Kể lại chuyện tận mắt làm các thím sững người rồi thở dài

nhìn những hoàn cảnh như vậy mới thấy được bản thân may mắn và hài lòng với thực tại :adore:
 
khu đó có nhiều nhà trọ cho bệnh nhân bv của ung bướu ở lắm, mà các biết ung thư thì khổ ra sao r đấy :sad:
 
Người bình thường còn vật lộn với cs còn khó khăn nói gì đến người khuyết tật. :(

Gửi từ LGE LM-V510N bằng vozFApp
 
Sức khỏe là quý nhất
Nhưng mà phải có tiền mới có được sk
Bạn tôi hay bảo tôi sao mày cày ghê thế
Tôi chỉ cười cười, chúng nó chắc chưa hiểu cảnh nằm viện mà không có cắc nào trong túi
Sợ và ám ảnh cả đời
 
Sức khỏe là quý nhất
Nhưng mà phải có tiền mới có được sk
Bạn tôi hay bảo tôi sao mày cày ghê thế
Tôi chỉ cười cười, chúng nó chắc chưa hiểu cảnh nằm viện mà không có cắc nào trong túi
Sợ và ám ảnh cả đời

Năm 2015 mình và bố mình đi thăm bạn đồng niên của ông ở K Quán Sứ trên Hà Nội. Cuộc đời ông này từ lúc trẻ đến lúc nằm viện chỉ xoay quanh 2 thứ: tiền và sự nghiệp, nhưng cả 2 thứ đấy cũng ko giúp ông ấy hết khóc khi biết mình sắp chết.
Sức khỏe là quý nhất thì đúng, nhưng có tiền mới có sức khỏe thì ko đúng. Câu nói có tiền mới có sức khỏe nó giống như 1 lời than trong cơn bĩ cực khi mình nghèo túng và phải chống chọi với bệnh tật, chứ ko phải là điều kiện cần cho 1 sức khỏe tốt.
"We all have two lives. The second one begins when we realize we only have one."

Gửi từ Samsung SM-A736B bằng vozFApp
 
Tối ra đường mới thấy cảnh ở SG mưu sinh vất vả tới nhường nào. Qua trời mưa tầm tã đi ăn khuya thấy ông chú bán bắp xào đi ngang qua bà chủ quán ăn gọi lại mua 10k. Nhìn ổng co ro trong cơn mưa lúi húi xào bắp cho khách thấy tội vl. Mình kêu vợ mua giúp ổng 20k đi. Nhìn lại 2 tô phở giá 120k đang ăn lại bất giác thở dài. Tính ra mình vẫn còn may mắn, ba mẹ sinh ra lành lặn cho học hành đầy đủ, có cái bằng ĐH làm tấm vé vào đời vứt đâu cũng kiếm dc dăm củ bỏ vào mồm. Tuy vẫn ở trọ nhưng thấy cuộc sống còn dễ thở hơn bao người khác. Nghĩ tới lại cay thằng em vợ, học cao đẳng 4 5 năm ko ra trường được. Giờ về nằm 1 cục báo nhà, kêu đi làm công nhân thì ko chịu suốt ngày lêu lổng đàn đúm. Lâu lâu ôm xe vào tiệm cầm đồ ba mẹ phải mang tiền đi chuộc trong khi nhà có khá giả gì đâu. Đéo biết khi nào mới chịu vác mặt ra đường kiếm đồng tiền cho sáng mắt ra.

Sent from OPPO CPH1907 using vozFApp
 
Sáng sớm, vừa mới chia tay ny tối qua đã buồn, đọc cái thớt tự nhiên nước mắt nó lăn....
Chả biết khóc vì điều gì nữa...
Cảm ơn chủ thớt vì bài viết, chúc Bác luôn có nhiều sức khỏe, vạn dặm bình an
 
Chị gái của mự (lấy e trai của bố) nhảy cầu reset, chị này chồng bỏ, h chị cũng ra đi để lại 2 đứa con còn nhỏ, đứa con gái đầu trước đây bị tai nạn lúc đi xe đạp đi học nên đâm ra thần kinh k ổn định, thơ thẩn cả ngày. Nhìn cảnh ng ta vớt chị lên, 2 đứa con thơ gào khóc. Đời người sao thật khổ.
 
Được sinh ra lành lặn cả về thể chất lẫn tinh thần đã là một điều may mắn. Cuộc sống này còn biết bao nhiêu mảnh đời éo le
xKenGVb.png
 
lâu lâu mới có ông làm văn hay thế nhỉ, mẹ kiếp tự dưng thấy bực mình với bản thân vì mất văn hoá đọc vào tiktok các thứ.
 
Cha mẹ sinh ra có tay chân lành lặn đúng là điều đáng quý. Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con =(( tiện thể cảm ơn Đảng và Nhà nước đã không ngừng quan tâm, động viên con trong những lúc khó khăn nhất:canny:
thế phen chỉ cảm ơn mồm thế à, 4.0 rồi đấy
IH50ciE.png
 
Có lần tôi vào xem cái chợ ở 1 vùng quê nơi tôi đi qua , gặp 1 tay ăn xin trông bẩn bựa lắm . Tôi nhủ thầm là k cho đâu nhé , lẳng lặng bc qua , nhưng đúng khi đi ngang qua hắn tôi nghe rõ tiếng rên rỉ của hắn "Mẹ ơi" , cả tiếng nấc nho nhỏ . Tôi khựng lại , đi vào quán nước gần đó ngồi kín đáo nhìn hắn , thấy hắn chẳng xin xỏ gì ai như bọn xin giả hay ngồi ở các ngac tư , cứ ngồi yên đó thôi . Cái tiếng "Mẹ" của hắn làm tôi ám ảnh quá . Sau tôi mua 2 cái mì ngọt vs lon nước mang lại cho hắn , cho hắn thêm 100k . Tôi chẳng biết tôi có bị lừa nữa k , nhưng quả thực giờ nhớ lại tôi vẫn thấy cái tiếng "Mẹ ơi" của hắn ám ảnh thật sự . Ai rồi cũng phải thốt lên câu gọi Mẹ như mong sự che chở khi quá sa cơ hay sao ấy !!
 
Từng kể chuyện này trên voz r bài đó bị ban
Tôi là bác sĩ, vào tháng 10 năm 2021 đang ngồi phòng khám thì nhận 1 bệnh nhân đến, hẹn tái khám vào tháng 7 nhưng lúc đó mới tái khám(trễ 3 tháng) do rơi vào thời gian bị phong toả do covid
Tôi làm lại các xét nghiệm cần thiết để theo dõi bệnh thì phát hiện bệnh nặng trở lại, phải sử dụng thuốc liều cao, nhiều thuốc kết hợp. Cũng dễ hiểu thôi, 4 tháng trời cầm 1 toa thuốc, lúc uống lúc không, lúc hết thuốc ra ngoài mua thì loại có loại không..
Sau khi giải thích tình trạng bệnh và hướng điều trị tiếp theo, tôi nhận đc câu hỏi: bs ơi, mấy tháng qua dịch tôi k có điều kiện, toàn ăn mì tôm cứu trợ thôi, như vậy có sao không bác sĩ
Chợt người khựng lại, không biết nói gì, là bác sĩ mà bị nghẹn ở cuống họng không thốt ra lời
Thực ra là có rất nhiều, do chú bị bệnh thận, cần ăn uống kỹ lưỡng theo chế độ ăn đc tư vấn, nhưng mì tôm rất mặn, nhiều muối và bột ngọt, nhiều dầu, và không có đạm nên chắc chắn đó là 1 trong số các lý do làm bệnh nặng hơn
Tự dưng khám xong tụt mood, cả ngày hôm đó suy nghĩ vẫn vơ, làm việc không được nữa

Gửi từ Vsmart Live bằng vozFApp
 
Đọc cảm động quá. Cũng đang cố gắng bỏ dần suy nghĩ chạy theo vật chất, vì cuối cùng sức khỏe là điều quan trọng nhất.
 
Có thím bảo mình không giúp gì anh đó. Đúng là mình chưa giúp gì nhiều. Còn thím muốn hành động thì có thể qua đó giúp a đó.
Mình đã làm trong khả năng của mình rồi thím ạ.
Cảm ơn chủ tút kể cho nghe về câu chuyện, đó cũng là trải nghiệm quý báu của cuộc đời. Nhưng mình góp ý 1 chút, có thể bạn còn trẻ, nên gặp những chuyện như vậy ko biết phải xử trí như thế nào, nhưng gặp 1 vài lần thì sẽ quen. Nhưng cái mình góp ý ở đây, là bạn nên tập thói quen nghĩ ít thôi, và hành động nhiều hơn. Đọc từ trên xuống dưới, mình vẫn mong đến đoạn bạn sẽ làm 1 điều jđó, cho ng đàn ông tội nghiệp ấy, nhưng cuối cùng vẫn ko có.
 
Back
Top