ngẫm lại thấy mình là người không thông minh

ngongao

Senior Member
Suốt bao nhiêu năm em đã bị ru ngủ rằng mình là kẻ rất thông minh, dù cho hồi đi học thành tích cao nhất của em chỉ là giải ba toán học cấp thành phố, từ đó em luôn cảm giác hãnh diện về bản thân cho đến khi gặp những người thực sự giỏi hơn mình, tiếp thu kiến thức nhanh hơn mình, cảm thấy mình chả là cái gì cả. Bây giờ em đang học cách chấp nhận bản thân, chấp nhận mình là một kẻ kém cỏi tầm thường để có thể đi xa hơn. Tâm sự của một đứa vừa bị cuộc đời vả cho một cái lần đầu tiên
 
Suốt bao nhiêu năm em đã bị ru ngủ rằng mình là kẻ rất thông minh, dù cho hồi đi học thành tích cao nhất của em chỉ là giải ba toán học cấp thành phố, từ đó em luôn cảm giác hãnh diện về bản thân cho đến khi gặp những người thực sự giỏi hơn mình, tiếp thu kiến thức nhanh hơn mình, cảm thấy mình chả là cái gì cả. Bây giờ em đang học cách chấp nhận bản thân, chấp nhận mình là một kẻ kém cỏi tầm thường để có thể đi xa hơn. Tâm sự của một đứa vừa bị cuộc đời vả cho một cái lần đầu tiên
mình từng là thủ khoa cấp 1, 2 và cả đại học nhưng tự thấy mình cùi bắp bỏ mẹ đây fen
 
Suốt bao nhiêu năm em đã bị ru ngủ rằng mình là kẻ rất thông minh, dù cho hồi đi học thành tích cao nhất của em chỉ là giải ba toán học cấp thành phố, từ đó em luôn cảm giác hãnh diện về bản thân cho đến khi gặp những người thực sự giỏi hơn mình, tiếp thu kiến thức nhanh hơn mình, cảm thấy mình chả là cái gì cả. Bây giờ em đang học cách chấp nhận bản thân, chấp nhận mình là một kẻ kém cỏi tầm thường để có thể đi xa hơn. Tâm sự của một đứa vừa bị cuộc đời vả cho một cái lần đầu tiên
e chưa được mức lương 350tr thì đừng lập thớt nhảm :doubt:
 
Mình thủ khoa mẫu giáo, đấm ko biết bao nhiêu thằng khóc nhè, giờ thì chạy xe ôm với đi bốc vác :doubt:
 
Suốt bao nhiêu năm em đã bị ru ngủ rằng mình là kẻ rất thông minh, dù cho hồi đi học thành tích cao nhất của em chỉ là giải ba toán học cấp thành phố, từ đó em luôn cảm giác hãnh diện về bản thân cho đến khi gặp những người thực sự giỏi hơn mình, tiếp thu kiến thức nhanh hơn mình, cảm thấy mình chả là cái gì cả. Bây giờ em đang học cách chấp nhận bản thân, chấp nhận mình là một kẻ kém cỏi tầm thường để có thể đi xa hơn. Tâm sự của một đứa vừa bị cuộc đời vả cho một cái lần đầu tiên
Phải rõ 1 việc, càng ra đời càng thấy trời đất này rộng lớn, mình chỉ là 1 hạt bụi nhỏ nhoi, người giỏi trên mình vô vàn. Tuy nhiên phải tự tin ở bản thân, đến bạn còn ko tin ở giá trị của bạn thì chả đứa nào tin bạn hết :big_smile:
 
Hình như thông minh kiểu học hành, nhưng ra đời không va chạm, ngại thử cái mới, tư duy an toàn... thì sẽ không thành công phải ko các thím?
Book smart kiểu thím nói vẫn thành công được chứ, nhưng chỉ ở mức trên trung bình thôi. Tức là có nhà có xe, địa vị vừa vừa, có thể cho con cái du học, có vài ba BĐS phòng thân lúc già.
Còn để gầy dựng cơ nghiệp ngàn tỉ, làm cha thiên hạ thì không thể thiếu street smart đâu :sexy_girl:
 
Book smart kiểu thím nói vẫn thành công được chứ, nhưng chỉ ở mức trên trung bình thôi. Tức là có nhà có xe, địa vị vừa vừa, có thể cho con cái du học, có vài ba BĐS phòng thân lúc già.
Còn để gầy dựng cơ nghiệp ngàn tỉ, làm cha thiên hạ thì không thể thiếu street smart đâu :sexy_girl:

Cái này sai rồi nhé. Họ hàng, hàng xóm nhà mình có nhiều người khởi nghiệp. Đặc điểm chung của họ là có mối làm ăn rồi. Không ai tự nhiên mở công ty cả. Họ có mối mua hàng rồi thì họ mới mua máy móc, thuê người, mở công ty sản xuất.
 
Book smart kiểu thím nói vẫn thành công được chứ, nhưng chỉ ở mức trên trung bình thôi. Tức là có nhà có xe, địa vị vừa vừa, có thể cho con cái du học, có vài ba BĐS phòng thân lúc già.
Còn để gầy dựng cơ nghiệp ngàn tỉ, làm cha thiên hạ thì không thể thiếu street smart đâu :sexy_girl:
Thím nói chuẩn. Cái này mình rút ra từ bản thân mình. Học sách vở thì rất nhanh, làm văn phòng cũng good, nhưng bắt tay làm thực tế cái gì đó thì không biết bắt đầu từ đâu, đơn giản như mở cái quán cà phê, lập tài khoản trade coin... cũng mò mãi.

Dù sao thì nhìn ra vấn đề cũng giải được nửa bài toán rồi, nên mình đang chủ động làm hành chính ít lại và tăng thời gian đi ra ngoài giao lưu :D
 
Mỗi lần suy nghĩ/bị áp lực mà Ma cũng bị rụng tóc nên được ông khám bệnh hồi bé tống vào hội người yếu hơn bình thường. :rolleyes:
 
Back
Top