[Kể chuyện] Giả Lập Thế Giới Ký

Bạn đã đọc truyện này chưa? Bạn thấy thế nào?

  • Tôi chưa đọc nó. Có thời gian sẽ đọc sau.

    Votes: 7 53.8%
  • Đọc dở quá.

    Votes: 2 15.4%
  • Thấy tạm được.

    Votes: 0 0.0%
  • Tôi đang đọc nó. Hãy viết tiếp đi.

    Votes: 4 30.8%

  • Total voters
    13

Diep Vu Bi An

Senior Member
2020e402f4df-6210-4791-9376-ea2737f15561.jpg

"Đây là kí ức phiêu lưu ở giả lập thế giới. Trong lúc kể cho các vị nghe câu chuyện vào lúc này, bản thể của ta vẫn còn đang ở trong nguy hiểm. Ta đã thiết lập được một phân thân ở địa cầu ảo cảnh thế giới này và truyền những kí ức ta có được ở giả lập thế giới đó về đây” 💬


Gi Lp Thế Gii Ký

Thể loại:
tiên hiệp, dị giới, xuyên không, nhảm văn
Tác giả:
admin.gif
Điệp Vũ
vip.gif

Trạng thái: đang tiến hành


👇 Xem thêm:
🎧 [Hoài Niệm] Những ca khúc đi liền tuổi thơ của Điệp
👘 [Sưu tầm] Nghệ thuật gấp giấy Origami
 
Last edited:
Là một người thích những điều huyền bí, hắn thường lên mạng mò mẫm những chuyện lạ kì, đọc các truyện về tu chân, xuyên không, dị giới, khoa học huyền bí...Thỉnh thoảng hắn ngẫm nghĩ về vũ trụ. Hắn mường tượng ra một thế giới xoay vần kì lạ, nơi mà tất cả mọi thứ chuyển động có trật tự, có nguyên tắc, tuân theo các quy luật vật lý. Hắn ước rằng hắn có thể biết hết tất cả ngọn nguồn về cái vũ trụ mà hắn đang sống này, mục đích của nó là gì. Hắn cũng muốn có được khả năng sáng tạo ra một thế giới, hắn sẽ là người điều khiển, hoặc ít nhất là một nhân tố chính ở trong đó. Hắn nghĩ về chính hắn, một thân xác được cấu thành từ vật chất đơn giản, vậy mà hắn lại có được khả năng nhận thức về thế giới này. Ai đó đã tạo ra sự sống? Liệu rằng thế giới này có phải là giả lập như tỉ phú Elon Musk đã từng nói. Giá như hắn có thể biết. Nhưng trong sâu thẳm, hắn vẫn luôn tin vào một thế giới sau khi chết đi, nơi mà những quy luật của sự tĩnh lặng cũng đang chi phối thế giới động này. Còn vật chất tối và năng lượng tối nữa cơ mà, khoa học đâu phải cái gì cũng biết...Đang mải mê suy nghĩ, bất chợt điện thoại reo lên. Hắn bấm bấm chiếc điện thoại, địa chỉ đón khách là...

***

Hà thành, một thành phố lớn của Nam Việt, mật độ dân số khá đông đúc. Nơi này vốn dĩ được mệnh danh là khu đô thị văn hoá, việc buôn bán luôn diễn ra tấp nập. Kinh tế đất nước phát triển, các toà nhà cũng theo đó mà mọc lên như nấm. Dân có tiền đổ xô vào thị trường địa ốc. Hoạt động mua sắm tiêu dùng diễn ra ở các siêu thị, các trung tâm thương mại sầm uất. Trái ngược với khung cảnh xa hoa đó, người ta vẫn thấy một bộ phận tầng lớp dân lao động phổ thông, sống bên cạnh những khu xóm trọ lụp xụp, nghèo nàn. Đó là tầng lớp thấp không có nhiều tiền bạc, họ có thể là học sinh, sinh viên, là bà ve chai đồng nát, là người công nhân, hoặc cũng có thể là anh sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, vẫn còn đi xin việc.

...

Ở một khu xóm trọ vào lúc này.

Trời đã tối mịt, mọi người dần trở về quây quần cùng nhau bên bữa cơm gia đình. Có tiếng chương trình thời sự phát ra từ chiếc vô tuyến điện bên nhà ai đó.

Vừa về đến nhà, hắn đã nằm rạp ngay ra giường vì mệt mỏi. "Lại phải ăn cơm rồi, ước gì có thể ích cốc giống như trong mấy truyện tiên hiệp vẫn thường hay đọc thì tốt biết mấy”. Nghĩ thế hắn lại lồm cồm bò dậy, tay với lấy hộp cơm vừa nãy còn vứt ở trên bàn, vừa mở hộp cơm vừa bật máy tính lên. Đầu tiên hắn dạo qua một trang mạng xã hội trước, gì mà toàn thấy tụi bạn bè khoe ảnh vợ con, thằng thì khoe nhà cửa, mấy đứa trước làm nghề cùng hắn thì khoe vừa mới nhận được công trình mới. Đọc mấy tin trên này cứ như là để trêu ngươi hắn vậy. Chẳng hiểu sao cuộc đời hắn lại thất bại đến như vậy. Nghĩ lại trước kia lúc hắn mới dấn thân vào cánh cửa đại học, khi ấy hắn hãy còn mang trong mình tâm thế sau này tương lai hắn nhất định sẽ thành công. Ấy thế mà sau khi ra trường cuộc sống chẳng khi nào là dễ dàng với hắn. Hắn tắt cái vụt, hắn lại dạo qua một trang diễn đàn.

...

Hắn tên là Điệp Vũ. Năm nay hắn cũng vừa mới bước sang độ tuổi tam tuần, vợ con thì vẫn chưa có, ai cũng hỏi hắn là sao vẫn chưa lấy vợ, hắn chỉ nói là do cuộc sống vẫn chưa ổn định, nên hắn chưa dám nghĩ đến chuyện vợ con. Ấy là nói với mọi người như thế thôi, chứ hắn vẫn đang say mộng một em gái tên là Uyên Nhi, là tiểu thư mới lớn hắn quen ở trên mạng. Đã nhiều lần hắn ngỏ ý muốn cùng nàng chuyện tình ý trăm năm, nhưng mà nàng cứ viện cớ rằng nàng hãy còn quá nhỏ, chưa muốn nghĩ đến chuyện trai gái. Nàng và hắn thường chuyện trò nhắn tin qua lại. Tuy nàng chỉ nhỏ hơn hắn có một giáp nhưng lại gọi hắn là chú. Tiếng chú xa xôi ngăn cách, không cho hắn và nàng thăng hoa lên một mối quan hệ mới. Bề ngoài hắn có dáng vẻ không mấy là nổi bật, khuôn mặt bình thường, nếu ai đó có gặp hắn cũng sẽ rất mau quên. Bù lại thì thời sinh viên, hắn rất hay tham gia vào mấy câu lạc bộ tập luyện nhu thuật. Ngoài biết chút võ vẽ và có chút khướu vẽ vời ra thì hắn không còn điểm mạnh nào cả. Học xong cấp ba hắn thi lên đại học để theo đuổi sở thích hội hoạ. Học hết đại học thì hắn xin vào làm thiết kế, ngồi ở văn phòng cho một công ty tư vấn kiến trúc nhỏ nhỏ. Lương tháng chỉ được vỏn vẹn có năm triệu, kể từ khi vào làm cho đến lúc thạo việc, chưa hề tăng một lần nào. Không biết là do hắn tự ti không dám hỏi, hay là do sếp của hắn thấy hắn vô dụng mà không chịu tăng lương cho hắn. Chán việc, hắn bỏ đi đăng kí làm xe ôm công nghệ, cái nghề nếu mà cố gắng cũng kiếm được vài ba trăm ngàn một ngày. Xong hắn làm luôn từ đó cho đến bây giờ.

...

Lúc này trời đã khuya lắm rồi.

Hắn vội vàng tắt điện rồi leo ngay lên giường đi ngủ. Chỉ trong vài nhịp hô hấp, gần như ngay lập tức hắn đã chìm vào trong giấc mộng say.

Khò...khò...

...

- Điệp huynh, mau, mau tỉnh dậy. Bọn quan binh bên ngoài đang tràn vào trong thôn. Aaaa...không...xin các ngài...xin đừng giết tôi.

Tiếng kêu thất thanh bỗng dưng bặt hẳn. Điệp Vũ mắt nhắm mắt mở, tâm trạng hãy còn đang ở trong cơn ngái ngủ: Ai mà đêm hôm la lối om xòm không để cho ai ngủ. Cái gì mà giết giết chóc chóc cơ chứ...hai...Nghĩ thế thôi chứ hắn cũng không có lên tiếng. Đang vừa mở mắt ngồi dậy thì có tiếng ở bên ngoài.

- Mau mau, mau lục soát hết chỗ này cho ta. Không được để một ai dù là bà già cho đến con lợn còn lại ở trong thôn này.

Lại có một giọng khác nói: Đại nhân yên tâm. Chỉ tiêu nhân lực ngoài đảo đầu năm nay đã đề ra. Bọn tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức ạ.

- Có chuyện gì vậy? Mình đang ở đâu đây.

Hắn ngơ ngác nhìn quanh. Không phải là căn phòng trọ nhỏ quen thuộc mà hắn vẫn thường hay chui ra chui vào nữa.

Có ánh sáng trăng mờ mờ chiếu qua khe cửa. Hắn mở to mắt ra nhìn. Là một căn nhà bằng gỗ, mái lợp ngói cổ.

Hắn vẫn còn đang há hốc mồm, chưa kịp hiểu ra ngô khoai sự việc trước mắt. Ở bên trong phòng có ánh sáng chợt hiện. Một kẻ trông dáng vẻ kì dị từ trong hư không hiện ra. Hắn mặc bộ đồ hiện đại,cái đầu hắn trọc lóc, vóc dáng cao gầy có vẻ giống với một bộ xương khô, trông rất chi là doạ người. Thân hình hắn lơ lửng ở giữa không trung. Điệp Vũ đang muốn kêu to thì xung quanh cảnh vật mờ đi, không nhìn thấy gì ngoài người trước mặt, sau đó cảm giác mồm bị khoá chặt không mở ra được, không thể thốt ra nổi một câu nào.

- Chúc mừng ngươi vừa mới thoát khỏi ảo cảnh. Xin tự giới thiệu, ta là Bạch Trùng Đạo Tổ. Ngươi đang ở trong một thực tại do ta sáng tạo ra. Không dài dòng nữa, ta thấy ngươi là trường hợp đặc biệt có thể trốn thoát khỏi ảo cảnh địa cầu mà không phải trải qua cái chết. Có thể là do có lỗi nào đó trong thiết kế, hoặc là một tính năng mà ta chưa phát hiện, ngươi được trực tiếp triệu hồi đến đây. Nhưng mà không sao. Nếu nhà ngươi đã đến đây ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là để lũ quan binh đầy ngươi ra ngoài đảo. Thứ hai là chịu để cho ta đặt hệ thống giám sát vào trong người của ngươi. Đổi lại ta sẽ giúp ngươi sống tốt ở thế giới này.

Hắn dứt lời xong thì mồm của Điệp Vũ cũng vừa mở ra được. Cố trấn tĩnh, Điệp Vũ hỏi lại:

- Ảo cảnh? Thực tại vũ trụ? Ý của ngươi là ta đang ở một thế giới khác? Ta không có chết hay là đang mơ ngủ đó chứ?

- Ngươi bị triệu hồi đến đây và hoàn toàn tỉnh táo. Không có chuyện nhà ngươi đã chết.

- Vậy, nếu ta chấp nhận...cái gì đó thần thức từ ngươi vậy làm sao ta biết được ngươi sẽ không xử lý ta chứ.

- Ha ha ha...Ngươi chẳng biết gì cả. Nếu ta muốn làm hại ngươi thì ta đã không ở đây để gặp ngươi. Thế nào? Ngươi chỉ cần trả lời ta, chấp nhận hay là không?

Điệp Vũ trầm tư. Ta đã lạc đến nơi xa lạ này. Bên ngoài kia thì có một lũ kì lạ đang vây bắt người, nếu nhỡ mà lọt vào tay bọn chúng e rằng ta sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Mà ở đây cũng lại gặp một kẻ tâm thần nốt. Nãy giờ mục đích của hắn chỉ là muốn cài vào người mình thứ gì đó, thứ hắn muốn cài không biết là sau này có gây nguy hiểm gì hay không. Aaa...thật là xui xẻo quá đi mà, Uyên Nhi nàng ơi. Bất chợt trong tâm trí hắn hiện lên hình bóng của Uyên Nhi. Tuy nàng và hắn không phải là một đôi uyên ương hoa bướm. Nhưng nàng đã để lại cho hắn những rung động mà trái tim hắn khó có thể nào quên. Nay tình cảnh thật là trớ trêu thay, ông trời đã không chịu tác thành cho hắn thì cuộc sống này với hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn chợt nhớ ra tên khô lâu trước mặt có nói là sẽ giúp hắn sống tốt ở thế giới này. Đã thế ta thử đánh liều một phen, đằng nào cũng không còn sự lựa chọn.

- Được, ta đồng ý.

- Tốt. Vậy ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi. Ta sẽ đưa vào trong người của ngươi hệ thống giám sát. À mà có điều này ta vẫn chưa nói. Đây mới chỉ là một tính năng mà ta vẫn còn đang thử nghiệm. Nếu ngươi trụ được thì coi như ngươi mệnh lớn, còn không thì linh hồn phi diệt, mãi mãi không thể siêu sinh.

- Cái này...aa

Điệp Vũ chỉ kịp cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ dũng mãnh ào ạt đi vào trong tinh thần thức hải. Ý thức vụt tắt, hắn bất tỉnh nhân sự không còn hay biết gì cả.

***

Ta đã chết rồi sao? Điệp Vũ chỉ cảm thấy tâm hồn mình đang lạc vào trong một khoảng tối đen. Có lẽ nào ta lại chọn sai? Cái tên kì quái đó hứa là sẽ giúp ta sống tốt ở thế giới này kia mà. Làm sao bây giờ? Hắn lại ngó nghiêng xung quanh. "Kết nối”? Một dòng chữ lơ lửng ở phía trước. Điệp vũ tò mò tiến lại gần, hai tay hắn với tới chạm vào dòng chữ.

"...Xin hãy đọc tên của ký chủ...” Một giọng nói vang lên. Cảm thấy khó hiểu, có lẽ nào đây lại là một thủ tục mà lão diêm vương bắt ta phải làm trước khi xuống dưới địa ngục. Hắn cất tiếng: Điệp Vũ.

"...Chào mừng ký chủ đến với thực tại giả lập. Để bắt đầu xin vui lòng chọn hệ phái và tiếp tục...”

Con mẹ nó đùa tao à. Cái gì mà thực tại giả lập kia chứ. Tay thần bí nhân kia thật là có khướu hài hước. Hắn nhìn vào mấy dòng giới thiệu về các phái đầu tiên.

Pháp sư: Đặc trưng sử dụng phép thuật. Sức sát thương lớn.

Sát thủ: Có sát thương chí mạng cực cao. Khả năng ẩn nấp chờ đợi.

Giáp sĩ: Lực phòng thủ mạnh mẽ.

Cung thủ: Cảm nhận vị trí kẻ địch từ xa, phi tiễn bách phát bách trúng.

Kiếm sĩ: Khả năng dùng kiếm, công thủ toàn diện.

...

Toàn là mấy lớp nhân vật mà trong mấy trò nhập vai hắn vẫn thường hay chơi, không có gì là đặc biệt cả. Điệp Vũ lại chú ý vào dòng chữ phát sáng ở phía cuối của danh sách.

Đạo Tổ: Hệ phái đặc biệt, toàn năng.

"Đạo Tổ”? Có phải cái tên kì lạ kia cũng tự xưng hắn là đạo tổ. Trông hắn cũng không phải loại không có bản lĩnh. Mấy truyện tiên hiệp ta hay đọc cũng có nhắc đến hai chữ đạo tổ. Liệu có phải là đạo tổ người mà có khả năng sáng tạo ra thế giới, bất diệt trường tồn, am hiểu các quy luật pháp tắc thiên địa. Ta phải thử xem sao mới được. Nghĩ vậy Điệp Vũ với tay chạm tới.

"...Hoàn thành nhiệm vụ chọn hệ phái. Bắt đầu tiến hành kết nối...”

...

- Vũ nhi, con đừng rời bỏ mẫu thân. Không có con mẫu thân này không thiết sống nữa! Mau tỉnh dậy đi con ơi...

Bên tai hắn vang lên tiếng gào thét. Á đậu, ai mà kêu to quá vậy. Hắn cố gắng mở to hai mắt đang nhắm nghiền. Cảnh vật xung quanh mập mờ dần sáng tỏ. Trước mắt là một người phụ nữ trạc tuổi trung tuần, ăn mặc giản dị đang úp mặt trước ngực hắn mà khóc.

Ta đang ở đâu đây? Người này là ai? Điệp Vũ nghi hoặc.

Thấy con trai mình tỉnh dậy, thiếu phụ hai mắt sáng lên, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của con mình.

- Con trai mẹ tỉnh rồi. Chờ chút để mẹ đi gọi đại phu. Con làm mẹ sợ quá, đã hơn hai ngày nay con nằm bất tỉnh ở trên giường rồi.

Điệp Vũ ngơ ngác nhìn quanh. Sao tay chân ta lại nhỏ thế này. Hắn nhìn kĩ cơ thể của hắn. Mẹ kiếp, ở địa cầu ta đã nhỏ bé, sang đây ông trời lại bắt ta làm người lùn nữa hay sao. Ồ, không phải, đây là cơ thể của một đứa trẻ nhỏ.

Đầu của Điệp Vũ bỗng nhiên đau dữ dội. Hàng loạt sự kiện cứ thế xuất hiện bên trong đại não của hắn. Hắn đau quá, mắt trợn ngược rồi lại bất tỉnh...Lúc hắn tỉnh dậy hắn thấy trên trán của mình đang đắp một cái khăn ướt. Người phụ nữ kia đang gục mặt ở trên bàn nằm ngủ, chắc là do bà quá mệt mỏi và lo lắng cho hắn, bên cạnh đó là cây đèn cầy đang toả ra ánh sáng heo hắt.

Aaa...cốt truyện gì thế này. Ta đã chính thức xuyên không rồi hay sao? Điệp Vũ nhớ lại trước đây mình có hay đọc vài tựa truyện mà nhân vật chính xuyên không về thời kỳ cổ đại. Ở đây hắn xuyên tới một thế giới kì lạ như là ở trong một trò chơi nào đó, được chọn hệ phái, rồi bắt đầu cốt truyện chính tuyến. Bất giác khoé miệng hắn mỉm cười. Ha ha ha...cuối cùng mong ước của ta cũng đã trở thành hiện thực rồi. Tu tiên, phép thuật, pháp bảo...còn cả cái gì thần-yêu-ma nữa. Ông đây là đạo tổ, là đạo tổ đấy có biết không. Ta sẽ là kẻ mạnh nhất ở thế giới này!

Thế sự có những truyện không ai ngờ tới. Trong hoạ có phúc trong phúc lại gặp hoạ. Hoạ hoạ phúc phúc, nào ai dám nói mình gặp phúc mà không phải là hoạ. Điển hình là hắn ta, có lẽ lão thiên trên trời thấy cuộc đời hắn giống như đã vứt đi rồi mà thương tình bày ra cho hắn thêm một lần cơ hội. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, nhưng ở đâu đó vẫn có cái số chó ngáp phải ruồi, đi đường mà bỗng dưng nhặt được cục vàng, chẳng phải là vẫn có đấy thôi.

...

Con người ở trên cõi đời này, mỗi người đều mang trong mình một mục đích để sống. Có người mong muốn sẽ kiếm được thật nhiều tiền, trở thành một tỷ phú. Cũng có người ước trở thành một bậc vĩ nhân, được người người biết đến. Nhưng rồi rốt cục khi từ giã cõi đời, tất cả cũng chỉ còn lại một nắm xương trắng. Tiền khi chết rồi hỏi có thể tiêu được nữa hay không? Làm vĩ nhân khi xuống mồ cũng phải nằm trong quan tài. Chỉ có tu luyện thành thần tiên, sống một cuộc sống đời đời bất tử, trường tồn cùng với trời đất, trong tay nắm lấy vận mệnh của chính mình, không phó mặc cho thiên đạo mới gọi là sống.

👉 Chương 2: Nhật Nguyệt đại lục
 
Last edited:
👈 Chương trước: Lạc vào thế giới kì lạ

Qua vài ngày cố gắng tiêu hoá những sự kiện mà hắn vừa mới trải qua. Hắn đã rất chắc chắn rằng bản thân hắn đã xuyên không tới một giới diện hoàn toàn khác. Nơi này con người sống như ở thời kì cổ đại, trang phục trông rất giống mấy bộ phim cổ trang mà hắn vẫn thường hay xem. Hắn nhớ lại lúc mới đầu hắn tới nơi đây, hắn tỉnh dậy trong một căn nhà cổ, giờ xem lại ngôi nhà hắn đang ở thì có vài phần giống với ngôi nhà lúc đó, chỉ có điều bây giờ hắn đang ở trong bộ dạng của một đứa trẻ mà thôi, khác với lúc ban đầu bộ dạng hắn đã trưởng thành rồi. Có lẽ là tay thần bí nhân kia lại đưa hắn trở về thời thơ ấu. Mặc kệ, không sao cả, miễn là lúc đó hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh là được rồi.

Lại nói về thế giới này, trong trí nhớ kế thừa từ thân xác hắn mang từ khi đến nơi đây thì hắn đang sống trên một đại lục rộng lớn có tên là Nhật Nguyệt. Nhật Nguyệt đại lục cuộc sống cũng khắc nghiệt như ở thế giới địa cầu hắn đã từng sống. Người thường thì trồng trọt, chăn nuôi, buôn bán, làm thuê...đủ mọi thứ nghề những mong có được cuộc sống no đủ. Chỉ có điều là nơi đây còn xuất hiện những người kì lạ chuyên tu luyện những loại năng lực đặc biệt. Mẫu thân hắn thường kể rằng có những vị thần tiên vẫn thường hay đi mây về gió, trừ dẹp yêu quái, làm những việc thiện giúp đỡ con người. Là thần tiên ấy hả? Hắn chỉ biết thần tiên qua những câu chuyện kể. Ở thế giới hắn từng sống nếu mà ai đó nhắc đến chuyện thần tiên ngoài đời thực chắc hẳn sẽ bị cười cho thối mũi. Thần tiên là không có thực, đó chỉ là sự thêu dệt huyễn hoặc của con người, do cuộc sống này quá khổ cực, họ cần có niềm tin để mà bấu víu. Khoa học thế kỉ hai mươi mốt không bao giờ đi coi chuyện thần tiên là vấn đề nghiêm túc cả.

...

Nhật Nguyệt đại lục chuyện thần bí có nhiều vô số kể. Kẻ phàm nhân chỉ biết lo chuyện bữa ăn nay mai. Nào biết được chuyện của thế giới thần tiên bao la bát ngát. Truyền thuyết kể lại rằng: Thế giới này vốn dĩ được hình thành từ trong hư vô. Có vô số mảnh vỡ giới diện không gian lớn nhỏ. Trong số ấy có một cái giới diện. Giới diện này sinh ra một vị Bất Diệt Chi Thần. Vị thần ấy lại sinh ra Ngũ Đại Nữ Thần là Kim-Mộc-Thủy-Hoả-Thổ và Nhị Đại Nam Thần là Nhật-Nguyệt hai vị. Nhật thần và Nguyệt thần đều đem lòng yêu thương nữ Thủy thần. Cả hai đều không ai chịu nhường ai, đều muốn tranh giành nữ Thủy thần ấy về tay của mình. Mãi cho đến khi Bất Diệt Chi Thần ẩn mình tĩnh tu, việc tranh dành này đã biến thành một cuộc chiến công khai ác liệt.

Cuộc chiến này ban đầu chỉ xuất phát từ phía hai người. Nhưng do tiến triển từ cuộc chiến kéo dài mà kéo theo cả các vị thần khác cũng gia nhập. Cả hai vì muốn tạo sự ảnh hưởng của mình là lớn nhất nên đã sáng tạo ra muôn loài. Ma tộc, nhân tộc, thần tộc, thú tộc...những tộc loại lâu đời sinh sống ở trên đại lục từ đó mà được hình thành.

Vì là hậu duệ của thần nhân, những tộc này đều có khả năng tu luyện. Phương pháp tu luyện được các vị thần ở bên trên truyền xuống dưới. Lại qua nhiều thế hệ, trải qua nhiều năm tháng mà các phương pháp ấy dần dần biến đổi, phù hợp với từng tộc loại hơn. Theo như dữ liệu mà Điệp Vũ có được thì việc tu luyện này không hề đơn giản.

Cuộc chiến đằng đẵng kéo theo sự sa đoạ của các chúng thần. Cuối cùng, dưới sự phẫn nộ cùng sức mạnh tuyệt đối của Bất Diệt Chi Thần, cuộc chiến ân oán này đã bị người dập tắt.

Hai kẻ đầu sỏ là Nhật thần và Nguyệt thần đều bị giam cầm vào vực sâu không đáy dưới Nhật Nguyệt đại lục. Nhưng di sản của hai người là các tộc loại thì vẫn còn sinh sống cho đến tận ngày hôm nay. Các tộc đó sau này phân tách thành các quốc gia. Nhân tộc sinh sống ở vùng bình nguyên trung địa, phía đông là biển lớn, phía tây hoang mạc là lãnh địa của loài ma tộc, phía nam tiếp giáp lãnh địa của loài thú tộc. Phía bắc là vùng cực lạnh lẽo quanh năm tuyết phủ. Nghe nói nơi này là lãnh địa của thần tộc, có huyết mạch cận kề với thần nhân nhất. Họ rất ít khi tiếp xúc với các tộc còn lại. Họ tự coi mình là giống nòi thanh khiết nhất của đại lục. Mà cũng phần nào đúng là như vậy. Mọi công pháp họ tu luyện đều thuộc dạng bảo vật tuyệt đỉnh, có thể hấp thụ tối đa linh khí thiên địa, có sức mạnh công phá lớn, lại chỉ phù hợp với đặc tính tố chất cơ thể thần tộc. Nhân tộc nếu muốn tu luyện loại này ít nhiều phải thay đổi đi vài chi tiết, uy lực nghiễm nhiên bị thôi giảm đi đôi phần. Bù lại với cấu trúc cơ thể dễ dàng thích ứng của mình, nhân tộc lại có thể kết hợp đa dạng các loại công pháp vào với nhau, sáng tạo ra loại công pháp mới. Hai tộc còn lại là thú tộc và ma tộc là hai tộc loại có sức mạnh thể chất cao nhất trong các tộc. Trong đó thú tộc có sức mạnh thể chất vào hàng ưu việt nhất. Gần như bọn họ chỉ chăm chú vào tu luyện nhục thân, biến cơ thể của mình thành vũ khí. Còn ma tộc với cơ thể vốn dĩ đã cường mạnh của mình, ngoài luyện thể còn có thể hấp thu ma khí, công pháp tu luyện mang đầy tính độc ác quỷ lệ. Ai ai cũng phải sợ hãi khi đối mặt.

...

Lục Lâm thôn, nơi hắn sinh ra là một thôn biên nghèo thuộc Lạc Nhân quốc. Lạc Nhân quốc vốn chỉ là một cái tiểu quốc nhỏ trong tám quốc gia của nhân tộc. Lạc Nhân quốc, Âu Nhân quốc, Điền Nhân quốc, Nam Nhân quốc, Hồ Nhân quốc, Đông Nhân quốc, Mân Nhân quốc và Ư Nhân quốc. Cả thảy có tám quốc gia cùng nhau liên thủ chống sự ảnh hưởng xâm chiếm của giặc ngoại tộc, điển hình mấy năm gần đây là bọn ma tộc. Bọn chúng vẫn luôn có dã tâm xâm chiếm vùng đất trung địa. Đáng tiếc liên quân nhân tộc chưa một lần để cho kế hoạch của bọn chúng trở thành hiện thực. Hôm nay cũng đã qua bốn ngày hắn nằm ở trên giường rồi. Hắn cũng đang muốn ngồi dậy đi lại cho đỡ mỏi. Chuyện là mấy ngày hôm trước hắn leo trèo lên một cái cây cao ở trên vách núi để hái tổ chim ở trên đó. Mà bất cẩn thế nào hắn trượt chân ngã cái uỵch, rồi sau đó bất tỉnh luôn. Mẫu thân hắn có đi gọi đại phu xin cứu chữa, mà đại phu nói rằng hắn phải tịnh dưỡng trên giường một thời gian dài, sống chết còn phải xem sắc mặt ông trời như thế nào đã. Thương con quá mẫu thân hắn cứ ở bên cạnh hắn mà khóc lóc. Thế quái nào tưởng hắn phen này mạng treo chỉ mành, tự nhiên hai hôm đã thấy hắn mở mắt cử động được rồi.

...

Năm nay Lục Lâm thôn hắn ở có một tin vui. Là sứ giả của Bạch Vân môn đến để tuyển chọn nhân tài. Ở thôn hắn có một thông lệ là cứ mỗi mười năm sẽ diễn ra một lần tuyển chọn. Điều kiện là đủ mười ba tuổi. Nghe nói những ai được sứ giả đem đi sau này đều sẽ trở thành thần tiên, gia đình cũng được thơm lây, được hưởng vinh hoa phú quý. Hắn năm nay cũng nằm trong suất được kiểm tra tư chất. Những suất như này thường được các nhà có điều kiện ở trong thôn gửi gắm cho con em của mình. Cha của hắn vốn là một thợ săn có tiếng. Vừa rồi cha hắn đi rừng có săn được một con nai béo, vác sang nhà của trưởng lão nhờ vả quan tâm tới con trai của mình.

Đứng trên tế đàn là vị sứ giả trẻ tuổi. Hôm nay hắn được Bạch Vân môn cử đến để xem tư chất đám trẻ ở trong thôn này. Mục đích là tuyển chọn cho lớp đệ tử kế cận của môn phái. Nãy giờ hắn thử kiểm tra cho mấy đứa trẻ rồi. Toàn là đồ phế vật. Hắn chửi rủa. Trước mặt hắn là một thằng bé tướng mạo bình thường. Hắn đưa tay sờ vào đầu của đứa trẻ. Hắn nhăn trán một lúc lâu. Nãy giờ ta thử đi thử lại, dấu hiệu linh căn không được rõ ràng, lại là ngũ hành linh căn nhưng có điều khác lạ, tại sao ngũ hành linh căn của nó lại có biến dị. Mà thôi, dù sao cũng chỉ là ngũ hành linh căn tầm thường, cho dù có phát sinh biến dị thì cũng làm được gì chứ.

Ngũ hành linh căn là một loại tồn tại thật đáng thương ở thế giới này. Cho dù có thể học được công pháp tu luyện nhưng tốc độ lại quá ư là chậm chập. Có chuyện kể rằng có một người là ngũ hành linh căn tu luyện, nhưng cả đời hắn lại chỉ dừng lại ở luyện khí kì tầng một, không có cách nào đạt được đột phá.

Ở cái thế giới này nếu muốn tu luyện phải có được tư chất. Cái gọi là kiểm tra tư chất chính là xem xem người đó có linh căn thuộc tính như thế nào. Linh căn có tất cả năm thuộc tính kim, mộc, thủy, hoả, thổ và số ít thuộc tính biến dị khác. Người nắm giữ ít thuộc tính nhất thì tốc độ tu luyện càng cao, nếu là thuộc tính biến dị lại càng là thiên tài. Ngoài ra thì còn một số loại tư chất cực hiếm gặp khác như là các loại thể chất đặc biệt, hoặc là huyết mạch thượng cổ nào đó.

Người mà vị sứ giả lúc nãy nói chính là Điệp Vũ. Hắn hôm nay đến đây cũng không quá hi vọng vào cái gọi là tuyển chọn này. Thế giới này còn quá mới mẻ đối với hắn. Trước mắt là cứ từ từ mà tìm hiểu. Thằng bé gần nhà hắn tên Dương Minh tốt số lại được vị sứ giả này chọn trúng. Tuy chỉ được nhận vào làm đệ tử ngoại môn nhưng như thế đã là may mắn lắm rồi.

- Chia buồn cùng ngươi Điệp Vũ à. Sau này luyện tập có thành quả ta sẽ về biểu diễn cho ngươi xem.

Nói rồi nó cất bước đi theo chân vị sứ giả kia.

"Hừm! Chỉ là đồ phế vật”

Từ trong thức hải hắn vang lên một giọng nói.

Là ai? Điệp Vũ nghi hoặc. Giọng nói không phải là từ phía bên ngoài. Rõ ràng lại từ trong tâm trí hắn cất lên.

"Ngươi mau quên ta rồi sao Điệp Vũ. Bản tôn ta là Bạch Trùng đây.”

"Thì ra là Bạch Trùng huynh. Ta tưởng sau lần đó sẽ không gặp lại huynh nữa chứ. Huynh đưa ta đến nơi này mà không để lại cho ta thứ gì. Thật là khó khăn quá”. Điệp Vũ chợt nhận ra người quen cũ.

"Tên tiểu tử cơ hội nhà ngươi. Rõ ràng là ngươi đã chọn làm đạo tổ rồi. Giờ lại đòi hỏi lý sự với ta”

"Thực sự là ta mới đến nơi này. Cái đạo tổ đó ta cũng không biết làm thế nào để lôi ra ăn được nữa”. Điệp Vũ phân trần.

"Ta biết hạng nhà ngươi không thể nào tự mình mở cánh cửa để mà tu luyện được. Vì thế ta đã chuẩn bị cho ngươi một bộ công pháp”

"Nhưng mà chẳng phải là linh căn của ta rất khó để mà tu luyện được công pháp hay sao?”

"Linh căn ngươi. Ha ha ha, uổng cho tên sứ giả đó đánh mất đi một nhân tài hiếm có cho môn phái. Tuy linh căn của ngươi có năm thuộc tính, nhưng lại là năm thuộc tính biến dị. Ngươi chưa hiểu được đâu. Để ta nói cho ngươi biết, vạn vật trong trời đất này đều có thể tu, mấu chốt là có tìm ra con đường để tu hay không thôi. Kẻ nào dám nói ngươi không thể nào mà tu luyện được chứ”

Nghe tên Bạch Trùng đó nói thì chuyện tu luyện cũng khá là hấp dẫn. Thứ công pháp mà nhân loại tu luyện đa số chỉ là hàng phàm phẩm. Chân chính công pháp tu luyện được chia thành phàm, tiên và thần phẩm. Phàm phẩm công pháp thì các môn phái có rất nhiều. Người tu luyện sẽ có được một vài khả năng đặc biệt. Như là có người luyện được khả năng bắn ra hoả cầu, băng châm, hay khả năng gia cường phép thuật vào trong vũ khí, ẩn thân độn thổ, triệu hồi hoặc là hồi phục sức khoẻ...Tiên phẩm công pháp là loại dành cho các tu sĩ phi thăng tiên giới tu luyện. Còn thần phẩm chỉ được nghe nói ở trong truyền thuyết. Về pháp bảo cũng được phân chia ra thành nhiều cấp bậc. Nhất giai, nhị giai pháp bảo danh xưng là linh bảo. Tam giai, tứ giai pháp bảo gọi là tiên khí. Ngũ giai là thần khí. Còn có các loại thượng cổ thần khí khác được gọi là cổ bảo. Pháp bảo cũng phải có thực lực mới có thể dùng được. Kẻ nào cố gắng dùng pháp bảo đỉnh cấp khi tu vi chưa đủ có thể bị pháp bảo phản phệ, bị hút cạn linh lực trong người mà chết. Còn về quyển công pháp hắn đưa cho lại là một loại công pháp rất là kì lạ. Công pháp này hắn vốn là để giúp Điệp Vũ sử dụng tốt ngũ hành linh căn biến dị.

***

Chuyện Điệp Vũ không được sứ giả chọn đi tuy rằng cha mẹ hắn có hơi buồn. Nhưng không phải là cơ hội cho hắn đã hết. Gia đình hắn còn có một người bà con gần ở Thiên Đăng trấn. Anh em nhà hắn đến tuổi đều được gửi nhờ cho người này trông nom. Người này là Điệp thúc, là chú ruột của hắn. Điệp thúc vốn là quản gia cho một gia đình giàu có ở trong trấn này. Cỗ xe ngựa bên trong chở một người từ từ tiến vào trong thôn. Xung quanh đang có mấy ánh mắt hiếu kì chăm chú quan sát. Thôn này vốn dĩ hẻo lánh, chuyện xe ngựa chở người giàu có ra vào thôn không phải là không có. Nhưng mỗi cỗ như thế đều thu hút ánh nhìn. Người thôn này đều nghèo cả không phải ai cũng có khả năng ngồi được xe ngựa. Chỉ có thể là người từ bên ngoài đến. Điệp thúc dáng người béo lùn vén tấm dèm bước ra khỏi xe. Y sửa sang lại y phục, chắp hai tay ra đằng sau rồi nhẹ nhàng bước đi vào trong ngôi nhà nhỏ bé cũ kĩ.

...

Bên trong nhà là cha của Điệp Vũ và Điệp thúc đang ngồi bên bàn trà.

- Chú ba, thằng con trai út nhà ta nay cũng đã trưởng thành. Nhân dịp này chú về, ta cũng muốn gửi gắm cho nó đi theo chú, để mà còn học hỏi trải nghiệm cho tương lai của nó sau này. Nhờ chú giúp đỡ vợ chồng ta.

Dĩ nhiễn Điệp thúc cũng đã có chuẩn bị trước khi về thăm anh chị hắn lần này. Hắn vui vẻ nói cười với anh chị.

- Anh chị cứ yên tâm. Đợt này về em cũng đã có ý đưa Vũ nhi nhà ta đến phụ giúp em công việc ở trong trấn.

- Vậy thì tốt quá. Mọi việc nhờ cả ở chú.

Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười. Trên khoé miệng Điệp thúc có ẩn hiện nụ cười nhẹ.

Điệp thúc sau khi bàn bạc chuyện của Điệp Vũ xong thì ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, chuyện trò hỏi han tình hình gia đình rồi cho cha mẹ của Điệp Vũ một túi bạc đầy. Lần nào về thăm anh chị hắn cũng đều làm như thế cả.

...

Vài ngày hôm sau người ta lại thấy cỗ xe ngựa đến mang theo một người đàn ông và một đứa trẻ nhỏ đi ra khỏi thôn. Màu bụi đất vàng mờ mịt đuổi sau cỗ xe rồi nhẹ nhàng tan biến theo hình bóng gập ghềnh, cỗ xe thi thoảng nảy lên vì va phải mấy cái ổ gà, rồi cứ thế đi thẳng theo con đường rừng tiến tới một thị trấn ở gần đó.

👉 Chương 3: Diệp thị gia tộc
 
Last edited:
👈 Chương trước: Nhật Nguyệt đại lục

Thực sự viết đến chương này tại hạ thấy bí trong đầu rồi.


Cỗ xe ngựa đỗ trước cửa biệt phủ của Diệp gia. Có gia nhân tới đưa người từ bên trong xe vào trong phủ. Điệp Vũ theo chân của Điệp thúc đi tới một căn tiểu viện.

Bố trí cho Điệp Vũ chỗ nghỉ ngơi xong Điệp thúc hắn nhắc nhở.

- Điệp Vũ, hôm nay cháu ở tạm nơi này nghỉ. Ngày mai ta sẽ giao việc cho cháu.

Điệp Vũ vâng dạ theo lời căn dặn của Điệp thúc. Ngồi xe lâu như vậy hắn cũng thấy hơi mỏi mệt.

...

Tại một gian chính phòng.

Ngồi ở chính giữa gian phòng là Diệp gia chủ. Người này ở trong vùng nổi tiếng là một nhân vật tu tiên đắc đạo. Hắn một thân võ học kinh tuyệt cùng với bộ Hắc Hoả Công làm nên danh tiếng lẫy lừng. Mọi người hay gọi hắn là Hắc Hoả Lão Quái.

- Điệp quản gia, sắp tới là ngày hội tuyển chọn tài năng của Diệp phủ. Ông nhớ dự liệu mà chuẩn bị cho chu toàn. Lứa thanh niên năm nay ta thấy có nhiều gương mặt xuất chúng.

- Thưa gia chủ, nô tài đã cho người đi chuẩn bị kĩ càng. Lễ hội lần này nhất định sẽ không để xảy ra sự việc gì.

...

Tàng thư các của Diệp gia, Điệp Vũ cầm lấy cây chổi phất trần, cái tay thoăn thoắt phủi đi lớp bụi mờ phía trên mấy cái kệ, có vài cuốn sách đã phủ một lớp phấn vàng. Tay vừa cầm một cuốn sách cũ, "Khinh công bách tập”, là ghi chép về bí quyết tập luyện khinh công thế tục. Hà hà...không ngờ lại được Điệp thúc bố trí cho công việc có lợi như vậy, được ra vào kho sách bảo bối của nhà họ Diệp. Căn bản là vì Điệp Vũ cũng không có chút huyết mạch nào, là phàm nhân có đọc được mấy cuốn sách này cũng vô dụng.

- Kiện bộ công, đạp ba hành, thượng thiên thê...là mấy bài khinh công đạp nước leo tường, đuổi gió cưỡi mây.

- Bên này còn mấy quyển võ học khác nữa, long trảo thủ, thái cực quyền, còn có cả tịch tà kiếm phổ nữa. Xem ra nhà họ Diệp này cũng không thiếu mấy bộ võ học của thế tục a.

Công việc hàng ngày của Điệp Vũ là quét dọn tàng thư các. May mắn làm sao lại lọt vào nơi này. Nếu đã phải tu luyện trước hết cứ luyện mấy bộ thế tục này trước đã. Muốn làm kẻ mạnh, nắm đấm cũng phải mạnh.

Ban ngày hắn quét dọn trông coi tàng thư các này, tranh thủ lật xem vài quyển võ học. Tối đến, hắn lục lại trong thức hải. Bộ Thiên Giới Bí Pháp mà tên Bạch Trùng đó đưa cho đã khắc sâu vào tâm trí, chỉ cần hắn muốn đọc là sẽ tự hiện ra ở trong đầu.

"Tinh...hệ thống xác nhận chủ nhân tiếp nhận công pháp mới, sẽ tiến hành dung nạp vào cơ thể...

Cái hệ thống này là từ lúc nào đã đi theo mình rồi? Còn có thông tin về công pháp nữa?...Điệp Vũ suy nghĩ.

Tên công pháp: Thiên Giới Bí Pháp
Cấp bậc: Không rõ
Giới thiệu: Là công pháp do một vị thiên tôn dị giới sáng tạo ra, có khả năng hấp thu cảm xúc xung quanh chuyển hoá thành nguyên điểm. Nguyên điểm có thể dùng để quay vòng quay may mắn, hoặc trực tiếp mua hàng tại trân bảo các, cũng có thể dùng để tăng cấp võ học.

"Dùng cảm xúc làm nguyên điểm thăng cấp võ học. Cái này cũng được sao?”. Điệp Vũ cảm thấy có chút bối rối.

Công pháp một khi đã đọc hiểu liền được hệ thống tiếp nhận trực tiếp có thể tu luyện. Điệp Vũ liền thử áp dụng cách thức vận hành tu luyện đã có sẵn trong tâm trí.

Nhất đại chu thiên, đả toạ, hấp thu linh khí. Cơ thể Điệp Vũ thả lỏng, miệng lẩm nhẩm đọc pháp quyết, tinh thần tập trung vào điểm sáng phía trong đan điền. Hắn bắt đầu cảm nhận được từng dòng linh khí lượn lờ ở không trung. Từng sợi, từng sợi như có hấp lực bị thu hút về phía điểm sáng.

Quả thực là ta có thể tu luyện được. Điệp Vũ âm thầm cảm thấy hứng khởi.

...

Hôm nay Diệp gia huyên náo khác hẳn những ngày thường, một võ đài đối kháng rộng rãi đã được chuẩn bị xong, xung quanh là hàng ghế của các quan khách và gia chủ. Điệp Vũ lúc này xen lẫn vào hàng người phía dưới khán đài quan sát cuộc tỉ thí náo nhiệt.

Ngày thi đấu đầu tiên, các tuyển thủ lên võ đài lại chủ yếu là những phàm nhân mang trong mình ngụy linh căn. Ngụy linh căn vốn là một loại linh căn do con người tác động ngoại lực, dùng đan dược làm biến đổi, phát sinh biến hoá để xuất hiện linh căn. Loại linh căn này tuy có thể tu luyện nhưng lại sản sinh ra ngụy linh lực. Dùng ngụy linh lực thì chỉ có thể thôi động được các loại công pháp đặc thù gọi là công pháp thế tục. Tuy con cháu nhà họ Diệp đông đảo, nhưng không phải là cứ muốn lấy ra người có linh căn chân chính là liền có thể lấy. Nhưng mà thế gia vẫn cứ là thế gia, nhân tài tuy ít nhưng tài lực lại có thừa. Tuy rằng không thể tu luyện mấy loại công pháp bá đạo trở thành tiên nhân, nhưng mà võ học thế gian này nhiều vô số kể. Điển hình là tàng thư các nhà Diệp gia mà Điệp Vũ trông coi đã có hàng tá công pháp nổi danh mà không cần tới chân chính linh căn cũng có thể tu luyện được...

Trận so đấu ngày hôm đó, kẻ dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng khí thế mạnh mẽ hào hùng, kẻ lại dùng Lục Mạch Thần Kiếm áp đảo đối phương....khinh công đạp khí được các tuyển thủ vận dụng triệt để, người đứng dưới khán đài được dịp hò reo cổ vũ nồng nhiệt. Mới có một ngày mở màn thi đấu mà người ta đã thấy được khí thế Diệp gia mạnh mẽ, quả không hổ là dòng họ có được tiên nhân trấn thủ.
 
Last edited:
Back
Top