Mẹ mình vừa mất rồi

Cách đây 2 hôm mới chia buồn với 1 thím mà giờ lại tới lượt mình rồi. Mới trưa mẹ còn ngồi ăn cơm với chị em mình, mà chiều mẹ tai biến vỡ mạch máu não rồi đưa đi cấp cứu, tối bv thông báo kết quả luôn. Sao bất ngờ quá mẹ ơi, giờ con vẫn chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra nữa...

Edited:
Cảm ơn những lời chia sẽ động viên của mọi người, mình chưa bao giờ nghĩ những lời động viên của người dưng lại ý nghĩa như thế này, mình cảm thấy được sẻ chia quá.

Mẹ mình sinh năm 60. Từ đầu năm đến nay bị phát bệnh suy tim, giãn cơ tim. Trong tháng 1 đi cấp cứu 3 lần. Vào bệnh viện 1 tuần ổn định rồi được xuất viện, sau đó về nhà được vài ngày là lả đi, lại nhập viện. Lần cuối mẹ ra viện thì thấy tỉnh táo hơn, mấy ngày tết này khỏe lắm, ăn dc ngủ được, đi đứng bt, đi dạo quanh xóm nữa, chị e mình mừng lắm. Sáng hôm qua thì bảo mệt, hơi đau đầu, mình vẫn nghĩ là thay đổi thời tiết như mọi hôm nên thế, đến trưa ăn cơm xomg pha viên sủi giảm đau cho mẹ uống rồi nghỉ tầm 2 tiếng thì nghe mẹ gọi chị vào dìu đi tolet. Sau đó ra giường nằm thì bắt đầu lả đi. Mình gọi luôn cấp cứu, lúc xe đến tầm 15p thì mẹ hôn mê rồi ngưng thở, bs phải đưa ống thở vào rồi xe mới chạy. Nhập viện tới tối thì bs thông báo luôn là hôn mê cấp độ 3 rồi, gia đình bàn bạc rồi đưa mẹ về luôn.
Chết chưa phải là hết, mẹ bạn vẫn luôn bên cạnh và dõi theo bạn khi bạn cần, tâm linh rất huyền bí và diệu kỳ, nên buồn một chút thôi chứ không nên khóc nhiều vì sẽ làm mẹ bạn buồn. Nói túm lại, mẹ bạn vẫn tồn tại nhưng ở một dạng khác, và luôn dõi theo bạn và những người thân trong gia đình bạn :bad_smelly:
 
Cách đây 2 hôm mới chia buồn với 1 thím mà giờ lại tới lượt mình rồi. Mới trưa mẹ còn ngồi ăn cơm với chị em mình, mà chiều mẹ tai biến vỡ mạch máu não rồi đưa đi cấp cứu, tối bv thông báo kết quả luôn. Sao bất ngờ quá mẹ ơi, giờ con vẫn chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra nữa...

Edited:
Cảm ơn những lời chia sẽ động viên của mọi người, mình chưa bao giờ nghĩ những lời động viên của người dưng lại ý nghĩa như thế này, mình cảm thấy được sẻ chia quá.

Mẹ mình sinh năm 60. Từ đầu năm đến nay bị phát bệnh suy tim, giãn cơ tim. Trong tháng 1 đi cấp cứu 3 lần. Vào bệnh viện 1 tuần ổn định rồi được xuất viện, sau đó về nhà được vài ngày là lả đi, lại nhập viện. Lần cuối mẹ ra viện thì thấy tỉnh táo hơn, mấy ngày tết này khỏe lắm, ăn dc ngủ được, đi đứng bt, đi dạo quanh xóm nữa, chị e mình mừng lắm. Sáng hôm qua thì bảo mệt, hơi đau đầu, mình vẫn nghĩ là thay đổi thời tiết như mọi hôm nên thế, đến trưa ăn cơm xomg pha viên sủi giảm đau cho mẹ uống rồi nghỉ tầm 2 tiếng thì nghe mẹ gọi chị vào dìu đi tolet. Sau đó ra giường nằm thì bắt đầu lả đi. Mình gọi luôn cấp cứu, lúc xe đến tầm 15p thì mẹ hôn mê rồi ngưng thở, bs phải đưa ống thở vào rồi xe mới chạy. Nhập viện tới tối thì bs thông báo luôn là hôn mê cấp độ 3 rồi, gia đình bàn bạc rồi đưa mẹ về luôn.
Chết chưa phải là hết, mẹ bạn vẫn luôn bên cạnh và dõi theo bạn khi bạn cần, tâm linh rất huyền bí và diệu kỳ, nên buồn một chút thôi chứ không nên khóc nhiều vì sẽ làm mẹ bạn buồn. Nói túm lại, mẹ bạn vẫn tồn tại nhưng ở một dạng khác, và luôn dõi theo bạn và những người thân trong gia đình bạn :bad_smelly:
 
Nhà mình cũng vậy. Bố mình cũng mất đột ngột, cũng do tai biến.
Vào 1 ngày thứ 4 tháng 1/2018, trời khá lạnh. Hôm đó mình mới đầu kì học của năm 2 ĐH nên chủ quan cô ko điểm danh, bùng buổi học đó. Bố mình sáng có thức mình dậy đi học mà mình nói dối con ko có lịch học. Rồi bố mình bảo nửa nghi nửa ngờ, dặn mình là “bố ghét nhất ai lười học”. Đó là câu cuối cùng mình dc nghe bố nói.
Đến trưa ngày hôm ấy nhà mình nhận tin bố mình bị ngã cầu thang do tai biến. (Về sau đưa vào viện mới biết, lúc đầu chỉ tưởng là trượt chân ngã). Trước đấy bố mình là ng rất khoẻ mạnh, người to béo, ko ốm vặt bao giờ, chỉ có tiền sử 2 bệnh mỡ trong máu và trào ngược dạ dày do uống bia rượu nhiều. Nên từ lúc bố mình nguy kịch đến lúc ra đi gdinh ko ai có sự chuẩn bị tâm lý.
Bố mình mất đột ngột đẩy gia đình mình vào liên tiếp những khó khăn. Mình từ 1 cuộc sống đầy đủ ko thiếu gì chuyển sang cảm giác lúc nào cũng thấy mình ở bóng tối, cái gì mình cũng thiếu thốn, ko bao giờ bằng dc ng khác. Rồi còn nhiều chuyện buồn ko tiện kể bắt đầu từ đó.
 
Last edited:
Nhà mình cũng vậy. Bố mình cũng mất đột ngột, cũng do tai biến.
Vào 1 ngày thứ 4 tháng 1/2018, trời khá lạnh. Hôm đó mình mới đầu kì học của năm 2 ĐH nên chủ quan cô ko điểm danh, bùng buổi học đó. Bố mình sáng có thức mình dậy đi học mà mình nói dối con ko có lịch học. Rồi bố mình bảo nửa nghi nửa ngờ, dặn mình là “bố ghét nhất ai lười học”. Đó là câu cuối cùng mình dc nghe bố nói.
Đến trưa ngày hôm ấy nhà mình nhận tin bố mình bị ngã cầu thang do tai biến. (Về sau đưa vào viện mới biết, lúc đầu chỉ tưởng là trượt chân ngã). Trước đấy bố mình là ng rất khoẻ mạnh, người to béo, ko ốm vặt bao giờ, chỉ có tiền sử 2 bệnh mỡ trong máu và trào ngược dạ dày do uống bia rượu nhiều. Nên từ lúc bố mình nguy kịch đến lúc ra đi gdinh ko ai có sự chuẩn bị tâm lý.
Bố mình mất đột ngột đẩy gia đình mình vào liên tiếp những khó khăn. Mình từ 1 cuộc sống đầy đủ ko thiếu gì chuyển sang cảm giác lúc nào cũng thấy mình ở bóng tối, cái gì mình cũng thiếu thốn, ko bao giờ bằng dc ng khác. Rồi còn nhiều chuyện buồn ko tiện kể bắt đầu từ đó.
Giờ bạn đã học hành xong chưa, công việc bạn thế nào, mình hoàn cảnh gia đình cũng hơi tương tự giống bạn, giờ phải tự lập mà cảm thấy bế tắc quá.
 
Chia buồn với thím, giờ tầm tuổi này tôi cũng nhận ra còn gặp người thân yêu mình là hạnh phúc
 
Chia buồn cùng fen. Thời gian dần dần sẽ làm nguôi ngoai nỗi buồn.
Sống chết chỉ là hư vô mà thôi. Còn mất hợp tan chỉ trong phút chốc. Vì vậy còn sống trên đời này hãy làm những điều mà mình chưa làm được, đi những nơi mà mình chưa đi, nói những lời mà mình chưa dám nói.
 
Chia buồn cùng bạn và gia đình.

Kiếp người vô thường, ai còn mẹ thì gắng làm mẹ vui. Mình tuy ở xa nhưng ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm. Có nhỏ e bác sĩ vừa về ở gần mẹ nên mình cũng yên tâm hơn.
 
Giờ bạn đã học hành xong chưa, công việc bạn thế nào, mình hoàn cảnh gia đình cũng hơi tương tự giống bạn, giờ phải tự lập mà cảm thấy bế tắc quá.
Hiện tại thì cũng đã khá hơn trc rùi bạn. Mình vẫn học lên cao học thôi. Ai rùi cũng phải tốt hơn.
Thật ra m có chị gái ruột nhưng năm đó chị vừa lấy chồng về nhà chồng ở dc 10 ngày tròn thì bố mình tai nạn.
Gdinh mình trc đó còn tính chuyển qua biệt thự liền kề, đi xem nhà hết cả rồi. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, kéo theo nhiều thứ khác, gdinh mình phút chốc trở nên khó khăn hơn nhiều. Đó là cú shock mình rất khó vượt qua ở thời gian ấy.
Hồi xưa mình còn tính còn khá tiểu thư nữa. =(( Ăn chơi vs xin tiền thôi có lo nghĩ gì đâu. Đùng phát bị dồn nén gánh nặng phải tự lập, rồi thì làm chỗ dựa cho mẹ mình cũng bế tắc. Nhưng trưởng thành là qtrinh dần dần. Ko phải biết thế mà làm dc ngay. Mình đã mất 1 tgian sống vô trách nhiệm, ăn chơi tiêu phá, đâm đầu vào chất kích thích nhiều, rồi nghe họ hàng gdinh chửi mắng khuyên can các thứ nữa. Lúc đó dù biết sai nhưng ko thể sống khác đi dc. Đó là 1 khoảng thời gian chìm trong tiêu cực, mỗi sáng thức dậy luôn muốn dừng lại cuộc sống này ngay dc thì tốt.
Mọi thứ chỉ dần dần ổn định hơn dc thui bạn. Nên nếu bạn đang giống mình thì đừng nóng vội. Chắc chắn ai cũng sẽ vượt qua dc.
 
Last edited:
Back
Top