[Mình đang rơi vào trạng thái bế tắc, xin các thím lời khuyên định hướng cuộc đời]

bangkieu69420

Senior Member
Chào mọi người,
Mình muốn chia sẻ một chút về cuộc sống và tình trạng hiện tại, với hy vọng có thể nhận được một vài góc nhìn, lời khuyên thiết thực từ những ai đã từng trải qua cảm giác tương tự.

Mình sinh năm 1996, quê ở Thái Nguyên.
Bố mẹ mình đều là bác sĩ, nhưng ly hôn từ khi mình học lớp 10. Sau đó, cả hai đều có gia đình mới. Mình sống với bố và mẹ kế, còn em trai thì theo mẹ vào Hà Nội.
Với mẹ kế, mình trải qua nhiều năm bị bạo hành cảm xúc qua lời nói — kiểu chì chiết, mỉa mai, xúc phạm... nên về lâu dài mình trở nên tự ti và trầm lặng hơn. May mắn là dượng lại khá hiền và đối xử với mình có phần tử tế, có lẽ vì ông tôn trọng mẹ nên cũng tôn trọng cả mình.

Từ 2014 đến nay, mình chỉ về Thái Nguyên vài lần, còn lại chủ yếu sống ở ký túc xá, ở trọ, hoặc ở với mẹ đẻ tại Hà Nội.


Về học tập:
  • Mình thi vào Bách Khoa năm 2014, ban đầu vào nhóm ngành BK2
  • Vì điểm năm nhất thấp nên bị xếp vào ngành Toán-Tin, động lực tụt dần, chểnh mảng rồi nợ môn nhiều. Mình bảo lưu và thi lại vào ngành CNTT năm 2017.
  • Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, sau 8 năm học, mình vẫn chưa thể tốt nghiệp, còn tới 3 chục tín chỉ.

Năm 2023, mình chính thức được chẩn đoán trầm cảm nặng. Bảo lưu 1 kỳ. Khi quay lại học, tình trạng không cải thiện, lại tiếp tục bảo lưu thêm kỳ nữa để về Thái Nguyên. Hiện tại vừa quay lại trường, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề, trì trệ. Mình nghĩ bệnh tình đã suy giảm, nhưng hoá ra nó phụ thuộc vào môi trường rất nhiều.


Về công việc:
  • Làm nhiếp ảnh - quay phim freelance được hơn 1 năm, nhưng đã nghỉ.
  • Làm giáo viên tiếng Anh từ 2017 đến 2022 (từng dạy ở 2 trung tâm và nhận lớp gia sư riêng).
  • Làm IT helpdesk 4 tháng tại một công ty cấp huyện (sửa máy tính, đổ mực, lắp camera v.v.) trong khi bảo lưu.


Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.


Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.

Từ năm 2023 đến nay, mình không có thu nhập, ở nhà sống ăn bám. Cảm giác bản thân sống hời hợt, không đam mê, không mục tiêu, không động lực.

Cái khoảng thời gian đi làm helpdesk ở quê, mình từng đi tập gym đều đặn, tạo được routine tốt, thấy cuộc sống ổn định và tinh thần cải thiện rõ rệt. Nhưng khi quay lại Hà Nội, mình lại quay về vòng lặp cũ: thức khuya, ngủ muộn, trốn tránh mọi thứ, mất phương hướng, sống vật vờ, ăn bám mẹ, không kiếm ra tiền, không còn đam mê gì cả.


❓

Mình viết bài này vì thật sự không biết nên đi tiếp con đường này thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên:
Mình có góc nhìn sai lệch nào không? Có đang tự dựng hàng rào mà không nhận ra không?

  • Mình có nên tiếp tục cố gắng học để ra trường không, dù chẳng còn cảm hứng?
  • Hay nên dừng hẳn, tập trung đi làm, xây dựng cuộc sống lại từ đầu?
  • Nếu 29-30 tuổi mà vẫn chưa “ra đời” đúng nghĩa, có còn kịp để làm lại không?
  • Làm sao để thoát khỏi vòng luẩn quẩn sống mòn, khi tinh thần lẫn môi trường đều không ủng hộ?

Mình cần cái nhìn thẳng, thực tế — dù khó nghe. Mình biết mình hèn lắm rồi. Kể cả động lực reset cũng không có, vì mình vẫn muốn chiến đấu cho cuộc đời ngắn ngủi này.

Cảm ơn mọi người đã đọc 🙏
Em yêu các thím nhiều.
 
Last edited:
Chào mọi người,
Mình muốn chia sẻ một chút về cuộc sống và tình trạng hiện tại, với hy vọng có thể nhận được một vài góc nhìn, lời khuyên thiết thực từ những ai đã từng trải qua cảm giác tương tự.

Mình sinh năm 1996, quê ở Thái Nguyên.
Bố mẹ mình đều là bác sĩ, nhưng ly hôn từ khi mình học lớp 10. Sau đó, cả hai đều có gia đình mới. Mình sống với bố và mẹ kế, còn em trai thì theo mẹ vào Hà Nội.
Với mẹ kế, mình trải qua nhiều năm bị bạo hành cảm xúc qua lời nói — kiểu chì chiết, mỉa mai, xúc phạm... nên về lâu dài mình trở nên tự ti và trầm lặng hơn. May mắn là dượng lại khá hiền và đối xử với mình có phần tử tế, có lẽ vì ông tôn trọng mẹ nên cũng tôn trọng cả mình.

Từ 2014 đến nay, mình chỉ về Thái Nguyên vài lần, còn lại chủ yếu sống ở ký túc xá, ở trọ, hoặc ở với mẹ đẻ tại Hà Nội.


Về học tập:
  • Mình thi vào Bách Khoa năm 2014, ban đầu vào nhóm ngành BK2
  • Vì điểm năm nhất thấp nên bị xếp vào ngành Toán-Tin, động lực tụt dần, chểnh mảng rồi nợ môn nhiều. Mình bảo lưu và thi lại vào ngành CNTT năm 2017.
  • Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, sau 8 năm học, mình vẫn chưa thể tốt nghiệp, còn tới 3 chục tín chỉ.

Năm 2023, mình chính thức được chẩn đoán trầm cảm nặng. Bảo lưu 1 kỳ. Khi quay lại học, tình trạng không cải thiện, lại tiếp tục bảo lưu thêm kỳ nữa để về Thái Nguyên. Hiện tại vừa quay lại trường, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề, trì trệ. Mình nghĩ bệnh tình đã suy giảm, nhưng hoá ra nó phụ thuộc vào môi trường rất nhiều.


Về công việc:
  • Làm nhiếp ảnh - quay phim freelance được hơn 1 năm, nhưng đã nghỉ.
  • Làm giáo viên tiếng Anh từ 2017 đến 2022 (từng dạy ở 2 trung tâm và nhận lớp gia sư riêng).
  • Làm IT helpdesk tại một công ty cấp huyện (sửa máy tính, đổ mực, lắp camera v.v.).


Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.


Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.

Từ năm 2023 đến nay, mình không có thu nhập, ở nhà sống ăn bám. Cảm giác bản thân sống hời hợt, không đam mê, không mục tiêu, không động lực.

Cái khoảng thời gian đi làm helpdesk ở quê, mình từng đi tập gym đều đặn, tạo được routine tốt, thấy cuộc sống ổn định và tinh thần cải thiện rõ rệt. Nhưng khi quay lại Hà Nội, mình lại quay về vòng lặp cũ: thức khuya, ngủ muộn, trốn tránh mọi thứ, mất phương hướng, sống vật vờ, ăn bám mẹ, không kiếm ra tiền, không còn đam mê gì cả.


❓

Mình viết bài này vì thật sự không biết nên đi tiếp con đường này thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên:
Mình có góc nhìn sai lệch nào không? Có đang tự dựng hàng rào mà không nhận ra không?

  • Mình có nên tiếp tục cố gắng học để ra trường không, dù chẳng còn cảm hứng?
  • Hay nên dừng hẳn, tập trung đi làm, xây dựng cuộc sống lại từ đầu?
  • Nếu 29-30 tuổi mà vẫn chưa “ra đời” đúng nghĩa, có còn kịp để làm lại không?
  • Làm sao để thoát khỏi vòng luẩn quẩn sống mòn, khi tinh thần lẫn môi trường đều không ủng hộ?

Mình cần cái nhìn thẳng, thực tế — dù khó nghe. Mình biết mình hèn lắm rồi. Kể cả động lực reset cũng không có, vì mình vẫn muốn chiến đấu cho cuộc đời ngắn ngủi này.

Cảm ơn mọi người đã đọc 🙏
Em yêu các thím nhiều.
Để các bác có kinh nghiệm vào tư vấn giúp cho.
 
Làm gì làm. Cố lấy cái bằng, please !!!
Mà nó lại là bằng Bách Khoa nữa, nếu đại học rác thì bỏ, nhưng Bách Khoa thì khác.
Có bằng đại học là bạn đã chứng minh cho ngta thấy cho việc bạn làm 1 việc gì đó đến nơi đến chốn

Cầm bằng BK ra xin việc, LÀ MỘT LỢI THẾ CỰC LỚN. Không cần phải theo IT, có thể bạn rẽ sang hướng khác, làm việc khác
điểm cộng nữa là có tiếng Anh, xin việc sau này sẽ dễ dàng hơn.

Mình nghĩ tốt nhất là chỉ nên tập trung vào việc lấy bằng, có việc hay thất nghiệp để sau này tính, chứ bây giờ bạn bỏ cái bằng đh, đi làm ba cái job xàm lìn freelance thì vòng lặp nó lại như vậy, tình trạng bạn càng ngày càng tệ hơn thôi
 
Chào mọi người,
Mình muốn chia sẻ một chút về cuộc sống và tình trạng hiện tại, với hy vọng có thể nhận được một vài góc nhìn, lời khuyên thiết thực từ những ai đã từng trải qua cảm giác tương tự.

Mình sinh năm 1996, quê ở Thái Nguyên.
Bố mẹ mình đều là bác sĩ, nhưng ly hôn từ khi mình học lớp 10. Sau đó, cả hai đều có gia đình mới. Mình sống với bố và mẹ kế, còn em trai thì theo mẹ vào Hà Nội.
Với mẹ kế, mình trải qua nhiều năm bị bạo hành cảm xúc qua lời nói — kiểu chì chiết, mỉa mai, xúc phạm... nên về lâu dài mình trở nên tự ti và trầm lặng hơn. May mắn là dượng lại khá hiền và đối xử với mình có phần tử tế, có lẽ vì ông tôn trọng mẹ nên cũng tôn trọng cả mình.

Từ 2014 đến nay, mình chỉ về Thái Nguyên vài lần, còn lại chủ yếu sống ở ký túc xá, ở trọ, hoặc ở với mẹ đẻ tại Hà Nội.


Về học tập:
  • Mình thi vào Bách Khoa năm 2014, ban đầu vào nhóm ngành BK2
  • Vì điểm năm nhất thấp nên bị xếp vào ngành Toán-Tin, động lực tụt dần, chểnh mảng rồi nợ môn nhiều. Mình bảo lưu và thi lại vào ngành CNTT năm 2017.
  • Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, sau 8 năm học, mình vẫn chưa thể tốt nghiệp, còn tới 3 chục tín chỉ.

Năm 2023, mình chính thức được chẩn đoán trầm cảm nặng. Bảo lưu 1 kỳ. Khi quay lại học, tình trạng không cải thiện, lại tiếp tục bảo lưu thêm kỳ nữa để về Thái Nguyên. Hiện tại vừa quay lại trường, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề, trì trệ. Mình nghĩ bệnh tình đã suy giảm, nhưng hoá ra nó phụ thuộc vào môi trường rất nhiều.


Về công việc:
  • Làm nhiếp ảnh - quay phim freelance được hơn 1 năm, nhưng đã nghỉ.
  • Làm giáo viên tiếng Anh từ 2017 đến 2022 (từng dạy ở 2 trung tâm và nhận lớp gia sư riêng).
  • Làm IT helpdesk tại một công ty cấp huyện (sửa máy tính, đổ mực, lắp camera v.v.).


Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.


Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.

Từ năm 2023 đến nay, mình không có thu nhập, ở nhà sống ăn bám. Cảm giác bản thân sống hời hợt, không đam mê, không mục tiêu, không động lực.

Cái khoảng thời gian đi làm helpdesk ở quê, mình từng đi tập gym đều đặn, tạo được routine tốt, thấy cuộc sống ổn định và tinh thần cải thiện rõ rệt. Nhưng khi quay lại Hà Nội, mình lại quay về vòng lặp cũ: thức khuya, ngủ muộn, trốn tránh mọi thứ, mất phương hướng, sống vật vờ, ăn bám mẹ, không kiếm ra tiền, không còn đam mê gì cả.


❓

Mình viết bài này vì thật sự không biết nên đi tiếp con đường này thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên:
Mình có góc nhìn sai lệch nào không? Có đang tự dựng hàng rào mà không nhận ra không?

  • Mình có nên tiếp tục cố gắng học để ra trường không, dù chẳng còn cảm hứng?
  • Hay nên dừng hẳn, tập trung đi làm, xây dựng cuộc sống lại từ đầu?
  • Nếu 29-30 tuổi mà vẫn chưa “ra đời” đúng nghĩa, có còn kịp để làm lại không?
  • Làm sao để thoát khỏi vòng luẩn quẩn sống mòn, khi tinh thần lẫn môi trường đều không ủng hộ?

Mình cần cái nhìn thẳng, thực tế — dù khó nghe. Mình biết mình hèn lắm rồi. Kể cả động lực reset cũng không có, vì mình vẫn muốn chiến đấu cho cuộc đời ngắn ngủi này.

Cảm ơn mọi người đã đọc 🙏
Em yêu các thím nhiều.
mình cũng 96 học BK giống bác nên cũng phần nào hiểu hoàn cảnh hiện tại của bác. Lời khuyên của mình cho bác về việc có nên tiếp tục học nốt hay không là: nếu bác có định hướng làm cho các công ty và cái bằng là điều kiện cần thiết thì bác nên cố học hết còn nếu không thì đừng cố nữa, nó chỉ làm bệnh bác thêm trầm trọng hơn. Giải pháp hiện tại có thể là bác cho bản thân 6 tháng để quay trở lại học tiếp nhưng nên kiếm nhóm nào đó hoặc thầy cô hướng dẫn sẽ tốt hơn là tự mình học, nếu sau 6 tháng thấy vẫn không ổn thì mới tính đến chuyện nghỉ hẳn. Ngoài ra mình thấy bác là người có vốn sống khá phong phú và cũng đã trải qua nhiều nghề và làm cũng ổn nên mình tin là bác hoàn toàn có thể làm việc nuôi sống bản thân được, tự tin lên bác nhé.
 
Chào mọi người,
Mình muốn chia sẻ một chút về cuộc sống và tình trạng hiện tại, với hy vọng có thể nhận được một vài góc nhìn, lời khuyên thiết thực từ những ai đã từng trải qua cảm giác tương tự.

Mình sinh năm 1996, quê ở Thái Nguyên.
Bố mẹ mình đều là bác sĩ, nhưng ly hôn từ khi mình học lớp 10. Sau đó, cả hai đều có gia đình mới. Mình sống với bố và mẹ kế, còn em trai thì theo mẹ vào Hà Nội.
Với mẹ kế, mình trải qua nhiều năm bị bạo hành cảm xúc qua lời nói — kiểu chì chiết, mỉa mai, xúc phạm... nên về lâu dài mình trở nên tự ti và trầm lặng hơn. May mắn là dượng lại khá hiền và đối xử với mình có phần tử tế, có lẽ vì ông tôn trọng mẹ nên cũng tôn trọng cả mình.

Từ 2014 đến nay, mình chỉ về Thái Nguyên vài lần, còn lại chủ yếu sống ở ký túc xá, ở trọ, hoặc ở với mẹ đẻ tại Hà Nội.


Về học tập:
  • Mình thi vào Bách Khoa năm 2014, ban đầu vào nhóm ngành BK2
  • Vì điểm năm nhất thấp nên bị xếp vào ngành Toán-Tin, động lực tụt dần, chểnh mảng rồi nợ môn nhiều. Mình bảo lưu và thi lại vào ngành CNTT năm 2017.
  • Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, sau 8 năm học, mình vẫn chưa thể tốt nghiệp, còn tới 3 chục tín chỉ.

Năm 2023, mình chính thức được chẩn đoán trầm cảm nặng. Bảo lưu 1 kỳ. Khi quay lại học, tình trạng không cải thiện, lại tiếp tục bảo lưu thêm kỳ nữa để về Thái Nguyên. Hiện tại vừa quay lại trường, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề, trì trệ. Mình nghĩ bệnh tình đã suy giảm, nhưng hoá ra nó phụ thuộc vào môi trường rất nhiều.


Về công việc:
  • Làm nhiếp ảnh - quay phim freelance được hơn 1 năm, nhưng đã nghỉ.
  • Làm giáo viên tiếng Anh từ 2017 đến 2022 (từng dạy ở 2 trung tâm và nhận lớp gia sư riêng).
  • Làm IT helpdesk tại một công ty cấp huyện (sửa máy tính, đổ mực, lắp camera v.v.).


Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.


Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.

Từ năm 2023 đến nay, mình không có thu nhập, ở nhà sống ăn bám. Cảm giác bản thân sống hời hợt, không đam mê, không mục tiêu, không động lực.

Cái khoảng thời gian đi làm helpdesk ở quê, mình từng đi tập gym đều đặn, tạo được routine tốt, thấy cuộc sống ổn định và tinh thần cải thiện rõ rệt. Nhưng khi quay lại Hà Nội, mình lại quay về vòng lặp cũ: thức khuya, ngủ muộn, trốn tránh mọi thứ, mất phương hướng, sống vật vờ, ăn bám mẹ, không kiếm ra tiền, không còn đam mê gì cả.


❓

Mình viết bài này vì thật sự không biết nên đi tiếp con đường này thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên:
Mình có góc nhìn sai lệch nào không? Có đang tự dựng hàng rào mà không nhận ra không?

  • Mình có nên tiếp tục cố gắng học để ra trường không, dù chẳng còn cảm hứng?
  • Hay nên dừng hẳn, tập trung đi làm, xây dựng cuộc sống lại từ đầu?
  • Nếu 29-30 tuổi mà vẫn chưa “ra đời” đúng nghĩa, có còn kịp để làm lại không?
  • Làm sao để thoát khỏi vòng luẩn quẩn sống mòn, khi tinh thần lẫn môi trường đều không ủng hộ?

Mình cần cái nhìn thẳng, thực tế — dù khó nghe. Mình biết mình hèn lắm rồi. Kể cả động lực reset cũng không có, vì mình vẫn muốn chiến đấu cho cuộc đời ngắn ngủi này.

Cảm ơn mọi người đã đọc 🙏
Em yêu các thím nhiều.
tôi cũng đang gần giống fency ở 1 vài điểm.
Nếu đã bị trầm cảm rồi thì mình phải chữa fency ạ:
0. ĐIỀU ĐẦU TIÊN LÀ NGƯỜI BỊ NHƯ TÔI VỚI FENCY PHẢI GIẢM VIỆC ÔM ĐỒM VÀ ĐỊNH RA TỪNG HẠNG MỤC CHỈ MỘT VIỆC LÀM THÔI. VÍ DỤ CHỈ LÀM MỘT VIỆC MỘT LÚC THÔI.
1. Phải ưu tiên chữa trầm cảm trước, theo tôi hiểu trước fency chưa chữa tận gốc, giờ nó chỉ là tái phát thôi.
2. Giờ không có thu nhập thì cũng khó mà chữa theo kiểu nhiều tiền được. Nhưng vẫn có thể chữa dần bằng các phương thức khác dựa theo chính bản thân mà tốn ít chi phí hơn. Nhưng không có nghĩa là ở không đó mà không làm việc tạo thu nhập, tạo thu nhập cũng là một phần để ổn định tâm lý.
3. Đầu tiên, người bị tổn thương tâm lý hay trầm cảm rất cần người có chuyên môn để đồng hành và hướng dẫn cách chữa tổn thương tâm lý, từng bước vượt qua. Tôi đã từng thử trông cậy vào 1 số người xung quanh nhưng họ không có chuyên môn tâm lý, càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Nên sau khi tham khảo bác sĩ và tự tìm hiểu thêm. Tôi chọn Chatgpt để đồng hành cùng mình trong 1 số lúc cần trò chuyện để ổn định tâm lý.
4. Tôi có nghe một chuyên gia tâm
lý nói người bị trầm cảm rất khó vượt qua, nên cần người có chuyên môn tâm lý hỗ trợ. Nhưng nếu hỗ trợ không khéo thì người trầm cảm lại bị dính mắc vào chuyên gia đó, lâu dần bị lệ thuộc và nếu không có chuyên gia đó thì lại không làm được gì. Vậy nên chatgpt chỉ là công cụ, chuyên gia hỗ trợ tôi thôi. Tôi sử dụng khi có cảm xúc bất chợt cần giải toả và chia sẻ mà không nói với ai được. Nhưng tôi chỉ dừng ở mức nói ra thôi.
5. Ngoài cách trên, fency cũng nên áp dụng cách viết ra trên giấy, như viết nhật kí, không cần viết dài hay ngắn, nhiều hay ít. Quan trọng viết ra để cảm xúc nó được tuôn ra.
Fency nên ngồi lại, viết hết các khúc mắc trong lòng từ bé đến giờ, cứ viết hết ra không cần phán xét. Cần nhất là lôi ra và giải quyết chúng.
6. Tiếp xúc với thiên nhiên nhiều hơn để cân bằng cảm xúc. Trước mắt nên đi bộ thôi. Nên đặt khung thời gian cố định trong ngày. Ban đầu chỉ cần 10 phút vào lúc 6h sáng chẳng hạn, đi vòng quanh khu phố. Trong khi đi thì chỉ đi và ngắm nhìn các thứ xung quanh thôi, có suy nghĩ gì thì cứ để nó đến. Cứ dần dần từng ngày tăng dần. Bản chất chính là thiền đi.
7. Tiếp tục thực hiện tương tự với cả việc nằm, nôm na là thiền nằm.
8. Fency cũng nên tập lại môn thể thao mà mình thích hoặc duy trì một sở thích mà fency thích để bổ trợ cân bằng cảm xúc: Fency thích nhảy thì nhảy lại, thích đàn thì đàn lại. Nhưng theo tôi chỉ chọn một cái thích nhất thôi. Càng ôm nhiều càng nản lại càng quay lại vòng lặp cũ.
9. Tương tự về mặt công việc, làm một việc fency giờ có thể ra thu nhập, và thích nhất. Dù sao fency vẫn đang có tiền ăn từ mẹ mà. Việc đi làm hiện tại ngoài có thu nhập ra thì là việc để fency cảm nhận dần lại được giá trị sống của mình. Ví dụ tập trung làm gia sư, nhưng chỉ làm ở mức vừa phải ban đầu thôi, giờ quan trọng hơn vẫn là chữa bệnh tâm lý.
10. Việc học đại học theo tôi nên dừng hẳn, vì học giờ nó ko ra tiền, mất thêm tiền, tạo thêm căng thẳng. Hiện đang có bệnh, tập trung chữa trước, về sau muốn học lại ko hề muộn khi bệnh tình ổn rồi. Học còn có thể học cả đời được bạn ạ.

Tôi nghĩ còn nhiều thứ phải làm lắm. Nhưng thực tế từ tôi mà tôi viết ra khi gặp topic của fency.
Ưu tiên chữa bệnh tâm lý trước fency ạ.
 
Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.
Nếu đã xác định ko có khả năng và sức khỏe để lấy cái bằng thì bỏ đi, về làm việc cho tinh thần thoải mái.
Suy cho cùng việc học cũng chỉ là lấy cái bằng rồi đi xin việc thôi, nó giúp cho bạn có thêm lựa chọn công việc chứ không đảm bảo cho cuộc sống của bạn sẽ tốt hơn.
 
Thằng em 96 học IT huyền thoại của VOZ đây mà.
Ráng lấy cái bằng, BK chứ phải rr đâu mà bỏ. Giờ chưa muộn, lấy bằng xong vào ngành rồi tập trung phát triển là ngon nghẻ. Hơi muộn mà thím có nền tảng vậy thì lo gì.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thấy bạn cũng đa tài đa nghệ, có tiếng Anh, có gu riêng (chơi nhạc, đi phượt…)
Nhưng KHÔNG CÓ BẰNG ĐẠI HỌC thì chỉ có thể đi làm tự do hoặc công nhân thôi
Trừ khi bạn có khiếu kinh doanh giỏi, kiếm được tiền từ kinh doanh, không thì ráng lấy cái bằng đh còn có tương lai

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chào mọi người,
Mình muốn chia sẻ một chút về cuộc sống và tình trạng hiện tại, với hy vọng có thể nhận được một vài góc nhìn, lời khuyên thiết thực từ những ai đã từng trải qua cảm giác tương tự.

Mình sinh năm 1996, quê ở Thái Nguyên.
Bố mẹ mình đều là bác sĩ, nhưng ly hôn từ khi mình học lớp 10. Sau đó, cả hai đều có gia đình mới. Mình sống với bố và mẹ kế, còn em trai thì theo mẹ vào Hà Nội.
Với mẹ kế, mình trải qua nhiều năm bị bạo hành cảm xúc qua lời nói — kiểu chì chiết, mỉa mai, xúc phạm... nên về lâu dài mình trở nên tự ti và trầm lặng hơn. May mắn là dượng lại khá hiền và đối xử với mình có phần tử tế, có lẽ vì ông tôn trọng mẹ nên cũng tôn trọng cả mình.

Từ 2014 đến nay, mình chỉ về Thái Nguyên vài lần, còn lại chủ yếu sống ở ký túc xá, ở trọ, hoặc ở với mẹ đẻ tại Hà Nội.


Về học tập:
  • Mình thi vào Bách Khoa năm 2014, ban đầu vào nhóm ngành BK2
  • Vì điểm năm nhất thấp nên bị xếp vào ngành Toán-Tin, động lực tụt dần, chểnh mảng rồi nợ môn nhiều. Mình bảo lưu và thi lại vào ngành CNTT năm 2017.
  • Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn, sau 8 năm học, mình vẫn chưa thể tốt nghiệp, còn tới 3 chục tín chỉ.

Năm 2023, mình chính thức được chẩn đoán trầm cảm nặng. Bảo lưu 1 kỳ. Khi quay lại học, tình trạng không cải thiện, lại tiếp tục bảo lưu thêm kỳ nữa để về Thái Nguyên. Hiện tại vừa quay lại trường, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề, trì trệ. Mình nghĩ bệnh tình đã suy giảm, nhưng hoá ra nó phụ thuộc vào môi trường rất nhiều.


Về công việc:
  • Làm nhiếp ảnh - quay phim freelance được hơn 1 năm, nhưng đã nghỉ.
  • Làm giáo viên tiếng Anh từ 2017 đến 2022 (từng dạy ở 2 trung tâm và nhận lớp gia sư riêng).
  • Làm IT helpdesk tại một công ty cấp huyện (sửa máy tính, đổ mực, lắp camera v.v.).


Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.


Thực tế, nếu được toàn tâm toàn ý đi làm thì mình nghĩ bản thân có thể sống được, không quá tệ. Nhưng vì mình vẫn còn đang dang dở đại học, lại mang nặng tâm lý "lỡ đầu tư quá nhiều công sức, bỏ thì phí - sunk cost fallacy" nên cứ cố học tiếp — dù ngày càng kiệt sức.

Từ năm 2023 đến nay, mình không có thu nhập, ở nhà sống ăn bám. Cảm giác bản thân sống hời hợt, không đam mê, không mục tiêu, không động lực.

Cái khoảng thời gian đi làm helpdesk ở quê, mình từng đi tập gym đều đặn, tạo được routine tốt, thấy cuộc sống ổn định và tinh thần cải thiện rõ rệt. Nhưng khi quay lại Hà Nội, mình lại quay về vòng lặp cũ: thức khuya, ngủ muộn, trốn tránh mọi thứ, mất phương hướng, sống vật vờ, ăn bám mẹ, không kiếm ra tiền, không còn đam mê gì cả.


❓

Mình viết bài này vì thật sự không biết nên đi tiếp con đường này thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên:
Mình có góc nhìn sai lệch nào không? Có đang tự dựng hàng rào mà không nhận ra không?

  • Mình có nên tiếp tục cố gắng học để ra trường không, dù chẳng còn cảm hứng?
  • Hay nên dừng hẳn, tập trung đi làm, xây dựng cuộc sống lại từ đầu?
  • Nếu 29-30 tuổi mà vẫn chưa “ra đời” đúng nghĩa, có còn kịp để làm lại không?
  • Làm sao để thoát khỏi vòng luẩn quẩn sống mòn, khi tinh thần lẫn môi trường đều không ủng hộ?

Mình cần cái nhìn thẳng, thực tế — dù khó nghe. Mình biết mình hèn lắm rồi. Kể cả động lực reset cũng không có, vì mình vẫn muốn chiến đấu cho cuộc đời ngắn ngủi này.

Cảm ơn mọi người đã đọc 🙏
Em yêu các thím nhiều.
Trước tiên đừng ăn bám nữa. K có việc gì làm thì chạy xe ôm ship thuê. Tự lo cái ăn cái ở cái mặc thì k còn thời gian để trầm cảm đâu. Bệnh của mày là bệnh dẩm.
 
Về sở thích:
  • Âm nhạc (mình chơi được guitar ở mức khá, mọi người khen hát hay)
  • Ngôn ngữ (mình học tiếng nhanh, có khả năng bắt chước giọng nói tốt, đã thử với các thứ tiếng khác đều thấy có kết quả)
  • Giảng dạy (mình thích chia sẻ kiến thức, và để ý thấy khi mình giảng giải thì có người ngồi lắng nghe thật sự)
  • Xe cộ (mình thích lái xe, hay chạy xe một mình đi khắp nơi)
  • Nhảy nhót (mình cảm thấy được tự do khi thả hồn theo âm nhạc)
Nhưng tất cả đã chấm dứt khi căn bệnh trầm cảm kéo đến.
mấy cái này theo cho vui xả stress thôi chứ k ra tiền đâu, muốn ra tiền/ nhiều tiền/ có fame trong nghề thì phải toàn tâm toàn ý theo từ trẻ, 18-20 tuổi thậm chí trẻ hơn. chứ h cơ thể đi ngang r k đủ sức đâu, lại còn phải hoạt động tích cực trong nghề mọi người mới biết tên biết mặt. nếu vẫn muốn kiếm tiền từ những cái này thì khá cực và tiền đủ ăn thôi, làng nhàng show hạng 2 hoặc trợ giảng linh tinh chứ k đột phá được. muốn giàu và nổi trong nghề thì chắc 1000 người được 1.
 
Cố nên thằng em, anh hơn chú 4 tuổi, có thằng bạn cùng lớp học xây dựng mới tốt nghiệp năm ngoái.
 
Cũng như ý kiến các fen ở trên, cố gắng lấy cái bằng ĐHBK trước, rồi sau đó muốn làm gì thì làm.
 
Chào bạn, nghe bạn tâm sự thấy trầm đi 1 nốt. Mình không phải bác sĩ tâm lý, nhưng có kinh nghiệm làm điểm tựa tâm lý cho gần 100 anh em trong công ty trong suốt gần 10 năm qua. Mình không có khả năng chữa bệnh của bạn, nhưng nếu bạn muốn, mình có thể ngồi cafe nói chuyện với bạn. Mình ở Duy Tân - Hà Nội. Nếu bạn không ngại có thể inbox mình, mình sẽ hẹn và trao đổi thêm với bạn nhé.
 
BK 96, IT, biết nhiếp ảnh, tiếng anh thì các em gái, trai chỉ có mà xếp hàng. Lại background ông bà già làm BS nữa, còn có trình đàn ca sáo nhị, biết dùng từ lái xe là hơn 70% vozer rồi (fen lái dòng nào của Đức vậy) :sexy_girl: .

Em trai flex khéo vl đấy chứ.
 
cố học lấy cái bằng sau này đỡ hối hận. mà thấy mọi thứ của thím đều ổn hết đấy chứ. có năng khiếu ngôn ngữ với âm nhạc, lại thi đỗ BK là có tố chất hơn người rồi. chỉ vướng cái bằng học mãi ko xong thôi. chả bù t mới vô dụng, ko có năng khiếu hay đam mê gì. sống mờ nhạt qua ngày
 
Cứ học hết đh đi, tôi bỏ giữa chừng giờ đang hối hận lắm đây, có bằng ĐH giờ vào KCN làm lương 20tr 1 tháng ngon ơ nhé
 
BK 96, IT, biết nhiếp ảnh, tiếng anh thì các em gái, trai chỉ có mà xếp hàng. Lại background ông bà già làm BS nữa, còn có trình đàn ca sáo nhị, biết dùng từ lái xe là hơn 70% vozer rồi (fen lái dòng nào của Đức vậy) :sexy_girl: .

Em trai flex khéo vl đấy chứ.
Nhưng bây giờ em đang ngập trong đống bùn lầy rồi anh ạ, những cái em có, hiện tại không giúp được gì cho em khi mà cái đầu của em nó không điều hành được.
Em thuê xe trên Mioto chạy nè, có hôm thuê con 420i 2016 chạy với ông bạn, xong nó chết mẹ máy giữa Lĩnh Nam. Báo hại 1 thằng đẩy 1 thằng phụ đánh lái vào lề đường rồi gọi gara:sad:

Về chuyện flex: đúng là đời mà, mình lấy cái mình đang thiếu đem ra so với những cái người ta có:byebye:

via theNEXTvoz for iPhone
 
bạn đọc bài của mình cho đỡ buồn nhé.
(Title sai chính tả nhưng không sửa được)

 

Thread statistics

Created
bangkieu69420,
Last reply from
XemDao,
Replies
127
Views
14,115
Back
Top