Mẹ em thì từ xưa đến nay không ai nói được, lúc nào cũng dở cái lý ra để nói, bất kỳ ai có góp ý nói lại là mẹ lại bù lu bù loa lên luôn. Em biết tính mẹ em nên chẳng dám nói, có nói cũng bị chửi sấp mặt. Nhiều khi gia đình có chuyện lớn ngồi bàn với nhau, mặc dù hỏi ý kiến từng người nhưng em mà trái ý là bị đốp luôn. Rồi cuối cùng mọi việc vẫn do mẹ em quyết, ý kiến mọi người cũng bằng thừa. Em tự hỏi sao mẹ em lại như thế, sao đối xử với em, với vợ chồng em như thế.
Nhiều lúc em chỉ ước mình biến mất, không ai nhớ mình, biết mình là ai, vợ con cũng thế, không nhớ gì đến mình, có được cuộc sống khác tốt đẹp hơn, không thương, không khổ khi nhớ rằng em đã từng tồn tại trên cõi đời này.
Thực tại nó nghiệt ngã. Có lẽ rằng từ trước đến nay em quá nhu nhược. Hy vọng lần này sẽ mở ra cho vợ chồng em một lối thoát.