Mưa đêm

Mở đầu

Rào .. rào..

Cơn mưa nặng hạt của tháng 5 phủ lên trên con đường phố Hải Phòng, mặt đường nhựa bốc lên những làn khói nhẹ, cái mùi này khó chịu cực kì. Tuy nhiên không khí trở lên mát mẻ, rũ bỏ đi cái nắng cháy da thịt của ban ngày. Nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, ngửa mặt đưa đôi mắt nhìn lên phía cột đèn đang chiếu ánh sáng yếu ớt. Từng giọt nước rơi vào mái hiên rồi nhẹ nhàng lăn khuôn mặt sạm đi vì cháy nắng.

- Mát thật ! Tôi cảm thán. Tôi thích cái cảm giác này, nó nhẹ nhàng, giải tỏa. Bên cạnh đó tiếng công nhân đang hò hét nhanh chóng chuyển, che đậy vật tư.
- Mưa này mát thật, nhưng khổ U quá. Lại chả bán hàng được gì rồi! -Tiếng cô bán hàng bên cạnh vang lên.

Ánh mắt đợm buồn nhìn xa xăm, nói chuyện cũng thấy cuộc đời bà khá bất hạnh. Chồng mất sớm, con gái đi lấy chồng rồi biệt tích luôn, con trai thứ thì tai nạn lao động bị liệt không còn sức lao động, còn đứa út thì vẫn đang đi học đại học. Ừ thì mỗi người 1 hoàn cảnh, chỉ biết cố gắng mà sống thôi.
Xa xa có 2 bóng người đang lầm lũi đi trong màn mưa, 1 cao 1 thấp. Người thấp hình như là 1 bạn gái đang cầm cái ô che cho bạn nam đang dắt xe đạp. Bất chợt bạn nam quay ra nói (vì đi gần đến chỗ tôi nên nghe được ):

- Vừa nãy sao cậu không đi về cũng Phong luôn đi, đi với tớ ướt hết người rồi!
- Sao cậu cứ lải nhải nhiều thế, tớ đã bảo thích được tắm mưa rồi mà! Con bé ra vẻ bướng bỉnh

Cậu trai lắc đầu nghe chừng không nói lại, nhưng ánh mắt vẫn trìu mến nhìn nhỏ kia :

- Thế có lạnh không? Nhỡ ốm thì sao?
- Không sao đâu, mát lắm ! Mặc kệ cho thân mình đang run lên từng hồi.

Mưa ngày càng nặng đang rơi như tát vào mặt, 2 bóng người ấy cứ vừa đi, vừa trò chuyện vui vẻ mặc kệ sự đời.

"Sao giống thế nhỉ?" - Nhìn theo 2 bóng hình tôi lẩm nhẩm trong vô thức

Bất giác khoé miệng tôi chợt nở nụ cười không biết từ bao giờ, ánh mắt thì vẫn nhìn theo 2 bạn nhỏ. Kí ức như dòng lũ chảy khắp cơ thể, đã 12 năm kể từ ngày đó. Càng lớn lên dường như những áp lực của cuộc sống và sự thực tế với xã hội, đã làm cho chính chúng ta mất đi 1 thứ gì đó ở sâu thẳm trong lòng. Lâu lắm rồi tâm hồn khô khốc của tôi mới được tưới 1 làn nước mới.

Đấy cũng chính là cảm xúc, cảm hứng để tôi có đủ dũng khí để viết ra câu chuyện còn đang dang dở này. Sau quá nhiều lần đặt bút lên viết- rồi lại xóa.

Chắc trong mỗi chúng ta ai cũng muốn 1 lần ngược về quá khứ, trở về những miền kí ức “vô lo, vô nghĩ”, lúc còn bạn bè, bố mẹ bên cạnh. Cùng chia nhau từng củ khoai, hay là những trò nghịch ngợm của tuổi thơ.
Những ngày tháng đó cho dù phải trả giá đắt tôi cũng muốn được quay lại 1 lần. Và thông qua câu chuyện này, tôi muốn thả mình, muốn được quay lại nơi đó.

Ký ức đó tôi gọi là “ Mưa đêm”.
Mưa , lúc nào mà chả vậy. Nó mang theo 1 nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến tâm hồn con người ta phải thổn thức.
Cơn mưa đêm nay cũng vậy, bình yên đến lạ. Nó giống với con mưa cách đây 12 năm về trước.
Dưới cơn mưa rào tầm tã năm đó có 1 người lặng lẽ rời đi, còn 1 người cữ mãi trong theo bóng hình nhỏ bé dần nhòe đi. Không biết là nước mắt – hay nước mưa.
Cái lạnh của đêm mưa không là gì với cái lạnh trong lòng. Phải chăng khi mất đi 1 điều quan trọng, bản thân mới dần nhận ra cái sai của chính bản thân mình. Có quá muộn hay không ??

….

“ Ký ức thường vô định chợt xuất hiện rồi trốn đi

Ký ức là đau buồn hay hạnh phúc cũng ướt mi

Ký ức là khoảng lặng ta xa nhau không từ biệt ”
 
Chap 14 : Vận đen

Bỏ lơ bọn kia đang chém gió, bóng dáng nhỏ nhắn kia cứ thu nhỏ lại vào tầm mắt tôi. Hình ảnh mà tôi hằng mong nhớ trong suốt 2 tuần qua, nay ngay trước mặt. Không biết khi gặp lại em có vui không, có bất ngờ chạy ra hỏi han không? Bao nhiêu câu hỏi tôi đã chuẩn bị sẵn trong khoảng thời gian vừa rồi… Bỗng nhiên con bé đó nó quay ra chỗ tôi, 2 ánh mắt chạm nhau. Tim tôi bỗng lặng lại 1 nhịp, và đợi chờ nụ cười đáng yêu kia. Đang định giờ tay lên chào thì nó bỗng quay lên nói chuyện với 1 thằng cu da đen ở bàn trên. Như 1 gáo nước lạnh tạt vào mặt, hụt hẫng, quê. Để chữa ngại tôi quay lại cuộc nói chuyện, thỉnh thoảng vẫn ngắm nhìn sang nhưng tuyệt nhiên không con bé đó phản ứng gì.
  • À con bé kia tên là gì đấy, nhìn xinh thế - Thằng Duy biết ý tôi nên hỏi bọn thằng Hoàng
  • À cái Vân, nhà ngay trên đoạn cây xăng ý
  • Vân .. Vân à. Tên nghe hay nhỉ - tôi lẩm nhẩm
Chiều tà, những ánh nắng cũng đỡ gắt hơn. Tôi và thằng Duy xin phép anh em ra về vì cũng muộn.
  • Vân, con bé đó tên Vân. Vui không thằng cờ hó
  • Ừm – tôi đáp lại cho có
  • Ơ cái thằng lềnh này, tính tình thất thường thế nhỉ
Danh sách đội bóng đã được chốt, 1 tuần tập 3 buổi, tập liền trong vòng 2 tháng sẽ bắt đầu đi thi đấu. “Vậy là 1 tuần được gặp 3 lần” – tôi thầm nghĩ. Tôi đi tập chăm đến mức mà mẹ còn thốt lên “ mày mà học chăm như này thì tao mừng” .

Tôi chăm như vậy là có lí do, Đúng vậy .. Chiều nào đi tập tôi đều lấy cớ nói chuyện với bọn thằng Hoàng, để le ve gần đó ngắm Vân. Như 1 thằng si tình, tôi thuộc làu sở thích của con bé này. Nó thích đọc sách, hay ngồi thơ thẩn dưới gốc phượng to hoặc giàn hoa giấy trước cửa lớp. Khác hoàn toàn với lũ con gái khác thì toàn nhảy dây, nô đùa chí chóe. Nhưng chính sự nhẹ nhàng đó là điều thu hút tôi.

Nhưng tất cả mọi thứ chỉ dừng lại ở phía tôi, chưa 1 lần tôi dám gặp mặt để bắt chuyện. Đã nhiều lần lấy hết can đảm thằng anh bảo thằng em nhưng cuối cùng lại bỏ dở giữa chừng. Các cụ nói chí phải, tình đơn phương là tình đau khổ.

Năm đó trường tôi vào được đến chung kết nhưng lại thua đành nhận giải á quân. Thời điểm đó cũng vừa kết thúc kì 1 của năm lớp 6, công cuộc học hành nhàm chán lại quay trở lại quỹ đạo. Lớp thằng Hoàng ( lớp A ) cũng đã sửa xong và quay lại theo lịch của toàn khối.

“Tùng , tùng, tùng 3 tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đến. Bọn tôi như ong vỡ tổ chạy ùa ra sân trường để chơi sau 1 tiết học áp lực. Đang mải mê đuổi theo thằng Duy thì bỗng “ rầm”, đầu óc tôi choáng váng người lảo đảo lùi lại về phía sau. Định hình lại nhìn phía trước mặt đang có 1 bạn gái ngã phía trước mặt, đập vào mắt tôi là Vân. Khuôn mặt nhăn nhó vì bị va ngã nên hơi đau, đôi má hồng với đôi môi chum chím thật sự làm tôi không thể rời mắt. Tôi cứ đứng đực ra đó nhìn theo bóng dáng người đang ngồi dưới đất mà quên mất lỗi mình vừa tạo nên. Mà méo hiểu sao cái tính tôi thì hấp tấp hậu đậu, toàn đụng phải người khác.

- Này, đã đụng vào người ta còn đứng đấy không đỡ người khác dậy - 1 giọng nói lanh lảnh vang lên làm tôi tỉnh cơn lú.​

- Ơ, ờ..ờ để tớ đỡ cậu đứng dậy nhé - Tôi gãi đầu ấp úng ngại ngùng

- Không cần - Giọng nói lạnh lùng vang lên đẩy tôi sang bên cạnh chạy đến đỡ Vân dậy

- Ừm tớ không sao đâu – Vân trả lời nhẹ nhàng nhưng đang xoa cổ tay

- Nhưng… Tôi cứ đứng đực đấy, gãi đầu nhìn dáng người ta đi về lớp.

- Đúng là cái loại vô duyên – Giọng nói của đứa dìu Vân về lớp vọng lại

- Mày làm sao đấy? Đụng ngã người ta thì đến đỡ dậy mà xin lỗi đi chứ. Cứ đứng đực ra như thằng thiểu năng! - Người lên tiếng là Nhung

Nói qua về cái Nhung, sau 1 vài xích mích từ thời cấp 1 nhưng sau 1 kì lớp 6 thì bọn tôi nói chuyện khá hợp, nên dần dần mấy cái chuyện kia bị lãng quên lúc nào không hay. Tính tình con này khá hay tuy nhiên lại hơi giống con trai nên bọn tôi, Duy lùn, Giang còi coi nó như người anh em vậy.

Lủi thủi lê thân xác về chỗ ngồi nhưng đầu óc của tôi nó đang ở bên kia của bờ tường. Day dứt, trách bản thân sao những lúc bình thường thì linh hoạt, cứ động đến gái là đầu óc trì trệ như vậy.

- Aizzzz!! Tôi vò đầu thở dài

- Cái gì? Cậu kia lên bảng làm câu này cho tôi - Tiếng cô Mai vang lên phá vỡ sự mộng mơ của tôi

- Dạ.. em .. Tôi ấp úng trước tiếng cười ầm ĩ của lớp

- Không em gì cả, lên bảng làm bài này cho tôi.

- Dạ thưa cô em làm xong rồi ạ - Sau 5 phút tôi đã xử lí xong bài toán và đi về chỗ.

- Cậu cẩn thận không tôi ghi vào sổ đầu bài đấy nhé, tập trung học đi.

Mịa đang không để ý thì bị gọi, may mà kiến thức này tôi đã học trước nên cũng không khó lắm. Vừa về đã bị thục 1 cái vào mạn sườn :

- Gớm! bị say nắng rồi à hahaa - Cái Nhung phía sau quay lên trêu tôi

- Tương cái gì, mày tin tao tương cái thước vào đầu mày không? Tôi cáu quay xuống lườm

- Này, này ngõ đi. Tao đố đấy – Đang lè lưỡi Kut3 đáng yêu thì tự dung nó trợn mắt làm tôi hốt hoảng.

- Rồi, rồi mày nhất …. Tôi quay lên mặc kệ cái Nhung và thằng Duy đang chém gió phía sau

Các tiết học sau đó cứ lờ mờ trôi đi, tôi cũng chẳng lọt tai được tí kiến thức nào của các cô giáo. Sau 2 tiếng vật lộn chúng tôi cũng được về nghỉ ngơi để chiều này đến học tiếp ( 1 tuần chúng tôi có 2 buổi học chiều tăng cường ). Trong người quá bí bức vì 1 cái gì đó chèn áp trong lòng, tôi đạp vào cánh cửa hét lên “Con mẹ nó”

Á………………..á – Tiếng hét làm tôi lặng người
 

Thread statistics

Created
MQuiz,
Last reply from
MQuiz,
Replies
23
Views
1,333
Back
Top