Các nhà làm phim không thể làm một bộ phim quá ngắn để chiếu rạp, bởi khán giả sẽ không muốn mất thời gian lái xe đến 30 phút, xếp hàng, mua vé chỉ để xem một bộ phim 30 hay 60 phút. Với công nghệ càng ngày càng phát triển, nhu cầu đối với một bộ phim tăng cao, các nhà làm phim cũng khó lòng phô diễn hết các kĩ thuật, kĩ xảo trong cả hình ảnh lẫn cách kể chuyện để làm vừa lòng người xem chỉ trong nửa tiếng, một tiếng.
Ngoài ra khi điện ảnh phát triển, các hệ thống giải thưởng trở nên phổ biến và uy tín thì cũng có những quy định riêng để trao giải. Ví dụ ban tổ chức không thể trao giải Diễn viên xuất sắc nhất cho một diễn viên chỉ xuất hiện trong bộ phim dung lượng 30 phút, bởi thế phim phải đạt một độ dài thích hợp.
Người ta cũng không thể làm một bộ phim quá dài bởi liên quan tới vấn đề chi phí. Nhất là trước kia khi mọi bộ phim được quay bằng phim nhựa với chi phí cực kỳ đắt. Hơn nữa, nếu bộ phim quá dài, việc sắp xếp một buổi xem phim cũng sẽ trở nên khó khăn, nhất là với những người vốn bận rộn. Đa số khán giả tới rạp với mục đích thư giãn, việc phải tập trung theo dõi màn hình trong thời gian dài sẽ gây phản tác dụng, khiến họ mệt mỏi.
Vì nhiều lí do, 90-120 phút trở thành khung đo thời gian thích hợp cho một bộ phim điện ảnh, phù hợp cho cả việc sản xuất, trình chiếu và thưởng thức. Mức thời gian chuẩn này càng được khẳng định hơn khi có sự ra đời của các lí luận điện ảnh.