Tuổi đôi mươi vừa bước chân ra đời. Cũng mơ mộng như bao người khác, cũng muốn đươc chạy nhảy, bay bổng tí. Nhưng đời sao mà cứ kéo mình xuống những hố đen. Người ngoài đánh giá là nhanh nhẹn, lạnh, sắc, nhưng nào muốn thế?
30/4 sau 1 năm đi làm đi học xa không về nhà, những tưởng sẽ có những ngày tháng ăn cơm quây quần bên mẹ cha. Không. Anh trai đi uống rượu, mấy thằng bợm rượu về, đánh bố phải khâu 10 mũi, lai bố đi khắp các bệnh viện trong đêm, máu thấm ướt áo, nước mắt hòa vào mưa, chẳng biết mưa hay trời cũng khóc than thân cho mình. Mấy ngày lễ vất vưởng người chẳng ra người.
Anh trai chẳng biết thế nào, phá phá và phá, rượu chè cờ bạc, trộm cắp tù tội bố mẹ đau đầu, tiền bạc đổ dồn vào đôi vai, tiền làm ra bao nhiêu cúng cho anh trai bấy nhiêu, vừa rồi sau đợt bố phải đi viện, anh trai đi làm luôn, lái xe bắc nam làm gì dám ở nhà nhìn mặt bố, nhận được cuộc gọi đầu tiên thì thấy bảo trong Đà Nẵng, bị trộm cậy xe cont lấy hết tiền với điện thoại gì đấy, cần tiền ra bắc mà một lần bất tín vạn lần bất tin, làm sao mà tin được người như thế nữa. Cũng muốn tin lắm, sau này anh có mệnh hệ gì cả đời mình cũng day dứt, nhưng mệt mỏi quá rồi, những ngày tháng đi làm đủ nghề, kiếm tiền bằng cả máu và nước mắt. Anh trai gọi cho mẹ, van nài, mẹ lại gọi cho con. Mẹ ơi con mệt mỏi lắm, con cũng là đứa con nhỏ mà, con còn đóng học phí, còn dành dụm để theo đuổi ước mơ đời con. Mẹ ơi...Tại sao không tự chịu trách nhiệm, tại sao cứ đổ dồn lên bố mẹ và em. Lắm người chẳng biết nghĩ gì trong đầu.
Lâu lắm chẳng soi gương, không biết giờ đối diện với bản thân trong gương, liệu có khóc tiếp cho kiếp người không, cũng lâu lắm chả rơi nước mắt, khi trải qua nhiều biến cố, đều chỉ nhíu mày nhẹ, rồi từ từ đi qua. Mệt mỏi.
Rồi sau này cũng sẽ mạnh mẽ và thành công thôi, cố lên, những lời viết động viên cho chính bản thân lúc này.