[Truyện] I used to be a sugar baby.

Tôi đã từng làm đĩ thì nói mẹ đi cho nó vuông. Làm đĩ mà còn bày đặt sính ngoại, baby sugar cái éo gì :feel_good:
 
Wall of text không muốn đọc. Kể lại quá trình làm phò à.Gác kiếm chưa hay vẫn làm, làm thì làm khu vực nào. Giá nhiêu? Có cần ủng hộ không :doubt:

Gửi từ Samsung SM-N960U1 bằng vozFApp
 
CHAP 3: DU LỊCH NHẬT BẢN

Hiện Mai đang du học ở Nhật Bản xứ sở hoa anh đào các fences ạ :*. Trước khi sang Nhật du học, Mai học tiếng và chuẩn bị hồ sơ trong vòng khoảng 1 năm. Trong 1 năm này, cô không đi làm toàn thời gian được mà chỉ làm bán thời gian buổi tối, ban ngày thì tập trung học tiếng. Mai muốn học tiếng tốt để xin được học bổng, chứ tiền đâu mà tự túc 100% :cry:.

Tổng tài chính để Mai đi du học khoảng hơn 100 triệu, trong đó có:
  • Học phí 6 tháng (Mai được học bổng nên chỉ đóng 1 phần)
  • Ký túc xá 6 tháng
  • Chi phí dịch thuật hồ sơ, fake hồ sơ các kiểu (thu nhập bố mẹ, sổ ngân hàng đều phải fake hết)
  • Sinh hoạt phí những tháng đầu tiên.
Trong số tiền này thì có 30 triệu Mai tiết kiệm từ trước khi nghỉ làm, khoảng 5 triệu tiền lương làm thêm, 50 triệu người yêu cũ cho khi biết cô định đi du học. Thật ra ban đầu Mai hỏi vay, nhưng mà anh nói:
- Dạo này anh không có nhiều tiền vì vừa đầu tư lớn. Nhưng anh sẽ cho em 50 triệu, em không cần trả. Anh chỉ mong đạt được ước mơ của mình.

Đấy là điều cô vẫn luôn thầm biết ơn anh. Có lẽ không có người yêu cũ, Mai không thực hiện được ước mơ du học này. Phần còn lại cô xin bố mẹ. Chuẩn bị xong số tiền ban đầu, Mai xác định sang đến nơi là tự thân vận động đi làm kiếm tiền.

Lan man thế đủ rồi, giờ quay lại chuyện đi du lịch Nhật Bản thăm người yêu nhé các fences. Cũng trong 1 năm ở nhà học tiếng và chuẩn bị hồ sơ, Mai đã sang du lịch Nhật 3 lần với mục đích thăm anh. Mỗi lần đi cũng mất khoảng 15 ~20 triệu: tiền làm visa, mua vé máy bay, ăn tiêu vì bên đấy đắt đỏ. Lần đầu tiên thì do có tiền tiết kiệm + anh gửi cho 1 ít + cô nhận xách đồ hai chiều nên không khó khăn gì lắm. Nhưng 2 lần sau thì gần như kiệt quệ tài chính, Mai đã làm gì để kiếm tiền thì Mai kể ở part sau nhé.

Lần đầu tiên cô đến Nhật Bản là một buổi chiều thứ 6, cách đây vài năm. Anh sống 1 mình ở 1 căn hộ nhỏ gần công ty, chứ không ở với gia đình vì nhà cách xa khoảng 50km. Tuy vậy thỉnh thoảng vợ con anh vẫn sang căn hộ này chơi. Bên này họ có xe ô tô riêng nên đi lại dễ dàng các fences ạ. Họ mua vé tàu đi một thành phố biển cách đó 300km chơi. Vừa đặt chân đến nơi, nhận phòng, ăn cơm xong thì anh nhận điện thoại từ vợ. Vợ anh bất ngờ đến căn hộ đó nhưng không mở được cửa (vì đổi mật khẩu rồi) và nổi điên lên. Mai nghe chuyện thì shock, khóc và bảo:
  • Anh bắt taxi mà về đi vì tầm đấy muộn hết tàu rồi. Không có tiền thì em đưa cho.
  • Anh không về vì thứ nhất là tốn tiền, thứ hai là ở căn phòng đó có vali của em... Anh nói dối vợ là đi công tác xa rồi. Không sao đâu.

Dù anh nói thế nhưng cái cảm giác cay đắng nó dâng trào như bóp nghẹt trái tim Mai. Coi trốn anh chạy ra ven đường ngồi khóc rưng rức. Đường phố vui chơi gần biển tấp nập, đã thế lại còn nghe tiếng thanh niên Việt Nam đi qua cười đùa với nhau:
- Eo ôi lại còn khóc giữa đường.

Khóc xong, Mai lại về phòng. Đó là một chuyến đi kinh khủng nhất trong cuộc đời của cô, đi chỗ này chỗ kia nhưng mắt lúc nào cũng sưng húp và trong lòng nặng trĩu. Mặc dù sống ở Nhật mấy năm nhưng Mai sợ quay lại thành phố này, cô sợ trái tim mình vô thức đau nhói lên theo thói quen. Chiều chủ nhật, anh bắt xe bus cho cả hai về cho rẻ chứ không đi tàu. Lúc chờ bus, anh ra cây ATM rút đưa Mai số tiền khoảng 2 triệu VNĐ để tiêu vặt. Cô chỉ biết khóc suốt quãng đường về rồi nôn luôn ra xe khiến anh phải dọn. :cry:

Về gần đến nơi thì biết vợ anh cũng đang trên đường đến căn hộ. Mai và anh chạy đua với thời gian về nhà để anh đưa vali của cô ra ngoài. Mai nép nép sau tảng đá chờ rồi bắt taxi đi luôn. Cho đến giờ Mai vẫn không quên cái cảm giác nhục nhã ấy. Đêm ấy cả nhà anh cùng ngủ ở căn hộ đó. Mai thì nằm khóc ở 1 phòng home-stay cách đó không xa. Mai cứ quyết tâm chia tay bao nhiêu lần, rồi lại chẳng thể được... Người ta nói tòa án lương tâm mới là kinh khủng nhất. Mai ám ảnh câu chuyện này cho đến giờ, nhiều hôm uống rượu vẫn chỉ khóc vì chuyện này. :beat_brick:
 
Last edited:
Cần hình để thị dâm
vX6wwz5.png
 
e cũng đang ở nhật đây thím, làm IT cùi. nghe thím kể đi thành phố du lịch gần biển chắc yokohama à.
móa, sao phải khổ thế. giờ dịch bệnh đi làm thêm cũng khó khăn, mà thuê nhà cũng đắt vcđ ra, k có tiền thì khổ rồi
 
e cũng đang ở nhật đây thím, làm IT cùi. nghe thím kể đi thành phố du lịch gần biển chắc yokohama à.
móa, sao phải khổ thế. giờ dịch bệnh đi làm thêm cũng khó khăn, mà thuê nhà cũng đắt vcđ ra, k có tiền thì khổ rồi
Ah chuyện này cách đây mấy năm rồi mike fence ạ, chứ h em ổn hơn rồi ạ.
 
CHAP II: NGƯỜI TÌNH MỚI NGƯỜI NHẬT BẢN

Sau khi tốt nghiệp ĐH, em và thầy cứ lặng lẽ xa nhau rồi chia tay trong im lặng. Em ban ngày đi làm, tối dạy gia sư tiếng Việt cho một anh người Nhật Bản đang đi công tác dài ngày ở Việt Nam. Nói qua về anh này thì ngoại hình và kinh tế bình thường, đã có vợ và hai con gái ở Nhật, một bé bị tật nguyền phải nuôi suốt đời. Bố mẹ thì còn sống nhưng cũng đang nuôi hai chị gái cũng bị tật nguyền. Ban đầu chỉ dạy và học rất bình thường, nhưng có hôm anh ấy mời em đi ăn thì phải, một lần rồi hai lần và lại yêu nhau lúc nào không biết. Có lẽ lúc ấy em đang buồn vì chia tay tình cũ nên dễ sa ngã hơn chăng?!! :(. Anh ấy thì lại sống xa nhà bên này, không biết tiếng, ít bạn bè nên tối đi làm về chỉ biết gọi em đi chơi. Em thấy thế lại vui lắm, cảm giác lần đầu tiên mình hạnh phúc như thế vì trước đây khi quen thầy giáo em không bao giờ được đi chơi buổi tối, thoải mái thời gian lúc gặp nhau chứ đừng nói đến đi du lịch.... Lúc nào cũng hớt hải bí mật lén lút gặp nhau ở đúng 1 góc khuất tại duy nhất 1 quán cafe mà thôi, đến nỗi trước khi đến quán là bao giờ cũng gọi đặt bàn đúng chỗ đấy, chứ ngồi chỗ khác người quen nhìn thấy thì chết. Có hôm gặp nhau xong mà về khóc vì tủi thân còn thầy thì chỉ biết xin lỗi em.

Người Việt Nam ai cũng chê Nhật Hàn **ym ngắn với yếu nhưng em xác nhận là không phải các thím nhé. Vì sau này không chỉ anh này mà em còn gặp vài người HQ khác nên có cái nhìn khá là khách quan. Về cơ bản họ cao to hơn mình, giống lại cũng có lai Mỹ, Trung Quốc, rồi Nga (vì sát biên giới) nên có thể được thừa hưởng từ đó chăng? Tóm lại là anh này không hề nhỏ, nếu không muốn nói là to và sức bền cũng không đùa được :">. Đấy em chỉ giải đáp thắc mắc của các fences thế thôi nhé, chứ ngoài đời em chẳng bao giờ dám nói mấy chuyện này đâu :censored:

Quay lại chuyện em với anh này thì cũng vật vã và chia tay lên xuống. Không biết đã có thím nào trải nghiệm thứ tình yêu quái quỷ này chưa? Nó chẳng khác gì địa ngục đâu các thím ạ, người ngoài nhìn vào thì chửi, người trong cuộc thì lén lút sống và dằn vặt. Sau khi yêu nhau được 2-3 tháng thì anh về Nhật, nhưng lại sắp xếp quay lại thăm em mấy hôm. Trước hôm anh bay thì lại cãi nhau, em đòi chia tay. Anh vẫn bay sang VN và đến nhà chị bạn em, gửi tặng em bộ mĩ phẩm và trà gừng vì em nói em thích trà gừng. Đấy, thế thì làm sao mà chia tay được cơ chứ :( Chúng em lại gặp lại, anh nắm tay em và nói:
  • Anh có chuyện muốn nói.
  • Vâng anh nói đi.
  • Anh với vợ sống không hạnh phúc. Ngày xưa lấy nhau cũng là vì mang bầu bé đầu tiên thôi. Vợ anh lúc nào cũng muốn ly hôn cả. Nếu ly hôn anh sẽ để lại tất cả tài sản cho vợ, nhưng phải nuôi đứa bé bị tật nguyền, hai chị gái cũng ốm đau. Hoàn cảnh của anh khó khăn như thế em có chấp nhận được không?
  • Em chấp nhận được, em cũng sẽ đi làm kiếm tiền. - Em gật đầu không chần chừ.
View attachment 303906Em với anh này hồi yêu nhau, cách đây cũng 3-4 năm rồi, mike fences thông cảm vì để đảm bảo cuộc sống cá nhân mà em phải che đi nhiều thứ.

Có một lần không nhớ vì chuyện gì, em lại khóc rồi đòi chia tay. Em block hết tất cả Facebook, Zalo... để anh không nhắn tin được nữa, thì anh email níu kéo em: "Anh xin lỗi, em chứ chửi anh đánh anh làm gì cũng được, chỉ cần em lên tiếng thôi chứ đừng im lặng như thế này. Anh sẽ cố gắng tìm cách để đưa em sang."

Vì câu nói đó, một đứa con gái nghèo là em chưa từng nghĩ đến chuyện đi nước ngoài, nhưng đã tìm cách để sang Nhật với anh, vì biết đâu nếu anh ly hôn như anh nói thật thì có thể đường hoàng ở bên nhau mà! Em tính đầu tên là đi du lịch, rồi sau đó đi du học. Em nghỉ làm ở công ty và đi học tiếng Nhật, nhen nhóm chuẩn bị cho hành trình du học mà chủ yếu là để... gần zai. Có cái dại nào như cái dại nào không các fences? :beat_brick:
Làm gái thì nói làm gái, bày đặt SGBB.
 
CHAP 3: DU LỊCH NHẬT BẢN

Hiện em đang du học ở Nhật Bản xứ sở hoa anh đào các fences ạ :*. Trước khi sang Nhật du học, em học tiếng và chuẩn bị hồ sơ trong vòng khoảng 1 năm. Trong 1 năm này, em không đi làm toàn thời gian được mà chỉ làm bán thời gian buổi tối, ban ngày thì tập trung học tiếng. Em muốn học tiếng tốt để xin được học bổng, chứ em tiền đâu mà tự túc 100% :cry:.

Tổng tài chính để em đi du học khoảng hơn 100 triệu, trong đó có:
  • Học phí 6 tháng (em được học bổng nên chỉ đóng 1 phần)
  • Ký túc xá 6 tháng
  • Chi phí dịch thuật hồ sơ, fake hồ sơ các kiểu (thu nhập bố mẹ, sổ ngân hàng đều phải fake hết)
  • Sinh hoạt phí những tháng đấu tiên.

Trong số tiền này thì có 30 triệu em tiết kiệm từ trước khi nghỉ làm, khoảng 5 triệu tiền lương làm thêm, 50 triệu người yêu cũ cho khi biết em định đi du học. Thật ra ban đầu em hỏi vay, nhưng mà anh nói:
- Dạo này anh không có nhiều tiền vì vừa đầu tư lớn. Nhưng anh sẽ cho em 50 triệu, em không cần trả. Anh chỉ mong đạt được ước mơ của mình.

Đấy là điều em vẫn luôn thầm biết ơn anh. Có lẽ không có người yêu cũ, em không thực hiện được ước mơ du học này. Phần còn lại em xin bố mẹ. Chuẩn bị xong số tiền ban đầu, em xác định sang đến nơi là tự thân vận động đi làm kiếm tiền.

Lan man thế đủ rồi, giờ quay lại chuyện đi du lịch Nhật Bản thăm người yêu nhé các fences. Cũng trong 1 năm ở nhà học tiếng và chuẩn bị hồ sơ, em đã sang du lịch Nhật 3 lần. Mỗi lần đi cũng mất khoảng 15 ~20 triệu các fences ạ: tiền làm visa, mua vé máy bay, ăn tiêu vì bên đấy đắt đỏ. Lần đầu tiên thì do có tiền tiết kiệm + anh gửi cho 1 ít + em nhận xách đồ hai chiều nên không khó khăn gì lắm. Nhưng 2 lần sau thì em gần như kiệt quệ tài chính, em đã làm gì để kiếm tiền thì em kể ở part sau nhé.

Lần đầu tiên em đến Nhật Bản là một buổi chiều thứ 6. Anh sống 1 mình ở 1 căn hộ nhỏ gần công ty, chứ không ở với gia đình vì nhà anh cách xa đó khoảng 50km. Tuy vậy thỉnh thoảng vợ con anh vẫn sang căn hộ này chơi. Bên này họ có xe ô tô riêng nên đi lại dễ dàng các fences ạ. Chúng em book vé tàu đi một thành phố biển cách đó 300km chơi. Vừa đặt chân đến nơi, nhận phòng, ăn cơm xong thì anh nhận điện thoại từ vợ. Vợ anh bất ngờ đến căn hộ đó nhưng không mở được cửa (vì anh đổi mật khẩu rồi) và nổi điên lên. Em nghe chuyện thì shock, khóc và bảo:
  • Anh bắt taxi mà về đi vì tầm đấy muộn hết tàu rồi. Không có tiền thì em đưa cho.
  • Anh không về vì thứ nhất là tốn tiền, thứ hai là ở căn phòng đó có vali của em... Anh nói dối vợ là đi công tác xa rồi. Không sao đâu.

Dù anh nói thế nhưng cái cảm giác cay đắng nó dâng trào như bóp nghẹt trái tim em. Em trốn anh chạy ra ven đường ngồi khóc rưng rức. Đường phố vui chơi gần biển tấp nập, đã thế lại còn nghe tiếng thanh niên Việt Nam đi qua cười đùa với nhau:
- Eo ôi lại còn khóc giữa đường.

Khóc xong, em lại về phòng. Đó là một chuyến đi kinh khủng nhất trong cuộc đời của em. Mặc dù sống ở Nhật mấy năm nhưng em sợ quay lại thành phố này. Chiều chủ nhật, anh bắt xe bus cho cả hai về cho rẻ chứ không đi tàu. Lúc chờ bus, anh ra cây ATM rút đưa em số tiền khoảng 2 triệu VNĐ để tiêu vặt. Em chỉ biết khóc suốt quãng đường về rồi nôn luôn ra xe khiến anh phải dọn. :cry:

Về gần đến nơi thì biết vợ anh cũng đang trên đường đến căn hộ. Em và anh chạy đua với thời gian về nhà để anh đưa vali của em ra ngoài. Em nép nép sau tảng đá chờ rồi bắt taxi đi luôn. Cho đến giờ em vẫn không quên cái cảm giác nhục nhã ấy...

Đêm ấy cả nhà anh cùng ngủ ở căn hộ đó. Em thì nằm khóc ở 1 phòng home-stay cách đó không xa. Em cứ quyết tâm chia tay bao nhiêu lần, rồi lại chẳng thể được... Người ta nói tòa án lương tâm mới là kinh khủng nhất. Em ám ảnh câu chuyện này cho đến giờ, nhiều hôm uống rượu vẫn chỉ khóc vì chuyện này. Các fences có thể chửi em ngu như một con chó, em nhận hết :beat_brick:
nghèo thì chịu thôi bạn ơi, thôi thì không có gì trong tay cả thì nên lợi dụng người ta đi. khi đã ổn định thì kiếm đường chia tay, nhớ phải trả hết những gì người ta cho mình. bọn nhật nó thoải mái nhưng ko dễ phủi tay đi đâu.
Cố lên em
 
Ah chuyện này cách đây mấy năm rồi mike fence ạ, chứ h em ổn hơn rồi ạ.

thím bảo nhà nghèo, tự ti, e cũng hiểu được, vì trước nhà e cũng nghèo,từ hồi đi học c3 trên thành phố (e học trường chuyên trên tỉnh) dù mặt mũi cũng sáng sủa nhưng tự ti vãi, có con xe cùi cuối tuần đạp mấy chục cây về nhà, có hôm xe hỏng đéo có xu nào sửa dắt bộ chục cây về. bạn e thì bố mẹ đưa oto đi học, tủi vl. lên đh cũng thế, tự ti vđ.
e cũng k ủng hộ việc làm sgbb của thím, nhưng mà yêu đường như thím thì nhiều khi biết sai cũng không dừng lại được.
mong thím khỏe mạnh, có lựa chọn đúng đắn.
mà thím làm sgbb thì tức là cũng xinh gái, sao k yêu anh nào đó ở vn thím, thiếu gì đâu
 
thím bảo nhà nghèo, tự ti, e cũng hiểu được, vì trước nhà e cũng nghèo,từ hồi đi học c3 trên thành phố (e học trường chuyên trên tỉnh) dù mặt mũi cũng sáng sủa nhưng tự ti vãi, có con xe cùi cuối tuần đạp mấy chục cây về nhà, có hôm xe hỏng đéo có xu nào sửa dắt bộ chục cây về. bạn e thì bố mẹ đưa oto đi học, tủi vl. lên đh cũng thế, tự ti vđ.
e cũng k ủng hộ việc làm sgbb của thím, nhưng mà yêu đường như thím thì nhiều khi biết sai cũng không dừng lại được.
mong thím khỏe mạnh, có lựa chọn đúng đắn.
mà thím làm sgbb thì tức là cũng xinh gái, sao k yêu anh nào đó ở vn thím, thiếu gì đâu
Ấm lòng ngày đông quá vì gặp được một người đồng cảnh ngộ với mình. Cái cảm giác tự ti vì nghèo tủi thân thật thím nhỉ. Nhiều khi em nghĩ sau này nhất định có kinh tế rồi mới đẻ con, chứ không để nó khổ như mình. Đến giờ sau khi đã có nhiều thứ, em vẫn tự tin ấy, có lẽ cảm giác ấy nó ngấm vào máu mình từ nhỏ rồi.
Em không cao hay xinh kiểu sexy girl, mà kiểu lolita ấy thím ạ. Ở VN cũng có nhiều người theo, nhưng chẳng hiểu sao đường thẳng không đi cứ đâm quàng bụi rậm, mà lại toàn người có vợ chứ :( Em đi xem tử vi, người ta bảo số này ngày xưa thì là số ca kỹ, còn trẻ thì cố gắng chịu khổ tí sau sẽ đỡ. Thực ra giờ em cũng đỡ nhiều rồi thím ạ. Cảm ơn thím đã động viên.
 
Ấm lòng ngày đông quá vì gặp được một người đồng cảnh ngộ với mình. Cái cảm giác tự ti vì nghèo tủi thân thật thím nhỉ. Nhiều khi em nghĩ sau này nhất định có kinh tế rồi mới đẻ con, chứ không để nó khổ như mình. Đến giờ sau khi đã có nhiều thứ, em vẫn tự tin ấy, có lẽ cảm giác ấy nó ngấm vào máu mình từ nhỏ rồi.
Em không cao hay xinh kiểu sexy girl, mà kiểu lolita ấy thím ạ. Ở VN cũng có nhiều người theo, nhưng chẳng hiểu sao đường thẳng không đi cứ đâm quàng bụi rậm, mà lại toàn người có vợ chứ :( Em đi xem tử vi, người ta bảo số này ngày xưa thì là số ca kỹ, còn trẻ thì cố gắng chịu khổ tí sau sẽ đỡ. Thực ra giờ em cũng đỡ nhiều rồi thím ạ. Cảm ơn thím đã động viên.
Bỏ anh người Nhật đi trên voz này nhiều anh vozer 3x tuổi vẫn còn trinh nam sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón e, anh người Nhật cũng nghèo bỏ mẹ có gì đâu
 
Con điếm không biên chế này, đã làm đĩ thì phải làm đĩ ở VN đóng thuế xây dựng tổ quốc chứ trốn ra nước ngoài ăn c** à :doubt: Về Việt Nam đi tôi vậnđộng mọi người trao tặng danh hiệu ĐĨ YÊU NƯỚC cho em, tha hồ mà gia đình tổ tiên nở mày nở mặt :boss:
Mình làm sai thì mình chịu.
Nhưng mike fence khẩu nghiệp thì mình ko chịu hộ cho được đâu nhé.
 
Back
Top