Kể về khoảnh khắc xao xuyến khi đi làm đi.

abcd1102

Senior Member
Có lần em đang đi lang thang qua sảnh vincom thì có chị cất tiếng gọi em:”Anh ơi,đèo em”.Em liền phi liền xe đến chỗ chị ấy ở bậc thềm đợi xe buýt.Chị ấy liền nhảy vội lên xe em.Miêu tả qua về chị ta thì chị ấy bảo chị bảo chị ấy sinh năm 94 nhưng nhìn kiểu loli trẻ con giống như mấy em 2k ấy,nhuộm tóc nâu nhưng có vài sợi màu trắng kiểu highlight ấy cộng thêm niềng răng nhưng cười rất tươi.Chị chắc chỉ cao khoảng 3 mét bẻ đôi thôi nhưng hôm đấy do đi ăn cưới nên chị ta đi 1 đôi guốc cao màu đen với mặc 1 chiếc váy len màu đen kẻ trắng 2 bên hông.Em hỏi bảo về chỗ chị em lấy 40k nhé?Chị bảo:”30k thôi,em đi suốt mà”.Xong tôi đáp:”Vậy thì 35k chị nhé?”.Ừ,cũng đc-Chị đáp.Bỗng tự dưng lúc đấy có 1 ông grab to gấp 3 lần em tưởng em cướp khách liền lao tới chặn đầu xe em xong lườm em nói:”Định cướp khách à,bọn mày đang đi đâu đây?”.Thấy thế chị kia lườm thằng kia 1 cái,mặt câng lên 1 cái rồi giục em đi luôn.Em liền nói điểm đến cho ônh kia thì nó thấy ko khớp với ông nên biết nhầm nên phóng đi luôn.Thề là tôi đèo chị đèo chị đi dưới ánh đèn hoa lệ của đường phố Hà Thành.Tôi vẫn nhớ đợt đấy HN chỉ số khói bụi rất cao nên dù là buổi tối nhưng vẫn thấy bụi như sương mù ấy.Tôi hỏi thăm chị chút ít thì chị bảo chị đang làm công sở,chỉ làm về sale nên hay phải giao tiếp qua điện thoại nhiều,lương tháng thì đc hơn 5 triệu 1 chút.Thế là cứ thế những câu chuyện đường phố cứ thế dẫn dắt chúng tôi tới phố Chùa Bộc.Dưới ánh đèn long lanh rọi xuống lòng đường với những cửa hàng 2 bên đường.Chị hí hửng cười nói:”Chị không hay đi nhiều nhưng chị biết đường này.Đây là đường Chùa Bộc đúng ko?Chị cũng hay ra đây mua quần áo lắm”.Xong chị ấy còn khen em giọng hay,rõ ràng và cũng ngỏ ý cũng muốn luyện đc giọng hay để trôi chảy hơn trong công việc.Mải nói chuyện với chị ta quá thế là em đi nhầm đường nhưng rồi đi khoảng 50 mét thì em nhận ra lên quay ngược lại.Chị ta liền trêu:”Đây là Phạm Ngọc Thạch em nhé”.Rồi quay lại chuyện luyện giọng,em bảo sao chị ta không luyện giọng cùng mấy anh cùng làm sale ấy thì chị ấy đáp:”Ừ,thì chị cũng muốn nói đc rõ như em thôi chứ công ty chị nhiều người giọng tốt lắm,ko bị ngọng”.Xong chúng tôi tản mản luyên thuyên với nhau về việc đi làm về hay đi đường ngõ tối xong gặp cướp giật thì sẽ làm gì.Đến nơi chị rút ra tờ 50k đưa rồi đi thẳng vào nhà.Em bất ngờ gọi lại:”Chị ko lấy tiền thừa hả chị?”.Chị liền quay đầu lại nói:”Nhưng chị tưởng em không còn tiền để trả lại cơ mà?”.
 
Last edited:
Có lần em đang đi lang thang qua sảnh vincom thì có chị cất tiếng gọi em:”Anh ơi,đèo em”.Em liền phi liền xe đến chỗ chị ấy ở bậc thềm đợi xe buýt.Chị ấy liền nhảy vội lên xe em.Miêu tả qua về chị ta thì chị ấy bảo chị bảo chị ấy sinh năm 94 nhưng nhìn kiểu loli trẻ con giống như mấy em 2k ấy,nhuộm tóc nâu nhưng có vài sợi màu trắng kiểu highlight ấy cộng thêm niềng răng nhưng cười rất tươi.Chị chắc chỉ cao khoảng 3 mét bẻ đôi thôi nhưng hôm đấy do đi ăn cưới nên chị ta đi 1 đôi guốc cao màu đen với mặc 1 chiếc váy len màu đen kẻ trắng 2 bên hông.Em hỏi bảo về chỗ chị em lấy 40k nhé?Chị bảo:”30k thôi,em đi suốt mà”.Xong tôi đáp:”Vậy thì 35k chị nhé?”.Ừ,cũng đc-Chị đáp.Bỗng tự dưng lúc đấy có 1 ông grab to gấp 3 lần em tưởng em cướp khách liền lao tới chặn đầu xe em xong lườm em nói:”Định cướp khách à,bọn mày đang đi đâu đây?”.Thấy thế chị kia lườm thằng kia 1 cái,mặt câng lên 1 cái rồi giục em đi luôn.Em liền nói điểm đến cho ônh kia thì nó thấy ko khớp với ông nên biết nhầm nên phóng đi luôn.Thề là tôi đèo chị đèo chị đi dưới ánh đèn hoa lệ của đường phố Hà Thành.Tôi vẫn nhớ đợt đấy HN chỉ số khói bụi rất cao nên dù là buổi tối nhưng vẫn thấy bụi như sương mù ấy.Tôi hỏi thăm chị chút ít thì chị bảo chị đang làm công sở,chỉ làm về sale nên hay phải giao tiếp qua điện thoại nhiều,lương tháng thì đc hơn 5 triệu 1 chút.Thế là cứ thế những câu chuyện đường phố cứ thế dẫn dắt chúng tôi tới phố Chùa Bộc.Dưới ánh đèn long lanh rọi xuống lòng đường với những cửa hàng 2 bên đường.Chị hí hửng cười nói:”Chị không hay đi nhiều nhưng chị biết đường này.Đây là đường Chùa Bộc đúng ko?Chị cũng hay ra đây mua quần áo lắm”.Xong chị ấy còn khen em giọng hay,rõ ràng và cũng ngỏ ý cũng muốn luyện đc giọng hay để trôi chảy hơn trong công việc.Mải nói chuyện với chị ta quá thế là em đi nhầm đường nhưng rồi đi khoảng 50 mét thì em nhận ra lên quay ngược lại.Chị ta liền trêu:”Đây là Phạm Ngọc Thạch em nhé”.Rồi quay lại chuyện luyện giọng,em bảo sao chị ta không luyện giọng cùng mấy anh cùng làm sale ấy thì chị ấy đáp:”Ừ,thì chị cũng muốn nói đc rõ như em thôi chứ công ty chị nhiều người giọng tốt lắm,ko bị ngọng”.Xong chúng tôi tản mản luyên thuyên với nhau về việc đi làm về hay đi đường ngõ tối xong gặp cướp giật thì sẽ làm gì.Đến nơi chị rút ra tờ 50k đưa rồi đi thẳng vào nhà.Em bất ngờ gọi lại:”Chị ko lấy tiền thừa hả chị?”.Chị liền quay đầu lại nói:”Nhưng chị tưởng em không còn tiền để trả lại cơ mà?”.
Có xin số tán tỉnh rồi đục không fen
 
Chị không hay đi nhiều nhưng chị biết đường này.Đây là đường Chùa Bộc đúng ko?Chị cũng hay ra đây mua quần áo lắm”
Trên không hay đi nhiều dưới lại hay ra mua quần áo :misdoubt:. Mà mấy chị làm sale giao tiếp qua điện thoại thì văn cứ gọi là lênh láng. Fen cẩn thận khéo lại ăn trap sau làm xe ôm free thì bỏ mịe:byebye:
 
Trên không hay đi nhiều dưới lại hay ra mua quần áo :misdoubt:. Mà mấy chị làm sale giao tiếp qua điện thoại thì văn cứ gọi là lênh láng. Fen cẩn thận khéo lại ăn trap sau làm xe ôm free thì bỏ mịe:byebye:
Ah hihi8-)
 
Trên không hay đi nhiều dưới lại hay ra mua quần áo :misdoubt:. Mà mấy chị làm sale giao tiếp qua điện thoại thì văn cứ gọi là lênh láng. Fen cẩn thận khéo lại ăn trap sau làm xe ôm free thì bỏ mịe:byebye:
Thì con gái họ biết ít phố nhưng lại biết nhiều phố quần áo.
 
Back
Top