Trải rồi fience ơi, cứ thoải mái và tích cực lên.
Nhà mình hồi xưa cũng làm ăn có tiếng, ông già quen biết cấp tỉnh, cấp Bộ, quen ngoài Trung Ương luôn. Nhà tuy ở quê mà lúc mình lên SG học, ông già còn đòi mua cho 1 căn nhà vài tỏi để ở (mười mấy năm trước mà vài tỏi nó to lắm, mua đc nhà khá ổn ở Q10, hồi đó ông già đã đặt cọc mua căn hộ ở chung cư Lý Thường Kiệt vừa xây, giá 750tr mà mình k ưng nên chuyển qua nhà, căn hộ đó giờ chắc cũng vài tỏi rồi).
Sau này ông già lớn tuổi, giao việc làm ăn cho ông anh. Làm ăn lớn mà thua lỗ suốt nhiều năm thì các fence biết thiệt hại nó lớn cỡ nào rồi đấy, tính ông già chắc ăn nên của cải tích lũy rất nhiều nên mới gồng đc chừng đó năm, giờ sản nghiệp hồi ấy chỉ còn là làm ăn cầm chừng.
Tiếc lắm chứ, nhiều lúc cũng nghĩ về "ngày xưa huy hoàng", cơ mà phải thực tế, giờ mình lo làm ăn, kiếm tiền chăm lo gia đình riêng, kiếm tiền sau này báo hiếu ông bà. K giàu như xưa nhưng cuộc sống vẫn thoải mái, chẳng đến nỗi thiếu thốn.
Làm giàu như xưa thì chắc khó, tầm này thì vài trăm triệu đã khó kiếm ra rồi, huống hồ là vài trăm tỏi. Nhưng kệ thôi, giàu đc mức kia thì phải gặp thời, còn k gặp may thì cứ cố gắng tới đâu thì tới.
Mình suy nghĩ thoáng đc cũng là nhờ ông già, lúc ông rút dần khỏi chuyện làm ăn thì sự nghiệp vẫn đang đi lên cơ, nhưng ông vẫn thoải mái và lạc quan lắm (gặp người khác thì có khi suy sụp rồi). Mình rất nể ông già và cũng muốn học cách suy nghĩ đó.
Năm nay ông 72 rồi, k còn khỏe, lúc trồng cây mít trước nhà, có người đùa là già rồi trồng cây làm gì thì ông cười bảo "cứ trồng chứ, mình k hưởng thì sau này con cháu vẫn có cái bóng mát, có quả mà ăn". Bởi vậy mình luôn cố gắng trong sự nghiệp, tuy chỉ là cái sự nghiệp be bé, giờ chỉ mong 2 cụ khỏe mà chơi với cháu thôi, bản thân mình cũng khỏi bị mồ côi. Của cải tuy cũng quan trọng, nhưng có nhiều thứ còn quan trọng hơn nhiều.