dendeso
Member
Em xưa nay rất ít khi khóc, hầu như mọi chuyện buồn phiền, áp lực trong cuộc sống em điều đối mặt với nó 1 cách lạc quan.
Em cũng vừa đi làm về hơn 1 tiếng thôi (sg mưa quá nên cũng tranh thủ về sớm), như mọi hôm về nhà, mẹ em đều nấu cơm cho em sẵn, còn đồ ăn thì em mang cái gì thì tự nấu (tại em thích ăn đồ ăn mới nấu, dù món gì cũng đc).
Em chiên qua loa vài cái trứng, ít lạp xưởng, dưa leo, mà đến khi mở nồi cơm mẹ nấu ra, thì nồi cơm nghe mùi bị thiêu, biết ngay là mẹ em đổ cơm ngụi vào, em thấy bực trong người, em liền bới cơm ngụi bị thiêu ra ngoài, để vào 1 cái tô, định ăn cơm xong đem đi đổ luôn.
Em ăn cơm xong, xuống bếp để rửa chén thì nhin k thấy tô cơm bị thiêu lúc nãy đâu, em cũng đi kiếm tô cơm để đổ rồi rửa chén luôn, ấy mà lên nhà trên thì thấy mẹ em đang cầm tô cơm đó ăn các thím ạ, em cũng la lên nói bị thiêu đổ đi ăn cái gì, già cả rồi ăn cơm đêm, lại còn cơm thiêu, đêm hôm đau bụng lại khổ, mẹ em nói là " tao ăn được, tao ăn hoài có sao đâu, với lại có hơn chén, chết chóc gì, mày rửa chén rồi đi ngủ đi, sáng mai đi làm".
Em cũng rửa chén rồi về phòng, nằm suy nghĩ nhiều lắm các thím ạ, ba mẹ em cũng biết là ba mẹ e ko có làm ra tiền, sống nhờ đồng lương của em, nên tiết kiệm hết mức có thể, đồ ăn thì ăn gì cũng được, hàng xóm nhiều khi đồ ăn nấu cuối ngày còn thừa nhiều, cũng mang qua cho, ba mẹ em đều nhận và ăn.
Em nghĩ đến liệu trên đời còn có cái dám hy sinh vì mình như thế, dám dành mọi thứ tốt nhất có mình như thế, rồi một ngày ba mẹ em rời xa em, thì trên đời này có lẽ chả còn ai đối xử với em tốt như thế.
Em cũng vừa đi làm về hơn 1 tiếng thôi (sg mưa quá nên cũng tranh thủ về sớm), như mọi hôm về nhà, mẹ em đều nấu cơm cho em sẵn, còn đồ ăn thì em mang cái gì thì tự nấu (tại em thích ăn đồ ăn mới nấu, dù món gì cũng đc).
Em chiên qua loa vài cái trứng, ít lạp xưởng, dưa leo, mà đến khi mở nồi cơm mẹ nấu ra, thì nồi cơm nghe mùi bị thiêu, biết ngay là mẹ em đổ cơm ngụi vào, em thấy bực trong người, em liền bới cơm ngụi bị thiêu ra ngoài, để vào 1 cái tô, định ăn cơm xong đem đi đổ luôn.
Em ăn cơm xong, xuống bếp để rửa chén thì nhin k thấy tô cơm bị thiêu lúc nãy đâu, em cũng đi kiếm tô cơm để đổ rồi rửa chén luôn, ấy mà lên nhà trên thì thấy mẹ em đang cầm tô cơm đó ăn các thím ạ, em cũng la lên nói bị thiêu đổ đi ăn cái gì, già cả rồi ăn cơm đêm, lại còn cơm thiêu, đêm hôm đau bụng lại khổ, mẹ em nói là " tao ăn được, tao ăn hoài có sao đâu, với lại có hơn chén, chết chóc gì, mày rửa chén rồi đi ngủ đi, sáng mai đi làm".
Em cũng rửa chén rồi về phòng, nằm suy nghĩ nhiều lắm các thím ạ, ba mẹ em cũng biết là ba mẹ e ko có làm ra tiền, sống nhờ đồng lương của em, nên tiết kiệm hết mức có thể, đồ ăn thì ăn gì cũng được, hàng xóm nhiều khi đồ ăn nấu cuối ngày còn thừa nhiều, cũng mang qua cho, ba mẹ em đều nhận và ăn.
Em nghĩ đến liệu trên đời còn có cái dám hy sinh vì mình như thế, dám dành mọi thứ tốt nhất có mình như thế, rồi một ngày ba mẹ em rời xa em, thì trên đời này có lẽ chả còn ai đối xử với em tốt như thế.