mymemoryht
Senior Member
Dạo gần đây e stress, tâm trạng không lúc nào được vui vẻ, mặc dù biết là mọi thứ lo âu này đều do tự bản thân mình mà ra cả, nhưng e ko thể thoát ra nổi.
E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.
Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.
Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.
Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?
Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình ... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?
Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.
Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.
Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.
E cảm ơn các bác !
E 91 năm nay là tròn 30 tuổi. còn nhớ cách đây chỉ 1,2 năm thôi, mỗi lần thấy ai đó nói về đợt khủng hoảng tâm lý của con người ta ở cái mốc 30 tuổi này, e dửng dưng lắm, tặc lưỡi"úi dào, có cái mẹ gì mà lo, tới đâu hay tới đó". vậy mà khi mình cán mốc, e dường như đang kéo theo cả một toa tàu phía lưng để vượt qua cái mốc đó vậy.
Sức khỏe suy giảm thấy rõ, chạy bộ chỉ khoảng 5-10 phút là thở ồng ộc, tóc đã bạc khá nhiều hai bên thái dương, làm bất kỳ việc gì cũng ko còn 100% lòng nhiệt huyết được nữa. từ đầu năm tới giờ do stress e sụt tới 5kg. miệng lúc nào cũng nhạt thếch, đôi lúc cứ như thể bị mất vị giác nữa.
Trước đây khi cho rằng "ta sống là sống cho riêng ta, mặc đời, mặc người" thì công việc văn phòng hiện tại với mức lương chỉ 11tr e đã cho là đủ. Thì hiện tại, than ôi, mỗi ngày đi làm là một trải nghiệm tệ hại. sáng sáng rê xe đi làm lòng chả có chút hứng thú nào, cảnh vật tươi vui thủa xưa nay toàn môt màu xám xịt ảm đạm. Lên cty ngồi im như cái xác ko hồn, chỉ để đợi đến khi tan sở lại quay trở về căn phòng trọ quạnh quẽ, cô độc-cô độc! than ôi nó đáng sợ biết bao! độc thoại nội tâm vẫn chưa đủ, e phải ngó đầu ra phía cửa sổ, tự nói chuyện một mình cả tiếng đồng hồ. lúc đi ngủ cũng lảm nhảm nói một mình cho đến khi mệt lử thì tự gục. Mà đâu có được yên giấc? Chỉ là chợp mắt rồi lại bất chợt tỉnh dậy lúc 1,2,3 giờ sáng, mắt cứ thế mà thao láo đến sáng, ko tài nào ngủ lại được.
Nhìn những bạn bè xung quanh ai cũng thành công cả, người đã có nhà riêng, người sống an lạc ở nước ngoài, gia đình con cái êm ấm mà thấy tủi phận.Rồi tự liên hệ tới bản thân và thấy giá trị của mình thấp quá- cảm giác hèn kém, thất vọng lại bủa vây. chẳng lẽ, mình cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi chìm sâu xuống cái hố mà tự mình đã, đang, và vẫn đào hằng ngày này sao?
Chuyện tình cảm cũng chả đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm , gặp được người thương mình thì mình lại lạnh nhạt. Tới giờ, khi đã 30 tuổi- lại phải nhắc lại, vâng, khi đã 30 tuổi thì lại ân hận nuối tiếc. Gần đây gặp một người mình thương thì họ lại ko ưng mình ... và lại tự thấy giá trị thấp kém của mình trong mắt người khác.@#$%^&^& Rồi lại có một suy nghĩ khác len lỏi vào đầu óc rằng: bản thân mình như thế này thì chăm sóc cho ai được nữa mà nghĩ tới chuyện lập gia đình?
Còn bố mẹ nữa,họ già cả rồi, mẹ thì cáu bẳn luôn luôn vì thằng con dường như mãi chưa lớn, bố thì mới bị đột quỵ,còn may là người ta thấy mà đưa ngay vào viện, ko thì... Nghĩ cảnh lương thấp thế này,lại chẳng lo được gì cho bố mẹ mà quặn cả lòng các bác ạ.
Có lẽ tình cảnh e đang trải qua hệt như câu nói e vẫn hay thấy: e đã chết ở tuổi 30 này mất rồi.
Hôm nay 30/4 là ngày nghỉ lễ đầu tiên, e ngồi một mình trong phòng trọ, tâm trạng tệ quá, e ko biết phải dãi bày với ai nên lên đây than thở chút. Các bác có cùng hoàn cảnh thì vào chia sẻ. bất kỳ ai thấy khó chịu với những dòng trên, mà muốn góp ý, hoặc mắng chửi, e đều nhận hết.
E cảm ơn các bác !