Mới đi khám bệnh tâm lý, rối loạn trầm cảm :(.

pandateo2

Đã tốn tiền
Vẫn đang chán đời nên chữ nghĩa có lủng củng các fence thông cảm.

Chuyện là hơn 2 năm trở lại đây, em bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng rất hiếm khi nào mình vui vẻ. Chán chường mọi thứ dù đã cố gắng thử các thú vui mới, thử thể dục, gym nọ kia. Cho đến hôm qua thì em nghĩ mình phải thừa nhận rằng bản thân có vấn đề tâm lý thật, cảm giác chán nản và buồn hầu như mọi lúc.

Sự khác nhau giữa buồn và trầm cảm từ trải nghiệm của bản thân em:

Buồn thông thường:
- Quãng cuối 2014 đến hết 2015, đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất với em. Mối quan hệ với gia đình không tốt (có thể đến mức gọi là ghét nhau), trước đó cũng ko tốt nhưng khoảng cuối 2014 đầu 2015 là tệ nhất. Công việc ko có, tương lai mờ mịt, bạn gái bỏ. Đúng thời điểm tệ nhất thì bị tai nạn, gãy chân, thằng tông em thì bỏ chạy. Trên đường đi cấp cứu thì ai đấy thó mất điện thoại, ngơ ngơ ở bệnh viện ko một xu, ko có điện thoại. Người bắt xe đưa mình đến cũng về. Lúc đó phải nhờ điện thoại gọi cho người thân, cực chẳng đã mới phải làm thế. Còn nhiều chuyện xui rủi khác trong khoảng thời gian đó.

Lúc này em sống chật vật, tồn tại cũng thấy khó khăn. Nhưng lúc đấy em lại ham sống, cứ lẩm nhẩm trong đầu :"nếu hôm nay là ngày tệ nhất thì ngày mai, ngày mai sẽ tốt hơn". Ngay cả khi khó khăn kéo dài suốt cả năm trời, rồi tai nạn. Em chưa bao giờ mất đi hy vọng, luôn cố gắng, ham học hỏi và thấy sự tiến bộ của bản thân.

Trầm cảm:
- Sau đó cuộc sống tốt lên, em có chút thành tựu nho nhỏ. Cuộc sống em đầy đủ hơn, ko phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có thời gian rảnh, còn sức khỏe, đồng nghiệp siêu tử tế. Tầm 2020 lúc này vài biến cố xảy đến (cái này riêng tư) và nó khiến mình buồn, buồn ko nhiều nhưng thực sự là không dứt ra được. Nếu như chấm theo thang điểm từ 0 - 10, 0 là tự sát, 10 là max hạnh phúc. Thì tâm trạng em hầu như luôn ở múc 3 - 4.5.

Rõ ràng ở hiện tại em sống tốt hơn quãng cuối 2014 - 2015 rất nhiều. Nếu như suốt 2015 tâm trạng của em hầu như luôn ở mức 1 -3 nhưng lúc nào cũng còn hy vọng. Còn mong muốn bản thân tốt lên, còn cố gắng, còn ham thích trước những điều mới lạ, còn lòng tin vào bản thân. Ở hiện tại em luôn thấy mình không quá tệ, nhưng không còn hy vọng, không còn ham sống nhưng ko quá đau buồn đến mức phải chết. Mỗi ngày sống với tinh thần héo mòn, và chật vật tìm cách cải thiện.

Bản thân em cũng ko giải thích được, rõ ràng cũng là mình, trước đây những chuyện đau buồn hơn rất nhiều, đày ải tinh thần rất nhiều nhưng lúc đó mình chưa bao giờ mất niềm tin và hy vọng. Hiện tại rõ ràng mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng cái cảm giác thay đổi được tâm trạng, tìm lại hy vọng cảm giác như không thể.

Cũng là bản thân mình, cùng một người, bây giờ già hơn những tưởng khôn ngoan hơn, vững chãi hơn nhưng hóa ra cái này chẳng có quy luật các fence ạ. Với chuyện cũ của mình bạn bè kiểu :"ngưỡng mộ mày, chẳng biết sao mày vượt qua được". Còn chuyện hiện tại của mình thì tụi nó kiểu "đời mày đang sướng b.m, del hiểu sao mày lại buồn".

Ờ thì tao cũng muốn được cảm thấy ổn lắm, nhưng không được thì giờ phải đi bác sĩ bốc thuốc thôi.

1652584066746.png
 
Vẫn đang chán đời nên chữ nghĩa có lủng củng các fence thông cảm.

Chuyện là hơn 2 năm trở lại đây, em bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng rất hiếm khi nào mình vui vẻ. Chán chường mọi thứ dù đã cố gắng thử các thú vui mới, thử thể dục, gym nọ kia. Cho đến hôm qua thì em nghĩ mình phải thừa nhận rằng bản thân có vấn đề tâm lý thật, cảm giác chán nản và buồn hầu như mọi lúc.

Sự khác nhau giữa buồn và trầm cảm từ trải nghiệm của bản thân em:

Buồn thông thường:
- Quãng cuối 2014 đến hết 2015, đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất với em. Mối quan hệ với gia đình không tốt (có thể đến mức gọi là ghét nhau), trước đó cũng ko tốt nhưng khoảng cuối 2014 đầu 2015 là tệ nhất. Công việc ko có, tương lai mờ mịt, bạn gái bỏ. Đúng thời điểm tệ nhất thì bị tai nạn, gãy chân, thằng tông em thì bỏ chạy. Trên đường đi cấp cứu thì ai đấy thó mất điện thoại, ngơ ngơ ở bệnh viện ko một xu, ko có điện thoại. Người bắt xe đưa mình đến cũng về. Lúc đó phải nhờ điện thoại gọi cho người thân, cực chẳng đã mới phải làm thế. Còn nhiều chuyện xui rủi khác trong khoảng thời gian đó.

Lúc này em sống chật vật, tồn tại cũng thấy khó khăn. Nhưng lúc đấy em lại ham sống, cứ lẩm nhẩm trong đầu :"nếu hôm nay là ngày tệ nhất thì ngày mai, ngày mai sẽ tốt hơn". Ngay cả khi khó khăn kéo dài suốt cả năm trời, rồi tai nạn. Em chưa bao giờ mất đi hy vọng, luôn cố gắng, ham học hỏi và thấy sự tiến bộ của bản thân.

Trầm cảm:
- Sau đó cuộc sống tốt lên, em có chút thành tựu nho nhỏ. Cuộc sống em đầy đủ hơn, ko phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có thời gian rảnh, còn sức khỏe, đồng nghiệp siêu tử tế. Tầm 2020 lúc này vài biến cố xảy đến (cái này riêng tư) và nó khiến mình buồn, buồn ko nhiều nhưng thực sự là không dứt ra được. Nếu như chấm theo thang điểm từ 0 - 10, 0 là tự sát, 10 là max hạnh phúc. Thì tâm trạng em hầu như luôn ở múc 3 - 4.5.

Rõ ràng ở hiện tại em sống tốt hơn quãng cuối 2014 - 2015 rất nhiều. Nếu như suốt 2015 tâm trạng của em hầu như luôn ở mức 1 -3 nhưng lúc nào cũng còn hy vọng. Còn mong muốn bản thân tốt lên, còn cố gắng, còn ham thích trước những điều mới lạ, còn lòng tin vào bản thân. Ở hiện tại em luôn thấy mình không quá tệ, nhưng không còn hy vọng, không còn ham sống nhưng ko quá đau buồn đến mức phải chết. Mỗi ngày sống với tinh thần héo mòn, và chật vật tìm cách cải thiện.

Bản thân em cũng ko giải thích được, rõ ràng cũng là mình, trước đây những chuyện đau buồn hơn rất nhiều, đày ải tinh thần rất nhiều nhưng lúc đó mình chưa bao giờ mất niềm tin và hy vọng. Hiện tại rõ ràng mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng cái cảm giác thay đổi được tâm trạng, tìm lại hy vọng cảm giác như không thể.

Cũng là bản thân mình, cùng một người, bây giờ già hơn những tưởng khôn ngoan hơn, vững chãi hơn nhưng hóa ra cái này chẳng có quy luật các fence ạ. Với chuyện cũ của mình bạn bè kiểu :"ngưỡng mộ mày, chẳng biết sao mày vượt qua được". Còn chuyện hiện tại của mình thì tụi nó kiểu "đời mày đang sướng b.m, del hiểu sao mày lại buồn".

Ờ thì tao cũng muốn được cảm thấy ổn lắm, nhưng không được thì giờ phải đi bác sĩ bốc thuốc thôi.

View attachment 1159122
Đôi khi cái gốc của vấn đề nằm ở các mối quan hệ chứ k đơn giản chỉ là tài chính. Nếu như xung quanh mình k có mối quan hệ nào thực sự thân thiết để đồng cảm và chia sẻ (ví dụ như người yêu - một người thực sự hiểu, biết khi nào bạn vui buồn để chia sẻ, có khả năng làm một ngày tâm trạng buồn thành một ngày bạn vui hơn chứ k chỉ là bạn chịch) và đồng thời sự liên kết với gia đình hời hợt thì trầm cảm là khó tránh khỏi, tiền k giải quyết được.
Tóm lại thì cái fen thiếu là một mối quan hệ mang đến ý nghĩa cho cuộc sống, mình sống vì họ và họ sống vì mình.
 
Last edited:
Mình củng tương tự như fen nhưng nhẹ hơn :)

Gửi từ Samsung SM-N970F bằng vozFApp
 
Uống một thuốc Sertraline liều khởi đầu 25mg duy trì 50mg thì trầm cảm nhẹ- trung bình thôi thím, nên đừng lo lắng quá.
Liều tối đa của nó hồi xưa e uống là 200mg (4viên/ngày) lận, mà phối hợp thêm thứ khác chứ ko có mỗi SSRI đâu
Tác dụng phụ của cái thuốc SSRI là càng uống lâu càng khó cai, e cai hơn năm mới dứt hẳn. Giai đoạn đầu uống ~1 tháng đầu trầm cảm sẽ tệ hơn. Lên cân như heo, chuyện tình dục sẽ chán nản vì ko ra được
jIhcHFg.png


Sent from BlackBerry BBF100-6 using vozFApp
 
Bệnh về tâm lý khổ thật sự:(:(:(
Tuổi thơ mình ko hp, thậm chí 1 vài câu chuyện ám ảnh mình vẫn luôn hiện hữu trong đầu đến tận bây và chắc ko bao giờ quên. Đến khi đi làm thì mới ra đời còn ngây thơ, gặp phải ông bác vừa chửi vừa khinh. Đó chắc là lúc bản thân đúng là bị trầm cảm, trong đầu luôn tự đặt câu hỏi sống chả có nghĩa gì, cứ ngày này qua ngày khác, bản thân lúc ý đi tắm sông còn tự mình dìm sông để cảm nhận tự tử như nào:):):)
Giờ ko còn cảm giác muốn thử tự tử nhưng đời cô độc quá, dm, mấy cái quyền cơ bản của con người cũng đéo có dk. Tủi vc
Nhân sinh như mộng, bao giờ mới hết 1 kiếp đây:go::go::go::go::go::go::go:

Gửi từ Quang Trung-KX bằng vozFApp
 
Đôi khi cái gốc của vấn đề nằm ở các mối quan hệ chứ k đơn giản chỉ là tài chính. Nếu như xung quanh mình k có mối quan hệ nào thực sự thân thiết để đồng cảm và chia sẻ (ví dụ như người yêu - một người thực sự hiểu, biết khi nào bạn vui buồn để chia sẻ, có khả năng làm một ngày tâm trạng buồn thành một ngày bạn vui hơn chứ k chỉ là bạn chịch) và đồng thời sự liên kết với gia đình hời hợt thì trầm cảm là khó tránh khỏi, tiền k giải quyết được
Các mối quan hệ bạn bè của mình vẫn ổn từ 2014 đến giờ, thậm chí có thêm vài bạn mới rất tốt. Tình hình bây giờ ko quá tệ nhưng chỉ là mình cảm thấy mình khó vui và ko có hy vọng như xưa.
 
Uống một thuốc Sertraline liều khởi đầu 25mg duy trì 50mg thì trầm cảm nhẹ- trung bình thôi thím, nên đừng lo lắng quá.
Liều tối đa của nó hồi xưa e uống là 200mg (4viên/ngày) lận, mà phối hợp thêm thứ khác chứ ko có mỗi SSRI đâu
Tác dụng phụ của cái thuốc SSRI là càng uống lâu càng khó cai, e cai hơn năm mới dứt hẳn. Giai đoạn đầu uống ~1 tháng đầu trầm cảm sẽ tệ hơn. Lên cân như heo, chuyện tình dục sẽ chán nản vì ko ra được
jIhcHFg.png


Sent from BlackBerry BBF100-6 using vozFApp
Cám ơn fence, mình vẫn ăn ngủ được, thỉnh thoảng mất ngủ thôi chứ chưa nát bét. Bản thân cũng cố gắng tập thể dục, ăn uống điều độ, nc với bạn bè đại khái là cố được tý nào hay tý đây.

Cám ơn fence vì thông tin về thuốc cho mình. Mình cũng đang phân vân có nên dùng ko đây, nếu nhẹ thì mình dự kiến là sẽ xách balo lên và đi sống du mục một thời gian, trải nghiệm đây đó và thiền nữa.
 
Bạn khám ở đâu vậy?
Bác sĩ này là bạn của thằng bạn mình ở Tân Bình. Ban đầu mình đặt lịch bên Y dược với Phạm Ngọc Thạch nhưng sáng thứ 3 gọi mà đã kín lịch đến hết tuần nên phải kiếm chỗ khác.
 
Cám ơn fence, mình vẫn ăn ngủ được, thỉnh thoảng mất ngủ thôi chứ chưa nát bét. Bản thân cũng cố gắng tập thể dục, ăn uống điều độ, nc với bạn bè đại khái là cố được tý nào hay tý đây.

Cám ơn fence vì thông tin về thuốc cho mình. Mình cũng đang phân vân có nên dùng ko đây, nếu nhẹ thì mình dự kiến là sẽ xách balo lên và đi sống du mục một thời gian, trải nghiệm đây đó và thiền nữa.
Bệnh này như hen suyễn vậy đó bác, đã mắc thì không hết hẳn được đâu, chỉ có thể kiểm soát nó tốt, sống chung với nó êm đẹp tới cuối đời thôi.
Em ko làm chuyên ngành Tâm Thần nhưng với những gì e đọc về bệnh sử của bác kèm kinh nghiệm cá nhân của e thì bác nên uống thuốc; né tránh uống thuốc thì tỷ lệ cao bệnh sẽ nặng hơn và thuốc cũng sẽ nhiều hơn và lâu hơn
Vấn đề là thuốc trầm cảm ko có tác dụng liền đâu nên khi đã chữa thì phải theo, tối thiểu 6-9 tháng, đừng bỏ giữa chừng
 
Cám ơn fence, mình vẫn ăn ngủ được, thỉnh thoảng mất ngủ thôi chứ chưa nát bét. Bản thân cũng cố gắng tập thể dục, ăn uống điều độ, nc với bạn bè đại khái là cố được tý nào hay tý đây.

Cám ơn fence vì thông tin về thuốc cho mình. Mình cũng đang phân vân có nên dùng ko đây, nếu nhẹ thì mình dự kiến là sẽ xách balo lên và đi sống du mục một thời gian, trải nghiệm đây đó và thiền nữa.
Àh về vấn đề thiền thì ông thầy Linh bên bộ môn tâm thần ĐHYD nhiệt liệt phản đối thiền khi bị trầm cảm.

Theo ông thầy thì để đạt mục đích của thiền là ngồi thả lỏng, tâm không suy nghĩ chuyện phiền muộn thì đối với người bình thường đã khó, với người bệnh thì càng khó hơn nếu tự tập ko có chuyên gia hướng dẫn. Nên hãy kiếm việc gì thấy vui thích mà làm để không suy nghĩ chứ đừng thấy người khác bảo thiền tốt cái phải gò mình theo mà không thích hay chưa có kiến thức về nó.

Em chưa đủ kiến thức để nhận xét đúng hay sai nhưng em thấy trải nghiệm cá nhân em thì ông thầy nói có lí
 
Tui 24 tuổi cũng đang bị giống fen, đi làm về chỉ có về phòng ngủ, cuối tuần cũng chỉ ở phòng nằm lướt web. Giờ ra ngoài đụng 1 cái hết sạch tiền nên chán chẳng thiết ra đường nữa :sad:
 
Tôi cũng có người nhà bị trầm cảm, đang uống thuốc. Bản thân (29t) cũng có dấu hiệu hơi trầm trầm, ít thấy niềm vui nơi cuộc sống, và cũng bỏ thời gian ra tìm hiểu về trầm cảm. Dưới đây là 1 số suy nghĩ của tôi, viết ra chia sẻ thôi chứ k mục đích khuyên bảo gì cho bạn được.

1/ Trầm cảm còn có thể hiểu là một quá trình thay đổi về tâm lý (psychological adaptation) với thực tại- nó là dấu hiệu của thực tại, cách sống hiện tại đang có vấn đề.
-> mấu chốt là thay đổi vấn đề ở thực tại sẽ giúp mình trừ bỏ được gốc rễ của trầm cảm.

2/ Một số cách tiếp cận phổ biến với trầm cảm
  • Dùng thuốc: Thuốc giúp giảm các triệu chứng trầm cảm (ý nghĩ tự tử, hoặc giúp cải thiện tâm trạng), từ đó có thể giúp người bệnh dễ vượt qua hơn.
  • Tâm lý trị liệu: Một số người trầm cảm nặng có xu hướng nghĩ tiêu cực về bản thân, tự chỉ trích (self-criticize), và có bằng chứng cho thấy là khi trực tiếp phân tích các suy nghĩ tiêu cực này, có thể thấy người trầm cảm có xu hướng suy nghĩ méo mó- tức là từ 1 sự việc bt có thể suy ra lỗi từ bản thân (xem thêm tại https://tiki.vn/feeling-good-the-new-mood-therapy-p710296.html)\

- Một cái nữa tôi nhận thấy khi đọc Carl Jung đó là người trầm cảm có xu hướng né tránh thực tại, né tránh một số task họ phải làm- và khi họ sẵn sàng đối mặt với tất cả những task này, họ sẽ cải thiện rất nhanh.
Video:


Viết hơi cồng kềnh, do đọc sách TA nên phải lựa lời viết lại bằng TV., chia sẻ cùng b.
 
Tôi cũng đang chán lắm ông ạ. Cảm giác bơ vơ giữa lòng Hà Nội. Ra gặp bất ngờ một kẻ vô tình rồi lang thang trong đêm rồi chờ 36 tiếng ở sân bay chờ bay vào SG lại

via theNEXTvoz for iPhone
 
Bác có hay lủi thủi một mình ko? Em mới đi làm, về nhà cũng chả giao du với ai. Người ta hào hứng cái này cái kia còn mình thì cứ trầm trầm, chả cảm thấy vị gì. Lần gần nhất cảm thấy là lạ là hồi được thằng bạn cho hút điếu cần. :beat_plaster:
cần hàng nặng đô rồi , nhiều loại thuốc dành cho các chứng tâm lý bất ổn đều có pha đôi chút thứ vào, nhưng ko thể "ngon" như cần đc.
 
cho mình hỏi là khám thì có làm xét nghiệm gì ko bác, kiểu đo điện não, đo chất dẫn truyền gì ko, hay chỉ hỏi và trả lời thôi
 
Àh về vấn đề thiền thì ông thầy Linh bên bộ môn tâm thần ĐHYD nhiệt liệt phản đối thiền khi bị trầm cảm.

Theo ông thầy thì để đạt mục đích của thiền là ngồi thả lỏng, tâm không suy nghĩ chuyện phiền muộn thì đối với người bình thường đã khó, với người bệnh thì càng khó hơn nếu tự tập ko có chuyên gia hướng dẫn. Nên hãy kiếm việc gì thấy vui thích mà làm để không suy nghĩ chứ đừng thấy người khác bảo thiền tốt cái phải gò mình theo mà không thích hay chưa có kiến thức về nó.

Em chưa đủ kiến thức để nhận xét đúng hay sai nhưng em thấy trải nghiệm cá nhân em thì ông thầy nói có lí
Cám ơn bạn rất nhiều, trước mắt mình sẽ xách balo lên và đi ngao du mỗi nơi ở ít ngày. Bản thân mình cũng chỉ nghe bạn mình giới thiệu, có gì mình sẽ tham khảo thêm ý kiến bác sĩ nữa :D
 
Back
Top