp xem nó có thích không ?

- Em thích à ?

- Em thì không nhưng con anh thích đấy.

- Trên mạng bảo ko nên ăn mấy cái đấy.

- Thế anh không chiều con à ?

- Anh có chứ.

- Thế thì đi thôi.

Về nhà mới tiện lắm, dưới sảnh thương mại có đầy chỗ ăn uống, đi bộ xuống là được. No nê ai cũng sướng, hẹn tôi tuần sau lại sang, tôi méo hết cả mặt. Tôi xuống xe lấy bao nhiêu đồ lỉnh kỉnh vác lên nhà, trưa tôi tranh thủ đi mua một đống. Chíp nhìn đống đồ tôi mua mà trợn cả mắt.

- Anh vác những cái này về làm gì ?

- Em dùng, con dùng.

- Sang năm tôi mới đẻ cơ bố ạ.

- Thì chuẩn bị dần.

Tôi chả biết mua cái gì, trên mạng dạy cần gì tôi mua hết, tốn bao nhiêu quỹ đen nhưng tôi chẳng tiếc. Chíp ôm tôi cười, tôi lại bế em lên để xoa bụng mỡ của em.

- Đặt tên con là gì nhỉ anh ?

- Mỡ.

Tôi vừa xoa bụng em vừa nói.

- Vớ vẩn, tên nào hay một tí, nếu là con gái thì sao ?

- Thì đặt là Sinh tố xoài. Đúng món em thích.

- Thế con trai ?

- Cơm rang dưa bò.

Tối đấy tôi nghĩ ra hàng tá cái tên mĩ miều cho đứa con đầu của chúng tôi, có vẻ hơi sớm nhưng chả sao, tôi thích như vậy. Chuỗi ngày chăm bà bầu của tôi bắt đầu. Thằng em tôi thì cũng bắt đầu chuỗi ngày thực hiện mưu hèn kế bẩn. Tháng sau tôi đã bớt sung sướng vì có con, tôi mới quay ra hỏi Hải dóng xem tình hình đến đâu rồi. Cu cậu mặt tiu nghỉu bảo với tôi là thành công rồi nhưng giờ lại muốn quay xe. Vì cậu không có sức để chiều bạn gái cậu, có vẻ sau nhiều năm giữ gìn năng lượng nó tích tụ lại giờ mới bạo phát ra. Tôi vỗ vai cậu ra điều an ủi lắm, cậu sướng hơn tôi bây giờ rất nhiều lần, vì tôi có muốn cũng chả được. Cậu định mời tôi cốc bia, để về muộn một chút, trốn tránh trách nhiệm với bạn gái cậu nhưng tôi từ chối, tôi phải về cơm nước cho vợ. Vợ tôi đang nghén nên tôi khổ sở vô cùng..
 
Back
Top