Còn 8 tiếng nữa thôi, mình và người yêu có thể gọi là vợ chưa cưới sắp phải chia tay. . .
Mình và cô ấy quen nhau từ 4 năm trước, khi cả 2 có duyên làm chung công trường. Thích nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau lần gán ghép của mấy sếp. Tụi mình cũng bắt đầu đi ăn uống, hẹn hò. Vì mình làm công trình nhà xưởng hay đi sớm về muộn, cô ấy từ q1 chạy về qua q2 ngồi chờ. Mình luôn tìm kiếm quán ngon để mời cô ấy, tụi mình chưa ăn quán nào lập lại 2 lần khắp Sài Gòn này.
Tình yêu càng ngày càng lớn, cho đến đúng ngày phụ nữ VN 2 đứa chính thức ngỏ lời.
Công trình cũng hết, mình thì phải đi chỗ khác xa hơn. Còn cô ấy mình khuyên về văn phòng làm cho có chuyên môn, chứ con gái làm công trường hoài sao có tương lai. Ko vì thế mà 2 đứa bớt gặp nhau, có điều thời gian hẹn hò trễ hơn. Mình có xe đưa rước nhưng lâu lâu anh em còn việc, mình tự bắt xe từ Bà Rịa về để dẫn cô ấy đi ăn, vì cô ấy rất thích ăn phố.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, sau khi hết hđ 2 năm mình quyết định chuyển sang làm nhà phố vì đó là hoài bão từ thời sinh viên. Từ công ty nước ngoài nhảy qua tư nhân học hòi kinh nghiệm, thu nhập chia 2 nhưng mình ko nản. Cô ấy cũng ủng hộ mình. Làm dc 1năm mình xin nghỉ để mở công ty, cũng nhận được các công trình trong SG có lời.
Trong thời gian đó, cô ấy dẫn mình về ra mắt gia đình. Nhà người Bắc, cũng khó tính xét nét đủ đường. Mình là con một, xưa giờ được ba mẹ làm hết công việc, nên trong mắt ba mẹ cô ấy mình bị gọi là "chưa trưởng thành".
Cái thành kiến "chưa trưởng thành" ấy theo mình suốt đến tận giờ. Và cũng vì một phần lí do đó mà 2 đứa dằn vặt nhau mãi.
Lúc đầu cô ấy bảo nhà anh nhỏ quá, về ờ chung ko tiện. Cô ấy bị gia đình hằng ngày rỉ tai về chuyện mẹ chồng nàng dâu nên có ác cảm trong việc ở chung. Nên mình cũng quyết định xây thêm 1 tầng nữa trên nền nhà cấp 4 để 2 đứa có ko gian riêng.
Bao nhiêu tiền tích góp được cộng với cả tiền mượn nhà ngoại đập hết vô xây, trúng ngay mùa dịch nữa chứ. Bị hành lên hành xuống miết. Nhưng trời cũng thương, mình hoàn thành xong ngồi nhà mà gia đình mình vẫn bình an trước Covid.
Thế là có thể an tâm lấy cô ấy về làm vợ rồi. 2 bên gia đình cũng gọi điện định ngày cưới, thì mọi chuyện bắt đầu đến. . .
Ngày cưới 2 bên bị trục trặc, bên nhà gái muốn tổ chức trước tháng chạp còn nhà trai thì muốn khoảng thời gian đó. Ngồi bàn bạc cuối cùng cũng chốt được cuối tháng 11 âm. Đặt nhà hàng thì nhà hàng dưới quê bảo kín lịch, đành dời qua ngày khác. Xong chuyện đó, tới chuyện 2 bên ko thống nhất được các việc rước dâu, đưa mâm quả. Ba mẹ mình chưa có kinh nghiệm, còn người bắc thì họ theo phong tục riêng. Thế là xảy ra mâu thuẫn 2 bên. Mình đứng cửa giữa, bị nhà gái chê và thậm chí vợ tương lai của mình còn nói nhà em coi nhà anh "ko ra gì".
Mình cũng cố gắn giải thích, hàn gắn mối quan hệ này bằng cách gọi điện lên để thống nhất lại thủ tục giữa 2 bên. Tưởng mọi chuyện êm xuôi rồi. Nay cô ấy lại cương quyết muốn ra ngoài. Dù mình là con một và đã có ko gian riêng trên lầu.
Cô ấy vẫn giữ quan điềm cứng rắn, mặc cho mình ra sức thuyết phục về việc được mất khi ở trọ. 2 đứa thu nhập cũng ko cao, áp lực về tiền thuê nhà con cái đè nặng lắm. Mình biết trước điều đó nên nói hết lời mà cô ấy vẫn ko chịu. Dù trước đó cô ấy về nhà mình ăn cơm với ba mẹ ko ít, cũng hiểu được tính cách nhà người nam rất dễ.
Nhưng cô ấy vẫn một mực từ chối, và đi đến quyết định chia tay. Dù đã cọc trước nhà hàng. Mình cũng níu kéo, nhưng ko thay đổi dc định kiến về làm dâu đã in sâu vào đầu cô ấy.
Thôi thì kết thúc cuộc tình đẹp 4 năm với biết bao kỉ niệm vui buồn. Những lần đón đứa, những chuyến đi chơi xa từ trung vô nam. Lòng mình bây giờ thực sự ko có 1 chút cảm xúc gì, đau quá nên vô cảm. Tưởng chừng 2 đứa đã có kết thúc viên mãn, nhưng đúng như câu nói: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở".
Viết vội đôi dòng trước khi chiều nay cô ấy gửi lại hồ sơ công ty và kỉ vật đính hôn mà mình trao ở Phú Quốc. Buồn đến nổi cảm xúc trong người mình ko còn.
Tạm biệt em!!!