(Loser than vãn) (Bỏ việc về quê) Bỏ nghề kỹ thuật về nối nghiệp bán gia dụng.

MinhNgocFTU1999

Senior Member
*Giới thiệu bản thân:
Giới tính: Nam
Tính cách: ước mơ kỹ thuật, tuy không đủ say mê nghiên cứu. hướng nội, thích đọc sách. Làm nghề hướng ngoại nghe không quen. Giao tiếp cũng không nhanh nhạy. Đầu óc buôn bán cũng không có.
* Việc thứ nhất - nghề kỹ thuật:
Vừa tốt nghiệp trường hạng trung ở Hà Nội về kỹ thuật.
Kinh nghiệm làm việc xấp xỉ bằng không.
Đã từng thử đi làm.
Tay nghề: học kém, lỡ chơi bời ra trường muộn , tay nghề kém, tư duy kém nhưng đã hối cải và chịu khó trau dồi.
Xuất phát điểm thua xa các bạn cùng trang lứa, cùng trường. Thấy các bạn đi làm lương cao mà ham, mình lẹt đẹt bán nhỏ lẻ chẳng đáng bao nhiêu. Các bạn ngày một thăng tiến. Mình cơ hội mở rộng không có.
Vẫn mong có ngày mình phát triển được nghề kỹ thuật, vì cần cù + chịu khó học ngoại ngữ. Nhưng tự lượng sức bản thân kém nên rút lui.
* Việc thứ 2: bán hàng gia dụng cùng gia đình, có nhà mặt tiền ở quê.
Thu nhập: không cao vì thị trường ở quê nhỏ + bán hàng giờ quá nhiều đối thủ cạnh tranh + việc lắp đặt bảo tri của gia đình thuê nhân công quá nhiều thành ra không có nhiều nguồn thu.
Việc bán hàng cũng không có khả năng phát triển thêm vì không cạnh tranh được.
  • Ở Hà Nội thì không có tiền mua chung cư. Lương thấp không biết dành dụm đến bao giờ.
  • Ở quê ít chi phí, tiền làm ra ít nhưng không bị hao đi nhiều. Ở quê tìm lấy vợ toàn thấy mấy em công nhân. Bấm bụng thôi loser không dám cành cao. Bố cũng nói thu nhập con thấp hơn mấy đứa trình độ đại học thì đừng đu bám con ạ, kẻo lấy vợ nó thấy sếp giàu chồng loser nó lại chửi cho. Em giờ đang ế vợ.
Cảm xúc: vẫn thấy tiếc nghề kỹ thuật vì thu nhập ở quê thấp. Nhưng cả 2 đường đường nào cũng xa do chân mình ngắn nên chấp nhận.
Cuộc đời không cố gắng đến các mốc quan trọng thì phải chịu hậu quả, cảm thấy mình vô dụng. Các bác chửi em, em cũng chịu. Than vãn cho có thôi chứ em không xin tư vấn gì cả.
 
Last edited:
Sao ko học tiếp lên thạc sĩ? Nghe tính cách và hoàn cảnh gia đình như vậy thì bán hàng ở quê ko có tương lai.
anh ơi việc kỹ thuật như tụi em thì học thạc sĩ là việc hiếm thấy. Em thấy chủ yếu là đi làm lấy kinh nghiệm và kiến thức thôi ạ.
Mà em ra trường muộn hơi già so với đám fresher đi làm tuyển dụng khó nhận lắm.
Nói chung em cứ bôn ba Hà Nội mà lương thấp không có tiền thì không ăn thua.
 
anh ơi việc kỹ thuật như tụi em thì học thạc sĩ là việc hiếm thấy. Em thấy chủ yếu là đi làm lấy kinh nghiệm và kiến thức thôi ạ.
Mà em ra trường muộn hơi già so với đám fresher đi làm tuyển dụng khó nhận lắm.
Nói chung em cứ bôn ba Hà Nội mà lương thấp không có tiền thì không ăn thua.

Ko đủ nghị lực và quyết tâm thì về quê sống mòn qua ngày chờ đến già thôi bạn. Hay chuyển sang IT?
 
Kỹ thuật hả ? Muốn thay đổi cuộc đời và quyết tâm thì tìm đường đi xklđ thôi fen chứ ở trong nước làm khi nào mới có tiền. 99 mà già cái đếch gì, fresher nó không nhận vì nó còn đang bận cắt giảm nhân sự thôi
 
Ko đủ nghị lực và quyết tâm thì về quê sống mòn qua ngày chờ đến già thôi bạn. Hay chuyển sang IT?
sức khoẻ em giờ không đủ để làm IT sếp ơi. Em những ngày ngồi máy tính lâu là mắt nhoè hết đi ấy ạ.
Dù em cũng thích.
Nói chung em không kiên trì đến cuối thì nỗ lực của em không đi đến đâu cả.
 
Ui các bác tư vấn nhiệt tình làm em xúc động quá. Voz vẫn là cái gì đó khiến em lưu luyến là vì lí do này,
 
Như các bác đã nói cái em cần nhất là quyết tâm. Mà về cái này chính em cũng không dám chắc với bản thân dù em muốn thay đổi.
Em vẫn đang cố gắng từng ngày, trở thành một người bán hàng tốt hơn, nhưng vì em quá nhiều tật nên tiến bộ rất chậm.
Em xin đính chính chút là thu nhập bán hàng chưa quá thấp, nhưng càng về lâu thì thị trường càng thu hẹp lại do thói quen tiêu dùng và đối thủ cạnh tranh.
Xkld thì có tiền. Nhưng em giờ đang học nghiệp bán hàng. Em lại phân vân không muốn ngắt quá trình học nghề ạ.
Thông tin thêm: em đang trông riêng một cửa hàng thứ 2, vẫn dựa vào uy tín cũ của gia đình + gần cái cửa hàng cũ nên ít khách. Giờ bỏ quán đi xa làm em lăn tăn quá ạ.
 
Trước 35t thì cứ ăn chơi nhảy múa trải đời đi anh. Sau lưng còn gia đình mà sợ đếch gì. Thằng em tôi chắc tầm tuổi, bỏ ĐH, đi phượt chán chê, đi bộ đội, giờ vẫn lang thang khắp cái VN. Không giàu nhưng chả chết đói được.
em muốn có vợ để ổn định chút ạ. nên rút lui an toàn. 2 vợ chồng cày cuốc bảo ban nhau làm ăn. Chứ 40t không tiền khó lấy vợ quá.
 
*Giới thiệu bản thân:
Giới tính: Nam
Tính cách: ước mơ kỹ thuật, tuy không đủ say mê nghiên cứu. hướng nội, thích đọc sách. Làm nghề hướng ngoại nghe không quen. Giao tiếp cũng không nhanh nhạy. Đầu óc buôn bán cũng không có.
* Việc thứ nhất - nghề kỹ thuật:
Vừa tốt nghiệp trường hạng trung ở Hà Nội về kỹ thuật.
Kinh nghiệm làm việc xấp xỉ bằng không.
Đã từng thử đi làm.
Tay nghề: học kém, lỡ chơi bời ra trường muộn , tay nghề kém, tư duy kém nhưng đã hối cải và chịu khó trau dồi.
Xuất phát điểm thua xa các bạn cùng trang lứa, cùng trường. Thấy các bạn đi làm lương cao mà ham, mình lẹt đẹt bán nhỏ lẻ chẳng đáng bao nhiêu. Các bạn ngày một thăng tiến. Mình cơ hội mở rộng không có.
Vẫn mong có ngày mình phát triển được nghề kỹ thuật, vì cần cù + chịu khó học ngoại ngữ. Nhưng tự lượng sức bản thân kém nên rút lui.
* Việc thứ 2: bán hàng gia dụng cùng gia đình, có nhà mặt tiền ở quê.
Thu nhập: không cao vì thị trường ở quê nhỏ + bán hàng giờ quá nhiều đối thủ cạnh tranh + việc lắp đặt bảo tri của gia đình thuê nhân công quá nhiều thành ra không có nhiều nguồn thu.
Việc bán hàng cũng không có khả năng phát triển thêm vì không cạnh tranh được.
  • Ở Hà Nội thì không có tiền mua chung cư. Lương thấp không biết dành dụm đến bao giờ.
  • Ở quê ít chi phí, tiền làm ra ít nhưng không bị hao đi nhiều. Ở quê tìm lấy vợ toàn thấy mấy em công nhân. Bấm bụng thôi loser không dám cành cao. Bố cũng nói thu nhập con thấp hơn mấy đứa trình độ đại học thì đừng đu bám con ạ, kẻo lấy vợ nó thấy sếp giàu chồng loser nó lại chửi cho. Em giờ đang ế vợ.
Cảm xúc: vẫn thấy tiếc nghề kỹ thuật vì thu nhập ở quê thấp. Nhưng cả 2 đường đường nào cũng xa do chân mình ngắn nên chấp nhận.
Cuộc đời không cố gắng đến các mốc quan trọng thì phải chịu hậu quả, cảm thấy mình vô dụng. Các bác chửi em, em cũng chịu. Than vãn cho có thôi chứ em không xin tư vấn gì cả.
nay nhiêu tuổi r thím?
 
Trường hợp như em xã hội đầy ra mà. Em còn hơn khối người vì có backup nghề ở quê. Chứ nhiều đứa ở tp như SG, HN không nhà, ko xe, bị cắt giảm nhân sự layoff thôi là đủ khổ. Như e làm chủ hơn làm thuê nhiều chứ.

Lợi thế của e:
Có nhà mặt tiền kinh doanh, dù thu nhập ko cao tuy nhiên a thấy cái lợi là chi phí sinh hoạt ở quê cực thấp. Làm 5m ở quê hơn làm ở thành phố 10m.

E lấy vợ ở quê thì tốt hơn ở Tp, vì độ cạnh tranh ko cao, nếu e xuất chúng, hoặc khá thì còn vươn lên được chứ trung bình tà tà thì 30,40 cũng bị cty cắt giảm. Lúc ấy hoảng loạn vô cùng ấy.

chúc e tìm được hướng đi phù hợp.t
 
Học chứng chỉ sư phạm rồi xin vô dạy trung cấp nghề, cao đẳng. Học lên thạc sĩ rồi dạy mấy đại học làng cũng được. Dạy trung cấp nghề, cao đẳng nghề bây giờ chạy sô kiếm cũng được lắm, mấy trường GDTX quận huyện nó liên kết mở lớp tại trung tâm GDTX luôn, rồi các cty khối nhà nước nó tổ chức cho công nhân học trung cấp buổi tối nữa.
 
Em an phận quá, nên chịu chết già ở xó này thôi, vĩnh biệt ước mơ, không được ngồi cùng mâm với các trí thức voz rồi

Tính cách ko hợp đừng cố đấm ăn xôi. Làm việc cũng cần hợp bữa ko thì đi làm chỉ nghĩ đến nghỉ thôi.
K29gWsF.png
 
Back
Top