meomeo12
Member
Nhân vụ nữ sinh, nam sinh t.ự t.ử, tôi viết bài này ra muốn gửi gắm tới những ai có bản thân hay người thân có ý định này. Nếu các em sớm biết đến học thuyết của Trang Tử, cũng như tư tưởng phái Đạo giáo nói chung, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra đáng tiếc như vậy.
***
Con người chỉ là một hạt cát trong dòng chảy vũ trụ.
Tự nhiên sinh sôi không ngừng, sinh mệnh chỉ lóe lên rồi chợp tắt. Những vấn đề bạn tưởng là to, so với thế giới biến ảo vô thường ngoài kia chẳng là gì cả.
Gia đình không hạnh phúc, áp lực học tập, tiền bạc, tình cảm. Ừ thì như tận thế thật, chẳng có lối thoát thật, nhưng kìa, chắc gì vấn đề của bạn đã đáng sợ hơn vấn đề của người khác?
Hệ quy chiếu mỗi người khác nhau. Tầm nhìn của ta hết sức hạn hẹp. Chính cái tôi, cái ta, những dòng suy nghĩ liên miên che mờ tầm quan sát ấy. Bởi thế bạn mới tưởng vấn đề mình là to, bởi vì bạn không hiểu hết mọi người.
Đừng mong người khác phải hiểu cho bạn, vì họ không phải là bạn. Huống hồ, họ còn những vấn đề của họ nữa.
Hãy tự cứu mình đi!
Để làm được thế, bước đầu tiên bạn cần ngộ ra rằng, bạn hoàn toàn tự do. Bạn tự do mà bạn không biết, vì bạn còn mải nắm lấy những thứ không thuộc về mình.
Con người sinh ra từ hư vô, chết đi cũng bị phân hủy. Khi sống, đến hơi thở cũng phải vay mượn từ đất trời. Thế thì cái nhà, cái xe, thằng người yêu, điểm số, cơ hội, tham vọng kia có thực sự là của bạn không? Hay chỉ là thứ bạn cố nắm lấy?
Bạn đoạt lấy vì cái tôi, cái ta của bạn muốn vậy. Nhắm mắt lại, hít thở sâu, bên trong bạn lúc này chẳng còn gì. Bạn hoàn toàn trống rỗng.
Bởi những cái kia không phải của bạn, nên có được cũng chẳng vui, có mất cũng không tiếc. Bạn hoàn toàn tự do.
Phước lành lớn nhất trong cuộc đời là để mọi thứ tự nhiên. Vạn vật đều có gốc rễ, có vận mệnh, biến hóa tới đâu rồi cũng về với cội nguồn, cả đời không thay đổi. Cho dù mọi thứ sinh ra khác biệt thì bản chất tự nhiên của chúng đều giống nhau và không hề thay đổi, đều đi từ sinh đến tử, lại từ ngọn về nguồn. Do đó, cuộc đời vốn không có gì cần so đo hay làm khó.
Một cách khác để tự do, để quên đi vấn đề bản thân, đó là phục vụ mọi người.
Tôi tư vấn tới nay gần 20 người mắc trầm cảm. Truớc đây tôi cũng từng bất lực, từng tuyệt vọng, tự hỏi rằng cuộc sống này có nghĩa lý gì, vì chết đi là hết. Sau này tôi mới hiểu, tài sản duy nhất mà ta có là sinh mạng - là cái sự trải nghiệm lúc này. Giống như linh hồn dạo chơi ngoài cõi thế, việc gì phải chấm dứt cuộc dạo chơi này? Tôi cố gửi gắm thông điệp tới họ, cố lắng nghe họ một cách vô điều kiện. Lo cho người khác, tôi cũng quên mất chính mình.
Bố mẹ mắng có làm bạn thấy tủi thân? Hãy tự hỏi vấn đề của bố mẹ bạn là gì? Đi học về, cứ không ngần ngại hỏi mẹ có việc nhà gì cần làm không? Rồi bạn xắn tay vào làm, lúc đó tâm trí bạn trống rỗng, vì trong đầu bạn chỉ nghĩ lau cái này rồi đến cái kia, quét gian nhà này đến gian nhà nọ. Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ làm thôi, và bạn sẽ tự do.
Người bận rộn luôn luôn hạnh phúc.
Điểm số trường lớp làm bạn áp lực. Thế thì đừng theo đuổi nó nữa. Hãy chinh phục kiến thức. Cứ học, học nữa, mà không trông mong vào kết quả. Giải hết bài này thì đến bài nọ, đọc hết sách này thì còn sách kia. Sự học cứ thuận tự nhiên theo dòng chảy, điểm số chỉ là cái phụ. Điểm cao cũng không vui, điểm thấp cũng không tiếc. Kiến thức mới là cái bạn đang cầm.
Bạn cảm thấy mình xấu xí hơn người khác. Tôi biết một người tuy xấu xí, nhưng ai cũng thích ở gần. Không gặp thì nhớ, mà gặp rồi thì xốn xang. Đơn giản vì anh ta vô tư, trong sáng. Anh ta trống rỗng, chỉ phục vụ mọi người, không bao giờ nghĩ ngợi, nên có thể chơi cùng bất kỳ ai mà không định kiến. Người ta quý anh, vì tâm hồn anh làm cho hình thể anh sinh động. Không có tâm hồn, không có xúc cảm, thì mặt đẹp cũng như tượng sáp mà thôi.
Tâm lý con người sẽ quen với người mình chơi cùng. Bạn xinh hay xấu thì rồi người ta nhìn cũng sẽ quen. Giống như cha mẹ nhìn con, anh em nhìn họ hàng, huống hồ là vợ chồng, tri kỷ. Rõ ràng bạn theo đuổi cái xinh đẹp không phải vì người thân thuộc, người sẽ đồng hành với mình tới cuối đời, mà vì những đứa xa lạ - những đứa chỉ gặp bạn 1 2 lần rồi quên. Phải có người xấu mới có người xinh. Nhưng tưởng tượng mà xem, quan niệm ‘tao xinh hơn mày nên tao vui’ là điều gì đó thật đáng sợ và cô độc.
Hy vọng tôi có thể giúp tinh thần bạn được tự do phần nào. Nếu muốn tìm hiểu thêm, hay chỉ đơn giản muốn chia sẻ, hãy comment hoặc nhắn tin cho tôi. Tôi luôn luôn có mặt để trao đổi với bạn, vì tôi muốn phục vụ bạn, để quên mất chính mình.
***
Con người chỉ là một hạt cát trong dòng chảy vũ trụ.
Tự nhiên sinh sôi không ngừng, sinh mệnh chỉ lóe lên rồi chợp tắt. Những vấn đề bạn tưởng là to, so với thế giới biến ảo vô thường ngoài kia chẳng là gì cả.
Gia đình không hạnh phúc, áp lực học tập, tiền bạc, tình cảm. Ừ thì như tận thế thật, chẳng có lối thoát thật, nhưng kìa, chắc gì vấn đề của bạn đã đáng sợ hơn vấn đề của người khác?
Hệ quy chiếu mỗi người khác nhau. Tầm nhìn của ta hết sức hạn hẹp. Chính cái tôi, cái ta, những dòng suy nghĩ liên miên che mờ tầm quan sát ấy. Bởi thế bạn mới tưởng vấn đề mình là to, bởi vì bạn không hiểu hết mọi người.
Đừng mong người khác phải hiểu cho bạn, vì họ không phải là bạn. Huống hồ, họ còn những vấn đề của họ nữa.
Hãy tự cứu mình đi!
Để làm được thế, bước đầu tiên bạn cần ngộ ra rằng, bạn hoàn toàn tự do. Bạn tự do mà bạn không biết, vì bạn còn mải nắm lấy những thứ không thuộc về mình.
Con người sinh ra từ hư vô, chết đi cũng bị phân hủy. Khi sống, đến hơi thở cũng phải vay mượn từ đất trời. Thế thì cái nhà, cái xe, thằng người yêu, điểm số, cơ hội, tham vọng kia có thực sự là của bạn không? Hay chỉ là thứ bạn cố nắm lấy?
Bạn đoạt lấy vì cái tôi, cái ta của bạn muốn vậy. Nhắm mắt lại, hít thở sâu, bên trong bạn lúc này chẳng còn gì. Bạn hoàn toàn trống rỗng.
Bởi những cái kia không phải của bạn, nên có được cũng chẳng vui, có mất cũng không tiếc. Bạn hoàn toàn tự do.
Phước lành lớn nhất trong cuộc đời là để mọi thứ tự nhiên. Vạn vật đều có gốc rễ, có vận mệnh, biến hóa tới đâu rồi cũng về với cội nguồn, cả đời không thay đổi. Cho dù mọi thứ sinh ra khác biệt thì bản chất tự nhiên của chúng đều giống nhau và không hề thay đổi, đều đi từ sinh đến tử, lại từ ngọn về nguồn. Do đó, cuộc đời vốn không có gì cần so đo hay làm khó.
Một cách khác để tự do, để quên đi vấn đề bản thân, đó là phục vụ mọi người.
Tôi tư vấn tới nay gần 20 người mắc trầm cảm. Truớc đây tôi cũng từng bất lực, từng tuyệt vọng, tự hỏi rằng cuộc sống này có nghĩa lý gì, vì chết đi là hết. Sau này tôi mới hiểu, tài sản duy nhất mà ta có là sinh mạng - là cái sự trải nghiệm lúc này. Giống như linh hồn dạo chơi ngoài cõi thế, việc gì phải chấm dứt cuộc dạo chơi này? Tôi cố gửi gắm thông điệp tới họ, cố lắng nghe họ một cách vô điều kiện. Lo cho người khác, tôi cũng quên mất chính mình.
Bố mẹ mắng có làm bạn thấy tủi thân? Hãy tự hỏi vấn đề của bố mẹ bạn là gì? Đi học về, cứ không ngần ngại hỏi mẹ có việc nhà gì cần làm không? Rồi bạn xắn tay vào làm, lúc đó tâm trí bạn trống rỗng, vì trong đầu bạn chỉ nghĩ lau cái này rồi đến cái kia, quét gian nhà này đến gian nhà nọ. Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ làm thôi, và bạn sẽ tự do.
Người bận rộn luôn luôn hạnh phúc.
Điểm số trường lớp làm bạn áp lực. Thế thì đừng theo đuổi nó nữa. Hãy chinh phục kiến thức. Cứ học, học nữa, mà không trông mong vào kết quả. Giải hết bài này thì đến bài nọ, đọc hết sách này thì còn sách kia. Sự học cứ thuận tự nhiên theo dòng chảy, điểm số chỉ là cái phụ. Điểm cao cũng không vui, điểm thấp cũng không tiếc. Kiến thức mới là cái bạn đang cầm.
Bạn cảm thấy mình xấu xí hơn người khác. Tôi biết một người tuy xấu xí, nhưng ai cũng thích ở gần. Không gặp thì nhớ, mà gặp rồi thì xốn xang. Đơn giản vì anh ta vô tư, trong sáng. Anh ta trống rỗng, chỉ phục vụ mọi người, không bao giờ nghĩ ngợi, nên có thể chơi cùng bất kỳ ai mà không định kiến. Người ta quý anh, vì tâm hồn anh làm cho hình thể anh sinh động. Không có tâm hồn, không có xúc cảm, thì mặt đẹp cũng như tượng sáp mà thôi.
Tâm lý con người sẽ quen với người mình chơi cùng. Bạn xinh hay xấu thì rồi người ta nhìn cũng sẽ quen. Giống như cha mẹ nhìn con, anh em nhìn họ hàng, huống hồ là vợ chồng, tri kỷ. Rõ ràng bạn theo đuổi cái xinh đẹp không phải vì người thân thuộc, người sẽ đồng hành với mình tới cuối đời, mà vì những đứa xa lạ - những đứa chỉ gặp bạn 1 2 lần rồi quên. Phải có người xấu mới có người xinh. Nhưng tưởng tượng mà xem, quan niệm ‘tao xinh hơn mày nên tao vui’ là điều gì đó thật đáng sợ và cô độc.
Hy vọng tôi có thể giúp tinh thần bạn được tự do phần nào. Nếu muốn tìm hiểu thêm, hay chỉ đơn giản muốn chia sẻ, hãy comment hoặc nhắn tin cho tôi. Tôi luôn luôn có mặt để trao đổi với bạn, vì tôi muốn phục vụ bạn, để quên mất chính mình.