Hồi Ức Của Một Gã Trai Hư – Tình Yêu, Dục Vọng Và Sự Chuộc Lỗi

lambor_08

Junior Member
12 năm trước, tôi từng là một gã trai hư – cuốn mình vào những cuộc tình thoáng qua, đam mê chinh phục và chẳng bận tâm đến hậu quả. Nhưng rồi, cuộc đời luôn có cách khiến ta phải trả giá.
Từ một kẻ chỉ biết tận hưởng khoái lạc, tôi buộc phải đối mặt với mất mát và hối hận. Hành trình đứng dậy, khát khao trả thù rồi lại mong mỏi hòa giải – tất cả đã tạo nên một câu chuyện đầy giằng xé giữa tình yêu, dục vọng và sự chuộc lỗi. Đây không chỉ là hồi ức của tôi, mà còn là một bài học đắt giá về đời.

Khởi đầu của một kẻ đào hoa
Tôi lớn lên trong một gia đình nề nếp, là con một, được dạy dỗ để trở thành hình mẫu lý tưởng: lễ phép, ngoan ngoãn, tránh xa cám dỗ của đám bạn hư hỏng. Bên ngoài, ai cũng khen tôi là chàng trai đẹp mã trắng trẻo, lễ phép, nói chuyện khéo léo, nhưng thực chất, tôi là một gã trai hư chính hiệu.

Trong tình yêu, tôi là kẻ điều khiển, kẻ chinh phục, và là người từng tự hào về việc khiến các cô gái yêu mình tới mức lụy tình. Là một gã đào hoa, ích kỷ, và tự hào về khả năng khiến họ say mê mình đến mức không lối thoát.

Trước khi gặp Thùy, tôi đã bước qua hai mối tình. Mối tình đầu ở tuổi 18 trong sáng như ánh trăng, nhưng đến mối tình thứ hai ở năm nhất sinh viên, tôi lột xác thành “đàn ông thực thụ”. Chính lúc ấy, tôi nhận ra mình sở hữu một thứ quyền lực đặc biệt: tôi luôn là kẻ nắm quyền, điều khiển cảm xúc của người khác theo ý muốn của mình.

Thùy – Con mồi hoàn hảo trong tầm ngắm
Tháng 10 năm 2011, Tôi gặp Thùy khi đang là sinh viên cùng trường, một cô gái cách nhà tôi chỉ 700 mét, kém tôi một tuổi. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết mình có cơ hội. Tôi hiểu rõ sức hút của mình: vẻ ngoài nổi bật, khả năng ăn nói trơn tru, và sự từng trải trong tình trường. Các mối tình đều có một điểm chung – các cô gái đều ngăm hơn tôi, ngoại hình chỉ kém tôi một chút, và đều sống gần nhà. Điều đó luôn giúp tôi dễ dàng nắm phần thắng.

Lúc đó, tôi biết Thùy đang yêu một anh chàng Công An nghĩa vụ, người yêu cũ từ thời cấp ba. Họ yêu xa, trong sáng, ngây thơ, chỉ mới 19 tuổi. Thỉnh thoảng, cậu ta đề cập “chuyện ấy” qua những cuộc trò chuyện, muốn lấy đi sự trong trắng của Thùy, nhưng cô ấy – một cô gái được giáo dục tử tế, suy nghĩ phong kiến – luôn từ chối. Yêu xa, không gặp nhau thường xuyên, mối quan hệ của họ mong manh như sợi chỉ. Tôi nhìn thấy cơ hội rõ ràng. Với phương châm “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” và “Nhất cự ly, nhì tốc độ”, tôi bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ để chiếm lấy trái tim cô ấy.

Tôi tiếp cận Thùy khi vẫn đang chưa rứt hẳn T.Anh (ny cũ thứ 2). Những lần đưa đón T.Anh đi học trước đây, tôi biết Thùy đã từng thấy chúng tôi, thậm chí nghe loáng thoáng về quá khứ đào hoa của tôi. Vậy mà cô ấy vẫn bị tôi thu hút. Khi cảm giác chán chường với T.Anh dâng lên, tôi bắt đầu tán tỉnh Thùy, từng bước làm quen, nói những lời ngọt ngào. Đến khi chắc chắn Thùy đã xiêu lòng, tôi thẳng tay chia tay T.Anh, chẳng chút luyến tiếc. Nghĩ lại, tôi quả là một gã tệ bạc.

Chiếm đoạt và sự lụy tình tuyệt đối
Hai tháng sau khi chính thức yêu Thùy, tôi quay lại vụng trộm với T.Anh một lần. Thùy phát hiện ra, nhưng với cái miệng lưỡi trơn tru và sự láu cá của mình, tôi dễ dàng xoa dịu cô ấy. Thùy tha thứ, tiếp tục yêu tôi dù lúc đó tình cảm chưa thực sự sâu đậm. Tôi tự mãn nghĩ rằng dù quá khứ của mình có tệ thế nào, tôi vẫn có sức hút không ai cưỡng nổi.

Để chiếm trọn Thùy, tôi hứa hẹn đủ điều: “Anh sẽ không làm gì em đâu, chúng ta sẽ để dành cho đêm tân hôn!”. Nhưng với một gã trai hư như tôi, lời nói chỉ là gió bay. Tôi khao khát đưa cô ấy vào “bảng thành tích” của mình, muốn phá vỡ sự trong trắng mà cô ấy luôn gìn giữ. Những lần đầu, Thùy phản kháng quyết liệt, nước mắt lăn dài, giọng khẳng định: “Dừng lại, nếu a tiếp tục, chúng ta sẽ chấm dứt.” Nhưng tôi không dừng lại. Tôi áp dụng chiến thuật “mưa dầm thấm lâu” và “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”– lời nói dịu dàng, ánh mắt mê hoặc, đôi tay hư hỏng luồn lách khắp cơ thể cô ấy – để phá vỡ ranh giới cuối cùng. Và rồi, sau 1-2 tháng kiên trì, tôi thành công. Lần đầu tiên ấy, trong căn phòng của Nhà Nghỉ “CÂY DỪA”, tôi đắc thắng nhìn cô ấy nằm đó, đôi mắt ngấn lệ nhưng bất lực. Tôi đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy, và từ đó, Thùy thay đổi hoàn toàn.

Thùy cổ hủ, được giáo dục tốt, luôn tin rằng người đàn ông đầu tiên là định mệnh đời mình. Sau buổi đó, cô ấy trở nên phục tùng, chiều chuộng tôi vô điều kiện. Cô ấy yêu tôi cuồng si, lụy tôi đến mức có thể chịu đựng tất cả những tổn thương mà tôi gây ra. Tôi vô tâm, ích kỷ, nhiều lần làm cô ấy khóc, nhưng chỉ cần một lời dỗ ngọt, một cái ôm xiết chặt, cô ấy lại sẵn sàng tha thứ. Tôi chơi trò giận dỗi, dọa chia tay, và cô ấy lúc nào cũng là người níu kéo.
“A là người đầu tiên của e, nếu a bỏ e, e biết sống thế nào đây?” – câu nói ấy như một điệp khúc tuyệt vọng, nuôi dưỡng cảm giác quyền lực trong tôi.

Những ngày đắm chìm trong dục vọng
Yêu Thùy, tôi biến tình dục thành sợi dây trói chặt cô ấy. Nhà hai đứa chỉ cách nhau 700 mét, Những lần gặp nhau của chúng tôi gần như luôn kết thúc trên giường. Bố mẹ Thùy quý tôi, tin tưởng tôi, thậm chí nhiều lần chủ động tránh đi để tôi và cô ấy có không gian riêng. Và tôi tận dụng điều đó triệt để. Mỗi lần bước vào nhà Thùy, tôi không kìm được ham muốn. Chúng tôi làm “chuyện ấy” ở khắp mọi nơi: phòng khách, phòng ngủ của cô ấy, thậm chí phòng của bố mẹ cô ấy, phòng bàn thờ cũ trên tầng hai, bếp, phòng tắm, dưới vườn… Tôi không kiềm chế được đôi tay, đôi môi tham lam, và Thùy, dù ban đầu e ngại, cũng dần đáp lại tôi nồng nhiệt.

Tôi trẻ, khỏe, nhu cầu cao, tuần nào cũng “gặp” Thùy liên tục. Có hôm chẳng dùng biện pháp an toàn, tôi vô tư mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho cô ấy uống – tháng nào cũng 5-6 viên, bất chấp lời cảnh báo chỉ được dùng tối đa 3 viên/tháng. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cho sức khỏe của cô ấy, bởi trong đầu tôi, Thùy chỉ là một “trải nghiệm”. Cô ấy từng thổ lộ về bệnh bướu cổ, lo sợ sau này khó có con, nhưng điều đó chỉ càng khiến tôi chắc chắn rằng cô ấy không phải người tôi sẽ cưới. Vậy thì cứ tận hưởng, tương lai chẳng phải việc tôi quan tâm.

Tôi muốn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời Thùy. Tôi nghĩ rằng, sau này chia tay, mỗi góc trong ngôi nhà ấy sẽ gợi nhớ về tôi, về những lần chúng tôi quấn lấy nhau, về những khoảnh khắc điên cuồng của chúng tôi. Thùy cũng từng nói: “Nếu anh bỏ em, em không dám lấy ai nữa, vì em đã không còn trong trắng. Em không dám đối mặt với người sau.” Lời nói ấy càng khiến tôi đắc ý, tin rằng cô ấy sẽ mãi lụy tôi, không bao giờ dứt ra được.

Sự trưởng thành của Thùy và vết rạn đầu tiên
Nhưng tôi đã lầm. Tôi ra trường trước Thùy một khóa, 22 tuổi, vẫn là một gã lông bông chẳng lo nghĩ gì cho tương lai. Bố mẹ vẫn chu cấp, tôi chỉ biết chơi game, tập Tạ, đá bóng, rảnh là đến nhà Thùy, rồi đêm thức khuya trò chuyện online với cô ấy đến 1-2 giờ sáng. Thùy, dù kém tôi một tuổi, lại chín chắn hơn hẳn. Cô ấy bắt đầu nhắc tôi đi làm, lo cho sự nghiệp, nhưng Tôi khó chịu, không muốn bị ép buộc.

Thời gian trôi qua, Thùy dần thay đổi. Cô ấy ra trường, đi thực tập, làm thêm ở một Trung tâm phát triển tài năng trẻ của người quen giới thiệu để lấy kinh nghiệm. Facebook lúc đó bắt đầu phổ biến, cô ấy hay tag tôi vào những status ngôn tình về người đàn ông mẫu mực, mong tôi trưởng thành hơn. Tôi khó chịu, không muốn thay đổi theo ý ai. Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, từ chuyện nhỏ nhặt đến vấn đề lớn như tương lai, công việc. Dù vậy, chúng tôi vẫn quấn lấy nhau mỗi khi gặp mặt. Những lần tôi lên nhà Thùy, đôi tay hư đốn của tôi vẫn không ngừng khám phá cơ thể cô ấy, và cô ấy vẫn đáp lại tôi bằng những cái ôm chặt, những nụ hôn nồng cháy. Nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ của cô ấy, tôi bắt đầu cảm nhận được sự xa cách.

Sụp đổ của gã trai hư
Đến tháng 4-5 năm 2013, mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Thùy chán tôi, dù cô ấy không nói ra. Cô ấy cần một người đàn ông thực sự để dựa vào, không phải một gã công tử bột như tôi. Rồi tôi phát hiện cô ấy nói chuyện với một người đàn ông hơn chúng tôi 10 tuổi – trưởng thành, có công việc ổn định trong Nhà Nước, ô tô, tiền bạc – đúng gu của Thùy. Cô ấy bảo chỉ là bạn, nhưng tôi biết cô ấy đã xao lòng, đã cảm nắng anh ta. Cái tôi của tôi bùng nổ. Lòng tự trọng bị đả kích, tôi đau đớn và tức giận, nhưng lần này Thùy không còn dỗ dành tôi như trước.

Tôi cố níu kéo, làm một clip kỷ niệm về những ngày tháng yêu nhau để lay động cô ấy, nhưng cô ấy xem với vẻ hời hợt, không chút cảm xúc. Tôi biết mọi chuyện đã hết. Cuối cùng, tôi cùng Thùy nói chuyện với bmẹ cô ấy, tuyên bố chia tay một cách dõng dạc, hy vọng bmẹ Thùy sẽ cứu vãn. Nhưng không, bà chỉ nói: “Tùy hai đứa vì cũng đã lớn cả rồi.” Trước khi chính thức chia tay, tôi còn phát hiện Thùy nói chuyện với một tay Công An khác. Lần gặp cuối cùng trên đường Nguyễn Tất Thành, dưới ánh đèn mờ ảo, chúng tôi trao nhau nụ hôn tạm biệt ngắn ngủi. Tôi tiếc nuối, giá như tôi ngỏ lời “hòa quyện lần cuối” để kết nối thêm một lần trước khi xa nhau biết đâu hàn gắn được, nhưng tôi không dám, sợ bị từ chối sẽ càng nhục nhã hơn.

Tháng 7 năm 2013, chúng tôi chính thức chia tay. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Một gã bad boy từng làm người khác khóc nay gục ngã trong lòng mẹ, khóc như chưa từng khóc. Tôi tự trách mình kém cỏi, không sự nghiệp, lòng tự trọng vỡ vụn. Thùy nhanh chóng quên tôi với những đối tượng mới, còn tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Những kỷ niệm, thói quen hàng ngày với Thùy ám ảnh tôi từng giây. Tôi thức trắng đêm, phải dùng thuốc ngủ để chợp mắt, nhưng hình ảnh cô ấy vẫn không buông tha tôi. Trước đây khi yêu, tôi chưa từng lụy cô ấy đến thế, nhưng giờ đây, sự mất mát khiến tôi như phát điên.

Hành trình đứng dậy và khát khao trả thù
Tôi lao vào tập thể thao, chăm đi chơi với bạn bè để quên đi, nhưng không thể. Đến tháng 11 năm 2013, tôi cố gắng quen người mới (là vợ hiện tại). Dù mất hơn 2 năm để nguôi ngoai nỗi ám ảnh về Thùy, tôi dần lấy lại cân bằng. Tôi tiếp tục học lên Thạc sĩ, đi làm, sống tích cực hơn. Giờ đây, ở tuổi 34 tôi có sự nghiệp vững vàng, gia đình hạnh phúc, nhà cửa xe hơi đầy đủ.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không quên Thùy. Nhiều lúc tôi cố tình đăng status về cuộc sống thành công của mình trên Facebook, Zalo, mục đích chính chỉ muốn nhắm đến cô ấy, muốn cô ấy thấy tôi giờ sống tốt thế nào, muốn cô ấy tiếc nuối, hối hận vì đã bỏ tôi. Vậy mà gần đây, cô ấy hủy kết bạn với tôi, đau đớn vẫn còn đó sau 12 năm các bác ạh ^^.

Tôi không còn yêu cô ấy, nhưng ngọn lửa oán trách vẫn âm ỉ. Tôi muốn cô ấy phải lụy tôi như xưa, phải đau khổ như tôi từng đau.
Thùy giờ cũng hạnh phúc, có chồng con, nhà cửa đủ đầy. Nhà bố mẹ cô ấy cách tôi 700 mét, tuần nào cô ấy cũng về thăm, nhưng 12 năm qua, chúng tôi chưa từng chạm mặt. Tôi vẫn nhìn vào ngôi nhà ấy mỗi ngày khi đi làm, vẫn theo dõi cô ấy qua mạng xã hội. Tôi nhắn tin hỏi thăm vài lần, nhưng cô ấy đáp hời hợt, rồi im lặng. Không biết cô ấy có thù hận tôi không, nhưng tôi biết, con dao hai lưỡi tôi từng găm vào cô ấy giờ quay lại đâm chính tôi.

Giấc mơ hòa giải còn dang dở

Tôi mơ một ngày tình cờ gặp lại Thùy, tim đập thình thịch, nhưng chúng tôi có thể ngồi xuống, nhâm nhi cà phê, đối mặt nhau, kể về quá khứ, cười nhìn lại những ngày điên rồ ấy. Không tiến xa hơn, chỉ là bạn – một người bạn đặc biệt. Tôi không muốn chúng tôi mãi là kẻ thù, bởi tôi từng là người đầu tiên của cô ấy, và cô ấy từng Dạy tôi cách đứng dậy để thành công như hôm nay.


"Tên của các nhân vật trong câu chuyện này đã được tôi thay đổi để bảo vệ danh tính thực tế, nhưng mọi tình tiết và cảm xúc đều được giữ nguyên, như một bức tranh chân thực về những năm tháng đã qua."
 
12 năm trước, tôi từng là một gã trai hư – cuốn mình vào những cuộc tình thoáng qua, đam mê chinh phục và chẳng bận tâm đến hậu quả. Nhưng rồi, cuộc đời luôn có cách khiến ta phải trả giá.
Từ một kẻ chỉ biết tận hưởng khoái lạc, tôi buộc phải đối mặt với mất mát và hối hận. Hành trình đứng dậy, khát khao trả thù rồi lại mong mỏi hòa giải – tất cả đã tạo nên một câu chuyện đầy giằng xé giữa tình yêu, dục vọng và sự chuộc lỗi. Đây không chỉ là hồi ức của tôi, mà còn là một bài học đắt giá về đời.

Khởi đầu của một kẻ đào hoa
Tôi lớn lên trong một gia đình nề nếp, là con một, được dạy dỗ để trở thành hình mẫu lý tưởng: lễ phép, ngoan ngoãn, tránh xa cám dỗ của đám bạn hư hỏng. Bên ngoài, ai cũng khen tôi là chàng trai đẹp mã trắng trẻo, lễ phép, nói chuyện khéo léo, nhưng thực chất, tôi là một gã trai hư chính hiệu.

Trong tình yêu, tôi là kẻ điều khiển, kẻ chinh phục, và là người từng tự hào về việc khiến các cô gái yêu mình tới mức lụy tình. Là một gã đào hoa, ích kỷ, và tự hào về khả năng khiến họ say mê mình đến mức không lối thoát.

Trước khi gặp Thùy, tôi đã bước qua hai mối tình. Mối tình đầu ở tuổi 18 trong sáng như ánh trăng, nhưng đến mối tình thứ hai ở năm nhất sinh viên, tôi lột xác thành “đàn ông thực thụ”. Chính lúc ấy, tôi nhận ra mình sở hữu một thứ quyền lực đặc biệt: tôi luôn là kẻ nắm quyền, điều khiển cảm xúc của người khác theo ý muốn của mình.

Thùy – Con mồi hoàn hảo trong tầm ngắm
Tháng 10 năm 2011, Tôi gặp Thùy khi đang là sinh viên cùng trường, một cô gái cách nhà tôi chỉ 700 mét, kém tôi một tuổi. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết mình có cơ hội. Tôi hiểu rõ sức hút của mình: vẻ ngoài nổi bật, khả năng ăn nói trơn tru, và sự từng trải trong tình trường. Các mối tình đều có một điểm chung – các cô gái đều ngăm hơn tôi, ngoại hình chỉ kém tôi một chút, và đều sống gần nhà. Điều đó luôn giúp tôi dễ dàng nắm phần thắng.

Lúc đó, tôi biết Thùy đang yêu một anh chàng Công An nghĩa vụ, người yêu cũ từ thời cấp ba. Họ yêu xa, trong sáng, ngây thơ, chỉ mới 19 tuổi. Thỉnh thoảng, cậu ta đề cập “chuyện ấy” qua những cuộc trò chuyện, muốn lấy đi sự trong trắng của Thùy, nhưng cô ấy – một cô gái được giáo dục tử tế, suy nghĩ phong kiến – luôn từ chối. Yêu xa, không gặp nhau thường xuyên, mối quan hệ của họ mong manh như sợi chỉ. Tôi nhìn thấy cơ hội rõ ràng. Với phương châm “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” và “Nhất cự ly, nhì tốc độ”, tôi bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ để chiếm lấy trái tim cô ấy.

Tôi tiếp cận Thùy khi vẫn đang chưa rứt hẳn T.Anh (ny cũ thứ 2). Những lần đưa đón T.Anh đi học trước đây, tôi biết Thùy đã từng thấy chúng tôi, thậm chí nghe loáng thoáng về quá khứ đào hoa của tôi. Vậy mà cô ấy vẫn bị tôi thu hút. Khi cảm giác chán chường với T.Anh dâng lên, tôi bắt đầu tán tỉnh Thùy, từng bước làm quen, nói những lời ngọt ngào. Đến khi chắc chắn Thùy đã xiêu lòng, tôi thẳng tay chia tay T.Anh, chẳng chút luyến tiếc. Nghĩ lại, tôi quả là một gã tệ bạc.

Chiếm đoạt và sự lụy tình tuyệt đối
Hai tháng sau khi chính thức yêu Thùy, tôi quay lại vụng trộm với T.Anh một lần. Thùy phát hiện ra, nhưng với cái miệng lưỡi trơn tru và sự láu cá của mình, tôi dễ dàng xoa dịu cô ấy. Thùy tha thứ, tiếp tục yêu tôi dù lúc đó tình cảm chưa thực sự sâu đậm. Tôi tự mãn nghĩ rằng dù quá khứ của mình có tệ thế nào, tôi vẫn có sức hút không ai cưỡng nổi.

Để chiếm trọn Thùy, tôi hứa hẹn đủ điều: “Anh sẽ không làm gì em đâu, chúng ta sẽ để dành cho đêm tân hôn!”. Nhưng với một gã trai hư như tôi, lời nói chỉ là gió bay. Tôi khao khát đưa cô ấy vào “bảng thành tích” của mình, muốn phá vỡ sự trong trắng mà cô ấy luôn gìn giữ. Những lần đầu, Thùy phản kháng quyết liệt, nước mắt lăn dài, giọng khẳng định: “Dừng lại, nếu a tiếp tục, chúng ta sẽ chấm dứt.” Nhưng tôi không dừng lại. Tôi áp dụng chiến thuật “mưa dầm thấm lâu” và “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”– lời nói dịu dàng, ánh mắt mê hoặc, đôi tay hư hỏng luồn lách khắp cơ thể cô ấy – để phá vỡ ranh giới cuối cùng. Và rồi, sau 1-2 tháng kiên trì, tôi thành công. Lần đầu tiên ấy, trong căn phòng của Nhà Nghỉ “CÂY DỪA”, tôi đắc thắng nhìn cô ấy nằm đó, đôi mắt ngấn lệ nhưng bất lực. Tôi đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy, và từ đó, Thùy thay đổi hoàn toàn.

Thùy cổ hủ, được giáo dục tốt, luôn tin rằng người đàn ông đầu tiên là định mệnh đời mình. Sau buổi đó, cô ấy trở nên phục tùng, chiều chuộng tôi vô điều kiện. Cô ấy yêu tôi cuồng si, lụy tôi đến mức có thể chịu đựng tất cả những tổn thương mà tôi gây ra. Tôi vô tâm, ích kỷ, nhiều lần làm cô ấy khóc, nhưng chỉ cần một lời dỗ ngọt, một cái ôm xiết chặt, cô ấy lại sẵn sàng tha thứ. Tôi chơi trò giận dỗi, dọa chia tay, và cô ấy lúc nào cũng là người níu kéo.
“A là người đầu tiên của e, nếu a bỏ e, e biết sống thế nào đây?” – câu nói ấy như một điệp khúc tuyệt vọng, nuôi dưỡng cảm giác quyền lực trong tôi.

Những ngày đắm chìm trong dục vọng
Yêu Thùy, tôi biến tình dục thành sợi dây trói chặt cô ấy. Nhà hai đứa chỉ cách nhau 700 mét, Những lần gặp nhau của chúng tôi gần như luôn kết thúc trên giường. Bố mẹ Thùy quý tôi, tin tưởng tôi, thậm chí nhiều lần chủ động tránh đi để tôi và cô ấy có không gian riêng. Và tôi tận dụng điều đó triệt để. Mỗi lần bước vào nhà Thùy, tôi không kìm được ham muốn. Chúng tôi làm “chuyện ấy” ở khắp mọi nơi: phòng khách, phòng ngủ của cô ấy, thậm chí phòng của bố mẹ cô ấy, phòng bàn thờ cũ trên tầng hai, bếp, phòng tắm, dưới vườn… Tôi không kiềm chế được đôi tay, đôi môi tham lam, và Thùy, dù ban đầu e ngại, cũng dần đáp lại tôi nồng nhiệt.

Tôi trẻ, khỏe, nhu cầu cao, tuần nào cũng “gặp” Thùy liên tục. Có hôm chẳng dùng biện pháp an toàn, tôi vô tư mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho cô ấy uống – tháng nào cũng 5-6 viên, bất chấp lời cảnh báo chỉ được dùng tối đa 3 viên/tháng. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cho sức khỏe của cô ấy, bởi trong đầu tôi, Thùy chỉ là một “trải nghiệm”. Cô ấy từng thổ lộ về bệnh bướu cổ, lo sợ sau này khó có con, nhưng điều đó chỉ càng khiến tôi chắc chắn rằng cô ấy không phải người tôi sẽ cưới. Vậy thì cứ tận hưởng, tương lai chẳng phải việc tôi quan tâm.

Tôi muốn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời Thùy. Tôi nghĩ rằng, sau này chia tay, mỗi góc trong ngôi nhà ấy sẽ gợi nhớ về tôi, về những lần chúng tôi quấn lấy nhau, về những khoảnh khắc điên cuồng của chúng tôi. Thùy cũng từng nói: “Nếu anh bỏ em, em không dám lấy ai nữa, vì em đã không còn trong trắng. Em không dám đối mặt với người sau.” Lời nói ấy càng khiến tôi đắc ý, tin rằng cô ấy sẽ mãi lụy tôi, không bao giờ dứt ra được.

Sự trưởng thành của Thùy và vết rạn đầu tiên
Nhưng tôi đã lầm. Tôi ra trường trước Thùy một khóa, 22 tuổi, vẫn là một gã lông bông chẳng lo nghĩ gì cho tương lai. Bố mẹ vẫn chu cấp, tôi chỉ biết chơi game, tập Tạ, đá bóng, rảnh là đến nhà Thùy, rồi đêm thức khuya trò chuyện online với cô ấy đến 1-2 giờ sáng. Thùy, dù kém tôi một tuổi, lại chín chắn hơn hẳn. Cô ấy bắt đầu nhắc tôi đi làm, lo cho sự nghiệp, nhưng Tôi khó chịu, không muốn bị ép buộc.

Thời gian trôi qua, Thùy dần thay đổi. Cô ấy ra trường, đi thực tập, làm thêm ở một Trung tâm phát triển tài năng trẻ của người quen giới thiệu để lấy kinh nghiệm. Facebook lúc đó bắt đầu phổ biến, cô ấy hay tag tôi vào những status ngôn tình về người đàn ông mẫu mực, mong tôi trưởng thành hơn. Tôi khó chịu, không muốn thay đổi theo ý ai. Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, từ chuyện nhỏ nhặt đến vấn đề lớn như tương lai, công việc. Dù vậy, chúng tôi vẫn quấn lấy nhau mỗi khi gặp mặt. Những lần tôi lên nhà Thùy, đôi tay hư đốn của tôi vẫn không ngừng khám phá cơ thể cô ấy, và cô ấy vẫn đáp lại tôi bằng những cái ôm chặt, những nụ hôn nồng cháy. Nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ của cô ấy, tôi bắt đầu cảm nhận được sự xa cách.

Sụp đổ của gã trai hư
Đến tháng 4-5 năm 2013, mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Thùy chán tôi, dù cô ấy không nói ra. Cô ấy cần một người đàn ông thực sự để dựa vào, không phải một gã công tử bột như tôi. Rồi tôi phát hiện cô ấy nói chuyện với một người đàn ông hơn chúng tôi 10 tuổi – trưởng thành, có công việc ổn định trong Nhà Nước, ô tô, tiền bạc – đúng gu của Thùy. Cô ấy bảo chỉ là bạn, nhưng tôi biết cô ấy đã xao lòng, đã cảm nắng anh ta. Cái tôi của tôi bùng nổ. Lòng tự trọng bị đả kích, tôi đau đớn và tức giận, nhưng lần này Thùy không còn dỗ dành tôi như trước.

Tôi cố níu kéo, làm một clip kỷ niệm về những ngày tháng yêu nhau để lay động cô ấy, nhưng cô ấy xem với vẻ hời hợt, không chút cảm xúc. Tôi biết mọi chuyện đã hết. Cuối cùng, tôi cùng Thùy nói chuyện với bmẹ cô ấy, tuyên bố chia tay một cách dõng dạc, hy vọng bmẹ Thùy sẽ cứu vãn. Nhưng không, bà chỉ nói: “Tùy hai đứa vì cũng đã lớn cả rồi.” Trước khi chính thức chia tay, tôi còn phát hiện Thùy nói chuyện với một tay Công An khác. Lần gặp cuối cùng trên đường Nguyễn Tất Thành, dưới ánh đèn mờ ảo, chúng tôi trao nhau nụ hôn tạm biệt ngắn ngủi. Tôi tiếc nuối, giá như tôi ngỏ lời “hòa quyện lần cuối” để kết nối thêm một lần trước khi xa nhau biết đâu hàn gắn được, nhưng tôi không dám, sợ bị từ chối sẽ càng nhục nhã hơn.

Tháng 7 năm 2013, chúng tôi chính thức chia tay. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Một gã bad boy từng làm người khác khóc nay gục ngã trong lòng mẹ, khóc như chưa từng khóc. Tôi tự trách mình kém cỏi, không sự nghiệp, lòng tự trọng vỡ vụn. Thùy nhanh chóng quên tôi với những đối tượng mới, còn tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Những kỷ niệm, thói quen hàng ngày với Thùy ám ảnh tôi từng giây. Tôi thức trắng đêm, phải dùng thuốc ngủ để chợp mắt, nhưng hình ảnh cô ấy vẫn không buông tha tôi. Trước đây khi yêu, tôi chưa từng lụy cô ấy đến thế, nhưng giờ đây, sự mất mát khiến tôi như phát điên.

Hành trình đứng dậy và khát khao trả thù
Tôi lao vào tập thể thao, chăm đi chơi với bạn bè để quên đi, nhưng không thể. Đến tháng 11 năm 2013, tôi cố gắng quen người mới (là vợ hiện tại). Dù mất hơn 2 năm để nguôi ngoai nỗi ám ảnh về Thùy, tôi dần lấy lại cân bằng. Tôi tiếp tục học lên Thạc sĩ, đi làm, sống tích cực hơn. Giờ đây, ở tuổi 34 tôi có sự nghiệp vững vàng, gia đình hạnh phúc, nhà cửa xe hơi đầy đủ.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không quên Thùy. Nhiều lúc tôi cố tình đăng status về cuộc sống thành công của mình trên Facebook, Zalo, mục đích chính chỉ muốn nhắm đến cô ấy, muốn cô ấy thấy tôi giờ sống tốt thế nào, muốn cô ấy tiếc nuối, hối hận vì đã bỏ tôi. Vậy mà gần đây, cô ấy hủy kết bạn với tôi, đau đớn vẫn còn đó sau 12 năm các bác ạh ^^.

Tôi không còn yêu cô ấy, nhưng ngọn lửa oán trách vẫn âm ỉ. Tôi muốn cô ấy phải lụy tôi như xưa, phải đau khổ như tôi từng đau.
Thùy giờ cũng hạnh phúc, có chồng con, nhà cửa đủ đầy. Nhà bố mẹ cô ấy cách tôi 700 mét, tuần nào cô ấy cũng về thăm, nhưng 12 năm qua, chúng tôi chưa từng chạm mặt. Tôi vẫn nhìn vào ngôi nhà ấy mỗi ngày khi đi làm, vẫn theo dõi cô ấy qua mạng xã hội. Tôi nhắn tin hỏi thăm vài lần, nhưng cô ấy đáp hời hợt, rồi im lặng. Không biết cô ấy có thù hận tôi không, nhưng tôi biết, con dao hai lưỡi tôi từng găm vào cô ấy giờ quay lại đâm chính tôi.

Giấc mơ hòa giải còn dang dở

Tôi mơ một ngày tình cờ gặp lại Thùy, tim đập thình thịch, nhưng chúng tôi có thể ngồi xuống, nhâm nhi cà phê, đối mặt nhau, kể về quá khứ, cười nhìn lại những ngày điên rồ ấy. Không tiến xa hơn, chỉ là bạn – một người bạn đặc biệt. Tôi không muốn chúng tôi mãi là kẻ thù, bởi tôi từng là người đầu tiên của cô ấy, và cô ấy từng Dạy tôi cách đứng dậy để thành công như hôm nay.


"Tên của các nhân vật trong câu chuyện này đã được tôi thay đổi để bảo vệ danh tính thực tế, nhưng mọi tình tiết và cảm xúc đều được giữ nguyên, như một bức tranh chân thực về những năm tháng đã qua."
Hồi Ức Về Một Mối Tình Đầy Dục Vọng Và Sự Chuộc Lỗi

• Câu chuyện kể về một chàng trai hư hỏng, coi tình yêu là trò chơi chinh phục, đã trải qua nhiều mối tình chóng vánh trước khi gặp Thùy, một cô gái trong sáng và ngoan hiền.

• Sử dụng vẻ ngoài điển trai và khả năng ăn nói khéo léo, anh ta đã dụ dỗ Thùy và chiếm đoạt sự trong trắng của cô, khiến Thùy trở nên lụy tình và phục tùng anh ta vô điều kiện.

• Mối quan hệ của họ đầy dục vọng, với những cuộc gặp gỡ thường xuyên kết thúc trên giường, diễn ra ở khắp mọi nơi trong nhà Thùy, bất chấp sức khỏe và cảm xúc của cô.

• Tuy nhiên, sự khác biệt về suy nghĩ và lối sống dẫn đến mâu thuẫn, Thùy dần trưởng thành và chán nản với lối sống thiếu trách nhiệm của người yêu.

• Sau khi chia tay, chàng trai nhận ra sai lầm của mình, sự hối hận và khát khao trả thù xen lẫn, anh ta cố gắng xây dựng sự nghiệp thành công để chứng tỏ bản thân với Thùy.

• Mặc dù đã có gia đình hạnh phúc, anh ta vẫn không quên Thùy, luôn theo dõi và mong muốn một cuộc gặp gỡ để hàn gắn, nhưng cũng không muốn níu kéo hay làm tổn thương cô ấy thêm nữa.

• Câu chuyện kết thúc với sự day dứt và tiếc nuối, thể hiện sự giằng xé giữa tình yêu, dục vọng và sự chuộc lỗi, đồng thời là bài học đắt giá về sự trưởng thành và trách nhiệm trong tình yêu.
 
Văn này là tuyệt kỹ "qtrb" của đại hiệp sơn lambo nổi tiếng group dota2 ah?
 

Thread statistics

Created
lambor_08,
Last reply from
aumainia,
Replies
21
Views
3,444
Back
Top