Một xuất phát điểm, hai con đường, hai kết cuộc

Lời nói đầu: Từ nhỏ đến lớn chưa ai nhận xét tốt về em về trình độ văn hay vở đẹp, cộng với tình trạng tâm tình của em đang không, em gõ từng phím xen lẫn những tiếng khóc nấc đến ướt cả màn hình điện thoại để tìm nơi tâm sự vì không dám tâm sự ngoài đời cùng ai. Voz là nơi em xem như cửa chùa không bao giờ đóng, để em trút hết nổi niềm cuộc đời mình, sau đó rồi đi tu luôn cũng được vì trần đời quá đau khổ rồi. Tâm sự này là thật lòng những thương xót bản thân mà không làm được gì để thay đổi, chỉ mong nói ra được nổi niềm của mình cho người khác lắng nghe. Xuất phát điểm cùng nhau nhưng đi hai hướng khác nhau, giờ nó đã là một lập trình viên thành đạt còn em chỉ là một thằng trader khố rách áo ôm.


Cay. rất cay. Mình đang ngồi trên chiếc xích đu nhà nó rất tức tưởi nhưng không biết nói cùng ai phải ghi ra những dòng này trên đt. Đôi tay mình không kiềm được cảm xúc nên hơi run nếu gõ sai chính tả hay lạc giọng vì uất ức nhờ các bác thông cảm.
Mình không lạ với sự thay đổi của con người nhưng với nó thì mình tức phát khóc. Nó không chỉ là bạn thân. Mình coi nó như anh em. Phải nói là từ nhỏ mình vốn là thằng đầu to kính cận, gia đình cơ bản nhưng 12 năm học thật sự là nỗi đau mà đến giờ nhớ lại vẫn rùng mình, bị đánh đập, bị ăn hiếp, bully. Từ đánh đập vật lý đến bè giễu, cô lập tinh thần.
Cho đến khi nó xuất hiện, như một vị thần, gặp nó ở quán Net, lúc đó nó lên lớp 10 vào trường mình, mình lớp 12. Nó trấn áp hết mấy thằng quen ăn hiếp mình dù mới là lớp 10. Thằng này cao, khỏe, buổi làm chạy việc kiêm bảo vệ ở quán net, chuyện đánh đấm với nó không lạ gì. Vì vậy, nó đối với mình "như một vị thần", hay ít nhất là mình coi nó là một anh hùng cứu vớt cuộc đời loser mình đúng nghĩa...
Đó, đã là chuyện 10 năm về trước..
Lên đại học, mình, nó học chung trường nhưng khác khoa, là trường công nhưng điểm vào làn nhàn thôi, năm ấy bộ còn cho thi tập trung. Nó học ngành công nghệ thông tin IT .còn mình học kế toán, chung một con bé mình thích từ cấp 3. Chính con bé này là lí do mình thi vào chung khoa, chung trường với ẻm. 3 năm đại học mình cố tìm cách tán con bé nhưng không thành công. Đến năm thứ 4 thì con bé đấy mới nói là đã quen thằng đấy từ lúc mới vào đại học.
Đây chính là lần đầu tiên mình trách nó nhưng chuyện này xảy ra cũng lâu, vả lại về lý thì 2 đứa nó chẳng làm gì sai cả nên mình không trách được. Chứ lúc đó mình tức lắm. Chơi với nhau, nhậu với nhâu, thề thốt mãi mãi là anh em, nếu có kiếp sau nó vẫn là em mình, nếu có kiếp sau mạng em là của anh ... Những lời nói đó so với việc nó làm muốn đấm vào mặt nó mới hết tức
Theo lời con bé đó, con bé mà em thích từ lớp 10 nhưng vì quá đụt không dám theo đuổi, đến năm 2 đại học em ngõ lời nhưng nó không chịu, đến năm thứ 4 em mới biết tụi nó đã quen nhau từ năm 1 cmnr. Những tấm hình con bé ấy đi du lịch "một mình" giờ em đã biết là có người chụp cho. Cô gái em không dám ngõ lời, không dám nhìn lâu, yêu thầm bốn năm năm trời đã ở sau lưng mình với thằng bạn thân mấy năm trời làm những chuyện gì em không dám tưởng tượng đến.
Nhưng thôi, chuyện đó xảy ra cũng hơn 5 năm rồi, vả lại cũng tại mình yếu đuối không chủ động.

Ra trường, do bố mẹ con bé kia phản đối nên không quen thằng đó nữa. Mìn cũng không còn cảm giác nữa mà yêu một cô gái khác, chính là người yêu em đến bây giờ. Rút kinh nghiệm lần trước mình đã mạnh mẽ hơn trong chuyện tình cảm, người yêu mình đã xiêu lòng nhưng người ta nói, đàn ông chưa ba mươi chưa trải hết đắng cay cuộc đời ...
Và họ đã nói đúng...
Đầu tháng 2/2019, con virus quái ác tràn vào Việt Nam, tháng 3/2019 hàng loạt công ty đóng cửa, ngành ngân hàng không thể nói là không bị ảnh hưởng. Trong đó có pgd của ngân hàng người yêu-vợ sắp cưới của em làm việc.
Em nói một chút về người yêu em, bố cô ấy là sĩ quan quan đội, mẹ cô ấy là giáo viên, sinh ra trong một gia đình truyền thống như thế, các bác cũng đoán được tính cách của cô ấy thế nào phải không ạ. Đoan chính, nói hiền thì không hiền đến đục, ngoan với em nhưng khi có chuyện vẫn đanh đá như ai. Lúc em tán cô ấy cũng khá chảnh, không phải nói là rất chảnh mới đúng. Lần ấy em tỏ tình cũng là lần thứ 3 đứng dưới mưa cầm bông cô ấy mới đổ, + thêm cả việc bố mẹ em ấy ưng em nhà tuy nghèo nhưng chăm chỉ, không cờ bạc bê tha bonus "cái mặt hiền hiền" nên ủng hộ em quen cô ấy.
Ny em vừa có tài, đi du học, nhiều bằng cấp, vừa xuất thân từ gia đình danh giá nhưng Vì tuổi đời còn quá trẻ nên H (người yêu em) chỉ mới được làm kiểm soát viên trong PGD, tuy vậy cô đều được hết thảy từ sếp tới nhân viên tuyệt đối kính trọng, không ít còn thầm yêu nữ nhân viên ngân hàng vì vẻ đẹp quá mỹ lệ, cái khí chất lạnh lùng cùng khuôn mắt tuyệt mĩ đã làm bao nhiêu chàng trai không thể cầm lòng, đã thế ông trời con ban cho ny em một cơ thể nóng bỏng vô cùng,..eo thon ,3 vòng săn chắc ngạo nghễ mặc dù đã bị nịt chặt với style kín đáo khiến cánh đàn ông không kìm được trái tím xao xuyến mỗi khi tiếp xúc với em.
Đối với em, người mình yêu thật lòng, cũng chỉ nắm tay và hôn em được vài lần vào các dịp lãng mạn đặc biệt. Bọn em quyết tâm giữ gìn cho nhau. Hơi xấu hổ nhưng từ lúc từ bỏ con bé cũ, em không yêu ai, tập trung cho sự nghiệp ít đàn đúm chơi bời, cùng lắm thì hôm nào bấn quá em qwerty cho đỡ vả. Đối với một cành vàng lá ngọc như ngyeu em, em rất muốn vượt giới hạn nhưng khi làm gì đó quá đáng, nhìn trộm chỗ bậy bạ của cô ấy mà bị phát hiện cô ấy cũng giận em mấy ngày liền. Tháng 6 này bọn em dự định sẽ làm đám cưới, khi đó bao nhiêu mơ ước, hãnh diện với đời của em khi cưới cô ấy, rồi đêm động phòng, nghĩ tới thôi là em quên hết mệt mỏi của cuộc sống để tiếp tục làm việc
Vậy mà khi covid tới ...
Chỗ cô ấy bị cắt giảm biên chế, rất nhiều người phải ra đi, em và nyeu đều thấp thỏm mong không tới lượt mình.
Để được như thế, trong công ty em cực kì cố gắng, đi làm sớm, về muộn, ôm việc của mọi người để thể hiện với sếp.... Trở thành chuyện hằng ngày .. Em chỉ biết cố gắng trong công việc để có thể giữ được tương lai tốt cho cả 2, đám cưới đến đít rồi nhưng chắc phải dời lại đến hết dịch. Haiz nhưng không sao ai cũng phải vạy thôi. Mình còn may mắn hơn nhiều người không còn việc mà làm.

Tuy nhiên thu nhập thì giảm hẳn do chỉ còn lương cơ bản. Với thu nhập 15tr hằng tháng em có thể tự tin chi tiêu. Từ tháng 3 tới giờ mỗi tháng công ty chỉ trả 6tr mỗi tháng cho tới thông báo tiếp theo. Em đành nhịn luôn khoảng tình phí. Người yêu em cũng hiểu và thông cảm.
Ngược lại với em, công việc của người yêu em tiến triển càng tốt hơn trong mùa dịch. Cô ấy đi công tác thường xuyên hơn, được cất nhắc lên làm Trưởng bộ phận, tiền lương cũng tăng thậm chí cô ấy còn đề nghị phụ em đang khó khăn về tài chính. Tất nhiên là em không nhận, hè hè. Dù sao cũng là đàn ông, Mừng cho cô ấy công việc trôi chảy , mình cũng khéo co đủ ăn mà.
Tần suất những lần đi công tác cũng nhiều hơn, bạn bè mình nói làm ngân hàng trong pgd nếu không phải là chuyên viên quan hệ khách hàng thì không phải đi công tác nhiều thế. Mình bỏ ngoài tai vì tin tưởng ...
...................
Mình đang khóc ướt cả màn hình và tay đang run run khi nhớ về khoảng thời gian này nên không thể viết tiếp vì càng nghĩ càng uất hận chưa viết tiếp được, mình sẽ tìm một chốn an nhiên bình tâm lại để tâm sự tiếp với anh em voz, động lực cuối cùng của mình, được những người từng trải lắng nghe câu chuyện, mình sẽ nguôi ngoai hơn.
 
Lời nói đầu: Từ nhỏ đến lớn chưa ai nhận xét tốt về em về trình độ văn hay vở đẹp, cộng với tình trạng tâm tình của em đang không, em gõ từng phím xen lẫn những tiếng khóc nấc đến ướt cả màn hình điện thoại để tìm nơi tâm sự vì không dám tâm sự ngoài đời cùng ai. Voz là nơi em xem như cửa chùa không bao giờ đóng, để em trút hết nổi niềm cuộc đời mình, sau đó rồi đi tu luôn cũng được vì trần đời quá đau khổ rồi. Tâm sự này là thật lòng những thương xót bản thân mà không làm được gì để thay đổi, chỉ mong nói ra được nổi niềm của mình cho người khác lắng nghe. Xuất phát điểm cùng nhau nhưng đi hai hướng khác nhau, giờ nó đã là một lập trình viên thành đạt còn em chỉ là một thằng trader khố rách áo ôm.


Cay. rất cay. Mình đang ngồi trên chiếc xích đu nhà nó rất tức tưởi nhưng không biết nói cùng ai phải ghi ra những dòng này trên đt. Đôi tay mình không kiềm được cảm xúc nên hơi run nếu gõ sai chính tả hay lạc giọng vì uất ức nhờ các bác thông cảm.
Mình không lạ với sự thay đổi của con người nhưng với nó thì mình tức phát khóc. Nó không chỉ là bạn thân. Mình coi nó như anh em. Phải nói là từ nhỏ mình vốn là thằng đầu to kính cận, gia đình cơ bản nhưng 12 năm học thật sự là nỗi đau mà đến giờ nhớ lại vẫn rùng mình, bị đánh đập, bị ăn hiếp, bully. Từ đánh đập vật lý đến bè giễu, cô lập tinh thần.
Cho đến khi nó xuất hiện, như một vị thần, gặp nó ở quán Net, lúc đó nó lên lớp 10 vào trường mình, mình lớp 12. Nó trấn áp hết mấy thằng quen ăn hiếp mình dù mới là lớp 10. Thằng này cao, khỏe, buổi làm chạy việc kiêm bảo vệ ở quán net, chuyện đánh đấm với nó không lạ gì. Vì vậy, nó đối với mình "như một vị thần", hay ít nhất là mình coi nó là một anh hùng cứu vớt cuộc đời loser mình đúng nghĩa...
Đó, đã là chuyện 10 năm về trước..
Lên đại học, mình, nó học chung trường nhưng khác khoa, là trường công nhưng điểm vào làn nhàn thôi, năm ấy bộ còn cho thi tập trung. Nó học ngành công nghệ thông tin IT .còn mình học kế toán, chung một con bé mình thích từ cấp 3. Chính con bé này là lí do mình thi vào chung khoa, chung trường với ẻm. 3 năm đại học mình cố tìm cách tán con bé nhưng không thành công. Đến năm thứ 4 thì con bé đấy mới nói là đã quen thằng đấy từ lúc mới vào đại học.
Đây chính là lần đầu tiên mình trách nó nhưng chuyện này xảy ra cũng lâu, vả lại về lý thì 2 đứa nó chẳng làm gì sai cả nên mình không trách được. Chứ lúc đó mình tức lắm. Chơi với nhau, nhậu với nhâu, thề thốt mãi mãi là anh em, nếu có kiếp sau nó vẫn là em mình, nếu có kiếp sau mạng em là của anh ... Những lời nói đó so với việc nó làm muốn đấm vào mặt nó mới hết tức
Theo lời con bé đó, con bé mà em thích từ lớp 10 nhưng vì quá đụt không dám theo đuổi, đến năm 2 đại học em ngõ lời nhưng nó không chịu, đến năm thứ 4 em mới biết tụi nó đã quen nhau từ năm 1 cmnr. Những tấm hình con bé ấy đi du lịch "một mình" giờ em đã biết là có người chụp cho. Cô gái em không dám ngõ lời, không dám nhìn lâu, yêu thầm bốn năm năm trời đã ở sau lưng mình với thằng bạn thân mấy năm trời làm những chuyện gì em không dám tưởng tượng đến.
Nhưng thôi, chuyện đó xảy ra cũng hơn 5 năm rồi, vả lại cũng tại mình yếu đuối không chủ động.

Ra trường, do bố mẹ con bé kia phản đối nên không quen thằng đó nữa. Mìn cũng không còn cảm giác nữa mà yêu một cô gái khác, chính là người yêu em đến bây giờ. Rút kinh nghiệm lần trước mình đã mạnh mẽ hơn trong chuyện tình cảm, người yêu mình đã xiêu lòng nhưng người ta nói, đàn ông chưa ba mươi chưa trải hết đắng cay cuộc đời ...
Và họ đã nói đúng...
Đầu tháng 2/2019, con virus quái ác tràn vào Việt Nam, tháng 3/2019 hàng loạt công ty đóng cửa, ngành ngân hàng không thể nói là không bị ảnh hưởng. Trong đó có pgd của ngân hàng người yêu-vợ sắp cưới của em làm việc.
Em nói một chút về người yêu em, bố cô ấy là sĩ quan quan đội, mẹ cô ấy là giáo viên, sinh ra trong một gia đình truyền thống như thế, các bác cũng đoán được tính cách của cô ấy thế nào phải không ạ. Đoan chính, nói hiền thì không hiền đến đục, ngoan với em nhưng khi có chuyện vẫn đanh đá như ai. Lúc em tán cô ấy cũng khá chảnh, không phải nói là rất chảnh mới đúng. Lần ấy em tỏ tình cũng là lần thứ 3 đứng dưới mưa cầm bông cô ấy mới đổ, + thêm cả việc bố mẹ em ấy ưng em nhà tuy nghèo nhưng chăm chỉ, không cờ bạc bê tha bonus "cái mặt hiền hiền" nên ủng hộ em quen cô ấy.
Ny em vừa có tài, đi du học, nhiều bằng cấp, vừa xuất thân từ gia đình danh giá nhưng Vì tuổi đời còn quá trẻ nên H (người yêu em) chỉ mới được làm kiểm soát viên trong PGD, tuy vậy cô đều được hết thảy từ sếp tới nhân viên tuyệt đối kính trọng, không ít còn thầm yêu nữ nhân viên ngân hàng vì vẻ đẹp quá mỹ lệ, cái khí chất lạnh lùng cùng khuôn mắt tuyệt mĩ đã làm bao nhiêu chàng trai không thể cầm lòng, đã thế ông trời con ban cho ny em một cơ thể nóng bỏng vô cùng,..eo thon ,3 vòng săn chắc ngạo nghễ mặc dù đã bị nịt chặt với style kín đáo khiến cánh đàn ông không kìm được trái tím xao xuyến mỗi khi tiếp xúc với em.
Đối với em, người mình yêu thật lòng, cũng chỉ nắm tay và hôn em được vài lần vào các dịp lãng mạn đặc biệt. Bọn em quyết tâm giữ gìn cho nhau. Hơi xấu hổ nhưng từ lúc từ bỏ con bé cũ, em không yêu ai, tập trung cho sự nghiệp ít đàn đúm chơi bời, cùng lắm thì hôm nào bấn quá em qwerty cho đỡ vả. Đối với một cành vàng lá ngọc như ngyeu em, em rất muốn vượt giới hạn nhưng khi làm gì đó quá đáng, nhìn trộm chỗ bậy bạ của cô ấy mà bị phát hiện cô ấy cũng giận em mấy ngày liền. Tháng 6 này bọn em dự định sẽ làm đám cưới, khi đó bao nhiêu mơ ước, hãnh diện với đời của em khi cưới cô ấy, rồi đêm động phòng, nghĩ tới thôi là em quên hết mệt mỏi của cuộc sống để tiếp tục làm việc
Vậy mà khi covid tới ...
Chỗ cô ấy bị cắt giảm biên chế, rất nhiều người phải ra đi, em và nyeu đều thấp thỏm mong không tới lượt mình.
Để được như thế, trong công ty em cực kì cố gắng, đi làm sớm, về muộn, ôm việc của mọi người để thể hiện với sếp.... Trở thành chuyện hằng ngày .. Em chỉ biết cố gắng trong công việc để có thể giữ được tương lai tốt cho cả 2, đám cưới đến đít rồi nhưng chắc phải dời lại đến hết dịch. Haiz nhưng không sao ai cũng phải vạy thôi. Mình còn may mắn hơn nhiều người không còn việc mà làm.

Tuy nhiên thu nhập thì giảm hẳn do chỉ còn lương cơ bản. Với thu nhập 15tr hằng tháng em có thể tự tin chi tiêu. Từ tháng 3 tới giờ mỗi tháng công ty chỉ trả 6tr mỗi tháng cho tới thông báo tiếp theo. Em đành nhịn luôn khoảng tình phí. Người yêu em cũng hiểu và thông cảm.
Ngược lại với em, công việc của người yêu em tiến triển càng tốt hơn trong mùa dịch. Cô ấy đi công tác thường xuyên hơn, được cất nhắc lên làm Trưởng bộ phận, tiền lương cũng tăng thậm chí cô ấy còn đề nghị phụ em đang khó khăn về tài chính. Tất nhiên là em không nhận, hè hè. Dù sao cũng là đàn ông, Mừng cho cô ấy công việc trôi chảy , mình cũng khéo co đủ ăn mà.
Tần suất những lần đi công tác cũng nhiều hơn, bạn bè mình nói làm ngân hàng trong pgd nếu không phải là chuyên viên quan hệ khách hàng thì không phải đi công tác nhiều thế. Mình bỏ ngoài tai vì tin tưởng ...
...................
Mình đang khóc ướt cả màn hình và tay đang run run khi nhớ về khoảng thời gian này nên không thể viết tiếp vì càng nghĩ càng uất hận chưa viết tiếp được, mình sẽ tìm một chốn an nhiên bình tâm lại để tâm sự tiếp với anh em voz, động lực cuối cùng của mình, được những người từng trải lắng nghe câu chuyện, mình sẽ nguôi ngoai hơn.
Đức :doubt: ăn sừng chắc đau lắm
 
Last edited:
Lời nói đầu: Từ nhỏ đến lớn chưa ai nhận xét tốt về em về trình độ văn hay vở đẹp, cộng với tình trạng tâm tình của em đang không, em gõ từng phím xen lẫn những tiếng khóc nấc đến ướt cả màn hình điện thoại để tìm nơi tâm sự vì không dám tâm sự ngoài đời cùng ai. Voz là nơi em xem như cửa chùa không bao giờ đóng, để em trút hết nổi niềm cuộc đời mình, sau đó rồi đi tu luôn cũng được vì trần đời quá đau khổ rồi. Tâm sự này là thật lòng những thương xót bản thân mà không làm được gì để thay đổi, chỉ mong nói ra được nổi niềm của mình cho người khác lắng nghe. Xuất phát điểm cùng nhau nhưng đi hai hướng khác nhau, giờ nó đã là một lập trình viên thành đạt còn em chỉ là một thằng trader khố rách áo ôm.


Cay. rất cay. Mình đang ngồi trên chiếc xích đu nhà nó rất tức tưởi nhưng không biết nói cùng ai phải ghi ra những dòng này trên đt. Đôi tay mình không kiềm được cảm xúc nên hơi run nếu gõ sai chính tả hay lạc giọng vì uất ức nhờ các bác thông cảm.
Mình không lạ với sự thay đổi của con người nhưng với nó thì mình tức phát khóc. Nó không chỉ là bạn thân. Mình coi nó như anh em. Phải nói là từ nhỏ mình vốn là thằng đầu to kính cận, gia đình cơ bản nhưng 12 năm học thật sự là nỗi đau mà đến giờ nhớ lại vẫn rùng mình, bị đánh đập, bị ăn hiếp, bully. Từ đánh đập vật lý đến bè giễu, cô lập tinh thần.
Cho đến khi nó xuất hiện, như một vị thần, gặp nó ở quán Net, lúc đó nó lên lớp 10 vào trường mình, mình lớp 12. Nó trấn áp hết mấy thằng quen ăn hiếp mình dù mới là lớp 10. Thằng này cao, khỏe, buổi làm chạy việc kiêm bảo vệ ở quán net, chuyện đánh đấm với nó không lạ gì. Vì vậy, nó đối với mình "như một vị thần", hay ít nhất là mình coi nó là một anh hùng cứu vớt cuộc đời loser mình đúng nghĩa...
Đó, đã là chuyện 10 năm về trước..
Lên đại học, mình, nó học chung trường nhưng khác khoa, là trường công nhưng điểm vào làn nhàn thôi, năm ấy bộ còn cho thi tập trung. Nó học ngành công nghệ thông tin IT .còn mình học kế toán, chung một con bé mình thích từ cấp 3. Chính con bé này là lí do mình thi vào chung khoa, chung trường với ẻm. 3 năm đại học mình cố tìm cách tán con bé nhưng không thành công. Đến năm thứ 4 thì con bé đấy mới nói là đã quen thằng đấy từ lúc mới vào đại học.
Đây chính là lần đầu tiên mình trách nó nhưng chuyện này xảy ra cũng lâu, vả lại về lý thì 2 đứa nó chẳng làm gì sai cả nên mình không trách được. Chứ lúc đó mình tức lắm. Chơi với nhau, nhậu với nhâu, thề thốt mãi mãi là anh em, nếu có kiếp sau nó vẫn là em mình, nếu có kiếp sau mạng em là của anh ... Những lời nói đó so với việc nó làm muốn đấm vào mặt nó mới hết tức
Theo lời con bé đó, con bé mà em thích từ lớp 10 nhưng vì quá đụt không dám theo đuổi, đến năm 2 đại học em ngõ lời nhưng nó không chịu, đến năm thứ 4 em mới biết tụi nó đã quen nhau từ năm 1 cmnr. Những tấm hình con bé ấy đi du lịch "một mình" giờ em đã biết là có người chụp cho. Cô gái em không dám ngõ lời, không dám nhìn lâu, yêu thầm bốn năm năm trời đã ở sau lưng mình với thằng bạn thân mấy năm trời làm những chuyện gì em không dám tưởng tượng đến.
Nhưng thôi, chuyện đó xảy ra cũng hơn 5 năm rồi, vả lại cũng tại mình yếu đuối không chủ động.

Ra trường, do bố mẹ con bé kia phản đối nên không quen thằng đó nữa. Mìn cũng không còn cảm giác nữa mà yêu một cô gái khác, chính là người yêu em đến bây giờ. Rút kinh nghiệm lần trước mình đã mạnh mẽ hơn trong chuyện tình cảm, người yêu mình đã xiêu lòng nhưng người ta nói, đàn ông chưa ba mươi chưa trải hết đắng cay cuộc đời ...
Và họ đã nói đúng...
Đầu tháng 2/2019, con virus quái ác tràn vào Việt Nam, tháng 3/2019 hàng loạt công ty đóng cửa, ngành ngân hàng không thể nói là không bị ảnh hưởng. Trong đó có pgd của ngân hàng người yêu-vợ sắp cưới của em làm việc.
Em nói một chút về người yêu em, bố cô ấy là sĩ quan quan đội, mẹ cô ấy là giáo viên, sinh ra trong một gia đình truyền thống như thế, các bác cũng đoán được tính cách của cô ấy thế nào phải không ạ. Đoan chính, nói hiền thì không hiền đến đục, ngoan với em nhưng khi có chuyện vẫn đanh đá như ai. Lúc em tán cô ấy cũng khá chảnh, không phải nói là rất chảnh mới đúng. Lần ấy em tỏ tình cũng là lần thứ 3 đứng dưới mưa cầm bông cô ấy mới đổ, + thêm cả việc bố mẹ em ấy ưng em nhà tuy nghèo nhưng chăm chỉ, không cờ bạc bê tha bonus "cái mặt hiền hiền" nên ủng hộ em quen cô ấy.
Ny em vừa có tài, đi du học, nhiều bằng cấp, vừa xuất thân từ gia đình danh giá nhưng Vì tuổi đời còn quá trẻ nên H (người yêu em) chỉ mới được làm kiểm soát viên trong PGD, tuy vậy cô đều được hết thảy từ sếp tới nhân viên tuyệt đối kính trọng, không ít còn thầm yêu nữ nhân viên ngân hàng vì vẻ đẹp quá mỹ lệ, cái khí chất lạnh lùng cùng khuôn mắt tuyệt mĩ đã làm bao nhiêu chàng trai không thể cầm lòng, đã thế ông trời con ban cho ny em một cơ thể nóng bỏng vô cùng,..eo thon ,3 vòng săn chắc ngạo nghễ mặc dù đã bị nịt chặt với style kín đáo khiến cánh đàn ông không kìm được trái tím xao xuyến mỗi khi tiếp xúc với em.
Đối với em, người mình yêu thật lòng, cũng chỉ nắm tay và hôn em được vài lần vào các dịp lãng mạn đặc biệt. Bọn em quyết tâm giữ gìn cho nhau. Hơi xấu hổ nhưng từ lúc từ bỏ con bé cũ, em không yêu ai, tập trung cho sự nghiệp ít đàn đúm chơi bời, cùng lắm thì hôm nào bấn quá em qwerty cho đỡ vả. Đối với một cành vàng lá ngọc như ngyeu em, em rất muốn vượt giới hạn nhưng khi làm gì đó quá đáng, nhìn trộm chỗ bậy bạ của cô ấy mà bị phát hiện cô ấy cũng giận em mấy ngày liền. Tháng 6 này bọn em dự định sẽ làm đám cưới, khi đó bao nhiêu mơ ước, hãnh diện với đời của em khi cưới cô ấy, rồi đêm động phòng, nghĩ tới thôi là em quên hết mệt mỏi của cuộc sống để tiếp tục làm việc
Vậy mà khi covid tới ...
Chỗ cô ấy bị cắt giảm biên chế, rất nhiều người phải ra đi, em và nyeu đều thấp thỏm mong không tới lượt mình.
Để được như thế, trong công ty em cực kì cố gắng, đi làm sớm, về muộn, ôm việc của mọi người để thể hiện với sếp.... Trở thành chuyện hằng ngày .. Em chỉ biết cố gắng trong công việc để có thể giữ được tương lai tốt cho cả 2, đám cưới đến đít rồi nhưng chắc phải dời lại đến hết dịch. Haiz nhưng không sao ai cũng phải vạy thôi. Mình còn may mắn hơn nhiều người không còn việc mà làm.

Tuy nhiên thu nhập thì giảm hẳn do chỉ còn lương cơ bản. Với thu nhập 15tr hằng tháng em có thể tự tin chi tiêu. Từ tháng 3 tới giờ mỗi tháng công ty chỉ trả 6tr mỗi tháng cho tới thông báo tiếp theo. Em đành nhịn luôn khoảng tình phí. Người yêu em cũng hiểu và thông cảm.
Ngược lại với em, công việc của người yêu em tiến triển càng tốt hơn trong mùa dịch. Cô ấy đi công tác thường xuyên hơn, được cất nhắc lên làm Trưởng bộ phận, tiền lương cũng tăng thậm chí cô ấy còn đề nghị phụ em đang khó khăn về tài chính. Tất nhiên là em không nhận, hè hè. Dù sao cũng là đàn ông, Mừng cho cô ấy công việc trôi chảy , mình cũng khéo co đủ ăn mà.
Tần suất những lần đi công tác cũng nhiều hơn, bạn bè mình nói làm ngân hàng trong pgd nếu không phải là chuyên viên quan hệ khách hàng thì không phải đi công tác nhiều thế. Mình bỏ ngoài tai vì tin tưởng ...
...................
Mình đang khóc ướt cả màn hình và tay đang run run khi nhớ về khoảng thời gian này nên không thể viết tiếp vì càng nghĩ càng uất hận chưa viết tiếp được, mình sẽ tìm một chốn an nhiên bình tâm lại để tâm sự tiếp với anh em voz, động lực cuối cùng của mình, được những người từng trải lắng nghe câu chuyện, mình sẽ nguôi ngoai hơn.
 
tóm tắt
Đoạn văn này là những lời tâm sự của người viết về những cảm xúc buồn khi mối quan hệ bạn bè của họ đã thay đổi. Người viết đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng tìm được niềm an ủi trong việc viết lách và tâm sự trên Voz - một nơi mà họ có thể giãi bày tâm sự của mình mà không sợ bị phán xét. Người viết cũng chia sẻ về quá khứ của mình, khi họ bị bắt nạt trong quá trình học hành, và tìm được sự anh hùng của mình trong một người bạn đồng học cùng trường, người đã giúp họ vượt qua những khó khăn đó. Sau đó, người viết cũng chia sẻ về mối tình không thành của mình với một người bạn cùng trường, và cảm giác tức tưởi khi biết được người đó đã quen với một người khác.
 
góc nhìn khác nhau dù đầu tư giống nhau thì kết quả khác nhau :doubt:
1683530470212.png
 
Vụ này tôi biết, sau ông thớt tư vấn cho người yêu mua CK với tầm nhìn VNI 1900 vào cuối tháng 4 - 2023. Sau đó.... à không có sau đó nữa
 
Lời nói đầu: Từ nhỏ đến lớn chưa ai nhận xét tốt về em về trình độ văn hay vở đẹp, cộng với tình trạng tâm tình của em đang không, em gõ từng phím xen lẫn những tiếng khóc nấc đến ướt cả màn hình điện thoại để tìm nơi tâm sự vì không dám tâm sự ngoài đời cùng ai. Voz là nơi em xem như cửa chùa không bao giờ đóng, để em trút hết nổi niềm cuộc đời mình, sau đó rồi đi tu luôn cũng được vì trần đời quá đau khổ rồi. Tâm sự này là thật lòng những thương xót bản thân mà không làm được gì để thay đổi, chỉ mong nói ra được nổi niềm của mình cho người khác lắng nghe. Xuất phát điểm cùng nhau nhưng đi hai hướng khác nhau, giờ nó đã là một lập trình viên thành đạt còn em chỉ là một thằng trader khố rách áo ôm.


Cay. rất cay. Mình đang ngồi trên chiếc xích đu nhà nó rất tức tưởi nhưng không biết nói cùng ai phải ghi ra những dòng này trên đt. Đôi tay mình không kiềm được cảm xúc nên hơi run nếu gõ sai chính tả hay lạc giọng vì uất ức nhờ các bác thông cảm.
Mình không lạ với sự thay đổi của con người nhưng với nó thì mình tức phát khóc. Nó không chỉ là bạn thân. Mình coi nó như anh em. Phải nói là từ nhỏ mình vốn là thằng đầu to kính cận, gia đình cơ bản nhưng 12 năm học thật sự là nỗi đau mà đến giờ nhớ lại vẫn rùng mình, bị đánh đập, bị ăn hiếp, bully. Từ đánh đập vật lý đến bè giễu, cô lập tinh thần.
Cho đến khi nó xuất hiện, như một vị thần, gặp nó ở quán Net, lúc đó nó lên lớp 10 vào trường mình, mình lớp 12. Nó trấn áp hết mấy thằng quen ăn hiếp mình dù mới là lớp 10. Thằng này cao, khỏe, buổi làm chạy việc kiêm bảo vệ ở quán net, chuyện đánh đấm với nó không lạ gì. Vì vậy, nó đối với mình "như một vị thần", hay ít nhất là mình coi nó là một anh hùng cứu vớt cuộc đời loser mình đúng nghĩa...
Đó, đã là chuyện 10 năm về trước..
Lên đại học, mình, nó học chung trường nhưng khác khoa, là trường công nhưng điểm vào làn nhàn thôi, năm ấy bộ còn cho thi tập trung. Nó học ngành công nghệ thông tin IT .còn mình học kế toán, chung một con bé mình thích từ cấp 3. Chính con bé này là lí do mình thi vào chung khoa, chung trường với ẻm. 3 năm đại học mình cố tìm cách tán con bé nhưng không thành công. Đến năm thứ 4 thì con bé đấy mới nói là đã quen thằng đấy từ lúc mới vào đại học.
Đây chính là lần đầu tiên mình trách nó nhưng chuyện này xảy ra cũng lâu, vả lại về lý thì 2 đứa nó chẳng làm gì sai cả nên mình không trách được. Chứ lúc đó mình tức lắm. Chơi với nhau, nhậu với nhâu, thề thốt mãi mãi là anh em, nếu có kiếp sau nó vẫn là em mình, nếu có kiếp sau mạng em là của anh ... Những lời nói đó so với việc nó làm muốn đấm vào mặt nó mới hết tức
Theo lời con bé đó, con bé mà em thích từ lớp 10 nhưng vì quá đụt không dám theo đuổi, đến năm 2 đại học em ngõ lời nhưng nó không chịu, đến năm thứ 4 em mới biết tụi nó đã quen nhau từ năm 1 cmnr. Những tấm hình con bé ấy đi du lịch "một mình" giờ em đã biết là có người chụp cho. Cô gái em không dám ngõ lời, không dám nhìn lâu, yêu thầm bốn năm năm trời đã ở sau lưng mình với thằng bạn thân mấy năm trời làm những chuyện gì em không dám tưởng tượng đến.
Nhưng thôi, chuyện đó xảy ra cũng hơn 5 năm rồi, vả lại cũng tại mình yếu đuối không chủ động.

Ra trường, do bố mẹ con bé kia phản đối nên không quen thằng đó nữa. Mìn cũng không còn cảm giác nữa mà yêu một cô gái khác, chính là người yêu em đến bây giờ. Rút kinh nghiệm lần trước mình đã mạnh mẽ hơn trong chuyện tình cảm, người yêu mình đã xiêu lòng nhưng người ta nói, đàn ông chưa ba mươi chưa trải hết đắng cay cuộc đời ...
Và họ đã nói đúng...
Đầu tháng 2/2019, con virus quái ác tràn vào Việt Nam, tháng 3/2019 hàng loạt công ty đóng cửa, ngành ngân hàng không thể nói là không bị ảnh hưởng. Trong đó có pgd của ngân hàng người yêu-vợ sắp cưới của em làm việc.
Em nói một chút về người yêu em, bố cô ấy là sĩ quan quan đội, mẹ cô ấy là giáo viên, sinh ra trong một gia đình truyền thống như thế, các bác cũng đoán được tính cách của cô ấy thế nào phải không ạ. Đoan chính, nói hiền thì không hiền đến đục, ngoan với em nhưng khi có chuyện vẫn đanh đá như ai. Lúc em tán cô ấy cũng khá chảnh, không phải nói là rất chảnh mới đúng. Lần ấy em tỏ tình cũng là lần thứ 3 đứng dưới mưa cầm bông cô ấy mới đổ, + thêm cả việc bố mẹ em ấy ưng em nhà tuy nghèo nhưng chăm chỉ, không cờ bạc bê tha bonus "cái mặt hiền hiền" nên ủng hộ em quen cô ấy.
Ny em vừa có tài, đi du học, nhiều bằng cấp, vừa xuất thân từ gia đình danh giá nhưng Vì tuổi đời còn quá trẻ nên H (người yêu em) chỉ mới được làm kiểm soát viên trong PGD, tuy vậy cô đều được hết thảy từ sếp tới nhân viên tuyệt đối kính trọng, không ít còn thầm yêu nữ nhân viên ngân hàng vì vẻ đẹp quá mỹ lệ, cái khí chất lạnh lùng cùng khuôn mắt tuyệt mĩ đã làm bao nhiêu chàng trai không thể cầm lòng, đã thế ông trời con ban cho ny em một cơ thể nóng bỏng vô cùng,..eo thon ,3 vòng săn chắc ngạo nghễ mặc dù đã bị nịt chặt với style kín đáo khiến cánh đàn ông không kìm được trái tím xao xuyến mỗi khi tiếp xúc với em.
Đối với em, người mình yêu thật lòng, cũng chỉ nắm tay và hôn em được vài lần vào các dịp lãng mạn đặc biệt. Bọn em quyết tâm giữ gìn cho nhau. Hơi xấu hổ nhưng từ lúc từ bỏ con bé cũ, em không yêu ai, tập trung cho sự nghiệp ít đàn đúm chơi bời, cùng lắm thì hôm nào bấn quá em qwerty cho đỡ vả. Đối với một cành vàng lá ngọc như ngyeu em, em rất muốn vượt giới hạn nhưng khi làm gì đó quá đáng, nhìn trộm chỗ bậy bạ của cô ấy mà bị phát hiện cô ấy cũng giận em mấy ngày liền. Tháng 6 này bọn em dự định sẽ làm đám cưới, khi đó bao nhiêu mơ ước, hãnh diện với đời của em khi cưới cô ấy, rồi đêm động phòng, nghĩ tới thôi là em quên hết mệt mỏi của cuộc sống để tiếp tục làm việc
Vậy mà khi covid tới ...
Chỗ cô ấy bị cắt giảm biên chế, rất nhiều người phải ra đi, em và nyeu đều thấp thỏm mong không tới lượt mình.
Để được như thế, trong công ty em cực kì cố gắng, đi làm sớm, về muộn, ôm việc của mọi người để thể hiện với sếp.... Trở thành chuyện hằng ngày .. Em chỉ biết cố gắng trong công việc để có thể giữ được tương lai tốt cho cả 2, đám cưới đến đít rồi nhưng chắc phải dời lại đến hết dịch. Haiz nhưng không sao ai cũng phải vạy thôi. Mình còn may mắn hơn nhiều người không còn việc mà làm.

Tuy nhiên thu nhập thì giảm hẳn do chỉ còn lương cơ bản. Với thu nhập 15tr hằng tháng em có thể tự tin chi tiêu. Từ tháng 3 tới giờ mỗi tháng công ty chỉ trả 6tr mỗi tháng cho tới thông báo tiếp theo. Em đành nhịn luôn khoảng tình phí. Người yêu em cũng hiểu và thông cảm.
Ngược lại với em, công việc của người yêu em tiến triển càng tốt hơn trong mùa dịch. Cô ấy đi công tác thường xuyên hơn, được cất nhắc lên làm Trưởng bộ phận, tiền lương cũng tăng thậm chí cô ấy còn đề nghị phụ em đang khó khăn về tài chính. Tất nhiên là em không nhận, hè hè. Dù sao cũng là đàn ông, Mừng cho cô ấy công việc trôi chảy , mình cũng khéo co đủ ăn mà.
Tần suất những lần đi công tác cũng nhiều hơn, bạn bè mình nói làm ngân hàng trong pgd nếu không phải là chuyên viên quan hệ khách hàng thì không phải đi công tác nhiều thế. Mình bỏ ngoài tai vì tin tưởng ...
...................
Mình đang khóc ướt cả màn hình và tay đang run run khi nhớ về khoảng thời gian này nên không thể viết tiếp vì càng nghĩ càng uất hận chưa viết tiếp được, mình sẽ tìm một chốn an nhiên bình tâm lại để tâm sự tiếp với anh em voz, động lực cuối cùng của mình, được những người từng trải lắng nghe câu chuyện, mình sẽ nguôi ngoai hơn.
Thế rồi trả lại tiền cho ông bác chưa? Hay là lại định học natuan viết truyện xàm le đấy. :feel_good:
 
A đm thằng đầu puồi top này lấy tiền ông bác đi chơi cổ phiếu còn đéo trả tiền cho ông bác.

Văn văn cái lòn, tao ủng hộ con kia cắm sừng loại mạt hạng như mày nhé, chết mẹ mày đê khóc cái củ puồi tao.
 
Back
Top