Lảm nhảm, cho 1 cuộc đời có đầu mà không có cuối của mình :)

Zkrazymanz

Senior Member
Nhớ gì ghi đấy về cái cuộc đời của mình. Tạm mở và tóm tắt như thế này đã :) chỗ làm đang đóng cửa vì covid, ở lại trực nên rảnh. Tối sẽ viết thêm :)
Tên nvat mình xin phép thay đổi, vì quen khá nhiều người. Không biết họ có biết và online voz không, cơ mà cứ thay đi cho nó chắc :)
Hà Nội, 1 ngày nào đấy cũng gần đây thôi, không xa xôi lắm.
Trên tầng 8 của 1 toà cao ốc nào đấy, 1 con người đang ngồi bâng quơ trong văn phòng của 1 công ty nọ vừa đóng cửa vì dịch covid 19. Như trong các truyện ngắn có màu u ám, thì y sẽ ngồi nhấm nháp tách cafe, miệng phì phèo điếu thuốc, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình laptop theo dõi biến động thị trường. Và khi nhận ra sự nghiệp kinh doanh của mình đã tụt dốc không phanh vì dịch, nợ nần chồng chất, không còn cơ hội vãn hồi, y sẽ với lấy 1 mảnh giấy, viết lên vài dòng tuyệt mệnh, xin lỗi vợ con, xin lỗi gia đình. Rồi y sẽ mở cửa sổ tầng lầu, rồi y sẽ gieo người y qua cái ô cửa nho nhỏ ấy, để chấm dứt cuộc đời mình.
Hoặc theo 1 lối truyện trinh thám, y sẽ sốt ruột, nhìn đi nhìn lại vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, rồi lại mở màn hình chiếc điện thoại trên tay, trông chờ 1 cuộc gọi từ 1 kẻ nào đó chỉ mình y biết - hoặc y cũng không biết nốt. Rồi trong khi y vẫn đang bứt rứt chờ đợi, sẽ có vài tiếng gõ cửa lạnh lẽo vang lên. Rồi khi y đi ra mở cửa, đón y không phải là đối tác bí mật, giơ tay ra bắt lấy tay y như mọi lần, mà lại là 1 lưỡi dao sắc lạnh, găm chặt vào lồng ngực y. Và, như sợ chỉ 1 cú đâm thì chưa chắc chắn, lưỡi dao ấy vội vàng rút ra, rồi lại găm tiếp lên lồng ngực y thêm vài lần nữa. Rồi kẻ bí mật kia sẽ vội vã rời đi, để y nằm đó, bất động, lạnh lẽo
Nhưng ở đây không phải truyện, nên chả có chuyện gì xảy ra cho cái gã ngồi bâng quơ kia cả. Vậy, y làm gì? Đơn giản thôi, y đang làm quản lý ở chỗ này, chẳng còn người thân, chẳng còn gia đình, người bạn gái mà y rất yêu thương đang giận y, vì y lỡ lời mấy hôm trước. Công ty y tạm đóng cửa vì covid 19, y thì vốn ăn ở luôn trong văn phòng, nên ông sếp bảo y ở lại trực luôn cho tiện. Thì y cứ ừ hữ vậy, vì có cho nghỉ về thì y cũng chẳng biết đi về đâu. Ừ, đi về đâu bây giờ, nhà chẳng còn nữa, ngôi nhà ấy mà có còn, y cũng chẳng muốn về. Người ta nói, con người ta thường tìm về nơi cho họ cảm giác bình yên, cho họ những ngày thanh thản. Còn y, về đó thì y có gì?
- B.! C.! đi ngay vào nhà, mưa to gió lớn chạy ra ngoài cho cảm lạnh à con? :cautious:
- Mưa mát lắm mẹ ơi… ha ha ha:D
Hai đứa trẻ con mặc kệ, cứ nhảy tưng tưng dưới những giọt mưa đang rơi xối xả trên người chúng.
Toạchhhhhh, đoàng, nền trời màu đen như bị xé toạc ra làm hai bởi một tia sét dài loằng ngoằng, và kết thúc là một tiếng sấm đinh tai nhức óc. Y và đứa em tên C. ngồi thụp xuống, 2 tay bịt chặt lấy tai. Mẹ y nạt thêm :
- Vào nhanh, không sét đánh chết bây giờ!
Hai đứa lúc này mới lóp ngóp chạy vào, người ướt như chuột lột. Chạy vào nhà, mẹ chúng cứ phải cho mỗi đứa 1 đét đít rồi mới cho đi tắm. Cho chừa cái thói tắm mưa đi. Em hắn thì khoẻ mạnh, nhưng hắn thì từ khi 6 tháng đã bị 1 trận viêm phổi thập tử nhất sinh. Nguyên do là, khi mới sinh hắn, thì ở quê hắn lại có điện. Cha hắn đi làm trên Hà Nội có chút đồng ra đồng vào nên mua về ngay 1 cái quạt điện, cho cậu quý tử ở nhà khỏi cái nóng tháng 6. Mẹ hắn, vì không để ý, hay như các cụ nói, gió quạt điện độc lắm, trẻ nhỏ là phải kiêng không cho thổi vào đầu. Hắn vì thế mà viêm phổi, mẹ hắn, cũng vì thế mà càng thương hắn hơn. Phước cho hắn, là hắn lớn lên cũng cao to như cha hắn vậy, cơn viêm phổi kia chỉ như 1 trận gió mùa, không đánh gục nổi hắn.
- Tắm nhanh lên, rồi thay quần áo, không cảm chết cha chúng mày. Thì chết đòn
Mẹ hắn, không bao giờ nhẹ nhàng với cả 2 đứa con của mình. Bà quan niệm thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Nên tuổi thơ hắn ít được chiều chuộng về đồ chơi hay quà vặt. Chỉ có 1 thứ mà bà rất rộng rãi với 2 đứa con, là sách, là đồ dùng học tập. Và hết. Bà rộng rãi mua cho, nhưng dùng phải giữ gìn và tiết kiệm. Chẳng thế mà hắn vẫn nhớ 1 lần hắn cho 1 bạn nữ nào đó lớp 1, mượn hộp màu dạ về nhà. Mẹ hắn đã dắt hắn đến, bắt hắn tự đi vào nhà bạn kia đòi về. Về nhà lại cho hắn 1 trận cháo lươn nhớ đời nữa.
Nhắc tới cháo lươn, cái gã ngồi im lìm trong văn phòng lại nhớ về những món ăn mà mẹ hay nấu cho gã từ ngày xửa ngày xưa. Toàn những món đơn giản cả. Chẳng có món gì đặc biệt. Nhưng chính những cái vị đơn giản ấy, lại càng khắc ghi thật sâu đậm trong tâm trí hắn. Cá kho thật khô và mặn, để hắn mang theo mỗi lần từ quê lên trường đại học. Canh cua nấu mùng tơi, rau dền và mướp, ăn kèm với cà muối thật giòn. Cá rô ron buổi chiều mới tát được ở đồng, cạo vảy rán giòn, chấm nước mắm sấu. Canh bánh đa cá rô thơm bùi. Tất cả những thứ ấy, chan đầy tình yêu của mẹ hắn, làm hắn mãi mãi không quên được.
- Thôi, mẹ ơi! Ba lô chật lắm rồi
- Mang đi, lên đấy cái gì cũng đắt. Mang đi mà ăn lấy vài hôm cho đỡ tốn
Miệng bà nói, và tay bà cứ giúi mãi lọ muối vừng vào tay hắn, bắt hắn phải mang đi. Và hắn lên Hà Nội cùng với những bí đỏ, cá kho, muối vừng, chục trứng và bao gạo. Cùng với cái ba lô đầy những thức ăn từ tết, nào bánh chưng, giò chả.
Sinh viên thằng nào chẳng ham chơi, nhưng hắn, cả 1 tuổi thơ bị gò bó, nên hắn lại càng ham chơi hơn nữa. Và gã sinh viên năm nhất ấy, suýt bị đình chỉ thi, đuổi học. May mà cha mẹ hắn đã nhờ họ hàng giúp hắn được 1 lần. Mẹ hắn đã vừa khóc vừa nói với hắn :
- Nhà mình nghèo lắm con ạ. Nếu mày không muốn học, hay không học được, thì về. Đừng làm khổ tao với bố mày nữa
Và hắn khi đó đã vừa quỳ vừa khóc rồi xin lỗi cha mẹ mình. Hứa rằng sẽ không còn chơi game, sẽ không bỏ học nữa. Nhưng thực sự thì, tật xấu khó bỏ, hắn vẫn chơi, nhưng không bỏ học nữa. Cho đến 1 ngày cuối năm nhất, hắn gặp tình đầu của mình. Cô gái đã tặng hắn 1 câu nói, góp 1 phần để hắn có cái vị trí như bây giờ :
- Em không sợ anh nghèo, em sợ anh không có chí tiến thủ
Hắn yêu nàng. Say đắm, vì câu nói ấy, và cả người mẹ của hắn nữa. Hắn lao vào học hành, cần mẫn, chỉ chơi game 1 tiếng 1 ngày, và chỉ chơi game để gặp nàng. À, hắn gặp nàng trên game, yêu trên game, rồi khi gặp ngoài đời thì cũng yêu.
Nhưng hắn học đến giữa năm 2, thì nàng đi du học. Nàng đi đến 1 nơi mà hắn biết, cả đời hắn, dù nỗ lực thế nào, cũng chẳng tới được. Chia tay ở sân bay, nàng lén hôn hắn - dĩ nhiên, nàng mới cấp 3, lớp 12, và có cha mẹ đi tiễn nàng, đâu thể công khai hôn hắn được - và nói :
- Anh chờ được em 5 năm, em sẽ về với anh. Đừng bỏ em anh nhé
Hắn câm lặng, chỉ khẽ gật đầu với nàng. Khi nàng lên máy bay rồi hắn mới khóc, những hàng lăn dài. Những giọt nước mắt đầu tiên khóc vì 1 người khác của hắn, là rơi vì nàng.
Nhưng, đến giữa năm thứ 5, khi hắn vẫn đang phấn đấu hơn nữa, để xứng đáng dắt tay nàng trên con đường dài dài về sau. Nàng bảo với hắn là gia đình nàng sẽ sang đó định cư, không quay về việt nam nữa. Hắn suy sụp, hắn muốn buông hết, kệ thây tất cả. Kệ luôn cả cái vị trí mà ông bác làm quản lý 1 cái khách sạn 5 sao hứa sẽ đưa hắn vào sau khi ra trường. Nhưng, nghĩ tới mẹ hắn, hắn gượng lại được, và tốt nghiệp. Nhưng trước đó :
- Anh, anh sang bên này với em đi! Sang bên này đồ làm mô hình nhiều lắm, chẳng lo thiếu việc cho anh làm ấy
- Ngốc à? Anh đi thì ai ở lại với bố mẹ anh? Với anh sang đấy thì làm gì nổi mà sang?
- Thế anh định kệ em ở đây à :((
- Sao em không về, như lời em từng nói
- Nhưng giờ bố mẹ em cũng sang đây rồi mà.
………
- Mình, chia tay em nhé…..
Ừ thì thực tế không ngắn gọn như thế. Hắn nhớ mang máng đâu đó, tối đó hắn đã thức nói chuyện với nàng tới tận giữa trưa hôm sau, tức là nàng cũng thức thâu đêm để nhắn tin cho hắn. Mãi, nàng mới đồng ý chia tay. Sau đợt đó, nàng và hắn thỉnh thoảng vẫn nhắn tin qua lại trên facebook, nàng vẫn hỏi hắn có muốn quay lại với nàng không, nhưng hắn, như ngọn đèn khô cạn, đã lạnh lùng - hay nghẹn ngào mà từ chối nàng?
Sau mối tình bồng bột mà sâu đậm ấy, hắn không yêu thêm ai khác được. Hắn sợ 1 nỗi sợ mơ hồ, sợ người ta sẽ lại bỏ hắn đi? Sợ hắn không đủ tốt? Rồi khi nhìn lại, hắn giờ đã 31 tuổi, quá già cho những mối tình rồi.
Mấy năm trước, cứ có cuộc điện thoại nào từ "my home" là hắn biết, lại chỉ thế này :
- B. à? Khoẻ không con?
- Dạ, vâng, con vẫn khoẻ mà. Nhà mình dạo này khoẻ không ạ? Bố có uống nhiều như trước không ạ? Mẹ bảo bố hút ít thuốc lại nhá? Lần trước con về, đêm bố ho nhiều lắm
- Vâng, cảm ơn anh, nhà khoẻ cả. Này, thằng B. nó bảo anh hút ít thôi đấy
- Ờ biết rồi. - tiếng bố hắn, bố hắn chỉ thế, khô khan, không thể hiện ra ngoài nhiều
Và tiếp tiếng mẹ hắn :
- Thế anh định bao giờ lấy vợ đây? 27-28 tuổi đầu rồi đấy?
- Uii xờiii mới 27-28 tuổi mà mẹ cứ giục mãi. Thằng C. thích lấy vợ thì còn nhường nó lấy trước đấy. Con chả ham.
- Tôi đã bảo là kệ nó lấy bao giờ thì lấy, giục mãi làm gì? - tiếng bố hắn lại chen vào
- Ơ hay, thế anh định để nó gần 50 tuổi mới lấy vợ như cái thằng N. đấy à?
- Kệ nó
Và đủ thứ chuyện blah blah khác mà hắn hỏi mẹ hắn. Từ đồng áng, đến con gà con vịt trong nhà, rồi lại xin mẹ hắn gửi cho ít cá kho ăn cho đỡ thèm. Cho đến khi hắn có việc bận, mẹ hắn mới chịu gác máy, trả hắn về với đống sổ sách.
Hắn ngồi lim dim, hắn thực là phục và thèm được như cha mẹ hắn. 2 người sống với nhau 30 năm có lẻ, nhưng hắn chưa thấy họ cãi nhau, lời qua tiếng lại bao giờ. Có chăng, bố hắn đi uống rượu về khuya, bị mẹ hắn cho vào nhà xong đuổi ra ngủ ở sàn phòng khách. Rồi sáng hôm sau đâu lại vào đấy. Chứ đừng nói tới việc họ thượng tay hạ chân với nhau, kể cả lúc gia đình túng quẫn nhất.
Gia đình hắn cứ êm ả thế. Cho đến khi cái ngày ấy tới. Cái ngày mà nhà hắn đi du lịch ở đâu ấy, hắn chả muốn nhớ. Mà hắn vì bận, chẳng đi cùng họ được. Để khi nhận được cuộc điện thoại, thì hắn rụng rời chân tay, đổ sụp xuống như 1 cái cây già mục ruỗng giữa sảnh công ty. Xấp giấy tờ bay tung trước mắt hắn, cho đến phút cuối của họ, hắn, vẫn là kẻ tham công tiếc việc, để bỏ lỡ tất cả. Có lẽ, là cả cơ hội đoàn tụ cùng họ nữa. Ngày ấy, hắn mất đi tất cả những gì thân thương nhất. Hắn chẳng thiết tha gì cả. Đầu hắn chỉ ngập những dấu hỏi, hắn tham công tiếc việc làm cái gì? Sao gã tài xế kia lại lái xe như thế? Sao gã tài xế lại uống rượu ngất ngư rồi lái xe? .?.?.?.?.?.? Vô vàn. Hắn nộp đơn xin nghỉ việc, hắn thuê 1 căn nhà trọ. Nằm lỳ trong đó cả ngày. Đến mức chủ nhà tưởng hắn nghiện hút hay gì. Chỉ ra ngoài khi đi ăn. Hắn tụt cân, từ 77kg hắn còn hơn 50kg. Suy sụp và đổ vỡ là những gì còn lại với hắn. Hắn cắt liên lạc với tất cả, lặng lẽ bẻ gãy sim, xoá đi những tài khoản trên mạng xã hội. Hắn muốn biến mất…
Tất cả những thứ ấy tạo nên hắn bây giờ, vô tâm, vô cảm, cười nói trước mặt, sau lưng lạnh lẽo. Cho đến khi hắn gặp cô gái ấy. Nhưng hắn lỡ làm nàng giận rồi.
Bên ngoài cửa sổ, 1 đôi bạn trẻ đang chạy vội trên đường, người nam giơ tay lên che cho người nữ….
Hà Nội, 5h45p sáng, một ngày nào đó....
P.1 : bố - mẹ, cuốc xe đạp 80km :)
https://voz.vn/p/3115501
P.2 : tuổi thơ, 1 lần đốt bếp của ngoại
https://voz.vn/p/3115512
P.3 : bố - con kị tính và thằng em trai khó bảo
https://voz.vn/p/3124736
P.4 : Về, để ra đi, mãi mãi
https://voz.vn/p/3231468
P.5 : Ngược về tuổi thơ, cấp 1, con ngoan trò giỏi
https://voz.vn/p/3239223
P.6 : Lớp 6 - học sinh giỏi hụt - mày có biết nó là con ai không hả?
https://voz.vn/p/3243045
P.7 : Lớp 7 - đám ma của ngoại, 2 lần suýt chết chỉ trong 1 ngày
https://voz.vn/p/3266901
P.8 : Đi thi học sinh giỏi double, mình mà cũng có người thích luôn
https://voz.vn/p/3381005
P.9 : Hè lớp 8
https://voz.vn/p/3381351
P.10 : Lớp 9 - chiếc xe đạp đầu tiên
https://voz.vn/p/3381647
P.11 - Cánh cổng trường cấp 3, cuốn từ điển đầu tiên
https://voz.vn/p/3381877
P.12 - Lớp 10 - học sinh lớp chuyên không hụt, internet hay ho thật
https://voz.vn/p/3407739
P.13 - Vẫn là lớp 10
https://voz.vn/p/3408029
P.14 - Lại là lớp 10
https://voz.vn/p/3425303
P.15 - Hoài niệm 1 tí
https://voz.vn/p/3437916
P.16 - Đi chơi nào
https://voz.vn/p/3460643
P.17 - Vài trò nghịch dại :)
https://voz.vn/p/3463242
P.18 - Game, game và game
https://voz.vn/p/3485418
P.19 - Bước ngoặt
https://voz.vn/p/3487010
P.20 - Thời học sinh, những kỉ niệm sau cuối
https://voz.vn/p/3487146
P.21 - Thi đại học đê
https://voz.vn/p/3491029
P.22 - Năm nhất đại học, nhà cửa, học hành
https://voz.vn/p/3492252
P.23 - Em
https://voz.vn/p/3493907
P.23.1 - Vẫn là em
https://voz.vn/p/3495357
P.23.2 - Vẫn là em
https://voz.vn/p/3509636
P.23.3 - Em, món quà sinh nhật đầu tiên
https://voz.vn/p/3518044
P.23.4 - Em, người con gái thương tôi nhất
https://voz.vn/p/3574653
P.23.5 - Em, món quà đầu tiên :)
https://voz.vn/p/3596761
P.23.6 - Em, và lễ tình nhân không chocolate
https://voz.vn/p/3646071
P.23.7 - Em, cho những điều sau cuối
https://voz.vn/p/3672017
P.24 - Quay lại với việc học hành nào
https://voz.vn/p/3697990
P.25 - Võ lâm 2, 1 vài chuyện còn nhớ
https://voz.vn/p/3698180
P.26 - Ngoại mất
https://voz.vn/p/3698430
P.27 - Ảo thuật hay Gambling
https://voz.vn/p/3699816
P.28 - Vài việc làm thêm
https://voz.vn/p/3700676
P.29 - Ra trường - đi làm
https://voz.vn/p/3719011
P.30 - I'm a craftman
https://voz.vn/p/3723397
P.31 - Gambling - học, hay không
https://voz.vn/p/3725744
P.32 - Gambling - 1 chặng đường
https://voz.vn/p/3725844
P.33 - Giả gà 🤔
https://voz.vn/p/3749102
P.34 - Vài kỉ niệm thời đại học
https://voz.vn/p/3753320
P.35 - Poker club - cái nhìn tổng quát đầu tiên
https://voz.vn/p/3769615
P.36 - Poker club - góc nhìn dealer
https://voz.vn/p/3800601
P.37 - Poker club - góc nhìn TD
https://voz.vn/p/3823216
P.38 - Poker club - Supervisor, và những góc tối
https://voz.vn/p/3826726
P.39 - Thăng và trầm
https://voz.vn/p/3826862
P.40 - Làm lại?
https://voz.vn/p/3848098

Sent from Sony Xperia 1 using vozFApp
 
Last edited:
Bố - mẹ, cuốc xe đạp dạm ngõ dài 80km :)

Bố, sinh năm 1964, ở 1 miền quê trên Hoà Bình. Nhà bố quay mặt vào núi, bước ra khỏi cổng, tiến về phía đông tầm 200m là đã chạm vào chân núi, còn nếu ra khỏi cổng mà đi ngược về phía sau nhà, chỉ độ 500m là đã thấy sông thấy suối. Bố kể, trước thời cải cách ruộng đất, nhà bố mang họ Đinh, thuộc hệ có tiền có của. Nhưng vì cái đợt ấy, sợ bị đấu tố, nên nhà ông cố mình mới bỏ họ Đinh, chuyển qua họ Bùi, rồi chuyển đến đây. Cũng may không ai bị đem ra đấu tố hay gì cả, nhưng gia đình cứ thế sa sút. Cho đến đời bố mình, thì gia sản cũ của thời địa chủ, chỉ còn lại cái nhà sàn to tổ chảng là đáng giá. Đừng nói về đất, vì đất miền núi ngày ấy làm gì có giá trị. Cái nhà sàn kia sau khi bà nội mất được mấy năm thì bị dỡ đi, xây cái nhà mái bằng cho ông anh cả lấy vợ. Gỗ dựng nhà sàn được chia cho các con trong nhà. Nhà mình ngày đấy được chia cho mấy cái cột, đem về làm thang + đóng được 2 con giường chắc cực. Sau hỏi bố mới biết là gỗ nghiến đấy, trước cháy nhà 1 lần mà ko bị cháy hết.

Nhà bố mình ngày ấy gọi là sa sút nhưng cũng không đến nỗi quá nghèo. Vì nội mình là thầy lang, hái thuốc đem bán cũng gọi là đủ ăn, không chết đói được. Cái nghề lang ở đằng nội nhà mình, lại chỉ truyền cho con dâu, chứ không truyền cho con cái ruột thịt trong nhà - đến giờ vẫn không hiểu vì sao luôn. Nhưng vào cái thời đói kém, cái thoeif mà mọi thứ dồn cho miền nam đánh giặc, người ta không đủ ăn, thì lấy đâu tiền mua thuốc, nên sự đói kém lại bao lấy gia đình của bố mình :) nhà lại đông con nữa - 9 anh chị em luôn ạ @@ nên bố mình cũng phải theo các anh đi làm đủ thứ việc hết. Cày cuốc, đi củi, đi rừng, đi đào vàng. Mãi đến năm 23 hay 24 tuổi ấy, bố mình mới đi bộ đội nghĩa vụ. Và ở đây thì bố gặp mẹ :)

Mẹ, sinh sớm hơn bố 2 năm, là năm 1962 - bố lái máy bay nhé :shame:. Gái tuổi Dần, người ta vẫn bảo là lận đận chồng con, và tính dữ như hổ ấy. Cơ mà mẹ mình thì không dữ tí nào nhé :) Nhà ngoại mình thì mình ko rõ lắm. Nhưng thi thoảng nghe bà ngoại kể thì bà ngoại là gái Hà Nội gốc, làng Kim Liên luôn nhé :v còn ông ngoại, thì quê ở Bình Lục, Hà Nam, làng nào thì bà không nhớ, vì xa quá chẳng nhớ được. Chỉ biết là ngày đấy, bà mình làm ở nhà máy dệt kim của Pháp, làm tách sợi hay gì ấy - bà hay kể tụi nó cho công nhân ăn cơm trong mấy cái bô sắt ạ :)) còn ông thì là chân thợ may. Rồi duyên số thế nào, ông và bà mến nhau (mến chứ ko phải yêu nhé, ngày ấy biết gì yêu đương). Rồi ông đến nhà bà xin cưới thì cụ không cho, bảo là ai lại theo cái đứa nhà quê làm gì. Chả biết sao mà bà trốn theo ông về quê, lấy nhau rồi gây dựng cuộc sống ở đấy.

Thế mà đến lúc bố cháu hỏi cưới mẹ cháu thì bà cũng ngăn nhé :canny:

Tiếp, mẹ mình thì là con thứ 4 trong nhà có 5 anh chị em. Các cụ xưa đẻ ghê thật, nhà nội mình thì 9 anh chị em, nhà ngoại thì 5 :blast: vì ông là thợ may, nên thời kì đầu cuộc sống ko đến nỗi nào. Nhưng khi bà mình vừa sinh cậu út, thì ông mình mất vì sỏi thận. Bà mình lúc đấy phải bươn chải, nuôi 5 đứa con, và bà quyết ko đi bước nữa. Và cả bác cả gái mình nữa, bác cũng không lấy chồng, mà ở vậy, cùng mẹ nuôi các em ăn học. Nhờ thế mà mẹ mình mới được học hết cấp 3. Còn cậu mình thì ko thích học, mà bỏ lên hà nội làm ăn bươn chải từ sớm. Đợt mà bà bỏ nhà về quê với ông, cụ trên đó tuyên bố từ mặt, mãi đến lúc cụ gần mất mới tha cho về nhà viếng cụ. Thì quan hệ của nhà bà mình với đằng trên kia mới bình thường lại. Mấy người em của bà về thăm, thấy nhà khó quá, mới bảo xin mẹ mình làm con nuôi. Thì mẹ mình nhất quyết không chịu, đòi ở lại với bà. Ngày trước mẹ lâu lâu vẫn trêu bố :

Biết thế ngày đấy lên quách Hà Nội cho xong, có khi đỡ khổ hơn bây giờ, nhề :look_down:

Ừ, ông ngoại mất, bà mình từ việc chỉ biết đi chợ mua thức ăn chăm chồng chăm con, phải cất lên vai đôi quang gánh. Gánh theo 2 thúng hàng nặng trĩu như chính tương lai những đứa con của bà vậy :) Nhưng may mắn, hay phúc đức, hoặc ông thương bà mà phù hộ, nên gánh hàng của bà được người ta tin mua :) mãi đến tận lúc các con đuề huề, yên ấm, bà vẫn gánh hàng đi chợ - tao quen rồi, ở nhà cuồng chân lắm - và khi bà cao tuổi quá, gánh hàng nhẹ bẫng lại thành nặng trĩu với bà. Bà nghỉ chợ, thì có những người đã đến nhà bà mình xin 1 cái thúng hàng, hay đôi quang gánh về làm lộc. Mà bà nhất quyết không cho :) mà để lại cho mẹ và bác cả gái mình.

Nhà ngoại mình ngày đó nghèo, lúa gạo đâu đủ ăn, phải độn khoai sắn đủ cả. Rồi cả ăn bo bo hay lúa mì gì đó - ăn sao ỉa vậy - rồi cả ra đồng tát tôm tát cá, bắt cua trai ốc hến đủ cả :) bà mình kể, hồi đó nhà nghèo, vì bệnh ông chữa phải tiêu gần hết tiền tiết kiệm được. Có lần đến bữa cơm, cậu út ngồi nhìn bát cơm độn toàn khoai, không chịu ăn :

Muốn ăn cơm cơ

Mà bà mình chỉ biết quay mặt đi khóc chứ chả làm gì được :((

Ừ, may mắn cho mẹ mình được học hết cấp 3 ngày đấy. Cơ mà lại tạch đại học, thế là ở quê làm đồng với bà. Mấy năm sau thì cũng đi lính nốt. Và mẹ gặp bố :)

2 người gặp nhau khi đi lính, ở cái chỗ bây giờ là bảo tàng đường Hồ Chí Minh ấy, binh đoàn 12, chỗ ngay gần bến xe yên nghĩa bây giờ. Chuyện tình của bố - mẹ thì chưa bao giờ bố mẹ kể lại cho mình nghe cả. Chỉ biết là bố mình ngày đấy ở trong đội bóng chuyền của binh đoàn - oách phết. Có mỗi 1 lần mẹ kể về chuyện 2 người là thế này.

"Tao theo bố mày về quê vào đúng mùa lũ, lúc đấy còn cách đúng 1 con suối nữa là về đến nhà bố. Mà suối thì lại đang có lũ, nước lên to lắm, chả có thuyền bè gì cả vì người ta đi vào làng tránh lũ hết rồi. Thế là bố mày nhảy ùm xuống suối bơi vào. Tao đứng ở bờ nhìn theo được 1 lúc thì không thấy bố mày đâu cả, cứ tưởng chưa gì đã mất chồng, thì thấy bố mày trèo lên bờ suối bên kia. Xong đêm đấy mới là đêm đầu tiên tao ngủ cùng giường với bố mày đấy"

Nhà nội mình thì dĩ nhiên đồng ý cho bố - mẹ lấy nhau. Sau đấy thì mẹ mình về trước, để nói chuyện với bà ngoại, còn bố hẹn xuống sau để dạm ngõ - liều thật, chưa xin phép gì đã thế rồi :angry: - Và biến cố là ở đây, bà ngoại mình ko đồng ý. Nhất quyết là không nhé, nhưng mẹ mình khóc quá, nên mới cho, nhưng lại thách cưới cao ngất, hẳn mấy nghìn hay sao ấy. Kể như bây giờ thì mẹ mình đã gọi điện cho bố rồi, cơ mà thời đấy làm gì có mà gọi. Thế là đúng đến ngày hẹn, bố mình cùng bác cả, 2 người 2 con xe đạp, đạp lọc cọc từ Hoà Bình sang Hà Nam, hơn 80km để dạm hỏi mẹ mình :)

Chẳng biết 2 bên thương lượng ra sao, nhưng năm 87 thì bố cưới mẹ :) rồi cuối năm 89 thì tòi ra cái thằng mình bây giờ

À thêm, bố mình người Mường nhé, mà mình ít được về quê nên chả biết tí tiếng nào cả :angry: cũng không biết bơi luôn

Sent from Sony Xperia 1 ii using vozFApp
 
Last edited:
Tuổi thơ, 1 lần đốt bếp của bà ngoại :)

Đấy, bố mẹ mình về với nhau năm 87, thì 4/12/89 tòi ra cái thằng mình. Lúc mình tòi ra thì ngay cái tên mình đã là câu chuyện rồi. Đầu tiên mẹ mình bảo đặt tên là Bình, thì ông trưởng họ nghe được, đến phán không được, vì trùng với tên của cụ nào ấy. Xong đổi sang mấy tên khác cũng đếch được, tại cứ trùng tên cụ này cụ nọ, mà toàn các cụ mãi đâu đâu. Cứ theo cái ý của ông đấy, chắc về sau con cái đặt tên bằng kí hiệu hoá chất mất, vì sớm muộn gì chả hết cả tên mà đặt. Cơ mà ngày đấy thấp cổ bé họng, nên mẹ mình phải nghe theo tất tật. Thế là mình tên là B. dĩ nhiên đếch phải Bình nhé. Biết đâu nếu được đặt tên là Bùi Hoà Bình, số phận mình đã khác bây giờ, thật.

Mình sinh năm rắn, lúc sáng sớm. Mẹ mình hay bảo :

Thằng này tuổi rắn, lại còn đẻ lúc sáng sớm, lúc rắn về hang đi ngủ. Số về sau chắc sướng đây.

Nhưng bây giờ thì sao hả mẹ :( nên con không tin vào bói toán chút nào nữa đâu mẹ à.

Tiếp này, hồi mình mới sinh thì quê mình vẫn chưa có điện, mãi giữa năm 90, tầm giữa hè ấy, mới có. Lúc này thì bố mình đi làm trông coi trên bãi than ở cảng Phà Đen, nên cũng có đồng ra đồng vào. Có tin ở quê có điện cái là sắm ngay con quạt điện về cho ông quý tử nằm đỡ nóng. Thề là đồ ngày xưa bền vãi, cái quạt đấy đến tận năm mình 28t vẫn chạy vè vè. Mua cái quạt gửi về, thì mẹ mình mới bật cho mình nằm, cơ mà chả hiểu sao. Như các cụ nói thì gió quạt điện là gió độc gì gì đấy, mẹ mình lại để quạt thốc thẳng vào sọ mình. Hên xui thế nào, mình ăn 1 trận viêm phổi tí hẹo. Bà kể ngày đấy mẹ khóc nhiều lắm, cứ ngồi ở viện với mình mãi, tưởng đâu là chôn mình rồi đấy, thì lại cứu được. Và mình từ viện về còi cọc, hom hem như sắp chết, mẹ mình còn nghĩ chắc sau này không lớn nổi mất.

Hồi đấy bố - mẹ vẫn ở chung với ngoại, mặc dù ngoại không thích bố mình lắm, mãi sau này, càng ở thì bà mới càng quý và thương bố mình hơn :) mãi năm 91 hay 92 gì đấy, bố mình mới có tiền xây nhà, bố xây nhà ngay cạnh nhà ngoại. Thực tế là xây luôn chỗ mảnh vườn nhà ngoại luôn - để bà tiện trông cháu lúc con với nhà con không ở nhà.

Nghe mẹ kể lại là nhà mình là nhà thứ 2 xây được nhà mái bằng trong xóm, lúc đổ mái cả làng đến hộ vui lắm. Vì ngày đấy làm quái gì có tiền nhiều mà thuê thợ, gom tiền mua vật liệu đã vãi nhái ra rồi. Xong đổ mái bê tông thì cứ bên dưới có người đảo bê tông, xong xúc vào xô cho người ta đội lên, leo thang đổ lên mái, chứ làm gì ngon lành như giờ. Xây xong nhà thì gần như là nhà mình đổi đời, bố ăn nên làm ra, mua xe máy - hẳn con dream thái luôn, thời đấy có dream thái đi oách lắm. Mua cả tivi, đầu tiên là con tivi đen trắng, mà cả ngày mẹ chỉ bật từ 6h45 đến tầm 8h, tức là vừa đủ xem xong "những bông hoa nhỏ" và thời sự. Còn xem phim thì sang nhà bác mà xem - là cái ông bác không cho mình tên là Bình ấy :canny:

Bố mua xe máy, mua cả cho mẹ con xe đạp phượng hoàng mới cong, để mẹ đi chợ ở nhà nữa. Lâu lâu còn mua đồ chơi về cho mình. Món đồ chơi dc lưu giữ lâu nhất là cái con voi đánh trống bằng nhựa, chạy pin tiểu. Trước vẫn để trong tủ kính nhà mình :)

Dĩ nhiên trẻ con thì chơi 1 mình không thích bằng chơi nhiều mình. Nên mình hay lò dò sang nhà ông bác kia chơi, trong 1 lần như thế, chả hiểu mình với bà chị họ tranh nhau cái gì, mà bà đấy cầm nguyên con rổ tre bổ thẳng vào mũi mình, chảy 1 đống máu + 1 cái sẹo theo suốt đời luôn.

Hoặc 1 lần đi chơi với bọn cùng làng, chả biết chơi cái mợ gì, mà mình bị 1 thằng, cầm cái que tre vót nhọn xiên cho phát vào bụng :ops: sẹo tụ máu đến mãi mấy năm trước mới tan hết.

Nói chung là mình hồi bé, là 1 thằng khá lành và nhát. Nhất là sợ ma, có lần từ trên nhà xuống nhà ngoại chơi, xong trời mưa tối om đếch dám tự đi về nhà, bác cả gái lại phải cõng về. Xong bác trượt chân thế là 2 bác cháu ngã toét cả đít :)

Hồi dưới 5 tuổi, mình thuộc hệ dễ ăn nhưng khó ở. Người lúc nào cũng mẩn này mẩn nọ, đêm ngủ thì hay khóc với dấm đài (ngại vãi). Đến độ mẹ mình phải làm lễ gửi lên chùa mới đỡ.

Mình hồi bé tẹo dưới 5 tuổi thì nhà khá là ổn định, đồng ra đồng vào dư dả, chẳng khó nhọc gì, nên chả phải khổ tí nào. Nhưng cũng chính thế nên hơi ngáo. Chiều hôm đấy, nhà bác 3 mình xây nhà, mẹ mình lên phụ vác gạch cho bác, có gửi mình cho ngoại trông. Bác cả gái cũng lên phụ trên bác 3 luôn. Thế là 2 cái nhà, còn mỗi mình với ngoại. Tầm 4h thì ngoại nấu cơm, bảo mình :

Con ra sân mà chơi, đừng có vào bếp bẩn người. Tí con mẹ mày về nó đánh chết :angry:

Thì mình cũng ra sân chơi thật, được 1 lúc thì ngoại đun xong cái gì ấy, lên trên nhà làm gì khá lâu, mình thì thấy lửa bập bùng thích quá, mới phi vào bếp gẩy gẩy. Thế là lửa nó bén xừ vào cái thùng rơm bên cạnh, bùng bố nó lên cháy luôn cả cái bếp. Bà mình kể lại như này

Tao lúc đấy trên nhà pha ấm chè, tí còn uống. Đi xuống sân thì thấy bếp cháy bùng bùng rồi, chả thấy nhà anh đâu. Thế là tao mới chạy ra cổng la toáng lên "cháy, cháy, cứu với, cháy". Xong mới lật đật đi vào xem nhà anh ở đâu. Thì không thấy đâu cả. Tao tưởng mày ở trong đấy, thì định lao vào trong lôi ra mà người ta cứ cản tao lại. Còn con mẹ mày, với bác mày, thấy lửa ở hướng nhà bốc lên cũng lật đật đạp xe về. Cứ tưởng là anh chết cháy trong đấy rồi. Mãi sau mới thấy anh lò dò từ đằng sau cái chuồng gà đi ra.

Hoá ra là lúc lửa bùng lên, mình sợ quá, chạy tót ra ngoài đi trốn vì sợ bị ngoại đánh ạ. Mãi lúc yên yên rồi mới dám thò ra. Kết quả như bà mình kể lại, thì vẫn bị mẹ mình đánh cho toét đít cái tội nghịch ngu :)

Còn nhiều nữa, kể tiếp phần sau sau, xem nốt trận tứ kết world snooker champ đã

À, đừng ai nói bà mình ko biết trông cháu nọ kia nhé, lẻn vào thì biết sao được :D

Sent from Sony Xperia 1 ii using vozFApp
 
Last edited:
Voz viết truyện quay lại ư ko còn ai nhắc tới 300 bài code thằng em học cơ khí nữa
HFxDBUM.png
 
Vẽ bậy sơ đồ hình cái bếp nhà ngoại mình ngày trước
wOmTLz3.jpg

Thì lúc cứu hoả mọi người múc nước ở cái giếng kia, còn mình vưqf thấy cháy rơm là đã tót mẹ vào trong cái chuồng gà xong trốn ở đấy. Mãi lúc cứu hoả xong mới thò mặt ra.
Còn đây là cái quạt hao hao với cái ngày trước bố mình mua, chịu không tìm được cái hình gốc đấy
SMcYM1G.jpg

Nhà ngoại mình thì có cái quạt con cóc kia, còn bố mình mua là cái hao hao bên phải ấy.

Sent from Sony Xperia 1 ii using vozFApp
 
Không biết câu truyện có thật hay tưởng tượng nhưng đọc tới đoạn “bạn gái qua nước ngoài rồi muốn kéo thím qua nhưng thím còn bố mẹ ở đây nên không qua được” thấy tiếc hộ thím.

Nhà mình có 2 ae. Mình là em. Anh mình hồi còn ở trong nước thì thấy ổng ko vui như sau này qua kia. Qua kia, tuy phải học lại nhưng có định hướng và động lực nên giờ cuộc sống và cv ngày càng đi lên. Cũng nhờ bạn gái anh mình quyết kéo ổng qua và giờ 2 ng thành vc, vợ thì đã có quoc tich, là công dân bản địa, chồng thì có permanent resident card. Còn mình vẫn ở đây với mẹ. 😁
 
Không biết câu truyện có thật hay tưởng tượng nhưng đọc tới đoạn “bạn gái qua nước ngoài rồi muốn kéo thím qua nhưng thím còn bố mẹ ở đây nên không qua được” thấy tiếc hộ thím.

Nhà mình có 2 ae. Mình là em. Anh mình hồi còn ở trong nước thì thấy ổng ko vui như sau này qua kia. Qua kia, tuy phải học lại nhưng có định hướng và động lực nên giờ cuộc sống và cv ngày càng đi lên. Cũng nhờ bạn gái anh mình quyết kéo ổng qua và giờ 2 ng thành vc, vợ thì đã có quoc tich, là công dân bản địa, chồng thì có permanent resident card. Còn mình vẫn ở đây với mẹ. 😁

Truyện thật đời em thím ạ. Bịa làm gì cho mệt mỏi :) gấu cũ muốn kéo mình sang theo kiểu trẻ con ấy thím ạ :) chứ cả mình vs gấu đều biết, là mình ko thể qua đó được :(

Sent from Sony Xperia 1 ii using vozFApp
 
Bố - con kị tính, và thằng em trai hơi khó trị

Mình và bố mình, không biết vì sao rất khó nói chuyện với nhau. Bố cũng ít chăm sóc cho mình. Không biết có phải là vì ngày đấy, bố mải miết đi làm kiếm tiền, cả tháng mới về nhà 1-2 ngày. Hay là như mẹ mình hay đùa :

Tại ngày xưa ấy, lúc bố anh đi làm về, bế anh cho đứng lên bụng. Anh thì vừa đứng vừa nhún, xong ỉa toẹt 1 bãi lên bụng bố anh. Nên bố anh mới ghét anh chứ sao

Ngày đó con bé tí, biết gì đâu bố ơi :(( oan quá

Hoặc là vì 1 lí do tâm linh nào đấy mà mình không biết chẳng hạn. Chả rõ nữa. Chỉ biết là cho đến tận năm mình 28 tuổi, số lần 2 bố con ngồi nói chuyện với nhau hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay :) nhưng mình bị nhiễm cái tính dễ cục, hay cáu, nổi nóng của bố. Còn 1 cái mà mình rất khác mọi người, là mình rất ít nói, kiệm lời với hầu tất cả mọi người. Phải là người thân, hoặc quan hệ thân mật thì mình mới trải lòng ra mà cười đùa thoả thích được. Đến độ mà mẹ mình có lúc phải cáu lên :

Mày cứ như cái đồ rắn bà.

Đến tận bây giờ mình vẫn chả biết rắn bà là cái giống rắn gì luôn, chắc để chỉ loại người ít nói, ít hé mồm, lầm lì như mình :)

Tuy bố và mình ít nói chuyện, nhưng bố rất chiều mình. Ngày bé bố mua cho đủ thứ đồ chơi, phải biết, từ hồi 199x mà đã có ô tô điều khiển từ xa để chơi là thế nào rồi. Rồi mua cả đầu băng với mua băng tom & jerry về cho xem nữa. Rồi cả đợt nghỉ hè năm lớp 1 hay lớp 2, còn cho mình lên cả bãi than trên Phà Đen chơi nữa. Mặc dù đợt đấy bố đi uống rượu say, phi vào đống than làm con bay qua đầu xe máy, hạ cánh xuống đống than, toét đầu ngón tay :angry:. Xong bố dặn, về không được mách mẹ nhé kèm theo 1 phong kẹo cao su :v gần 2 tuần sau, lúc ngón tay lành hẳn bố mới chở lại về quê. Mẹ bảo :

Đéo gì, đi chơi về 2 lỗ tai toàn than, thôi lần sau nghỉ nhé, không đi nữa.

Thật sự là bố và mình rất rất ít nói chuyện, trao đổi riêng với nhau. Đa phần chỉ là :

B. tí nhớ giặt quần áo đấy

B. chiều ở nhà nấu cơm sớm

B. đi gặt tầm 10h thì về nấu cơm đi nhớ

……

Giá mà bố - con mình nói với nhau nhiều hơn, thì có lẽ bây giờ con đã khác bố ạ :)

Còn 1 chuyện rất hài nữa là, bố mình bơi như rái cá, bơi qua cả suối đang lên nước lũ luôn, còn mình thì chỉ biết uống nước chứ không biết bơi. Hồi nhỏ, bố còn mang hẳn cái săm ô tô về bơm cho để tập bơi mà cũng không ăn thua. Nhờ có cái săm ô tô, và những buổi tập bơi trong cái ao đầy bèo, mà mình đã hoàn toàn bị ghẻ, bôi cái thuốc đép đép thì gì đấy, xót nhảy như bọ chét vậy. Rồi đến lúc bố mình nản, đếch thèm dạy bơi nữa, quẳng luôn về quê cho mấy ông anh ở quê dạy cũng đéo ăn thua. Nghỉ hè, cho về quê nội cả tháng, ngày nào cũng đi clu - đi trâu, chăn trâu theo tiếng Mường ấy ạ - cũng đi ra suối, cơ mà kết quả thu về chỉ là làn da đen như cột nhà cháy + kĩ năng lặn tăng lên đáng kể. Chứ vẫn đếch chịu biết bơi :ops:

Mãi đến tận về sau này, lúc bố chở mình đi thi đại học. 4h sáng 2 bố con khăn gói lên đường, thì mẹ cũng thắp hương cầu cho mình thi tốt. Suốt 3 ngày đưa mình đi thi, bố cũng chỉ dặn mình 1 câu :

Cứ làm hết sức là được

Chưa 1 lần động viên mình là phải cố thế này, cố thế kia. Chỉ lên dánh thức mình dậy, đèo mình ra trường, và mình :

Con vào đây

Thì bố cũng gật đầu, quay xe về nhà bà cô họ, mà 2 bố con ở nhờ mấy hôm mình đi thi. Chứ cũng chả ngồi ở quán nước chờ như các vị khác :) Nhưng lạ cái là lúc mình làm bài xong sớm, ra trước giờ ra 45p, đã thấy bố đứng chờ sẵn rồi :((

Kể về mình hơi dài, quay ra thằng em chút. Nó kém mình 5 tuổi, nghĩa là sinh năm 94, tuổi con tuất. Nó sinh đúng lúc kinh tế gia đình mình bắt đầu đi xuống, nghĩa là không được sung sướng như mình ngày bé. Cũng nghĩa là, nó phải dùng lại sách giáo khoa cũ của mình, và đồ cũ của mình nữa - đương nhiên. Và gần như là bản sao trái ngược của mình. Nó hoạt bát, nhanh nhẹn, hoạt ngôn, gặp ai cũng cười nói được. Nó cũng chẳng biết sợ cái gì. Trong khi mẹ mình quát 2 đứa :

B. C. đi vào nhà ngủ

Mình thì cun cút đi vào, còn nó thì lèo nhèo mãi mới chịu đi vào sau.

Rồi còn có lần, nó lúc đấy học cấp 3 rồi, thằng em họ mình bị bọn nào chặn đánh ấy, thì buổi sau, nó gọi hội vào tận lớp thằng kia nói chuyện. Xong đến lúc thằng kia đi học về, thì hội nó chặn xe thằng kia lại, đuổi xuống xe, xong quẳng xừ xe thằng kia xuống mương nước :)

Và đỉnh điểm là có lần, chả biết cãi nhau gì hay thất tình ấy, mà nó bỏ nhà đi, ra bãi tha ma nào đấy. Để cả nhà đi tìm, rồi nửa đêm thấy nó nằm cạnh cái mộ, cổ tay trái nhoe nhoét máu. Sau đợt đó thì mẹ mình suy sụp đi rất nhiều, còn nó thì cũng bớt cười đi.

Mẹ mình sau này, lúc mình đã ổn định công việc, khi gọi điện cho mình thường bảo :

Nó thiệt thòi hơn mày, lúc đẻ nó nhà cũng nghèo hơn. Nó lại ko được học hành đầy đủ như mày. Sau này, mày phải lo cho nó đấy, đừng có để anh em xích mích, không ra gì với tao đâu

Vâng ạ

……..

Mẹ mình nói em mình ko được học hành đầy đủ như mình, là vì nó ko đỗ đại học, mà phải đi học nghề sửa chữa ô tô. Nó học xong đi làm thuê, với cái mơ ước là sau vài năm về nhà, mở 1 cái gara cho tiện chăm sóc bố mẹ :) thế mà.

Anh em mình được mỗi cái hay trêu nhau, đánh nhau là giỏi, chứ chưa được tích sự gì cả :canny: à có 1 cái rất hợp nhau là gom giấy vụn, bán đồng nát rồi mua truyện về 2 thằng đọc lén lút với nhau :shame:

Viết cho bố và thằng em khó bảo, mưa vừa tạnh, gió lạnh vừa thổi qua :)

Sent from Sony Xperia 1 ii using vozFApp
 
Back
Top