Mâu thuẫn với mẹ ruột, chắc sắp phải dọn ra khỏi nhà

Nói như ông chắc bất chấp tất cả để đạt được mục đích nhỉ? Luân lý đạo sống của ông tự đặt ra, ko coi ai ra gì.
Tôi nghĩ ông làm nhiều chuyện xã hội cho là xấu nhiều rồi.
Ngoài luật pháp ra thì con người còn bị trói buộc của đạo đức nữa. Ông tự đặt ra cái đúng sai đạo đức của mình. Vậy ông chuẩn bị ra khỏi vòng matrix được rồi đó
Tôi có những nguyên tắc sống còn của tôi, nếu tôi vi phạm nó tôi sẽ thực hiện nghi thức tự mổ bụng. Còn mấy cái luân lý đạo đức gì đó tôi xin khiếu. Với tôi không có đúng sai, chỉ có tính hai mặt của sự vật mà thôi. Xã hội này chính là trò bịp bợm lớn nhất của loài người.
 
Tôi có những nguyên tắc sống còn của tôi, nếu tôi vi phạm nó tôi sẽ thực hiện nghi thức tự mổ bụng. Còn mấy cái luân lý đạo đức gì đó tôi xin khiếu. Với tôi không có đúng sai, chỉ có tính hai mặt của sự vật mà thôi. Xã hội này chính là trò bịp bợm lớn nhất của loài người.
Nhìn lại cái nick mua là hiểu. Moẹ sao tôi ngu thế bị vướng vào thằng ảo dâm quay tay ra bài này
 
Nhìn lại cái nick mua là hiểu. Moẹ sao tôi ngu thế bị vướng vào thằng ảo dâm quay tay ra bài này
Tôi biết, tôi biết ... Tôi hiểu cảm giác của bạn. Cái cảm giác khi thấy một người đàn ông làm chủ cuộc đời họ, một người đàn ông có thể sống hầu như ngoài vòng xã hội, một người đi ngược lại thế giới quan mà bạn biết. Và hơn hết là một người xem cái chết là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh.
 
Tôi biết, tôi biết ... Tôi hiểu cảm giác của bạn. Cái cảm giác khi thấy một người đàn ông làm chủ cuộc đời họ, một người đàn ông có thể sống hầu như ngoài vòng xã hội, một người đi ngược lại thế giới quan mà bạn biết. Và hơn hết là một người xem cái chết là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh.
Tiếp tục đi Wibu. Coi anime nhiều quá wibu hoá rồi
 
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
Mình mạo muội đoán là ba mẹ bạn đã ly dị. Nếu là như vậy thì mọi chuyện khá dễ hiểu. Vì đã ly dị, nên sinh ra tâm lý thay đổi. Một phần là bạn như kiểu 1 bản vá lỗi cho cuộc đời của chính mẹ bạn ấy. Tức là vì bà đã có những sai lầm, nên mới dẫn đến như ngày hôm nay (mẹ bạn nghĩ thế) Và bạn phải thế này thế nọ thì mới không mắc phải những sai lầm tương tự để dẫn đến những hậu quả tương tự. Nói chung đây là một kiểu cực đoan thường thấy ở phụ huynh, nhưng mức độ thì tùy từng người mà khác nhau
Nếu không phải do ly dị thì năm nay bạn 24, mẹ bạn chí ít cũng phải ngoài 40 xấp xỉ 50. Như vậy, đang trong tuổi mãn kinh, lúc nào đầu óc cũng nóng phừng phừng, lúc nào cũng chực nổ tung, có khi vì những lý do rất nhỏ nhặt. Thực tế thì mẹ mình cũng y hệt, thi thoảng chỉ vì một câu chuyện rất nhỏ nhoi mà tự nhiên làm quá lên một cách thật sự khó hiểu. Rồi ngồi hậm hực ấm ức khóc lóc như là oan ức lắm.
Mình chỉ có thể tặc lưỡi rồi nghĩ bụng, thôi, thông cảm vậy chứ biết làm thế nào. Có chọn được mẹ đâu. Mà sau này mình già có khi mình cũng dở lắm.
 
M lại ngu, quan điểm ccc, thế xã hội còn gì gọi là quy tắc ứng xử, còn gì gọi là luân thường đạo lý ? Hay là chuẩn bị ẳng bài không trùng quan điểm? Như m có khi lại về chửi thân sinh ở nhà như chó xong tự chốt câu quan điểm của m thì chửi cha mắng mẹ không sai hả ?
Hay là chuẩn bị...?
Như m có khi lại...?
Bạn có làm bên báo chí hay tuyên giáo không, kỹ năng nhét chữ vào mồm người khác cũng được phết nhỉ, cái này tôi không muốn cãi qua lại.
"Thế xã hội còn gì gọi là quy tắc ứng xử, còn gì gọi là luân thường đạo lý" - bạn nói cụ thể là quan điểm của tôi sai quy tắc ứng xử nào, phạm vào luân thường đạo lý nào. Hay bạn đang nâng quan điểm lên thế!
 
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
vào sài gòn a nuôi cô
yAua8od.png
 
Khi bạn đi, bạn sẽ đối mặt với hai lựa chọn: Hoặc để mẹ làm giấy từ con, từ nay không được về nữa, coi như không còn liên quan đến gia đình hoặc ở lại nhà. Mà theo mình thì bạn đừng ép mẹ bạn tới mức đó, khó kiểm soát lắm. Mà đấy là mình nói thế thôi chứ cũng tùy vào mẹ bạn nữa. Cái giấy đó nếu được phường xác nhận thì không bao giờ rút lại được nhé.
phường nào mà xác nhận zị ba :)))))))))))
 
Đéo hiểu tâm lý các bà mẹ ntn
Mẹ tôi, ở nhà hay kể thằng này buôn đất, ms có mấy hôm mà kiếm mấy trăm triệu :))))
Tôi bảo: từ giờ trong cái nhà này mà còn kể chuyện buôn đất với làm giàu nhanh thì mẹ cứ xác định ở một mình tới chết nhé
Hồi bé tôi cũng k vừa, mỗi lần bắt đầu bài ca con nhà người ta là tôi gằn giọng ngay: thế thì qua bên đó mà làm mẹ nó, nhanh, tốc độ lên
 
V
Lời khuyên nghiêm túc của một người từng trải qua câu chuyện như bạn. Nhưng mình nghĩ đó là một căn bệnh, mình không hề ghét mẹ mình. Mình đã chọn cách ra đi và sau khi quay về nhà sau 4 năm, khi mình đã đủ trí tuệ, đủ hết mọi thứ để trở thành một người đàn ông thực thụ, mọi chuyện có vẻ đã tốt đẹp lên rất nhiều. Bây giờ bạn ở chung chỉ làm cho mẫu thuẫn nó càng sâu sắc hơn mà thôi, với lại bạn lại là con gái nữa nên rất khó. Cứ đi đi, tin mình, mẹ bạn dù có trở thành người như thế nào tuyệt đối sau này sẽ không ghét bỏ bạn đâu. Như mình nè, lúc mình về nhà sau 4 năm mình nói thẳng với mẹ luôn, đại ý là '' giờ con đã khôn lớn rồi, con rất thương mẹ, nhưng nhà thì phải có trên có dưới, có người nói phải có người nghe, mẹ chỉ là một con đàn bà thế nên sau này bất cứ việc gì trong nhà phải được con thông qua, khách con sẽ tiếp, các lễ nghi bên nội ngoại con lo tất, mình chuyển từ xưng mẹ - con qua thành anh - em, mấy việc lặt vặt cơm nước quần áo nhà cửa mẹ phải lo hết, mình ngồi uống rượu tiếp khách bạn của mẹ khi vào nhà thăm, mẹ còn phải ngồi kế bên để rót rượu cho một mình mình, mình rất tôn trọng mẹ nhưng mẹ cũng tuyệt đối không được to tiếng và cãi lại. Nói chung là giờ mình cũng ít khi về nhà, nhưng về nhà là đầm ấm, hạnh phúc lắm, không còn như xưa nữa, chẳng còn có một tiếng cãi vã. Đây là câu chuyện của mình, hi vọng bạn thấy được ít nhiều trong đó, nhớ suy nghĩ cho thật kĩ nhé, quyết định này sẽ dẫn đến nhiều điều lắm đó. À mình mới 25 nha, hơn bạn 1 tuổi, chứ hông già đâu.
Vãi loz, bác nói thật hay đùa đấy?
 
Mình mạo muội đoán là ba mẹ bạn đã ly dị. Nếu là như vậy thì mọi chuyện khá dễ hiểu. Vì đã ly dị, nên sinh ra tâm lý thay đổi. Một phần là bạn như kiểu 1 bản vá lỗi cho cuộc đời của chính mẹ bạn ấy. Tức là vì bà đã có những sai lầm, nên mới dẫn đến như ngày hôm nay (mẹ bạn nghĩ thế) Và bạn phải thế này thế nọ thì mới không mắc phải những sai lầm tương tự để dẫn đến những hậu quả tương tự. Nói chung đây là một kiểu cực đoan thường thấy ở phụ huynh, nhưng mức độ thì tùy từng người mà khác nhau
Nếu không phải do ly dị thì năm nay bạn 24, mẹ bạn chí ít cũng phải ngoài 40 xấp xỉ 50. Như vậy, đang trong tuổi mãn kinh, lúc nào đầu óc cũng nóng phừng phừng, lúc nào cũng chực nổ tung, có khi vì những lý do rất nhỏ nhặt. Thực tế thì mẹ mình cũng y hệt, thi thoảng chỉ vì một câu chuyện rất nhỏ nhoi mà tự nhiên làm quá lên một cách thật sự khó hiểu. Rồi ngồi hậm hực ấm ức khóc lóc như là oan ức lắm.
Mình chỉ có thể tặc lưỡi rồi nghĩ bụng, thôi, thông cảm vậy chứ biết làm thế nào. Có chọn được mẹ đâu. Mà sau này mình già có khi mình cũng dở lắm.
Bạn nói đúng hết á. Thì biết mẹ bị cái gì đó mà, nãy mình nói rồi, mình xem như mẹ bị bệnh tâm lý. Mình dứt áo ra đi nhưng vẫn cực kì thương bà. Nhưng mình hông như bạn, mình uốn nắn lại liền, để mẹ ko bị người ta ghét nữa. Giờ hiền lạnh, điềm đạm, nghĩ nhiều mà nói ít lắm. Mình phải tạo áp lực để mẹ thay đổi, ông bà ngoại nói hông nghe khóc lên khóc xuống thấy cũng tội. Nói không nghe mình sẵn sàng dùng bạo lực liền. Bạo lực là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Đáng lẻ mình nên dùng sớm hơn, như cái lúc mình giải thoát mẹ mình khỏi ba mình ấy. Ối dồi ôi, ở quê mà, họ chỉ chỏ đàm tiếu, khinh bỉ ra mặt, mình mang tiếng suốt đời suốt kiếp nhưng mình đã đạt được mục đích. Mẹ mình ko bao giờ bị ổng đánh đập nữa, mẹ mình đã có cuộc sống hạnh phúc, thoát khỏi những tháng ngày địa ngục. Từ đó mình nhận ra rằng, con đường hay thủ đoạn, cách thức không quan trọng, quan trọng là cái mục đích mình đạt được. Quan trọng hơn hết nữa là phải đọc nhiều sách, học hỏi, trải nghiệm nhiều vào, bản thân phải có đủ thực lực, chỉ tin vào bản thân mình. Còn những lời nói ngoài kia, cách họ định hướng dư luận, các hệ tư tưởng họ cố nhồi nhét vào đầu mình chỉ là chó sủa ngang tai thôi.
 
Em năm nay 24t, là con gái :) Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra :confused: Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e =(( Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành :ROFLMAO: Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi :mad: Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả :cry: Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" :sad: Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
Không thể tin được trên đời lại có người có hoàn cảnh giống hệt mình luôn, 99.99%
Pa mình mất sớm, mẹ mình giống hệt như mẹ pạn luôn
Mình đêm chuyện mẹ mình ra kể không ai tin hết, họ luôn nói "mẹ nào mà chả thương con, chẳng qua cách thương của họ không phù hợp" ...
Thật ra thì "mẹ nào mà chả thương con" là đúng, nhưng không đúng hoàn toàn, vẫn có những người không hề thương con ...
Mẹ mình mà nổi điên lên là trù con cái cho xe chà chết, xe cán chết, thậm chí thắp nhang vái luôn, những ngày đó mình như ác mộng, giờ đã cố gắng ở riêng rồi, thời gian đầu mẹ cũng hay gọi điện kêu về ở, nhưng giờ thì hết, đã mười mấy năm nay, mặc dù con cái ở xa nhưng tính mẹ vẫn vậy, con cái mà tụ lại là cũng gây nhau, vẫn chưa có cách giải quyết ổn thoả
 
Hãy nghĩ bà chỉ sống đc 1 ngày nữa mà mở lòng ra bạn gái ơi. Cha mẹ nào chẳng thương con, trước tôi
Mẹ nào mà ko thương con chứ. Nhiều ng họ khẩu xà tâm phật đó thớt.
Huống hồ mẹ có mỗi mình bạn, mẹ tui cũng hay chửi đay nghiến tui lắm. Nói tui làm khổ mẹ, nói tui mất dạy giống th anh tui cãi mẹ. Nhưng mà ko bh giờ chửi đĩ điếm bh hết. Lúc bị chửi uất ức lắm, nghĩ mẹ chả thương gì mình cả , thà ko có mẹ thì hơn. Nhưng mà khi tui xảy ra chuyện hay bị ng khác ức hiếp thì mẹ là ng đầu tiên nhảy ra bảo vệ tui. Xong, đó mẹ con cãi nhau , giận nhau rồi 1 câu hỏi nay ăn gì? Mai ăn gì là quên hết ah. Sao có thể để bụng đc, thớt còn đi làm thì cứ chuyển đi xa mà làm đỡ va chạm nhưng đừng mặc kệ mẹ của thớt nhen.
Người hiểu chuyện!
Tại sao ko nghĩ lỗi cũng do mình nữa?
Bạn gái này tôi đoán tính tình cũng thô lỗ, cộc cằn, ko tâm lý.
Tôi với mẹ trước cũng khắc khẩu. Bà chửi 1 tôi cự 2 câu. Cảm giác tôi như cái gai trong mắt mẹ. Tôi thì lúc nào cũng thấy mẹ khó ưa. Thái độ của tôi thay đổi hẳn từ khi biết tin mẹ bị K vú ( may quá u lành). Mẹ chửi thì nghe, ko cãi cự. Hỏi chuyện mẹ nhiều hơn. Mẹ thấy thế cũng thay đổi thái độ với tôi.
Sợ cái cảm giác sau này mẹ ko còn sống nữa.
 
Bác gì ở trên bảo do tiền mãn kinh là ko đúng, đó là bản chất của mẹ e rồi. Ba mẹ e li dị năm e 3t, từ đó tới năm 6t thì mỗi năm chỉ gặp ba 1-2 lần vì ba ở Bình Thạnh còn e ở với nhà ngoại ở quê. 10 năm ko sống cùng mẹ là 10 năm e ko gặp ba, bà nội mất chỉ thiếu mỗi e với mẹ chịu tang. Sau này khi vào SG học, e có ghé thăm ba thường xuyên hơn (e ở trọ với bạn chứ ko ở với ba). Có lần ba nói "Ba có lỗi với 2 mẹ con rất nhiều, ba là đàn ông mà ko lo được cho gia đình, con lớn từng này mà chưa nuôi con được ngày nào,ba xin lỗi. Nhưng thật sự ba ko thể sống với mẹ được, ba ko chịu được những lời nói cay độc từ mẹ con". Mấy dì với cậu trong gia đình cũng xác nhận là từ thời trẻ tính mẹ đã như vậy, càng có tuổi thì càng quá quắt hơn nữa. Ngày bé ở với mẹ e cũng thấy mẹ rất kinh khủng. Mấy bác có thấy đứa nhỏ 3 tuổi nào sốt 40 độ mà vẫn chơi búp bê 1 mình, ko quấy khóc làm phiền người lớn ko? Chính là e đó mấy bác. Ngày đó mọi người còn tưởng e bị tự kỷ vì suốt ngày chỉ chơi 1 mình với vài món đồ chơi từ sáng tới chiều, ko bao giờ nhõng nhẽo và rất ít nói. Nhiêu đó đủ hiểu mẹ đào tạo e kinh khủng như nào rồi. Nói chung là tuổi thơ của e thiếu thốn tình thương rất nhiều, mỗi lần ông ngoại nhìn e xong lại quay mặt đi chỗ khác và khóc vì thương e, giờ ông bà ngoại cũng mất rồi. Người thân trong gia đình đều nghĩ mẹ có bệnh về tâm thần nhưng ko ai dám nói vs mẹ vì sợ mẹ sửng cồ lên.
giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, không biết ngày xưa mẹ bạn sống trong môi trường thế nào, hay gặp chuyện gì mà hình thành nên tính cách như vậy, nhưng bạn cứ im lặng chịu đựng như này thì sẽ không thay đổi đc gì cả. Bạn thử đưa mẹ bạn đi khám sức khỏe tâm thần xem, nhưng phải nói khéo đi khám sức khỏe thông thường xem đc ko, biết đâu mẹ bạn bị rối loạn cảm xúc thực sự
 
Bạn nói đúng hết á. Thì biết mẹ bị cái gì đó mà, nãy mình nói rồi, mình xem như mẹ bị bệnh tâm lý. Mình dứt áo ra đi nhưng vẫn cực kì thương bà. Nhưng mình hông như bạn, mình uốn nắn lại liền, để mẹ ko bị người ta ghét nữa. Giờ hiền lạnh, điềm đạm, nghĩ nhiều mà nói ít lắm. Mình phải tạo áp lực để mẹ thay đổi, ông bà ngoại nói hông nghe khóc lên khóc xuống thấy cũng tội. Nói không nghe mình sẵn sàng dùng bạo lực liền. Bạo lực là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Đáng lẻ mình nên dùng sớm hơn, như cái lúc mình giải thoát mẹ mình khỏi ba mình ấy. Ối dồi ôi, ở quê mà, họ chỉ chỏ đàm tiếu, khinh bỉ ra mặt, mình mang tiếng suốt đời suốt kiếp nhưng mình đã đạt được mục đích. Mẹ mình ko bao giờ bị ổng đánh đập nữa, mẹ mình đã có cuộc sống hạnh phúc, thoát khỏi những tháng ngày địa ngục. Từ đó mình nhận ra rằng, con đường hay thủ đoạn, cách thức không quan trọng, quan trọng là cái mục đích mình đạt được. Quan trọng hơn hết nữa là phải đọc nhiều sách, học hỏi, trải nghiệm nhiều vào, bản thân phải có đủ thực lực, chỉ tin vào bản thân mình. Còn những lời nói ngoài kia, cách họ định hướng dư luận, các hệ tư tưởng họ cố nhồi nhét vào đầu mình chỉ là chó sủa ngang tai thôi.
Cuộc sống của mình mà, chẳng ai ép được mình phải thế này thế nọ. Mình được tự do, miễn là quyền tự do của mình không ảnh hưởng đến quyền tự do của người khác.
Nếu mẹ bạn thay đổi được như thế thì mừng cho cả 2 người.
Bạn nói đúng nữa là sống ở đời phải có thực lực. Khi bạn có thực lực, bạn có địa vị, có tiền, lúc đó, mọi lời bạn nói đều là chân lý.
 
Hay là chuẩn bị...?
Như m có khi lại...?
Bạn có làm bên báo chí hay tuyên giáo không, kỹ năng nhét chữ vào mồm người khác cũng được phết nhỉ, cái này tôi không muốn cãi qua lại.
"Thế xã hội còn gì gọi là quy tắc ứng xử, còn gì gọi là luân thường đạo lý" - bạn nói cụ thể là quan điểm của tôi sai quy tắc ứng xử nào, phạm vào luân thường đạo lý nào. Hay bạn đang nâng quan điểm lên thế!
T đang nói quan điểm của m về việc mẹ chửi con gái là con đĩ *** giật chồng là "đúng sai tùy quan điểm", đéo có quan điểm *** gì ở đây hết, mẹ chửi con gái như vậy là sai vì bạn chủ thớt không làm đĩ cũng không giật chồng ai, bớt ngụy biện lại đi cháu
 
Hãy nghĩ bà chỉ sống đc 1 ngày nữa mà mở lòng ra bạn gái ơi. Cha mẹ nào chẳng thương con, trước tôi

Người hiểu chuyện!
Tại sao ko nghĩ lỗi cũng do mình nữa?
Bạn gái này tôi đoán tính tình cũng thô lỗ, cộc cằn, ko tâm lý.
Tôi với mẹ trước cũng khắc khẩu. Bà chửi 1 tôi cự 2 câu. Cảm giác tôi như cái gai trong mắt mẹ. Tôi thì lúc nào cũng thấy mẹ khó ưa. Thái độ của tôi thay đổi hẳn từ khi biết tin mẹ bị K vú ( may quá u lành). Mẹ chửi thì nghe, ko cãi cự. Hỏi chuyện mẹ nhiều hơn. Mẹ thấy thế cũng thay đổi thái độ với tôi.
Sợ cái cảm giác sau này mẹ ko còn sống n
Em đã suy nghĩ, tự kiểm điểm rất nhiều lần phải chăng là do mình sai? Sau đó e cũng làm như bác nói. Nhiều lần mẹ sai rành rành nhưng e vẫn xuống nước xin lỗi, dỗ dành, thậm chí là quỳ xuống luôn. Mẹ vẫn nguôi ngoai ngay lúc đó. Những lần sau khi xảy ra cãi vã bác biết mẹ e nói như nào ko? "Mấy lần trước mày năn nỉ tao là mày xạo chó hả? Mới bây lớn mà bày đặt sống giả tạo hả m? M nghĩ tao là con nít 2t hả? Đồ xảo trá điếm thúi". Từ đó e ko xuống nước năn nỉ nữa, chửi thì nghe, quá lắm thì nói lại vài câu, nhưng ko nói hỗn.
 
Back
Top