okiahuy
Member
Tôi thương má
Má chứ không phải là mẹ như cách gọi của một người miền Bắc,có nhiều lí do mà tôi cảm thấy có ý nghĩa để gọi người đã mang nặng đẻ đau ra tôi là má chứ không phải mẹ. Có lẽ thứ mà tôi tiếp xúc sự yêu thương từ má cũng chính là má, gò má nhỏ xinh của bé con của tôi luôn đón nhận được nhiều nhất sự yêu thương từ đôi môi của môi của má mỗi bình minh gọi tôi dậy cho bú-một cách đánh thức quá hữu hiệu với một đứa bé nhạy cảm như tôi khỏi giấc ngủ. Rồi những lúc tôi oe oe khóc, cũng chính cái “thơm” lên má ấy đã làm cho cậu bé khó tính thôi khóc… Chỉ những lí do tuổi ấu thơ thế thôi cũng nói lên giữa má và tôi luôn có một tình cảm đặc biệt.
Má khi tôi trong những năm mầm non còn tuyệt vời hơn thế nữa. Tôi là một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng rất háu ăn,vậy cho nên cách tốt nhất để thuần phục một con ngựa non bướng bỉnh như tôi chỉ có thể là đồ ăn. Tôi nhớ lắm hồi học mầm non tôi là chuyên gia trốn học- không thể nói là trốn học được vì hồi đó trong đầu óc thơ ngây làm gì có khái niệm trốn học mà đơn giản chỉ vì tôi không thích ở trường mà trường lại không cách nhà tôi xa lắm, mỗi lần cổng mở ra vì lí do nào đó cung là lúc bắt đầu cho chuyến đào tẩu khỏi trường. Mọi người đều biết điều đó nhưng chỉ có má mới có một giải pháp hoàn hảo đó chính là đồ ăn cho một chú lợn con tham ăn như tôi. Thế là từ đó tôi đến trường một cách đều đặn, và nó cũng chỉ đều đặn như mỗi lần ra chơi tôi có một thứ đồ ăn, nhiều người hẳn thắc mắc lấy đâu là thời gian mà cứ mỗi giờ ra chơi má lại mang và mua đồ ăn cho tôi. Đúng là trời giúp má, sau trường tôi là chợ, má tôi lai buôn bán nhỏ ở đó, thế là mỗi lần tôi thấp thoáng ở hiên hè sau trường thì má lại đến đó đưa cho tôi một thứ gì đó ăn.
Rồi tôi cũng lớn dần ,lên lớp lại lên lớp, lao đầu vào sách vở, vui chơi mà không để ý má đang già đi. Đến khi tôi nhận ra nỗi cực nhọc của má, thì suýt nữa tôi phải trá đắt, má bị xuất huyết não do làm việc và suy nghĩ quá nhiều. Ngay lúc đó , tôi chỉ biết tự trách mình không giúp gì được má mà chỉ biết học- một suy nghĩ trong tủi hổ và hèn kém. Còn má vẫn nằm đó vật lộn với cơn đau để giành lấy phần sống mỏng manh, để lại được sống , được chăm sóc cho gia đình,để lại được nhìn tôi thêm trưởng thành…
Rồi với nghị lực sống ấy má đã ở lại với tôi, và gia đình nhưng má không còn được như trước nữa má bị liệt nửa người tới mấy tháng liền,rồi sau đó má cũng chỉ đi lại bình thường nhưng yếu ớt như ngọn đèn trước gió vậy. Lúc đó tôi mới thực sự nhận ra má già đi nhiều quá,mái tóc dày và đen là thế mà giờ đây chỉ lơ thơ và bạc nhiều lắm. Mắt má đã mờ đi thì phải , có lẽ vì đôi mắt ấy mở suốt đêm để quạt cho anh em tôi những ngày mất điện oi bức, đã khóc thầm khi tôi chưa ngoan, và luôn không được nhắm lại nghỉ trưa vì buôn bán nuôi an hem tôi. Má gầy quá, tới nỗi chỉ một ngày nào đó một con gió hung tợn cũng đủ xô má ngã. Bây giờ tôi chẳng còn dám nhìn thẳng vào má phần vì nỗi hổ thẹn cá nhân, phần nữa vì tôi không muôn thấy má già đi, tôi sợ vì nếu thấy khuôn mặt má tôi sẽ làm tôi bật khóc, má cứ già đi thật nhanh mà tôi không làm gì khác được.
Má hẳn là người chiều chuộng tôi nhất nhà vì có lẽ má cảm thấy có lỗi với tôi, đáng lẽ ra tôi không thể có trên cuộc đời này, để viết những dòng này cho má. Khi mang thai tôi đã có lần má nghĩ nên bỏ tôi vì gia đình tôi hồi ấy cực lắm, cực đến nỗi má nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không được sinh ra, vì sinh ra thì tôi sẽ phải chịu khổ, mà một đứa bé thì không thể bị khổ vì bất cứ lí do nào mới đúng.Nhưng má vẫn sinh ra tôi và như thế má không có lỗi, má đã cho tôi thứ hơn cả cái tồn tại đó là một cuộc sống,với gia đình luôn yêu thương tôi, với má luôn chăm sóc, với buồn ,vui…đó là cái giá tri được sống như một con người chứ không phải là một thiên thần( nếu tôi không được sinh ra).
Tôi thương má chỉ thế thôi!
Tôi viết bài này khi là sinh viên năm ba đại học ạ (24 tháng 7, 2013 )
Má chứ không phải là mẹ như cách gọi của một người miền Bắc,có nhiều lí do mà tôi cảm thấy có ý nghĩa để gọi người đã mang nặng đẻ đau ra tôi là má chứ không phải mẹ. Có lẽ thứ mà tôi tiếp xúc sự yêu thương từ má cũng chính là má, gò má nhỏ xinh của bé con của tôi luôn đón nhận được nhiều nhất sự yêu thương từ đôi môi của môi của má mỗi bình minh gọi tôi dậy cho bú-một cách đánh thức quá hữu hiệu với một đứa bé nhạy cảm như tôi khỏi giấc ngủ. Rồi những lúc tôi oe oe khóc, cũng chính cái “thơm” lên má ấy đã làm cho cậu bé khó tính thôi khóc… Chỉ những lí do tuổi ấu thơ thế thôi cũng nói lên giữa má và tôi luôn có một tình cảm đặc biệt.
Má khi tôi trong những năm mầm non còn tuyệt vời hơn thế nữa. Tôi là một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng rất háu ăn,vậy cho nên cách tốt nhất để thuần phục một con ngựa non bướng bỉnh như tôi chỉ có thể là đồ ăn. Tôi nhớ lắm hồi học mầm non tôi là chuyên gia trốn học- không thể nói là trốn học được vì hồi đó trong đầu óc thơ ngây làm gì có khái niệm trốn học mà đơn giản chỉ vì tôi không thích ở trường mà trường lại không cách nhà tôi xa lắm, mỗi lần cổng mở ra vì lí do nào đó cung là lúc bắt đầu cho chuyến đào tẩu khỏi trường. Mọi người đều biết điều đó nhưng chỉ có má mới có một giải pháp hoàn hảo đó chính là đồ ăn cho một chú lợn con tham ăn như tôi. Thế là từ đó tôi đến trường một cách đều đặn, và nó cũng chỉ đều đặn như mỗi lần ra chơi tôi có một thứ đồ ăn, nhiều người hẳn thắc mắc lấy đâu là thời gian mà cứ mỗi giờ ra chơi má lại mang và mua đồ ăn cho tôi. Đúng là trời giúp má, sau trường tôi là chợ, má tôi lai buôn bán nhỏ ở đó, thế là mỗi lần tôi thấp thoáng ở hiên hè sau trường thì má lại đến đó đưa cho tôi một thứ gì đó ăn.
Rồi tôi cũng lớn dần ,lên lớp lại lên lớp, lao đầu vào sách vở, vui chơi mà không để ý má đang già đi. Đến khi tôi nhận ra nỗi cực nhọc của má, thì suýt nữa tôi phải trá đắt, má bị xuất huyết não do làm việc và suy nghĩ quá nhiều. Ngay lúc đó , tôi chỉ biết tự trách mình không giúp gì được má mà chỉ biết học- một suy nghĩ trong tủi hổ và hèn kém. Còn má vẫn nằm đó vật lộn với cơn đau để giành lấy phần sống mỏng manh, để lại được sống , được chăm sóc cho gia đình,để lại được nhìn tôi thêm trưởng thành…
Rồi với nghị lực sống ấy má đã ở lại với tôi, và gia đình nhưng má không còn được như trước nữa má bị liệt nửa người tới mấy tháng liền,rồi sau đó má cũng chỉ đi lại bình thường nhưng yếu ớt như ngọn đèn trước gió vậy. Lúc đó tôi mới thực sự nhận ra má già đi nhiều quá,mái tóc dày và đen là thế mà giờ đây chỉ lơ thơ và bạc nhiều lắm. Mắt má đã mờ đi thì phải , có lẽ vì đôi mắt ấy mở suốt đêm để quạt cho anh em tôi những ngày mất điện oi bức, đã khóc thầm khi tôi chưa ngoan, và luôn không được nhắm lại nghỉ trưa vì buôn bán nuôi an hem tôi. Má gầy quá, tới nỗi chỉ một ngày nào đó một con gió hung tợn cũng đủ xô má ngã. Bây giờ tôi chẳng còn dám nhìn thẳng vào má phần vì nỗi hổ thẹn cá nhân, phần nữa vì tôi không muôn thấy má già đi, tôi sợ vì nếu thấy khuôn mặt má tôi sẽ làm tôi bật khóc, má cứ già đi thật nhanh mà tôi không làm gì khác được.
Má hẳn là người chiều chuộng tôi nhất nhà vì có lẽ má cảm thấy có lỗi với tôi, đáng lẽ ra tôi không thể có trên cuộc đời này, để viết những dòng này cho má. Khi mang thai tôi đã có lần má nghĩ nên bỏ tôi vì gia đình tôi hồi ấy cực lắm, cực đến nỗi má nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không được sinh ra, vì sinh ra thì tôi sẽ phải chịu khổ, mà một đứa bé thì không thể bị khổ vì bất cứ lí do nào mới đúng.Nhưng má vẫn sinh ra tôi và như thế má không có lỗi, má đã cho tôi thứ hơn cả cái tồn tại đó là một cuộc sống,với gia đình luôn yêu thương tôi, với má luôn chăm sóc, với buồn ,vui…đó là cái giá tri được sống như một con người chứ không phải là một thiên thần( nếu tôi không được sinh ra).
Tôi thương má chỉ thế thôi!
Tôi viết bài này khi là sinh viên năm ba đại học ạ (24 tháng 7, 2013 )