Khủng hoảng tâm lý tuổi 30.

Thớt bị như vậy là do không có mục tiêu, sở thích trong cuộc sống chứ không hoàn toàn là lương thấp đâu. Mình cũng bị như thớt hơn một năm nay, nhưng mình đã có 1 căn chung cư nhỏ, lương cũng 2x. Mình mua nhà cũng là vì thấy bạn bè mua nên mình ráng mua theo chứ cũng không phải mục đích mình muốn vậy. Giờ cuộc sống cứ ngày qua ngày mà vẫn chưa biết mình thích gì, mình muốn trở thành người như nào
 
Thớt bị như vậy là do không có mục tiêu, sở thích trong cuộc sống chứ không hoàn toàn là lương thấp đâu. Mình cũng bị như thớt hơn một năm nay, nhưng mình đã có 1 căn chung cư nhỏ, lương cũng 2x. Mình mua nhà cũng là vì thấy bạn bè mua nên mình ráng mua theo chứ cũng không phải mục đích mình muốn vậy. Giờ cuộc sống cứ ngày qua ngày mà vẫn chưa biết mình thích gì, mình muốn trở thành người như nào
E cũng từng có suy nghĩ rằng ko hiểu con người ta sinh ra trên cõi đời này để làm gì thím ạ. Sinh ký tử quy- mà sao ko thể dứt bỏ cõi sống tạm bợ đi được.
 
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.

E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.

Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.

Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.

Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?:(

Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?

Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.

Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.

Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.

E cảm ơn các bác :( !

Loser thế này

40,50,60 tuổi .... nói chung tuổi nào cũng vẫn sẽ là khủng hoảng
 
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.

E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.

Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.

Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.

Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?:(

Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình :(... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?

Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.

Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.

Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.

E cảm ơn các bác :( !
em cũng 2 năm nữa là 30 như bác bây giờ, mà cũng thấy chông chênh thật sự... yêu đương thì nhát gái + ko đc khéo léo nên có thích ai cũng chả dám nt hay bắt chuyện..lâu rồi cũng chỉ 1 mình... gđ với họ hàng giục thì cũng chỉ biết cười trừ..
công việc ko phải lúc nào cũng suôn sẻ..
Giờ cũng chỉ biết đi làm thì chăm về nhà hơn trước 1 tý...chứ nói chung cũng chưa biết xa hơn cần làm gì nữa...
 
Mua 1 đôi giày rồi buổi sáng dạy sớm lúc 5h30 chạy bộ tới 7h rồi về tắm rửa đi làm . 6 tháng sau vào đây tiếp nhé bạn . Hãy nghĩ rằng thế này đừng bao giờ so sánh mình với ai , mà hãy so sánh chính bản thân mình của ngày hôm qua ấy .
 
vâng, e cảm ơn thím. thực ra e chỉ mong có người chia sẻ cùng thôi, vì mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tâm sự e nó ngổn ngang quá, suy nghĩ thấy toàn là tiêu cực, đâm ra stress. những điều thím nói e sẽ lưu ý lại. cảm ơn thím nhiều lắm.

Tuổi này là tuổi lập gia đình, ko có gia đình ngoài 30t khủng hoảng lắm, trai gái đều bị mà gái bị còn nặng hơn.
 
vớ va vớ vẩn.có thế mà đã khủng hoảng
30 tuổi như t mà có vợ con xem.chả khủng hoảng hơn nhiều,nuôi con,dạy con,dạy vợ
 
Kết luận : Khủng hoảng tuổi 30 chỉ xảy ra ở loser :nosebleed:. Winner thì ng ta tuổi đó tiền xài phủ phê , gái xài ko hết.
 
Mình thì hơn fence 1 tuổi, sn 1990. Cố lên mai fence
haha.png
 
Thớt bị như vậy là do không có mục tiêu, sở thích trong cuộc sống chứ không hoàn toàn là lương thấp đâu. Mình cũng bị như thớt hơn một năm nay, nhưng mình đã có 1 căn chung cư nhỏ, lương cũng 2x. Mình mua nhà cũng là vì thấy bạn bè mua nên mình ráng mua theo chứ cũng không phải mục đích mình muốn vậy. Giờ cuộc sống cứ ngày qua ngày mà vẫn chưa biết mình thích gì, mình muốn trở thành người như nào
Kiếm ng về ở chung thôi thím.

via theNEXTvoz for iPad
 
ôi vãi đang nói tôi à , tôi còn lớn hơn thớt 1 tuổi ,
chia sẽ thế này , thớt nên học 1 cái gì đó đi , anh văn , tiếng trung , học đàn piano , sẽ làm giảm suy nghĩ tiêu cực của thớt ,
nên về nhà thăm bố mẹ thường xuyên , tuy không phải bất tài báo hại GĐ nhưng cũng không phải giỏi để kiếm nhiều tiền thì dành số tài chính ít ỏi đó báo hiếu 1 phần cho bố mẹ bằng những hành động nhỏ mua quần áo , giày dép , thắt lưng thấy bố mẹ thiếu cái gì mua cái đó , không cần xin hay đồ hiệu , đồ siêu thị cũng được tùy tình hình tài chính , sắm cái tủ lạnh be bé , ti vi to to , máy giặt , máy lạnh , nhà thiếu gì sắm nấy , sắm 1 lần ko đủ thì sắm từ từ mỗi năm 1 món , còn giàu thì quất luôn căn nhà cho ông bà
vài tháng bỏ 4-->5 củ mua yến , mua đồ ăn bổ về nấu cho bố mẹ ăn , vote yến nhé ,vài tháng rình ông bà ko để ý bỏ ít tiền vào túi ông bà tất cả những cái trên tuy nhỏ nhưng chắc chắn bố mẹ rất là vui ,
càng già thì bố mẹ càng giống trẻ con nên có chửi thì nghe và cười , tôi bị chửi suốt vẫn cười , thường là chuyện vợ con , tuy 30 tuổi nhưng chúngta vẫn là thằng ranh con trong mắt bố mẹ thôi nếu chưa lập GĐ nhé kakakakak,
tuổi đã 30 thì bố mẹ cũng phải 6x rồi , nên nhớ mình không còn bao nhiêu cái 10 năm nữa để mà báo hiếu đâu , tầm tuổi này thì cần đếm số năm ở bên bố mẹ rồi đó
tôi vẫn đang đếm và hi vọng nó dc thêm 20 năm nữa dù giờ chỉ còn mẹ , bố mất vài năm rồi
 
Mình cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều giống thớt. Đến khi mình nhận ra rằng suy nghĩ chả có tác dụng gì. Điều quan trọng là bạn phải làm. Tập thể dục đi cho người nó khỏe. Học thêm cái gì đó để nâng cao trình độ. Sức khỏe và trí tuệ luôn đi đôi với nhau. Sức khỏe tốt thì bạn học, hay cố gắng gì đó sẽ dễ dàng hơn
Khi bạn đủ giỏi thì những thứ khác sẽ tự đến thôi.
Chúc thớt thành công
 
Back
Top