Tự dưng h ngồi type lại những chuyện đã qua lại thấy bình tĩnh ghê gớm các bác ạ. Chứ tại thời điểm đó, cảm xúc lúc đó nó kinh khủng lắm ấy. Mình là nghĩ đến đâu, nhớ đến đâu viết đến đó nên chắc là kiểu bị post lẻ tẻ k liền mạch lắm đâu. Sr mọi người trc nha
Tiếp chuyện nhà mình nhé.
Nói chung chuyện gia đình cãi vã ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc học của mình, mẹ thì cũng đã rất cố giấu chuyện của bố để cho mình ôn thi đại học xong. Cơ mà chuyện điện thoại gọi đến dí đòi nợ thì giấu sao được chứ, có phải trẻ con đâu. Nên cuối cùng thì mình cũng không đỗ Kiến Trúc, mà thực ra là đủ điểm tổng đấy, 21,5 thì phải, nhưng được có 4,5 vẽ thôi, trượt vẽ
) thốn ghê. Sau đó thì đỗ khối D nên học cao đẳng luôn. Từ bỏ kiến trúc, mà đến h vẫn thích làm nội thất lắm, kể ra mọi thứ mà bình ổn thì mình sẽ đăng ký học thiết kế nội thất để bù cho lỡ dở năm xưa.
Có câu cờ bạc ra đê mà ở - mình đã sống đúng những ngày tháng như thế đó. Nhớ hồi đó mẹ có mua bảo hiểm; để sau 18 tuổi m có 1 khoản để mua xe máy vs cho đi du học nếu có khả năng - nhưng mà hoá ra ra mốc 18 tuổi lại là lần đầu mình được ngồi nói chuyện như 1 người lớn với mẹ
Mẹ bảo số tiền đó đáng lẽ cho con, nhưng bố con như vậy, cũng đành phải trích ra giả nợ dần không thì đến cái nhà cũng không còn. Tất nhiên mình đồng ý. Mình đi xe bus đi học thêm 2 năm nữa thì nhớ đến cuối năm 2, êm êm đc chút mẹ dành dụm mua cho mình được em xe wave mầu vàng choé - đúng kiểu thời sinh viên còn thích chơi trội. Nhưng chỉ đc 1 năm sau, vào đúng mốc mình chuẩn bị tốt nghiệp thì biến đến
Bố mình báo nợ về hơn 3 tỷ, món nợ này dính đến thẻ ngành, hoặc là trả, hoặc là tụi nó sẽ làm ầm ĩ rùm beng thì ông sẽ bị xa thải khỏi ngành, tương lai sự nghiệp kết thúc, mẹ m suy sụp, khóc lóc rồi cũng phải gạt nước mắt lên mà quyết, lúc này tài sản đã kiệt quệ sau mấy năm rồi báo nợ lẻ tẻ rồi. Bố m thì dẻo miệng lắm, kiểu mấy lần truóc thề lên thề xuống kiểu giúp nốt anh chỗ này chỗ kia là hết, anh sẽ kbh làm em và con khổ nữa đâu blah blah.. bài này chắc ai nhà có kẻ nghiện ngập hay cờ bạc thì thấy quen lắm. Nên nói chung tình nghĩa vợ chồng k nỡ, mẹ cũng k muốn bố vướng vào pháp luật kiện tụng, rồi lo cho cả tương lai sau này của mình và thằng em mình nữa, kiểu sợ vết nhơ là bố tù tội nợ nần này kia ấy..
Nói túm lại cũng k nỡ thấy chết không cứu, tụi nó khủng bố tinh thần cũng kinh khủng lắm.. doạ giết, doạ đánh , mắm tôm các kiểu..
Thôi thì, còn cái tài sản cuối cùng - 1 lần nữa mẹ lại gọi m với em mình ra và nói chuyện, hỏi có cứu bố không? Tất nhiên là không đứa nào phản đối. Mẹ m gọi tất cả họ hàng 2 bên, bắt bố trc mặt mọi ngưởi viết 1 giấy cam kết, đây là lần cứu cuối cùng, nếu còn tái phạm thì bố từ mặt các con, ký đơn ly dị, đường ai nấy đi để không còn thêm 1 lần nào nữa làm ảnh hưởng đến vợ và con.
Toàn bộ tài sản cuối cùng bán hết còn chưa được 3 tỷ, vay mượn thêm nếm vào mới xong chuyện, rút được thẻ ngảnh về cho bố.
Mình, mẹ và em chính thức ra đường!!
1 năm sau đó khá đáng nhớ, từ 1 đứa tuổi thơ cũng đủ đầy, h sống cảnh ở nhờ, ở nhờ mỗi nhà họ hàng 1 thời gian, cũng nhục nhã ê chề, cũng tủi thân suy sụp. Năm đó m bỏ dở việc học hành dù đã học xong năm 3 và đã hoàn thành hết tất cả các môn, chỉ là không còn tâm trí và động lực nào để cố nốt vụ tốt nghiệp. Có lúc nghĩ lại, đoạn thời gian này là m tiếc nhất, với 12 năm trường chuyên lớp chọn, với năng lực học cũng tàm tạm, nhưng chưa 1 lần được đội mũ tốt nghiệp, và sau này mình cũng bỏ lỡ khá nhiều công việc tốt vì tự ti bằng cấp.
Sau 1 năm nằm gai nếm mật, nhà ngoại chia cho mẹ mình 1 miếng đất bên Long Biên, bà cũng xây được nhà và ở đó yên ổn đến giờ. Sau đợt xây nhà được 1 năm thì bố mình lại báo nợ phát nữa, lần này thì giấy cam kết đã có rồi, nhà mình cũng sức tàn lực kiệt để có thể cứu rồi, mẹ quyết định đưa đơn ra toà. Bố mẹ chính thức ly dị. Ở toà hôm xử, mình không khóc, không cản mẹ, không trách bố, mọi thứ kiểu không còn cứu vãn được nữa, sau từng đó năm cố gắng và hi sinh cho gia đình, mẹ tôi tay trắng, cô độc tuổi già
Phần bố thì vẫn còn 1 câu chuyện dài nữa mới thoát được mớ nợ nần đó, trót lọt về hưu mà k bị đuổi khỏi ngành, bây h ông ở quê sống ngày tháng trồng rau nuôi cá, không có xu lương hưu nào ( lương hưu vẫn có nhưng bị chủ nợ siết nợ luôn sổ hưu á ) - thành ra cũng khổ, lắm lúc gọi lên xin con từng khoản nhỏ một để trang trải những việc cần.