aoanh328
Đã tốn tiền
Hôm qua là kỷ niệm tròn 4 năm ngày cưới, thế mà hôm nay chúng tôi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, bắt đầu quy trình phân chia quyền nuôi con, tài sản chung. Bắt đầu chứng kiến người từng chung sống hằng năm với mình quay ra căm thù, đấu tố, đe doạ giành giật, hai bên cha mẹ nội ngoại dần chia thành 2 chiến tuyến đối nghịch nhau
Kết thúc 4 năm cố gắng thay đổi, cố gắng vươn lên để tốt lên, ngày mai rồi sẽ ra sao …
Đọc lại một quote lưu từ hai năm trước, hồi đấy cũng đã nộp đơn lên tòa, chỉ còn chờ bước cuối là 2 chữ ký đồng thuận tại tòa án là đường ai nấy đi, bây giờ sau mấy năm lại một vòng lặp mới, đọc lại những dòng ngày xưa lưu vào blog giờ vẫn thấm từng chữ ...
Kết thúc 4 năm cố gắng thay đổi, cố gắng vươn lên để tốt lên, ngày mai rồi sẽ ra sao …
Đọc lại một quote lưu từ hai năm trước, hồi đấy cũng đã nộp đơn lên tòa, chỉ còn chờ bước cuối là 2 chữ ký đồng thuận tại tòa án là đường ai nấy đi, bây giờ sau mấy năm lại một vòng lặp mới, đọc lại những dòng ngày xưa lưu vào blog giờ vẫn thấm từng chữ ...
Ai đã từng trải qua sóng gió của hôn nhân, sẽ thấu hiểu sự sợ hãi và đau khổ cả hai người trong cuộc . Trước khi đi đến quyết định chia tay, chắc họ có hàng trăm lần dự định, hàng chục lần viết đơn, có khi vài lần ra toà.
Ai trải qua 1 cuộc hôn nhân bất hạnh cũng có những vết thương nông sâu khác nhau, ít khi lành hẳn.
Họ, hẳn chả thể hình dung giây phút tươi cười lên xe hoa, là giây phút gây cho họ nhiều hối tiếc nhất trong đời.
Họ đâu ngờ cảnh họ đứng ở toà án 1 ngày kia, trải qua những giây phút tệ nhất trong đời, 1 mình, cạnh 1 người họ đã từng yêu thương, chăn gối, mà như bị cô đặc bởi buồn đau, căm ghét, tủi hổ, oán hờn.
Họ, đều là những nhân vật bi kịch. Họ đều là người thua. Họ, đã ko thể giữ nổi, điều họ từng coi là quý giá nhất trên đời.
Ai có tội?
Nhiều người tò mò xem ai là người “có tội” khi 1 cặp ly hôn, mà ít người nghĩ rằng cả 2 đều có “tội” y như nhau.
Người thứ ba hay tác động bên ngoài rất ít khi là nguyên nhân của sự tan vỡ.
Thời gian bào mòn khát khao, cơm áo khiến yêu thương chả còn mấy quan trọng, công việc và trăm ngàn nỗi lo lắng đã làm lỏng lơi dần sự gắn bó, rất lâu trước khi 2 người bị đẩy ra xa nhau. Họ quên mất, kể từ khi nào họ đã ko còn tâm sự, ko còn nhìn nhau kỹ, ko còn quan tâm người kia khao khát mong đợi gì.
Kể từ khi nào họ thôi nhớ nhau, thôi cần nhau, thôi hạ giọng khi thấy người kia nổi nóng.
Kể từ khi nào họ thấy chướng tai, thấy thói hư tật xấu, thấy coi thường, thấy lạnh nhạt, thấy cay nghiệt, thậm chí căm ghét và trở nên xấu tính với người kia.
Họ chả còn nhớ từ khi nào, họ chung sống ko vì yêu thương nhau…họ ngủ chung giường, hoặc khác phòng, họ ăn cơm cùng nhau hoặc không, nhưng giữa họ, ko còn sẻ chia, tin tưởng. Ko còn hy vọng vào tương lai sẽ vui hơn.
Họ, như hai người khách lạ vì bão tố mà dạt vào cạnh nhau, cả hai vì sợ mưa gió ngoài kia mà ở lại bên nhau. Họ đều mơ mộng 1 niềm vui khác , 1 cuộc đời khác , hay 1 người khác.
Càng ngày càng nhiều người cô đơn trong hôn nhân hơn người thực sự độc thân.
Hôn nhân, ngày 1 lộ ra những điều mâu thuẫn, mô hình 1 vợ 1 chồng chung thuỷ bên nhau suốt đời ko phải là mô hình thành công cho số đông.
Chỉ có rất ít cặp vợ chồng đang chung sống thực sự là 1 nửa của nhau.
Rất nhiều cuộc hôn nhân tồn tại trong chán chường, vì cả 2 ít dám nhìn ra sự thật, tìm ra giải pháp cho mình.
Vì mỗi người đều có những sợi dây níu, chằng chịt, họ đều có những yếu đuối, lệ thuộc.
Có người lệ thuộc thể xác, có người lệ thuộc vật chất, có người, lệ thuộc thói quen, có người lệ thuộc sĩ diện. Họ thường chịu đựng mối duyên nhạt, vì họ chả còn mấy niềm tin vào hạnh phúc.
Ly hôn mất gì ?
Ly hôn là 1 quyết định dũng cảm, để giải thoát nhau khỏi nhiều nỗi khổ. Nhưng khi ly hôn, nỗi sợ hãi lớn nhất là nỗi âu lo về những đứa con.
Họ sợ họ lấy đi của con 1 gia đình, sợ con họ thiệt thòi, sợ con hư, họ sợ, họ ko thể ở 1 mình. Họ sợ mất đi những tiện nghi vật chất. Họ sợ tranh giành tài sản hay con cái. Họ sợ phơi bày nỗi ê chề riêng tư cho mọi người nhìn thấy. Họ sợ bố mẹ họ buồn bã thất vọng. Họ sợ nhiều đến mức, họ dùng dằng rất lâu.
Họ, mất rất nhiều thời gian, nhiều nước mắt để nhận ra, họ có luôn có cơ hội hạnh phúc. Họ, chỉ cần hỏi 1 câu.
Người này có phải là người cho ta hy vọng?
Cho ta 1 tương lai ?
Cho ta tuổi già bên nhau đầm ấm?
Họ sẽ rất khó trả lời các câu này, vì các nỗi sợ hãi thường lấn át cả sự thật mà ta thường lảng tránh.
Rằng ta đã bị bỏ rơi từ lâu, lạnh nhạt từ lâu, hôn nhân ta đã hỏng từ lâu.
Thế nào là ly hôn hạnh phúc?
Ly hôn, bao giờ cũng là quá trình đau đớn nhất, chỉ thua sự mất mát người thân.
Ly hôn, ko bao giờ vui, vì nó bóc trần cho ta thấy mọi thứ xấu xí nhất của ta và của người.
Nhưng ly hôn lại mở ra 1 khe cửa hẹp le lói hạnh phúc, 1 sớm mai kia, ta có thể thức dậy 1 mình, lòng bình an, nhẹ nhõm.
Ta nghe tiếng chim hót, thấy trời xanh, ta cảm thấy mọi vật tươi mới vì lòng ta hết đau khổ.
Ta thực sự được tự do. Và ta trả lại tự do cho người.
Ai cũng có quyền được yêu được hạnh phúc, nên ly hôn là hạnh phúc, nếu hết thương, hết trọng, hết coi nhau là đồng bọn gan ruột của nhau.
Ly hôn, ko ai phải nói dối ai, căm ghét ai, hầu hạ ai, ko ai phải hy sinh vì mình.
Ko ai phải khóc thầm, ko ai phải ghen tuông hay bẽ bàng, ko ai phải sợ hãi những mất nát vô hình. Ko hay hăm doạ hay bắt nạt ai.
Ly hôn hạnh phúc, giúp bản thân, bố mẹ, con cái, người thân hạnh phúc hơn. Có thể mất 1 vài năm. Nhưng hãy tin tôi, bạn sẽ có 1 cuộc đời mới, có thể ko bằng cuộc đời cũ, nhưng thư thái bình an hơn.
Ly hôn làm bạn trưởng thành và đổi thay. Ly hôn làm bạn thấu hiểu con người hơn, biết rõ về các mối quan hệ hơn, dễ thành công hơn trong cả công việc lẫn cuộc sống, nếu bạn biết quên đi, sự đau đớn và tổn thương của hôn nhân.
Hãy nhớ, thực ra, hôn nhân mới gây ra bất hạnh
Ly hôn có thể gây ra hạnh phúc.
Tuỳ bạn chọn cách cay đắng hay lờ đi nỗi cay đắng.
Last edited: