Mình thấy day dứt lương tâm quá các thím ơi...

đời người không ai ngờ được bác à,em mới mất mẹ ngay đầu năm tết,đau dạ dày rồi dẫn đến huyết áp tim mà mất đột ngột,em cũng bất hiếu lắm,đáng ra phải nặc cho mẹ ở lại bệnh viện có gì xảy ra bs cứu,mẹ đòi về vì sợ tốn tiền,đến được bv thì cũng đã muộn,hối hận nhiều lắm,6 tháng trôi qua rồi ngày nào cũng nghĩ về mẹ,mới 53 tuổi em thì 23,chưa báo hiếu được gì. không có hứng nghĩ về tương lai nữa,tới đâu thì tới.
 
đời người không ai ngờ được bác à,em mới mất mẹ ngay đầu năm tết,đau dạ dày rồi dẫn đến huyết áp tim mà mất đột ngột,em cũng bất hiếu lắm,đáng ra phải nặc cho mẹ ở lại bệnh viện có gì xảy ra bs cứu,mẹ đòi về vì sợ tốn tiền,đến được bv thì cũng đã muộn,hối hận nhiều lắm,6 tháng trôi qua rồi ngày nào cũng nghĩ về mẹ,mới 53 tuổi em thì 23,chưa báo hiếu được gì. không có hứng nghĩ về tương lai nữa,tới đâu thì tới.
Thím giống mình, bây giờ chỉ thấy lương tâm cắn xé, thấy bản thân là đồ bất hiếu, ngày nào cũng khóc và nhớ mẹ, nhớ hình ảnh, lời nói nhưng mẹ đâu còn nữa
 
Cảm ơn các thím chia buồn, hãy yêu thương, đối xử tốt với người thân khi còn có thể nha các thím, cuộc đời vô thường lắm
 
Chia buồn với thím và gia đình, mong thím sớm vượt qua.

---
Nhân đây tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện. Tôi mà quay về được năm 2012 thì có khi tôi xiên bại liệt 2 thằng con sinh viên thực tập ở bv huyện. Con em họ tôi nó bị tai nạn, cái nan xe xiên vô người trúng phổi tràn dịch phổi. Đưa lên cấp cứu nó khó thở mở mồm còn không nổi mà 2 thằng con ranh này ra hỏi han ghi ghi chép chép các thứ. Lúc nghe tin chưa có sẵn tiền nên mình chở chú mình về lấy, dì mình vô trước thì tưởng 2 đứa kia là bác sĩ nên cũng ráng đỡ em nó ngồi dậy trả lời. Lúc tôi vô thấy bọn nó cầm 2 tập giấy chả ghi chép lol gì ở trong, quay mặt cái dây đeo vào trong đã thấy nghi nghi rồi, tôi chửi cho 1 tăng rồi đuổi mẹ nó ra ngoài, nó không chạy nhanh khéo tôi đấm nó thật, hỏi thì bảo nó quay con em như dế gần 30p, mà nó mệt mất máu nhợt nhạt như con nhái thở không ra hơi nó cứ hỏi cái con *** gì ấy. Vô đóng tiền xong thì chuyển vào mổ, kể lại nghĩ cũng tội, con em bảo nó vô phòng mổ mà nó phải nằm ở hành lang chờ đâu gần nửa tiếng, đau, khó thở mà không kêu ai được, cứ nửa tỉnh nửa mê mãi sau mới được chuyển vào phòng mổ. Mà cũng đ' hiểu mổ kiểu gì, nằm viện 1 tháng ra viện chưa được 1 tháng thì lại bị tràn dịch mổ lại lần 2, nghe trao đổi hội chẩn gì đó thì do lần 1 kiểu làm không tới nơi tới chốn nên bị di chứng. Vô thăm mà nhìn gia đình nó tiều tuỵ thấy thương.

Không phủ nhận công sức, trình độ bs hay y tế nhưng phải nói có những thứ mình chứng kiến nó quá đau lòng. Con sâu làm rầu nồi canh, đồng tiền đi liền y đức.

2 thằng con ranh này đi thực tập à? bọn thực tập rất hay ra vẻ, hỏi hỏi chép chép nhưng chả để làm đéo gì hết
 
2 thằng con ranh này đi thực tập à? bọn thực tập rất hay ra vẻ, hỏi hỏi chép chép nhưng chả để làm đéo gì hết
Thực tập bác ơi, sau mình đuổi nó lại sang bệnh nhân khác hỏi, nhìn thoáng qua thấy cái thẻ nó đeo là thẻ của trường y gì đó. Mà cũng không hiểu sao bệnh viện lại phân bọn nó vô phòng cấp cứu hỏi han, cấp cứu không gần chết thì cũng sấp ngửa rồi.
 
Thực tập bác ơi, sau mình đuổi nó lại sang bệnh nhân khác hỏi, nhìn thoáng qua thấy cái thẻ nó đeo là thẻ của trường y gì đó. Mà cũng không hiểu sao bệnh viện lại phân bọn nó vô phòng cấp cứu hỏi han, cấp cứu không gần chết thì cũng sấp ngửa rồi.

các vozer chẳng may vô viện thấy bọn thực tập thì đuổi thẳng nó đi

đặc điểm là đeo thẻ trường, áo blouse có logo trường, mặt mũi ánh mắt non choẹt.
 
Mình là người từng trải nghiệm đi các bệnh viện rất nhiều, cho mình và người thân. Trong mùa dịch này mình không bàn luận nhưng ấn tượng của mình là bác sĩ thường khá vô tâm và ít có người nghĩ thay cho bệnh nhân, các bệnh viện tỉnh thì càng đúng. Một trong những lý do là bệnh viện ở VN thường quá tải và thời gian để bác sĩ tiếp xúc với 1 bệnh nhân rất ngắn.
Nên lời khuyên của mình mỗi khi bệnh là với những bệnh mà có triệu chứng nghiêm trọng thì
  • Cố gắng đi bệnh viên tư nhân gần nhất vì họ làm việc có trách nhiệm và sợ trách nhiệm hơn (nếu trong trường hợp không đi bệnh viện tuyến trên được)
  • Hãy đi bệnh viện nào có đủ máy móc, chụp ảnh, xét nghiệm (bệnh viện tuyến trên), và đừng ngại tốn tiền hãy đòi bác sĩ chỉ định các xét nghiệm liên quan. Điều này sẽ giúp bạn tìm ra đúng bệnh bằng chỉ 1 lần đi khám. Hãy nhớ bác sĩ cũng là con người, các bệnh trạng thường có triệu chứng tương tự nhau nên mô tả triệu chứng đoán bệnh thường sai - đa số bác sĩ sẽ nghĩ đến những bệnh nhẹ thường gặp trước và mất 1-2 tuần uống thuốc vô bổ nếu không đúng bệnh. Chỉ có trải qua xét nghiệm mới giúp bạn phát hiện đúng bệnh.
 
Last edited:
Chia buồn với thớt. Dịch bệnh này mới thấy ngành Y tế nhiều cái VN còn quá yếu kém=((
Bệnh viện tư thì nhanh đấy nhưng sợ bọn nó có trò vẽ bệnh ra thì cũng dở.

Gửi bằng vozFApp
 
Chia buồn với thớt. Mẹ mình cũng mới mất hồi mùng 7 tết. Trưa còn ngồi ăn cơm mà than đau đầu, mình lại chủ quan nghĩ đau đầu do thời tiết. Tới chiều mẹ nặng lên gọi cấp cứu mà không kịp nữa rồi, mẹ bị xuất huyết não. Mỗi ngày trôi qua không có ngày nào không cảm thấy day dứt.
 
Chia buồn với bác rất nhiều.
Ở đây t nghỉ có người đọc xong sẽ chửi ông bsi bệnh viện tâm thần.Nhưng các ông thử nghỉ xem,ngay bệnh viện tỉnh nó cũng phải chuyển lên tuyến trên thì bệnh viện tuyến dưới nữa sao dám nhận.Không nhận người ta chữi 1,chứ nhận vào mà biết khả năng rất cao là mình không chữa được cho người ta thì càng chết hơn.Nhiều ông bảo bất nhân các thứ nhưng theo t trong tình huống chủ tus còn nhiều giải pháp khác,có điều mẹ chủ tus cũng đi rồi nên t cũng chỉ biết chia buồn thôi.
Nhiều ông cũng chữi hệ thống y tế nước mình,nhưng t muốn nói là nước mình cũng mới phát triển thôi,thống nhất còn chưa đến 50 năm thì sao mọi thứ hoàn hảo được.Các ông cứ lấy y tế các nước hàng top thế giới để so thì chênh lệch quá.
Tôi chả phải 47 hay bò đỏ,nước mình tham nhũng bao nhiêu,quan tham phe phái bao nhiêu t biết chứ,chỉ là các anh hãy chữi đúng người,đừng giận lây như vậy.
 
Last edited:
Mọi chuyện đã qua rồi, giữ trong lòng những thứ đẹp đẽ vui vẻ thôi thím. Cảm giác tội lỗi giày vò không thể khiến chúng ta ngày mai sẽ sống tốt hơn ngày hôm nay được.
Hãy nghĩ đến thế hệ sau, những đứa con của thím. Dạy dỗ chúng nó sống sao cho thật tốt.
 
Cảm ơn các thím, mình lập thớt mong các thím yêu thương người thân nhiều hơn, bác sĩ cần quan tâm bệnh nhân như vậy mới là từ mẫu,
Bệnh viện tỉnh kg cho xét nghiệm, nên mình đi tâm trí xét nghiệm, bây giờ bị cường giáp, bướu đơn nhân tirads 4 nữa, kg biết mình sống được bao lâu nữa
bện này phải chữa . nhưng thực ra nó là bệnh chữa được và chữa đơn giản hơn nhiều bênh khác nhiều lần. bạn không cần lo đâu . trên đời này mình chưa thấy ai chết vì cường giáp cả. tin mình đi
p/s : mình bị ung thư tuyến giáp từ hơn 20 năm trước ( di căn phổi ngũ tạng tùm lum ) mà vẫn chữa được . mình hiện tại khỏe mạnh như một người bình thường .
 
Chia buồn cùng bạn. Không biết nói gì hơn, nhưng mà giá như bạn quyết tâm 1 chút thì ngay từ đầu vẫn có thể đưa mẹ bạn lên SG chữa bệnh được, nghị định 15 vẫn còn ra vào SG được. Mình cũng vừa đưa ba mình đi cấp cứu tuần trước ngay giữa đêm, SG phong toả giới nghiêm, qua bao nhiêu cái chốt, chạy gần hết bv ở SG mới cấp cứu được cho ba.
 
theo Phật dạy thì cuộc sống chỉ là vô thường, chúng ta chỉ ở trọ ở trần gian và cũng tới ngày phải lên đường tới nơi khác, bạn cũng đã cố gắng rồi nhưng bệnh như vậy thì có cố nữa cũng ko có thêm nhiều tác dụng đâu, quan trọng là giờ đừng cố đau buồn làm cho người chết thanh thản ko dính vào chấp niệm để được đầu thai vào cõi tốt đẹp, bản thân bạn cũng đang dính mắc vào tâm lý day dứt này cũng chính là khổ, buông bỏ chấp niệm mới là con đường cho bạn, hãy nghĩ rằng mẹ bạn sinh bạn ra và nuôi nấng, cho ăn học để sống cuộc đời hạnh phúc thoải mái chứ ko phải để đau khổ mãi
 
cảm ơn các thím đã chia buồn và động viên em nhiều lắm
bện này phải chữa . nhưng thực ra nó là bệnh chữa được và chữa đơn giản hơn nhiều bênh khác nhiều lần. bạn không cần lo đâu . trên đời này mình chưa thấy ai chết vì cường giáp cả. tin mình đi
p/s : mình bị ung thư tuyến giáp từ hơn 20 năm trước ( di căn phổi ngũ tạng tùm lum ) mà vẫn chữa được . mình hiện tại khỏe mạnh như một người bình thường .
nhưng tinh thần em bây giờ không tốt lắm thím ơi
trước đây luôn mơ ước cố gắng xây một cái nhà nhỏ trên mảnh đất mẹ cho rồi đón mẹ qua ở, nhưng giờ mẹ mất rồi mình cũng không còn cần thứ gì nữa, đất đai, tài sản, tiền bạc... bây giờ em thấy mọi cố gắng , mọi thứ đó đều vô nghĩa, nơi em ở mà có lá ngón chắc em hái mà ăn luôn cho rồi, nhưng cũng sợ nếu bây giờ em chết anh trai em sẽ kg chịu nổi vì mẹ vừa mới mất, để tình hình ổn lại một tí và hết dịch, chắc làm một chuyến du lịch tây nguyên, miền trung xong đi luôn cho thanh thản, chứ em không còn lưu luyến hay nuối tiếc điều gì trên đời này nữa, 30 năm cuộc đời vui buồn cay đắng em đã nếm đủ rồi, còn gì để luyến tiếc nữa, em sống vì còn mẹ mà mẹ không còn thì em cũng sống chả để làm gì
 
Last edited:
Lúc mẹ a còn sống a đã yếu đuối nhu nhược rồi, giờ bà cụ mất a còn nhu nhược yếu đuối gấp trăm.
Bệnh tình diễn biến phức tạp từ 20/6 mà đến tận 2x/7 mới thấy có động thái quyết liệt là vào tư nhân. =(( =(( =((
Bản thân thiếu kiến thức thì liên hệ người quen làm trong ngành y. K có người quen thì lên hội nhóm trên fb (rất nhiều) nhờ tham vấn.:giggle::giggle::giggle:
Bệnh viện tỉnh k làm thì thuê cái ô tô dong thẳng lên chợ Rẫy, chốt nào bắt lại trình bệnh án + bà cụ nằm thoi thóp trong xe + bật điện thoại quay tạo áp lực thử xem họ có du di cho qua hay k?
Cùng lắm phạt vài triệu + bắt quay đầu xe, tới nước đó thì tính tiếp.:devilish:
Cứ chửi mắng y tế trong khi mình cũng có chịu làm gì đâu.
Mạnh mẽ cương trực lên mà sống, đời a còn mấy chục năm, a còn nằm yên chờ đợi thì những cảnh đau lòng hôm nay có khi lại tiếp diễn...:censored::censored::censored:
Tôi, một người xa lạ, đọc chia sẻ của a thấy a k bất hiếu gì đâu, chỉ thấy a yếu đuối quá thôi.
Giả sử thời điểm đó nếu có cơ sở vật chất để điều trị thì với tài chính của gia đình, anh nhắm chạy chữa cho bà được bao lâu???
Cuộc đời luôn cho chúng ta cơ hội, đó là ngày mai. Đừng đóng vai 1 người yếm thế trong xã hội nữa. :cautious::cautious::cautious:
mình ngu, mình thiếu hiểu biết là 1 thím ơi,
2 nữa là bác sĩ nó vô tình lắm, xin xét nghiệm mà tự trả tiền nó cũng không cho nữa thím,
còn đem qua cấp cứu thì nó sống chết mặc bay, nó bảo chiều thứ 6 không test covid (vì phải âm tính mới cho nhập viện, và không có bác sĩ, phải chờ thứ 2, nếu muốn thì nằm lại chỗ phòng chờ đó, mà mẹ em sắp ngưng tim rồi), em mà có người quen làm ngành y thì đâu có tệ đến vậy đâu thím, với lần đầu bị ung thư ghé thăm nên cũng không biết làm sao, có lên mấy nhóm thì thấy hỏi không ai trả lời hoặc bán thuốc gì không à
chỗ em 23 tháng 6 còn chỉ thị 15, sang ngày 29 tháng 6 , đầu tháng 7 một số nơi có chỉ thị 16 rồi, chốt lặp khắp nơi, hỏi bác sĩ, bảo vệ xe cấp cứu này kia họ cũng không biết hoặc không muốn liên quang vì dịch đang lây tùm lum, nên họ không quan tâm đến bệnh nhân đâu
 
Back
Top