[Hồi ký nữ tù] Đánh mất thanh xuân.

Chap 3: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-19#post-8190917

Chap 4: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-22#post-8208618
Chap 5: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-26#post-8247747
Chap 6: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8274860
Chap 7: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8298942
Chap 8: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-30#post-8349406
Chap 9: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-35#post-8525503
Chap 1.
Chào mọi người! Đắn đo, ấp ủ bao ngày nay mới đủ dũng khí để lập thread để kể về câu chuyện của đời mình. Câu chuyện tù tội vốn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng muốn chia sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong đừng ai lạc lối như mình. Đừng để thanh xuân bị đốt cháy ở trong Hỏa Lò.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi kể về 3 tháng tạm giam ở cơ sở đã. Trước hết mình xin nói qua về hoàn cảnh của mình chút. Mình là nữ, xuất thân ở 1 vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong nhà, bên trên có 2 anh trai nữa. Nhà mình thì bên dòng tộc họ nội thì từ đời cha mình về trước thì đúng kiểu thuần lương phúc thiện, còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, đúng kiểu 3 đời giang hồ, đến đời anh em họ của mình vẫn giang hồ tiếp, cô dì chú bác bên ngoại thì phần lớn là ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, làm các nghề xã hội. Tuổi thơ của mình cũng khá êm đẹp như đồng trang cùng lứa của mình nhưng mình thì sướng hơn nhiều, rất nhiều so với bọn trẻ trong làng, ăn ngon mặc đẹp, sài đồ đắt tiền, (có hẳn váy mặc đó, trong khi bọn trẻ cùng lứa vẫn mặc quần áo thủng đít) và được cha mẹ đầu tư học hành rất tốt, có hẳn gia sư về dạy riêng luôn. Hồi đó ngoan lắm, tuy không "ngoan nhất lớp, giỏi nhất trường" nhưng lúc nào cũng được trong top lớp cả, thầy yêu bạn mến, là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương sáng được nhắc tới thường xuyên mỗi khi hàng xóm đánh chửi con cái vì tội "học dốt" . Hồi bé ngây thơ cũng chẳng biết vì sao mà cha mẹ mình lại nhiều tiền đến vậy. Cho đến khi lớn dần thì mình cũng lờ mờ nhận ra, rồi năm mình lớp 7 thì có biến cố lớn xảy ra với gia đình mình là tự nhiên công an ập vào nhà và bắt cha mẹ mình, mẹ mình bị kết án 22 năm tù vì buôn bán ma túy, còn cha mình thì không sao, mẹ mình gánh hết. Từ ngày mẹ mình vào trại thì cha mình vẫn lo toan được cho cả nhà, cũng chẳng dấu gì, cha mình cũng dân anh chị trong cái tỉnh mình, từng vào tù 1 lần, và toàn đánh bạc xuyên tỉnh, mọi thứ cũng khác gì so với trước, mọi thứ mình vẫn được chu cấp đầy đủ. Bọn bạn cùng làng hay bạn học cũng không có dám chọc ghẹo hay nói gì mình vì chúng nó sợ mấy ông anh của mình lắm. Nhưng mình thì lại học hành sa sút dần, bắt đầu lên cấp 3, cũng cố gắng thi đỗ được vào cái trường bán công lập ở vùng, thời đó cũng là cái thời internet bắt đầu thịnh hành, bắt đầu có audition, yahoo, blog. Học so với đám bạn cũng không kém lắm, đủ điểm lên lớp, và làm trùm của trường, cái lứa 9x đời đầu con gái bắt đầu nổi loạn lắm, bắt đầu đánh nhau nhiều để thể hiện. Mình thì chỉ có đi đánh người chứ chưa bị đánh lại bao giờ. Rồi xong cấp 3 thì mình cũng thi được vào 1 cao đẳng kế toán để học, học được đến năm 2 thì mình nghỉ do ham chơi. Xong tiếp 1 biến cố nữa xảy ra là cha mình cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị có 5 năm, còn 2 anh trai cũng bị đi luôn, anh cả bị bắt vì bảo kê rồi đánh lộn, còn anh hai thì bị bắt vì sử dụng ma túy trái phép và tàng trữ vũ khí quân dụng. Mình cũng sa đọa từ đó, và nay đây mai đó, sống nhờ cùng anh chị họ rồi bạn bè trong làng mình. Làng mình cũng có mấy đứa em trai là em họ, cũng là dân xã hội, mấy đứa đó thì làm nghề chăn dắt gái. Mình thì chỉ chơi bời thôi chứ cũng ko có ma túy gì nhá, chỉ chơi đá cho vui thôi, và chơi game chứ không nghiện đá hẳn.

Sau 2 năm thì hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật mình, nghĩ ngây thơ thế nào mà 2 đứa bạn rủ đi cướp để mua quà, làm quà sinh nhật cho mình, mình ngáo ngáo nên cũng liều đi luôn, đó chắc là quyết định sai lầm nhất đời mình, và món quà sinh nhật tồi tệ nhất đời mà mình nhận được, thế là mình và 2 đứa bạn, 1 trai 1 gái sau 1 hồi tính toán và rủ nhau đi cướp xe taxi. Đó cũng là lần đầu tiên mình đi cướp luôn, lúc đi có bàn nhau là chỉ cướp thôi chứ ko làm gì người ta cả. Nhưng thằng đi cùng mình có kề dao và đâm vào mạn sườn của anh lái taxi, anh đó rút chìa khóa ra và chạy được, thế là cả 3 đứa bị dân và công an tóm ngay trong ngày hôm đó.

Và thế là quãng đời tăm tối bắt đầu. Lúc mình bị bắt khoảng 10h đêm và giải về trại lúc 11h đêm nên bị tống luôn vào buồng chứ chưa hỏi cung. Lúc đó cả ngày chưa ăn uống gì, đói lả người, nhưng chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy sợ mà như đứa mất hồn, cảm giác đây chỉ là giấc mơ thôi chứ không dám tin nó là sự thật, là mình bị bắt.

Bước vào cánh cửa sắt đầu tiên, có 1 quản giáo nữ đi kèm, phòng này là phòng chứa đồ dùng của phạm nhân, người ta bắt lột đồ hết ra, đến cái gọng áo lót cũng phải lột ra, chỉ để nguyên bộ quần áo ngoài, và tư trang mọi thứ đều phải lột hết ra để lại. Mình thì lúc đó chẳng có gì, 1 chiếc điện thoại cục gạch tài khoản còn 0 đồng, vài đồng tiền lẻ đủ để ăn sáng và 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ mà mẹ mình mua tặng làm quà từ bé, và 1 chiếc nhẫn bạc của mối tình đầu tặng, 2 cái đó thì có giá trị nhưng mình có túng quẫn đến đâu chứ nhất quyết không chịu cầm cố bao giờ cả.

Rồi tới cửa thứ 2 kín mít mới là dành cho phạm nhân ở. Có 1 cửa sổ nhỏ cho bọn tù bên trong nhìn ra, nhưng tất nhiên là chỉ nhìn được hành lang và phạm nhân mới chuẩn bị vào buồng chứ ko nhìn ra ngoài trời được, cái cảm giác đó đúng kiểu chuẩn bị vào hang cọp vì nó tối thui, không đèn điện gì hết. Phải nói là người thiết kế tù giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ ra còn giam luôn cái tinh thần của phạm nhân, áp lực tâm lý rất nặng. Những thứ tươi đẹp ngoài kia, trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng.. tương lai tươi đẹp, sự ấm áp... là thứ bên ngoài bức tường, là thứ xa xỉ, phạm nhân bên trong sẽ không bao giờ thấy đươc. Khi quản ngục chuẩn bị mở cửa thì thấy dùng thanh sắt gõ mạnh vào cửa đó rồi nói với 1 cái giọng chán nản vào trong cho bọn phạm nhân bên trong nghe thấy mà chuẩn bị: “ có lính mới làm nhẹ nhẹ tay thôi". Cũng không biết đó là lời cảnh cáo không được làm gì phạm nhân mới hay là lời khích lệ của mấy anh ấy nữa luôn.

Rồi cửa phòng mình mở ra, quản giáo đưa mình vào bên trong buồng giam và hất vào phòng, vào thì thấy rộng khoảng mấy mét vuông, có cái rãnh ngay chỗ cửa đủ để 3-4 người đứng xếp hàng dọc, tất cả cúi đầu hô " dạ c chào cán bộ". Sau đó quản giáo liếc nhìn 1 lúc rồi quay ngoắt đi.
Khi cánh cửa đóng lại thì mình đứng dưới sàn bê tông lạnh toát đầu óc vẫn mông lung lắm, lúc đó cứ vẫn đang cố lừa dối mình đây là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ hết, cơ bản tại mấy hôm trước mình có đập đá và mấy hôm rồi không ngủ, đầu óc lúc đó không có 1 chút gì là tỉnh táo. Có 1 con khoảng 40 tuổi, người gầy quắt, môi thâm, mắt thâm quầng tóc ngắn, da tái nhợt đứng trên sàn cũng là nơi nằm ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, kiểu như sống lâu thì lên lão làng ấy ( sau này khi lên trại lớn thì ko phải lâu nhất mới là buồng trưởng nhé, lúc đó cái cơ chế nó khác rồi ). Con đó nó bẻ tay vặn cổ, vặn tay kêu rắc rắc đúng kiểu võ sĩ trước khi ra đài, khởi động tay chân và cũng là khiêu khích, dằn mặt đổi thủ để lấy thế thượng phong đó, nó hổ báo định vào ăn vã mình luôn, lúc đó mình ko thèm để ý tới nó mà thứ mình để ý chính là trước mặt mình là 1 sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái của mình tính từ phía ngoài vào cách có mấy bước chân là nhà vệ sinh, rất là thông thoáng luôn khi mà cứ tưởng tượng là ai ở đó đi vệ sinh hay tắm rửa cởi quần áo thì bên ngoài cũng nhìn thấy hết, bên cạnh là một cái bể chứa nước có chiều cao 5 gang tay và 1 cái gáo nhựa.

Cứ tưởng nó ăn vã mình luôn, nhưng không hiểu sao nó lại hỏi chuyện mình chứ. Con trưởng buồng trợn mắt với mình. Bọn tù này nhìn đứa nào đứa ấy nhợt nhạt, không có sức sống do thiếu ánh nắng, bọn này cũng tội lặt vặt nên ở đây tạm giam vài tháng thôi chứ bên ngoài cũng chẳng phải dân anh chị số mà gì cả, mình cảm nhận chỉ là bọn ong ve. Mình thì bên ngoài tiếp xúc với nhiều dân anh chị đúng nghĩa rồi nên nhìn cái cách nó cố tỏ ra đàn chị là thấy lố rồi.

- Ê con đũy này có vẻ ghê nhỉ? Mắt chó à mà vào buồng ko chào ai mà ngủ luôn? Án gì?
Mình quắc mắt nhìn nó và nói mỗi câu: "Cướp, giết người"!

Xong mình không đợi nó hỏi gì nữa mà mình phi lên trên cái được gọi là chỗ ngủ, cũng ko thấy cái chiếu hay gối chăn gì, bọn kia nó vơ hết rồi, lúc này chỉ muốn nhắm mắt vào và nghĩ rằng mở mắt ra và đó chỉ là 1 ác mộng thôi. Con kia nó ko dám làm gì mình vì đơn giản lúc đó cái giọng của mình cũng khiến nó không dám làm luật buồng. Mình bình thường giọng dễ thương lắm, nhưng do bên ngoài tiếp xúc với rất nhiều với dân xã hội nên cái giọng cũng rất có hồn "giang hồ" đúng nghĩa. Với cũng đang điên người nên chúng nó mà có ăn vã mình thì mình cũng sẽ liều chết cắn xé lại.

Tiếp đến 1 con khác thấy trưởng buồng không động tay động chân gì với mình thì nói chen với cái giọng nịnh bợ: "Thôi kệ đi chị, mai rồi hỏi sau đã vào đây là còn lâu dài mà, nó lại án cướp thì còn ở đây dài." Bọn nó nói chuyện, bàn tán công khai chứ ko có nói nhỏ, nói thầm gì hết á.
Còn mình khi nghe thì cứ lắc đầu, thở dài mệt mỏi vì ko muốn chấp nhận sự thật, đêm hôm đó tuy lạnh toát nhưng vẫn cứ nhắm mắt muốn ngủ, vì chỉ muốn ngủ 1 giấc để không phải chấp nhận thực tại, có thể sống mãi trong giấc mơ thì tốt, hoặc khi mình tỉnh dậy thì nó sẽ chỉ là giấc mơ, giống những lần từng mơ ác mộng trước kia. Sáng sớm hôm sau mình đang mơ màng co ro thì nghe thấy tiếng mở ổ khoá giật mình mở mắt, lắc lắc đầu mấy cái. Ôi! vẫn là trong này là sao? Đập cửa mở chốt thì anh quản giáo, cũng vẫn cái giọng chán ghét khinh bỉ vô hồn:

- Nhi ra ngoài.

Thế là lập cập bò dậy, lếch thếch ra đi đến phòng được gọi là phòng hỏi cung.

Chap 2.

Bước chân ra khỏi cái phòng tối đó là cái còng số 8 kề vào 2 tay luôn, mình bước chân đất đi lên tới cái phòng hỏi cung. Mình nhìn thấy 1 con bạn của mình, còn 1 thằng bạn kia thì không thấy đâu, nhưng ko ai nói được gì với nhau mà chỉ nhìn nhau lén lút sau đó cúi mặt xuống thôi. Khi tất cả công an nhìn thấy mình chỉ phán 1 câu tiếc nuối:

-Sao xinh vậy mà lại đi cướp hả?

Mình chẳng nói gì, ngồi luôn xuống bàn, đặt 2 tay bị còng lên mặt bàn và cúi xuống. Câu trên của anh CA là không phải bịa ra đâu nhá, mình tuy không thể gọi là sắc nước nghiêng trời phong hoa tuyệt đại nhưng ở bên ngoài mình khá thanh tú, mảnh mai ưa nhìn. Ở làng cũng từng là niềm mơ ước của bao nhiêu chàng trai làng đó.

Kế tiếp anh CA:

- Bây giờ phải trả lời thành thật mọi câu hỏi của tôi. Có biết vậy là phạm pháp không?

Mình thành thật trả lời: "Em chỉ nghĩ đơn giản là vui thôi chứ ko hề nghĩ như này." Mà đúng thật mà, câu đó mặc dù nghe hơi điêu nhưng đúng là mình chỉ nghĩ đi cướp cho vui, giống như ngày bé vẫn hay từng đi ăn trộm hoa quả thôi. Trong lúc mơ màng còn tý đá trong người thì đúng là nghĩ thế thật.

Anh CA tưởng mình dỡn nên đập bàn đến bộp 1 cái rồi quát:

- Ừ vui mà chúng mày định giết con nhà người ta rồi.

Mình chả nói gì cứ ngồi cúi mặt xuống bàn. Anh công an kiểu như tự hào với nghiệp vụ của mình là đã nắm bắt được tâm lý tội phạm, thấy có chút phấn khích rồi nhếch mép khinh bỉ:

- Sao bây giờ lại im thế! lúc rút dao đâm người ta có như vậy ko?

Mình nghe giật mình. Cái này thì không được đâu anh. Anh ấy định nhét chữ vào mồm mình. Thấy vậy mình phản ứng luôn:

- Em không đâm ạ. Em còn ngăn bạn em lại nữa anh ơi.

Cái này thì đúng, lúc thằng bạn mình có dí dao đâm thì mình có kéo tay lại không cho đâm nhưng nó vẫn đâm trúng.

CA đập bàn quát mình:

- Mày còn thích cãi à con này. Sau đó hắn đi ra ngoài và để mình và 1 đứa cùng vụ của hắn ở đó. Mình với con bạn mình, hai đứa lúc này mới nhìn nhau, mình an ủi con bạn: " thôi kệ đi không sao đâu đừng nghĩ nhiều. Con bạn cũng ừ ừ rồi 2 đứa lại chìm vào im lặng. Năm phút sau gì đó thì CA quay lại và giải mình về buồng giam.

Bước chân lại vào buồng thì tầm này mình mới nhìn rõ đc toàn cảnh buồng giam nơi mình sẽ ở đây. Nhờ có ánh sáng bên ngoài le lói vào mình mới thấy cái nơi nó ở này khác xa vs những gì mình biết đến từ ngày xưa, do bạn bè rồi cả cha mẹ mình đi trại nên cũng nghe chuyện không ít. Mọi thứ tuy nhỏ nhưng lại sạch bóng 1 cách lạ thường, chứ ko hề như người ta đồn là đi tù bẩn lắm, rồi ghẻ lở đầy người. Phòng có cái nền xi măng bóng và cái góc vệ sinh góc phòng không có cửa. Vào ngồi chưa ấm chỗ thì con trưởng buồng đi vệ sinh. Chuyện vệ sinh ị đái ở đây đúng là cực hình. Đúng kiểu ị công khai luôn. Đứa nào thích nhìn thì nhìn, còn không muốn nhìn, không chịu đựng mùi thối thì thò đầu ra cửa lồng để thở. Con Nhung trưởng buồng đúng là đã xấu còn đóng vai ác, con mắm này ị thối kinh lên được. Mình cũng phải ra lồng mới thở nổi.

Các bạn tù của mình tất nhiên là chưa hề thân thiện với mình. Nhìn mình soi xét một hồi thì con buồng trưởng tên Nhung nhàn nhạt ra lệnh:

- Mày vừa vào đây thì tý tới giờ cơm ra lấy cơm.

Mình "Vâng" mỗi tiếng nghe rất nhu thuận rồi thôi. Kế tiếp con cùng phòng tên Phương bắt đầu giao giảng nội quy phòng.

- Thứ 1: Lính mới vào buồng này đến giờ cơm sẽ phải mang bát ra ngoài lấy cơm, thứ 2 cơm ai người đó ăn chỗ ai người đó nằm mỗi buồng có luật riêng của buồng đó, buồng bên cạnh mà gọi mày thì nếu đc sự cho phép của buồng trưởng thì mày sẽ đc đứng lên nói chuyện ( nó chỉ lên cái khung cửa sổ bé - nơi duy nhất chiếu ánh sáng vào phòng ) ở đây không gọi là cửa sổ mà tính từ khi bước chân vào tù, cửa sổ sẽ gọi là "lồng". Tức là mình sẽ được đứng lên lồng nói chuyện với nó.

Mình trả lời "Vâng" rất chi là ngoan đúng không, vì mình không muốn va chạm hay to tiếng vì bản thân mình còn không biết được nay mai mình sẽ như thế nào nữa. Bọn tù này thấy mình như vậy cũng chả dây vào làm gì. Chúng nó cũng biết nhìn vào thái độ của phạm cũ phạm mới mà hành xử.

Cuối cùng giờ cơm đã tới. Cửa sắt lại mở ra, bọn nó to nhỏ với nhau bằng 1 giọng điệu chán nản. Con Nhung buồng trưởng:

- ĐM hôm nay lại ca thằng Trường(cán bộ quản giáo) - thằng hách dịch.

Mấy đứa kia không nói gì, 1 lúc sau thì chưa thấy người đã nghe thất tiếng lão quản giáo, đúng như lời bọn nó nói, cái tiếng the thé nghe nhức cả nách "Cơm tới" của tên Trường.

Cửa mở ra, việc của mình là ra lấy cơm nên mình chạy nhanh lắm, mọi người đừng có nghĩ đi lấy cơm ở xa nhá, mà là ở ngay sát cánh cửa sắt bên ngoài chỗ hành lang chung của mấy buồng luôn. Buồng mình là buồng số 1, bên cạnh là buồng nam, buồng đầu nên được mở ra đầu tiên. Và cái việc mình ra lấy cơm cũng gây sự chú ý tò mò của các buồng bên cạnh không ít.
Buồng có 4 người, sẽ có 4 tô cơm và 4 tô canh ngoài ra không có gì thêm cả, lúc mình chạy ra là nghe đc nhiều giọng bì ổi của các buồng bên cạnh "phạm mới kìa, lính mới kìa," "xinh thế, ngọt thế". "có phải rau sạch không thế".... vô vàn ngôn từ bẩn tưởi đến từ mõm chó của mấy thằng dâm dê buồng bên. Đến khi anh CA kia lên tiếng quát trật tự tụi nó mới im.

Cửa buồng lại đóng, 3 người kia thì ăn chung với nhau còn mình ra góc ăn riêng, khi cầm bát cơm thấy không có gì thì chan luôn bát canh vào cho dễ nuốt. Phải nói trình nấu ăn trong trại rất là giỏi luôn, rõ là tô canh có màu xanh nhìn rất bắt mắt nhưng lại không có một cọng rau nào luôn ý. Cơm nhạt, canh nhạt mà mình ăn ngon lành, vừa ăn vừa cay đắng nhủ thầm: " Cố lên Nhi ơi, ngày dài tháng rộng, mày phải sống để ra ngoài gặp cha mẹ chứ". Nhìn tô cơm canh cay đắng nhận ra là cha mẹ mình đã từng phải ăn như này suốt bao nhiêu năm trời. Cha mẹ ăn được thì mình cũng sẽ ăn được. Tuy cơm không ngon lắm và không có thức ăn nhưng nó cũng không có cứt chuột như những lời nói mà mình biết đến khi ngoài xã hội. Cái tô nhựa đựng cơm dành cho phạm đó là tô khá to, nếu mà xới đầy tô đó thì vào tầm 3 tô con cơm bình thường mà vẫn ăn ở gia đình. Thế mà mình ăn hết mới ác chứ, lại có vẻ ăn ngon lành nữa, cũng đúng mà, 2 hôm nay có được cái gì vào bụng đâu, ngửi mùi cơm nóng đã thấy chảy nước miếng ra rồi. Mấy con tù kia thấy mình ăn và thì thầm to nhỏ: "ĐM con này tái tù à mà đếu khóc lóc hay gì cả." - Cái này mình lúc đó không có nghe thấy, mà là sau này tụi nó mới kể về ấn tượng lần đầu gặp mình, đó cũng là nguyên nhân vì sao chúng nó không làm luật buồng như thường lệ với mình. Bọn này bắt vía và cứ nghĩ mình là tái tù.

Bữa cơm kết thúc trong ngon lành. Cũng may là cơm vừa nuốt xong, Định mệnh cửa sắt lại đập tiếp. Lại nghe thấy cái tiếng chán ghét: " Nhi ra ngoài". Rõ ràng mới hỏi xong mà lại gọi tiếp làm gì, mấy ông không nghỉ thì cũng phải cho người ta nghỉ chứ, không cho người ta nghỉ ngơi à. Mấy con kia như cũng hiểu được thắc mắc của mình. Và giải thích : "mày mới vào nên còn đi nhiều không kể giờ giấc đâu. Sáng lúc mày đi cùng tao thấy mấy thằng quản có nói chuyện về vụ của mày. Nó bảo có nhiều nhà báo ngoài cổng lắm. Nhưng ông trưởng quản ko cho vào đấy. Minh không nói gì, lại tiếp tục chân đất đi ra ngoài cửa.

Chap 3: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-19#post-8190917

Chap 4: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-22#post-8208618
Chap 5 https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-26#post-8247747
chap 6: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8274860
Chap 7: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8298942
Chap 8: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-30#post-8349406
Chap 9: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-35#post-8525503
 
Last edited:
tôi đang thắc mắc, nếu xin việc ở đâu mà không cần bút phê của chính quyền địa phương, thì mình vẫn giấu được là mình đã từng đi tù đúng không?
 
Chap 6

Trong phòng tạm giam, ngày nào cũng cứ dập khuôn như ngày nào, đi cung, ăn ngủ ị, hóng chuyện. Có ngày hôm nay thì đặc biệt hơn một chút, là ngày các buồng được cải thiện, được ăn thịt. Nhưng thật sự là nhìn bát thịt đó rồi mọi người lại đổ hết vào nhà mét luôn, gu ẩm thực quái dị lắm chắc mới dám ăn. Thịt là 1 bát mỡ nổi lềnh phềnh, không có chút gia vị nào cả, mà mình cũng chả ăn được mỡ, lần nào cũng đổ hết đi, lại ăn muối vừng với lạc là ngon nhất luôn. Cứ ăn muối vừng hay lạc là lại nhớ tới anh bồ cũ của mình. Vì ngày trước mình không hề thích lạc, có những lần lão ấy đi mua cơm mà có lạc là y như rằng mình vùng vằng giận dỗi. Vậy mà giờ đây đối với mình lại là thứ xa xỉ, là món ăn chính với mình đó. "Nhìn bát muối vừng nhớ cố nhân, cố nhân hôm nay chẳng thể gần, ba ngàn đại đạo nào ai biết, đạo phu thế đó có mấy phần?"

Cứ tưởng yên ổn được mãi, cuối cùng thì cũng có trận đòn đầu tiên sau cả tháng, cũng là trận đòn đau đớn nhất đầu tiên trong đời. Thường thì buổi chiều tất cả các cán bộ sẽ chơi bóng chuyền ở ngoài sân to, bọn mình thì ở bên trong này cũng nô như quỷ, từ già tới trẻ cứ nghịch hết trò nọ trò kia, tiết kiệm mấy cái miếng bìa hộp bánh kem xốp, rồi cắt nhỏ ra, người thì mài mực bằng kem đánh răng. người thì vẽ các lá bài cơ zô bích tép để chơi quỳ với nhau. Có hôm đang chơi còn bị bắt sống tại trận, bị thu hết sạch chứ cũng không bị sao. Hôm nay thì mấy bà ấy lại chơi trò doạ ma nửa đêm, mà mình lại cực kỳ sợ ma luôn, mới đầu còn cười cười, sau đó các bà chơi trò đưa ma rồi ma nhập. Mình sợ quá khóc đến mức không ai cản được và gào to như lợn bị chọc tiết.

Thế rồi tất cả các cán bộ phi nhanh vào mở cửa buồng ra hỏi có chuyện gì, mình vẫn khóc nức nở. Mấy bà bảo:

-Dạ Nhi bị đau bụng ạ!

Có 1 lão gọi mình đứng gần lão rồi ân cần hỏi:

-Có đau không?

Mình cũng thật thà:

- Dạ đau ạ!

Chưa dứt câu mình bị lão đấm 1 cái thật mạnh vào bụng dưới ánh mắt nham hiểm nhưng giọng nói vẫn rất ân cần :

- Mày còn đau không?

Mình vốn xưa nay bản tính cứng đầu, ăn miếng trả miếng, thù dai nhớ lâu, lúc đó chẳng nghĩ gì, chỉ nghĩ làm sao cắn lại được miếng nào thì sẽ cắn lại, còn chuyện sống chết tính sau, vừa đứng dậy định đạp lão thì thêm 2 người nữa lao vào đánh mình, dùng cả đèn pin để đập, sau đó đạp ngã vào góc và bảo:

- Mày định bật à con chó này?

Lúc nó bản thân bê bết máu chẳng nói được gì nữa. Còn buồng trưởng cũng bị lão gọi ra tát mấy cái vì tội mất trật tự, không bảo ban được mọi người trong buồng. Cửa buồng đóng lại, mọi người mới ra đỡ mình với giọng an ủi pha chút trách móc:

- Lần sau đừng như vậy nhé mày, vào đây đã khổ lắm rồi nếu bị bọn nó ghét thì không phải chỉ là đánh như hôm nay đâu em ạ!

Mình đau lắm luôn, cảm giác vô lực, đến mức thở cũng thấy đau, mọi người đỡ về chỗ mình nằm còn kể thêm để nó biết:

- Trong đây mày để ý mà xem, đêm thỉnh thoảng có tiếng mở cửa sắt mà không thấy gì là lúc đó có tên say rượu, hắn sẽ vào buồng mà hắn ngứa mắt thằng nào đó thì sẽ lôi ra ngoài và đánh bọn nó, mà chẳng cứ ban đêm, ban ngày cũng vậy, bực tức bị mấy ông sếp mắng là chúng nó lại tìm tới phạm để đánh đập trút giận, giận cá chém thớt, khổ lắm mày à.

Cứ nằm im và nghe các bà ấy kể thôi vì mình đau thật sự, từ bé đến giờ có bao giờ bị đánh thế này đâu chứ (mà đây cũng phải lần duy nhất, sau này nó còn bị đánh nữa nha, mà là đánh ở Hoả Lò, quả đó mình còn không thể ăn được gì mới ác cơ ). Sáng hôm sau thức dậy. Mịa nó đúng là hôm qua được tẩm quất quả quá đà, làm mình mệt mỏi dã man, đang chán thì chớ lại nghe hung tin:

- Nhi chuẩn bị đồ chuyển buồng.

Mình hỏi:

- Sao Cán Bộ lại chuyển em đi ạ.

Cán Bộ tên Minh ( người mà trong 9 quản ở đó đều được tất cả yêu quý , khá lành và đẹp trai nữa):

Tôi không biết! Đây là lệnh cấp trên thôi, chắc tại hôm qua nghịch quá chứ gì nên hôm nay không được ở đây nữa. ( rồi thầy ấy cười cười ).

Mình chỉ biết lấy đồ rồi chào mọi người để đi. Buồng trưởng nhét vào túi mình hộp lạc và dặn dò:

- Mày cầm sang đó mà ăn, có mỗi mình bên đó nhớ không được buồn nhé! Buồn thì bảo bọn tao bên này hát cho mày nghe.

Thầy Minh:

- Xời ơi! Tôi là tôi mong các chị về chứ cứ trong đây như này mãi mệt lắm! Hao cơm tốn gạo nhà nước.

Rồi mình đi theo Thầy đó tới phòng giam mới. Thật sự cái phòng mới này quá u ám, lạnh lẽo, bên cạnh còn 2 phòng nữa đều có người hết rồi. Thầy bảo mình vào trong và dặn dò "nếu có gì thì gọi cán bộ nhé, tôi trực thứ 2-4-6". Cửa phòng giam đóng lại, mình nhìn xung quanh thấy cái rãnh đứng ngay giữa, 2 bên là 2 sàn bê tông cũng như buồng cũ ở nhưng mà chỉ đủ cho đúng 1 người nằm thôi, cuối mỗi sàn là có 2 cái cùm chân, trên tường thì rất nhiều chữ viết đủ loại màu đè lên nhau. Ngoài trời thì rõ sáng mà thật sự trong phòng mới này âm u đến đáng sợ, y như là buổi chiều tối vậy, không biết tối hẳn thì còn như nào nữa, có đc tý ánh sáng le lói như bên buồng cũ không đây. Mà thứ mình trước tới nay sợ nhất đó vẫn chỉ là Ma. Thật sự rất sợ luôn, mình đã nghe ở buồng cũ có nói dưới khu này có 3 buồng, có 1 buồng là có 1 người phụ nữ thắt cổ chết và hiện tại mình cũng không biết là buồng nào luôn, bản thân hoang mang vô cùng.
 
Chap 6 hơi gắn nhỉ. Nhi giờ trong sg ah? Ra tù là vào luôn sao? Gái bắc mà ko có người thân lại vào sg 1 mình thì tương lai có vẻ hơi tối. Mong Nhi mạnh mẽ đừng quay lại con đường cũ. Dẫu biết rằng rất khó, sg nhiều cám dỗ quá mà.
Mình có 2 bà chị xã hội ở tuyên quang giờ đang làm họ góp khá khét trong sg Q7. Tự yên thấy hình ảnh của Nhi trong ấy :eek:
 
dạo em bận quá, hết làm cái nọ rồi cái kia mà tiền thì mãi chả có đồng mẹ nào đang chán mấy nữa lại lên HN đi kiếm việc marketing bác ạ.
E đọc được link này bên thớt của bác đây :byebye:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chap 7

Nhìn trước nhìn sau, bên buồng cũ đã nhỏ bé rồi sang bên đây còn nhỏ hơn nữa, ngột ngạt, u ám, mùi nấm mốc sặc cả lên mũi. Giờ cơm đã tới, hiện tại mình còn chẳng được ra ngoài lấy cơm nữa, cơm đưa vào cho mình là qua cái lỗ nhỏ chỗ cửa buồng. Ở đây còn không có cửa sổ luôn, chỉ có đúng cái cửa chính mở để cho đi cung, còn lại sinh hoạt mọi thứ đều trong cái phòng này, ai muốn thử cảm giác thì có thể tự nhốt mình trong cái nhà vệ sinh và tắt đèn để thử cảnh chim lồng cá chậu này. Rõ ràng là không phải kỷ luật mà lại bắt mình ở 1 mình 1 buồng.
1617464610212.png


Cơm trưa nay thì mình vẫn ăn ngon lành như mọi khi, tức mấy lão đó thì tức chứ mình cũng biết thân phận mình như nào rồi, không ăn thì chỉ có mà chết đói thiệt thân, rồi sức đâu để về gặp Bố Mẹ, gặp người mình yêu nữa. Cả ngày cứ loay hoay khắc lung tung lên tường, các buồng bên đập tường rồi gọi sang nhưng mình chẳng buồn bắt chuyện, mà với cái âm thanh các buồng khu dưới này nói chuyện với nhau thì lại không như khu trên vì các buồng nó không được thông hành lang như khu trên mà mỗi buồng lại cách nhau 1 bức tường khác nên chuyện chạy xe chuyển đồ cho nhau là không thể có, mà chỉ có thể chuyển qua cán bộ, mà việc nhờ vả cán bộ thì rất hên xui. Mình lôi hết quần áo ra gấp gọn cho vào túi bóng, đang gấp thì có tiếng mở cửa, mừng quá chạy ngay ra xem thế nào.

A! Có lính mới, cảm nhận đầu tiên là bà cô này tầm ngoài 50t, hơi mập mạp da ngăm đen, nhìn như 1 núi thịt di động, chắc phải đến 80 ký, người béo tốt, mặt vuông chữ điền, tóc nhuộm vàng vàng đỏ đỏ. Khi cửa buồng đóng lại. Mình với ánh mắt rất ư thân thiện hỏi bà:

- Cô ăn gì chưa ạ?

Bà ấy còn chẳng thèm đưa mắt nhìn mình rồi đáp bâng quơ:

- Đã được ăn đc đéo gì đâu chứ, đang chơi bạc vào canh đỏ thì công an ập vào, số nó đen! ĐM nó.

Cảm giác nghe giọng điệu bà ấy là biết không phải dạng vừa rồi, mình vẫn rất thân thiện:

- Thế liệu có đc về không cô? Tại hôm trước cháu ở bên buồng cũ, có bà vào có 1 ngày là được về luôn cô ạ.

Bà này bảo:

- Cô không biết nữa, hiện cô đang án treo mà tội trước của cô cũng cờ bạc mày ạ!

Bà nói xong rồi tự nhiên bà đó cười như không cười. Nghĩ bụng hoá ra bà này cũng từng bị tóm rồi, tái buồng, nhớ buồng về thăm chốn cũ. Hỏi thăm án như nào, rồi tên tuổi nhau xong, 2 cô cháu càng nói càng hợp, cảm giác như tâm giao tri kỷ lâu ngày mới tụ, nước bọt văng tung tóe, mụ nói rất nhiều, lại còn pha chút hài hước nữa. Bà cứ nhìn mình xong xuýt xoa rồi lắc đầu:

- Sao ngu vậy cháu! Xinh đẹp như thế tự nhiên đi cướp làm gì để người ta bắt. Làm mẹ nó gái cũng có tiền có phải hơn không? Tao mà xinh như mày tao cũng làm gái chứ chẳng thèm đánh bạc!

Mình chỉ cười cười chứ chẳng nói gì. Trong buồng chỉ có 2 cô cháu, bà cô này mới vào 1 lúc đã bắt chuyện với các buồng luôn, rất tự nhiên như ở nhà, thuộc diện quá nhanh quá nguy hiểm luôn. Rồi mấy bên còn hát giao lưu nữa chứ, mặc dù giọng cô này nghe the thé, the thé luôn. Đang hát thì lại tiếng gậy sắt đập cửa quát vào của cán bộ:

-Cô Mai! Không cho ai nghỉ ngơi à mà cứ gào lên thế hả cô Mai?

Mụ nghe xong vẫn thản nhiên không sợ gì mà giọng chua loét đáp lại:

-Cán Bộ ơi! Vào đây chưa đủ khổ hay sao mà giờ muốn hát tý cho yêu đời cũng không được nữa à?

Lão cán bộ hừ nhẹ 1 tiếng có vẻ bất lực rồi:

- Thì hát nó nhỏ nhỏ thôi cô Mai.

- Ok! Cán bộ! Mặc dù là Cán Bộ mà tốt tính đấy!

Xong bà lại cười và tiếp tục bà cô quay sang chọc mình tiếp, đồng thời buff tinh thần, bảo mình không phải sợ gì cả, "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng". Bà kể bà bị tóm suốt, nghe kể về vụ của bà ấy cũng buồn cười, hội bà ấy chơi trên tầng 2 của một ngôi nhà, lúc công an ập vào thì mọi người tán loạn chạy, bà ấy biết do vẫn còn án treo nên không thể để bị tóm được nên leo ra cửa sổ để nhảy xuống nóc nhà dưới tầng 1, nhảy xuống thì lúc do bà nặng quá, nóc nhà thủng luôn và bả ngồi và đè trên lưng con lợn nhà người ta luôn. Công an bắt bà ấy tại đó cũng không nhịn được phải cười ầm lên.

Mình nhìn bà ấy và nghĩ sao lại có bà cô vô tư như vậy được, cái này mình cần phải học theo. Đêm đầu tiên tại buồng mới này, mình thật sự sợ, trên đời này cái duy nhất mình sợ là ma, tuy sợ ma nhưng chưa bao giờ gặp. Và lần này có lẽ đã gặp thật, và cũng không biết nữa, chỉ là khi mình nằm sàn bên này, bà cô bên sàn kia thì ngủ ngon lành, còn gáy vang rất nhịp nhàng. Mình đang nằm nghiêng quay vào tường, đúng lúc quay người ra thì thì nhìn thấy 1 người ngồi cạnh người mình, khuôn mặt nhìn hao hao giống y như Mẹ. Người đó cứ nhìn mình với ánh mắt trách móc và có chút xót thương. Mình sợ quá cứ nằm dịch vào thì cơ thể cảm thấy lại bị nặng, kiểu như khi bản thân quay lưng vào trong thì người kia dựa hết vào lưng mình vậy, thấy nặng và lạnh toát, lông tóc dựng ngược hết cả lên. Mình cứ nằm im sợ hãi 1 lúc rồi nhắm mắt gọi cô Mai. Lúc đó nước mắt cứ chảy ra. Rồi cô sang ôm mình ngủ.

Cô ấy chẳng biết là an ủi hay do phồi bò ruột để ngoài da nữa mà còn thêm vào 1 câu" Phòng này ngày xưa có con bé chết trong phòng đó". Mình nghe càng hoảng hồn. Cả đêm đó có ngủ được chút nào đâu. Mình sợ tới tận ngày hôm sau luôn, vẫn bị ám ảnh chuyện đêm hôm trước. Mình cũng kể về Mẹ cho cô Mai. Cái mình lo nhất là sợ Mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì nhìn cái bóng dáng đó thật sự rất giống mẹ mình. Hôm đó tâm trạng nặng trĩu, không còn nói cười được, bà cô thấy vậy lại tự hát tự nhảy cho mình xem. Đúng là trong cái địa ngục trần gian này, những cảm xúc, tình cảm của người với người dành cho nhau tuy nhỏ nhưng thật đáng trân trọng.

Bà cô này có câu hát quen thuộc mà tới tận bây giờ mình vẫn không quên đến mức thỉnh thoảng mình còn không thể kiếm soát còn tự nhâm nhi nữa cơ: "Hãy cho Mai 5 nghìn rồi bế Mai lên giường tha hồ mà vần...." Rồi bà bắt đầu dạy mình hát những bài chế trong tù, kể chuyện tù và kinh nghiệm ở tù cho mình. Ờ rồi mình cũng đã quen sống trong bóng tối rồi, cũng chỉ gặp ma có 1 lần duy nhất đó và tất nhiên cũng không ai nhắc đến ma khi nói chuyện với với mình nữa, tại nhắc thì chắc mình sẽ hú hét như con lợn chọc tiết vì sợ, đảm bảo xung quanh cũng mất ngủ luôn.

Những ngày nhớ nhà, nhớ anh bồ cũ, mình lại lấy ruột bút bi và vỏ băng vệ sinh để viết nhật ký. ( có ruột bút bi là do bà cô già đi cung, không biết bằng cách nào lấy được ). Mình thì không sợ bị phát hiện nhật ký vì mỗi lần viết xong là sẽ giấu trong khăn mặt, đó là ở 2 đầu khăn mặt sẽ có cái viền dầy, trong viền khăn thì rỗng nên sẽ quấn cái tờ nhật ký đó theo chiều cái khăn và nhét vào, dù CA có sờ đến cũng không phát hiện ra, dao tem cũng làm vậy luôn.

Buổi tối. Sau 1 thời gian ở cái buồng bùn thiu vì chỉ có 2 cô cháu. Khi bà cô đang đứng để hát cho buồng bên nghe, mình biết là bên kia không khoái nghe lắm, nhưng vẫn phải nghe bà này ca hàng ngày. Bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa. Bà nhòm ra thì thấy bên ngoài bóng áo xanh lướt qua, bà gọi luôn:

- Nhi đứng dậy ra đây. Thầy Minh này! Tao chắc chắn thằng đó sẽ lại quay lại và vào đây!

Mình không quan tâm lắm, cũng vẫn cứ nằm im, không hiểu sao mụ ấy lại chắc nịch và có suy nghĩ như vậy, lát sau y như rằng thầy Minh đó quay lại thật và ngó vào trong hỏi cô Mai:

- Nhi đâu cô ơi!

Miệng nói tay làm, bà kéo mình dậy bằng được:

- Nó đây này thầy ơi!

Xong bà ấy thì ngồi cười như không cười và hất hất tay ra hiệu cho mình hàm ý cứ đứng đó nói chuyện với thầy ấy đi, rồi bà quay lưng về phía nhà mét tỏ vẻ không quan tâm. Mình có biết nói gì đâu, cứ đừng mặt ngắn tũn nhìn ra khe lồng. Thầy Minh bên ngoài nói vào: ( như mọi đã biết là đoạn trên có kể là khi mà nói chuyện ở đây sẽ là rất to nha, tại cái khoảng cách từ ngoài vào đến buồng là còn qua 2 cửa mà không thoáng, nói rất vọng, cảm giác như nói thầm có khi phòng bên vẫn nghe thấy, bên ngoài chỉ thấy được đúng mặt vì cái lỗ đó chỉ đủ đưa cơm ra vào )

-Sao ngại à!

Mình tuy hơi ngại nhưng vẫn khá tự nhiên, chẳng biết lúc đó có đỏ mặt không nữa, mình hay bị cái bệnh đỏ mặt trước trai đẹp, cái bệnh này đến hiện tại vẫn chưa khỏi, mãn tính rồi:

- Không Thầy à, có cái gì mà ngại chứ, có việc gì ạ?

Rồi Thầy bảo:

-Lần sau nếu không có ai thì cứ gọi là anh em nhé, vì anh hơn em cũng có 2 tuổi thôi.

Mình có chút bối rối chỉ gật đầu chứ cũng không biết nói gì. Rồi thầy ấy đi, bà cô Mai vội nói với theo :

- Thầy ơi! Nhi nó muốn ăn kẹo!

Rồi bà cười cười tinh quái bảo là thử xem Thầy có dám mua kẹo cho mình không... Mà chuyện của mình với Thầy ấy thì thật sự là cũng chẳng hiểu sao thầy ấy lại đối xử như vậy nữa, có chút bối rối, bụng nghĩ là chắc thầy ấy quá hiền và tốt bụng thôi. Các buồng bên sau khi nghe ngóng được câu chuyện của với thầy. Biết thầy đã đi rồi thì bắt đầu trêu: "Nhi ơi gọi là anh nhé!" rồi cười ầm hết cả lên với nhau ! Mình đành bất lực có thể nói bản thân cũng được ưu tiên hơn các buồng 1 chút ít, đó là được mở cửa bên ngoài chỗ buồng giam của sớm, như vậy ánh nắng sẽ chiếu được vào cái ô nhỏ chỗ cửa của mình, chỉ có vậy thôi chứ cũng không có gì đặc biệt.

Buổi chiều Thầy có mang theo tăng đơ cắt tóc và mở cửa buồng xong kêu mình ra hành lang, rồi tự tay cắt tóc cho mình, đúng là tóc mình cũng khá dài, cô Mai thì chải. còn thầy thì cắt. Xong xuôi buổi chiều tới giờ đưa cơm, lại là quản khác chứ không phải thầy ấy. Quản đó hỏi mới cắt tóc à, mình ngây thơ bảo "vâng thầy Minh cắt cho".

Chưa nói hết câu thì quản kia mắt trợn ngược hỏi giọng khó tin:

- Cái gì? Thầy Minh cắt á?

Cô Mai thấy vậy vội đáp :

- Thầy Minh đưa tăng đơ vào rồi đứng đó để em cắt cho Nhi ạ!

Nói xong rồi quay sang nó nói giọng trách móc mình:

- Mày phải nói rõ ra chứ không lại bị hiểu lầm!

Quản kia ánh mắt vẫn nghi ngờ:

- Ừ. Tôi tưởng thầy Minh cắt cho Nhi, như vậy là không được phép, quản nam không được gần phạm nữ.

Lúc đó mình mới biết, hoá ra là vậy! Bà cô tiếp tục trách móc nó:

- Con điên này! Tý nữa là mày hại chết ông ấy rồi, ông ấy quý mày nên mới làm vậy đó biết chưa?

Ờ thì biết vậy, 1 lúc thì mình cũng gạt khỏi đầu, vấn đề bây giờ phải nghĩ là: "HẾT ĐỒ ĂN RỒI ". Mình có nhắn sang buồng bên bảo gửi đồ ăn cho mình nhưng thật sự dã man vì bên kia cũng hết đồ ăn luôn, họ có nhờ quản gửi cho 5 gói bột canh hảo hảo mà quản đó cũng không đành gửi sang cho mình. Trong đây khá thèm đồ mặn vì bình thường chỉ có mỗi cơm và canh nhạt.

- Tôi không có gửi đồ đạc cho ai hết ! Không có ăn thì nhịn đi! Vớ vẩn!

Mấy bà buồng bên với 1 giọng van nài :

- Cán Bộ cho gửi đi! Có 5 gói bột canh hảo hảo thôi ạ!

Quản giáo có vẻ bực tức thật :

- Tao nói không là không. Quẳng cho chó đi.

Bà cô Phương bên này tức quá cũng hét lên:

-ĐM sống còn phải để đức, bọn này tù ngày tù tháng đéo ai tù đời cả, tao là tao chỉ thương cái bọn cả đời phải ở đây!
 
Back
Top