Hội vozers mắc các chứng bệnh về Tâm lý - Thần kinh- Tâm thần!

Đang bị rối loạn lo âu + rối loạn giấc ngủ. Lúc uống thuốc bác sĩ kê thì ngủ được, mà ngủ được thì tự nhiên thấy cuộc sống tích cực hơn, biết đi làm kiếm $, biết giao lưu. Nhưng từ đợt dịch ko đi bệnh viện lấy đơn thuốc được, nên mất ngủ quay trở lại, tự nhiên nhìn đời tiêu cực, dễ cáu gắt, người thân mình làm bất cứ điều gì mình cũng thấy chướng mắt. Bệnh này chắc phải uống thuốc dài dài :adore:
 
Mình ko bị tâm thần gì nhưng hay lo lắng quá đáng, mỗi lần muốn quen bạn gái lại suy nghĩ quá nhiều cho tương lai, sợ người ta khổ... rồi cuối cùng ko dám tiến xa hơn :sad:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đồng ý với bạn, việc tự lên mạng tìm rồi tự bắt bệnh không những không giải quyết được gì, mà nó còn làm lo lắng mệt mỏi thêm. Nhưng riêng bệnh RLLA, RLTKTV thì quá trình khám chữa nó bi hài lắm.
Lần đầu tiên phát bệnh hầu hết đều không biết bị sao, chỉ biết là cảm giác sắp chết tới nơi rồi thôi. Bệnh này nó gây ra đủ mọi loại triệu chứng, con bệnh chạy khắp các nơi để khám: tim, phổi, dạ dày, não, thận, tuyến giáp, làm đủ các thể loại xét nghiệm... nhưng tất cả đều bình thường, mặc dù trong người vô cùng mệt mỏi
JLQpTxk.png
. Bệnh này nó như giả vờ, nhìn bên ngoài thì trai tráng khỏe mạnh, nhưng bên trong còn yếu hơn cụ 80, đụng đâu cũng sợ, không làm ăn được gì. Chính vì lý do này mà nhiều người bị mất hết cả gia đình lẫn sự nghiệp
dOPvBye.png
.
Sau một hồi chữa tây, đông, cúng bái... đủ các kiểu không khỏi, có thể đỡ hoặc không, thì con bệnh mới tìm đúng được đến chuyên khoa tâm thần
Przb5Yt.gif
. Có người mất vài tháng, có người mất vài năm, có người mất vài chục triệu, có người mất đến tiền tỉ, thậm chí hết cả gia tài mới đến được nơi cần đến. Đến đây tưởng là cuộc đời đã được cứu vớt rồi, nhưng đéo
ZBtnCkk.png
. Rất nhiều bác sĩ (không phải tất cả) còn không thèm nghe bệnh nhân kể hết triệu chứng, cho làm vài cái xét nghiệm rồi kê đơn. Đến đây thì mình mới thấy là làm theo các bài trắc nghiệm trên mạng nó còn đúng hơn là mấy cha bác sĩ kết luận.Tại sao ư? Vì hầu hết là uống thuốc cũng đéo khỏi, tác dụng chính thì ít, tdp thì nhiều. Ông nào may mắn khỏi thì dừng thuốc một thời gian nó lại bị lại
tyWHNKO.gif
rất ít người khỏi hẳn. RLLA có rất nhiều dạng, muốn chữa hiệu quả phải tìm đúng nguyên nhân và chẩn đoán đúng dạng.
Tóm lại: hãy sống lành mạnh cả về thể chất và tâm hồn, hãy rèn luyện để có một thân tâm khỏe mạnh
gz0lpvJ.png
. Để mắc các bệnh về tâm thần thì khó chữa lắm (có cứt mà khỏi được hoàn toàn như lúc đầu)
gGgsMaJ.png
Bác nói chuẩn thật đấy. Tôi bị RLTKTV và đã trải nghiệm tất cả những gì bác nói.
 
mình bị rối loạn lo âu cũng gần 2 năm rồi
dạo này cũng khỏe rồi ngày ngủ 8 tiếng, tai hơi ù tí, ngủ ít nằm mơ, chúc các bác tìm lại bản thân mình nhé
thử làm những điều mà đéo bao giờ làm xem sao :sexy_girl: ví dụ như nói chuyện với mọi người mặc dù cực kì khó mở lời và đéo có chuyện gì để nói :oh:
 
à mà mấy bệnh lo âu tự mua thuốc về uống có ổn không ạ? Hay bắt buộc phải có sự chỉ dẫn của bác sĩ các thím nhỉ?
Phải đi khám, tự mua thuốc không ăn thua mà còn có thể nguy hiểm nữa. Hơn nữa cũng nên khám tổng quát để loại trừ các bệnh thực thể khác.

Em có ý định tìm tới bác sĩ tâm lý để chữa. Hai thím biết ở ngoài HN thì e cần tìm như nào và chi phí ra sao vậy ạ?
Cái này thì em không biết, nhưng chữa tâm lý cũng không rẻ (khoảng trên dưới 300k 1 lần)và phải chữa lâu dài.
Bệnh này là bị cả thân và tâm, phải chữa đồng thời mới hiệu quả, nhưng niềm tin, sự cố gắng và nỗ lực của bản thân vẫn là yếu tố quan trọng nhất.
Bác sĩ tây y giải thích về bệnh: https://www.facebook.com/groups/543812850135075/permalink/592525648597128/?app=fbl
Một người khỏi bệnh chia sẻ về các giải pháp:

Bác nói chuẩn thật đấy. Tôi bị RLTKTV và đã trải nghiệm tất cả những gì bác nói.
Bác đã khỏi chưa?
 
Bác đã khỏi chưa?

Để tôi kể về bệnh RLTKTV của tôi, để xem bác có giống tôi không nhé. :)


Tôi bắt đầu bị RLTKTV từ cách đây 2,3 năm trước khi đại dịch diễn ra. Trước đó, tôi cũng bị stress và trầm cảm một thời gian dài. Nhưng hồi đó, tôi không quan tâm đến sức khoẻ tinh thần lắm. Chỉ nghĩ nó không ảnh hưởng đến sức khoẻ thể chất, không ảnh hưởng đến tính mạng nên không sao. :amazed:


Nhưng rồi một hôm tôi bắt đầu bị cách triệu chứng dạ dày và trào ngược dạ dày. Đi khám dạ dày thì bác sĩ cho kê thuốc. Sau một tuần thì tôi bắt đầu có triệu chứng hoa mắt, không thể ngồi được (trong khi bình thường có thể ngồi máy tính 5-6 tiếng/ 1 ngày), người yếu đuối, không còn sức sống như ông lão 80 tuổi, chỉ có thể nằm bẹt trên giường mấy ngày liền. Mấy ngày sau thì cảm giác như sắp chết (nhầm tưởng sang đột quỵ) phải nhờ người nhà đi gọi cấp cứu. Đi cấp cứu xong thì bác sĩ làm hết các xét nghiệm và bảo không bị làm sao.


Lúc về nhà thì tôi lo lắng không biết bị bệnh gì mà ra nông nỗi như thế, mà search trên mạng ra toàn bệnh K. Nên lúc đó tôi càng stress và trầm cảm nặng hơn. Bệnh lúc đó lại trở nên trầm trọng nên lại cấp cứu liên tục (1 năm đi cấp cứu 4-5 lần). Đi khám đủ thể loại xét nghiệm, siêu âm, nội soi... Các bác sĩ vẫn kết luận bình thường. :canny:


Sau đó thì tôi cũng yên tâm về sức khoẻ hơn khi biết chỉ số sức khoẻ lúc đó bình thường + bắt đầu tôi đi tập gym. Thì thật kỳ diệu sau vài tháng tập gym thì gần như mọi triệu chứng đều hết, kể cả trào ngược dạ dày. Sức khoẻ gần như trở lại bình thường (lúc đó sướng vãi). :big_smile:


Sau khi dịch bùng phát, thì cuộc sống bị lockdown. Không được tập gym, lại stress vì Covid và công việc, nên tôi lại trào ngược dạ dày và gặp các triệu chứng của RLTKTV trở lại. Mặc dù có tập tại nhà trong 1 năm vừa rồi và uống thuốc dạ dày, nhưng trào ngược dạ dày và các triệu chứng của RLTKTV vẫn không biến mất (lúc đó vẫn chưa biết bệnh RLTKTV). Lại hoang mang, stress về bệnh tật và lại nằm bẹp trên giường và lại cảm giác như sắp chết. Cuối cùng phải gọi cấp cứu trong mùa dịch do tưởng bị dính Covid vì lúc đó gần như không thở nổi. :canny:

Sau mấy lần cấp cứu thì tôi có nhờ tư vấn online trên mạng thì bác sĩ bảo có thể tôi bị stress và bị bệnh liên quan đến thần kinh và tâm thần. Từ đó tôi search trên mạng về bệnh theo hướng thần kinh (cái này chưa bao giờ nghĩ đến vì nghĩ nó không liên quan đến sức khoẻ thể chất) và phát hiện ra bệnh RLTKTV. :oops:

Hiện tại thì tôi bớt lo lắng về bệnh tật, covid, bớt suy nghĩ về công việc, cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan vui vẻ và chăm tập thể dục. Nên cả trào ngược dạ dày và các triệu chứng của RLTKTV đã giảm đáng kể mà không cần uống thuốc gì (tuy vẫn chưa thể khỏi hẳn như trước). :byebye:

Tương lai tôi biết bệnh này sẽ tái phát trở lại do cuộc sống nhiều biến cố xảy ra nên không phải lúc nào cũng loại bỏ stress, lo âu và buồn bã được. Nhưng khi tôi biết bệnh này là như thế nào thì tôi sẽ dễ dàng đối phó và không để hoang mang sợ hãi và đi cấp cứu như trước.:doubt:

Quan trọng hơn là bệnh này giúp tôi quan tâm không chỉ sức khoẻ thể chất mà cả sức khoẻ tinh thần nữa.
 
Last edited:
Help mấy thím ơi =((
Chú emchay bị mất ngủ, đợt Covid vừa rồi bị bắt ở trong cơ quan 3 tháng hơn. Ổng chỉ ngủ đc từ 6h 7h tối đến tầm 8h 9h tối, suốt vài thánh như vậy nên tinh thần có hơi bất ổn. Biểu hiện như nghe tiếng động là sợ, tiếng chuông đt hay tiếng gì mà lớn lớn bất ngờ là sợ lắ.
Xin đi khám thì đơn vị nói phải lên tới Tiền Giang khám ở trển lận :cry::cry::cry: trước mắt có cách nào giúp chú em đỡ đỡ hong mấy thím.
chú em có bị tiểu đường nữa. Bth đã ốm nhom ốm nhách rùi mà đợt rồi tụt 5kg 6kg gì nữa :cry::cry::cry:

Gửi từ Vsmart Aris Pro bằng vozFApp
 
Đây là rối loạn lo âu bệnh tật, thường thì đa số mọi người chỉ bị giai đoạn đầu thôi.
Bệnh này ai chưa bị thì không thể hiểu nổi. Việc khám chữa và uống thuốc thường không chữa được, chỉ có tự bản thân người bệnh mới chữa được khỏi cho mình.
Bệnh này tên tiếng anh là Dysautonomia. Bệnh này chiếm 1% dân số trên thế giới, tương đương 70 triệu người.

Nhưng đi khám không hiểu sao các bác sĩ gần như không quan tâm lắm về bệnh này mà chỉ khám qua loa mấy chỉ số xét nghiệm xong rồi cho về. Trong khi người bệnh vẫn bị mệt mỏi, thậm chí "sống không bằng chết".

Nhưng tìm hiểu sâu thì bệnh này không chữa được, thuốc chỉ dùng để điều trị triệu chứng của bệnh chứ không phải là điều trị bệnh.
 
Đây là rối loạn lo âu bệnh tật, thường thì đa số mọi người chỉ bị giai đoạn đầu thôi.
Bệnh này ai chưa bị thì không thể hiểu nổi. Việc khám chữa và uống thuốc thường không chữa được, chỉ có tự bản thân người bệnh mới chữa được khỏi cho mình.
Uhm, chữa bệnh phải tìm nguyên nhân gây bệnh chứ thuốc chỉ chữa triệu chứng thôi.Ai bị bệnh này tập ngồi thiền kiên trì xem sao!
 
Phải đi khám, tự mua thuốc không ăn thua mà còn có thể nguy hiểm nữa. Hơn nữa cũng nên khám tổng quát để loại trừ các bệnh thực thể khác.


Cái này thì em không biết, nhưng chữa tâm lý cũng không rẻ (khoảng trên dưới 300k 1 lần)và phải chữa lâu dài.
Bệnh này là bị cả thân và tâm, phải chữa đồng thời mới hiệu quả, nhưng niềm tin, sự cố gắng và nỗ lực của bản thân vẫn là yếu tố quan trọng nhất.
Bác sĩ tây y giải thích về bệnh: https://www.facebook.com/groups/543812850135075/permalink/592525648597128/?app=fbl
Một người khỏi bệnh chia sẻ về các giải pháp:


Bác đã khỏi chưa?
Bạn ở HN có thể qua bố mình chữa thử xem. Trong số bệnh nhân cũng có 1 số người bị RLTKTV và bố mình đã chữa khỏi được.
 
Để tôi kể về bệnh RLTKTV của tôi, để xem bác có giống tôi không nhé. :)


Tôi bắt đầu bị RLTKTV từ cách đây 2,3 năm trước khi đại dịch diễn ra. Trước đó, tôi cũng bị stress và trầm cảm một thời gian dài. Nhưng hồi đó, tôi không quan tâm đến sức khoẻ tinh thần lắm. Chỉ nghĩ nó không ảnh hưởng đến sức khoẻ thể chất, không ảnh hưởng đến tính mạng nên không sao. :amazed:

Lúc về nhà thì tôi lo lắng không biết bị bệnh gì mà ra nông nỗi như thế, mà search trên mạng ra toàn bệnh K. Nên lúc đó tôi càng stress và trầm cảm nặng hơn. Bệnh lúc đó lại trở nên trầm trọng nên lại cấp cứu liên tục (1 năm đi cấp cứu 4-5 lần). Đi khám đủ thể loại xét nghiệm, siêu âm, nội soi... Các bác sĩ vẫn kết luận bình thường. :canny:

Quan trọng hơn là bệnh này giúp tôi quan tâm không chỉ sức khoẻ thể chất mà cả sức khoẻ tinh thần nữa.
Em thì may mắn không bị dạ dày, nhưng các triệu chứng khác thì có gần đủ hết. Lần đầu tiên bị lên cơn thật là vãi chưởng, chỉ có người trải nghiệm mới hiểu, còn cảm giác lúc đó thì ngôn từ không diễn tả hết được
7F9iz3T.gif

Người đang khỏe mạnh bình thường, tự nhiên có một cảm giác mà không biết diễn tả thế nào, kiểu như linh hồn đang đang bị tách ra khỏi thể xác, hoảng sợ tột độ đến cùng cực và cảm thấy cái chết đã đến sát mình rồi. Lúc đó người bồn chồn tột độ, khó thở; nhịp tim, huyết áp tăng cao, khắp người bứt rứt... Lúc đó chỉ muốn đi cấp cứu ngay lập tức, mà đang ở nhà 1 mình, ko gọi được ai nên đã cố chịu qua lần đầu tiên. May lần đầu cố vượt qua, ko thì các lần sau chắc cũng cấp cứu như cơm bữa.
Sau đó là khoảng 1 tháng yên lành như chưa có chuyện gì xảy ra, cho đến khi bị lên cơn tiếp theo. Rồi đến chuỗi ngày lo âu bệnh tật, khám chữa các nơi... đây là giai đoạn sống không bằng chết và cũng đã nhiều lần muốn tự tử. Cái cảm giác khổ đến cùng cực mà không biết gọi tên nó là gì, không thể nào giải tỏa được...
Bệnh này có thể gọi nó là bệnh đẻ, bệnh dọa. Cứ hết triệu chứng này đến triệu chứng khác, người bệnh như là một ngân hàng triệu chứng vậy, nhưng đi khám thì chẳng có cái gì bị làm sao. Thứ hai, khi bị hành thì cảm giác như chết đến nơi, tinh thần suy xụp đến tột độ, nó làm chất lượng cuộc sống giảm thê thảm, nhưng bệnh này nó không làm chết người, chỉ dọa chết thôi. (Em đang gõ trên đt mỏi tay quá, nếu kể chi tiết về các triệu chứng và quá trình khám chữa bệnh thì rời ngón tay trên đt mất)
Đến giờ thì em chắc cũng chỉ khỏi được khoảng 90% thôi, nhưng cũng phải công nhận là bệnh này cũng mang đến nhiều sự thay đổi tích cực.
 
Mình bị rối loạn lo âu phải uống thuốc 6 tháng hồi năm ngoái. Đến nay thì có thêm tình trạng mất ngủ/lo sợ mất ngủ. :too_sad:

Tình trạng mất ngủ của mình rất lạ. Đại loại là vấn đề đến chủ yếu do tâm lý của mình. Dù cơ thể rất mệt hoặc buồn ngủ nhưng cứ cố thiếp đi thì cơ thể tự giật mình lại để không ngủ, kiểu cố kiểm soát việc ngủ ấy. :cry:

Và cứ vậy, càng về khuya càng khó ngủ vì sợ mất ngủ => có khi thức trắng đêm :beated:

Tình trạng này làm mình cứ đến tối là sợ, lo lắng, uể oải :too_sad:
 
Mình bị rối loạn lo âu phải uống thuốc 6 tháng hồi năm ngoái. Đến nay thì có thêm tình trạng mất ngủ/lo sợ mất ngủ. :too_sad:

Tình trạng mất ngủ của mình rất lạ. Đại loại là vấn đề đến chủ yếu do tâm lý của mình. Dù cơ thể rất mệt hoặc buồn ngủ nhưng cứ cố thiếp đi thì cơ thể tự giật mình lại để không ngủ, kiểu cố kiểm soát việc ngủ ấy. :cry:

Và cứ vậy, càng về khuya càng khó ngủ vì sợ mất ngủ => có khi thức trắng đêm :beated:

Tình trạng này làm mình cứ đến tối là sợ, lo lắng, uể oải :too_sad:

Đó là do RLLA của bạn chưa khỏi hẳn đó. Lý do gây mất ngủ ở rất nhiều người là "sợ mất ngủ" đó.
 
Em thì may mắn không bị dạ dày, nhưng các triệu chứng khác thì có gần đủ hết. Lần đầu tiên bị lên cơn thật là vãi chưởng, chỉ có người trải nghiệm mới hiểu, còn cảm giác lúc đó thì ngôn từ không diễn tả hết được
7F9iz3T.gif

Người đang khỏe mạnh bình thường, tự nhiên có một cảm giác mà không biết diễn tả thế nào, kiểu như linh hồn đang đang bị tách ra khỏi thể xác, hoảng sợ tột độ đến cùng cực và cảm thấy cái chết đã đến sát mình rồi. Lúc đó người bồn chồn tột độ, khó thở; nhịp tim, huyết áp tăng cao, khắp người bứt rứt... Lúc đó chỉ muốn đi cấp cứu ngay lập tức, mà đang ở nhà 1 mình, ko gọi được ai nên đã cố chịu qua lần đầu tiên. May lần đầu cố vượt qua, ko thì các lần sau chắc cũng cấp cứu như cơm bữa.
Sau đó là khoảng 1 tháng yên lành như chưa có chuyện gì xảy ra, cho đến khi bị lên cơn tiếp theo. Rồi đến chuỗi ngày lo âu bệnh tật, khám chữa các nơi... đây là giai đoạn sống không bằng chết và cũng đã nhiều lần muốn tự tử. Cái cảm giác khổ đến cùng cực mà không biết gọi tên nó là gì, không thể nào giải tỏa được...
Bệnh này có thể gọi nó là bệnh đẻ, bệnh dọa. Cứ hết triệu chứng này đến triệu chứng khác, người bệnh như là một ngân hàng triệu chứng vậy, nhưng đi khám thì chẳng có cái gì bị làm sao. Thứ hai, khi bị hành thì cảm giác như chết đến nơi, tinh thần suy xụp đến tột độ, nó làm chất lượng cuộc sống giảm thê thảm, nhưng bệnh này nó không làm chết người, chỉ dọa chết thôi. (Em đang gõ trên đt mỏi tay quá, nếu kể chi tiết về các triệu chứng và quá trình khám chữa bệnh thì rời ngón tay trên đt mất)
Đến giờ thì em chắc cũng chỉ khỏi được khoảng 90% thôi, nhưng cũng phải công nhận là bệnh này cũng mang đến nhiều sự thay đổi tích cực.
Bệnh này thì khổ lắm, mấy ai hiểu được nỗi khổ của mình. Mình liệt kê các triệu chứng, bác sĩ còn không tin mình nữa cơ (mình chỉ đi khám tổng quát, chưa khám khoa tâm thần, thần kinh bao giờ). Lần nào đi khám cũng lắc đầu ngao ngán vì không tìm ra được bệnh gì. Cảm giác như trên thế giới này có mỗi mình bị bệnh này. Lên mạng search thì không có, nói thì không ai tin. Buồn lắm. :(

Mình bị các triệu chứng sau: ngủ ko sâu, hay mơ sản ác mộng, giật mình trong đêm, tim đập nhanh, hay hồi hộp mà không có lý do nào, đổ mồ hôi tay chân, không ngồi đi đứng được, hoa mắt chóng mặt, ớn lạnh, tay chân tê bì, cơ thể mệt mỏi yếu đuối, thở hụt hơi, có lúc ngất xỉu, giảm ham muốn, tiểu tiện nhiều lần, rối loại tiêu hoá (trung tiện nhiều, đi ngoài nhiều lần và lỏng), đau ngực, buồn nôn và nôn, đầy bụng, ợ chua, trào ngược dạ dày....

Dù sao bệnh này cũng giúp mình thay đổi lối sống lành mạnh hơn: suy nghĩ tích cực, bớt suy nghĩ lo lắng về công việc tương lai, siêng tập thể dục thể thao, ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, hạn chế chơi game, uống nhiều nước...

Có giai đoạn mình khỏi hẳn, nhưng vì dịch Covid làm bệnh này quật mình trở lại. Phải mất 1 năm, bây giờ mình mới đỡ được 60-70% bệnh, vẫn thi thoảng bị hồi hộp không có lý do, nhưng mình cũng không còn bị yếu như trước, có thể tập thể dục được.

Bác bị triệu chứng như thế nào vậy? Chia sẻ cho mọi người biết nhé
 
Last edited:
Mình bị rối loạn lo âu phải uống thuốc 6 tháng hồi năm ngoái. Đến nay thì có thêm tình trạng mất ngủ/lo sợ mất ngủ. :too_sad:

Tình trạng mất ngủ của mình rất lạ. Đại loại là vấn đề đến chủ yếu do tâm lý của mình. Dù cơ thể rất mệt hoặc buồn ngủ nhưng cứ cố thiếp đi thì cơ thể tự giật mình lại để không ngủ, kiểu cố kiểm soát việc ngủ ấy. :cry:

Và cứ vậy, càng về khuya càng khó ngủ vì sợ mất ngủ => có khi thức trắng đêm :beated:

Tình trạng này làm mình cứ đến tối là sợ, lo lắng, uể oải :too_sad:
Giống mình quá, mệt mỏi buồn ngủ nhưng khi ngủ thì tiềm thức mình lại bắt mình thức dậy cứ thế đến khi riệu rã thì mới ngủ được =((
 
Giống mình quá, mệt mỏi buồn ngủ nhưng khi ngủ thì tiềm thức mình lại bắt mình thức dậy cứ thế đến khi riệu rã thì mới ngủ được =((
Khổ quá fen. Có hôm mình cứ vậy, đến gần sáng thì kiểu thôi nằm chờ sáng, vậy là trắng đêm luôn :too_sad:
 
Back
Top