Một tuần trôi qua êm đềm, bận rộn với công việc, gia đình và sắp xếp lại cuộc sống nên không có thời gian để suy nghĩ hay trăn trở gì. Thật ra đến giờ vẫn thấy bình thường. Nhưng trưa hôm qua, nằm miên mang, bỗng dưng mơ một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ đó mình quay lại con đường vào nhà gấu nhỏ ở quê, đúng cái ngày đầu tiên hai đứa hẹn hò, còn mình thì chật vật tìm đường vào nhà em ở một vùng quê lạ. Một đứa ở thành phố, chỉ quen với số nhà, tên đường rõ ràng như mình lúc đó lại phải băng băng qua những cánh đồng, con hẻm, rẽ trái, rẽ phải theo lời gấu nhỏ hướng dẫn vẫn phải mất 20 phút để đi từ cổng làng vào đến nhà. Đón chào mình là cả nhà gấu nhỏ ở trước cổng, mọi người đều hiền và hiếu khách, nhưng cảm giác trịnh trọng như sắp giao con gái tới nơi vậy. Giờ nghĩ lại còn thấy bâng khuâng, và lời trách móc của em: "
Đến trước nhà em rồi, em không gọi lại thì anh còn định rẽ trái hay phải nữa đây?".
"
Rẽ vào tim em!" - Mình thoáng nghĩ vậy, nhưng rồi chỉ cười, mang nón bảo hiểm cho gấu nhỏ, chào và xin phép gia đình để đưa em đi chơi.
Hai đứa lòng vòng thị trấn nhỏ bên cạnh ngôi làng, gấu nhỏ kể cho mình nghe về từng ngóc ngách của tuổi thơ em ở nơi đây. Mọi câu nói vẫn còn vang vọng trong đầu mình ngay lúc này.
- Đây là trường cũ của em, nhiều quán xá anh nhỉ! Nhưng bọn em chả bao giờ ăn ở đây, toàn đi thật xa để ăn. Chắc là để dành bây giờ ăn với anh. Mình thử nha!
- Lúc nhỏ chị em hay đưa em đi chơi ở khu vui chơi này nè, mấy năm không để ý, vậy mà giờ nó trông hoang tàn nhỉ, có lẽ người ta bỏ nó rồi.
- Trên con đường này có tiệm bánh hồi bé hay ăn, không biết bây giờ còn không? Anh tìm cùng em đi, nó tên "....".
- Bánh canh ở đây là ngon nhất cả thị trấn này đấy!
- ...
Mình thì yên lặng nhìn gấu nhỏ qua gương chiếu hậu. Có lẽ đó là những ngày tháng yên bình nhất mình từng trải qua. Không còn có khái niệm thời gian lúc đó nữa cho đến khi cả mình vào tháp đồng hồ ngay giữa quảng trường. Vậy mà đã 11 giờ đêm, mới quay lại hỏi em:
- 10h em phải về nhỉ?
- Dạ!
- Nếu về trễ thì có sao không?
- Trễ thì bố đã gọi cho em rồi, anh lo xa quá
- Em nhìn kìa, giờ trên tháp kia có đúng không vậy?
Em giật nảy, lấy vội điện thoại ra để kiểm tra, mình cũng thế.
- Trời ơi, em để chế độ yên lặng, mẹ gọi 8 cuộc rồi. Về thôi anh.
Em hoảng những vẫn cười tươi như hoa. "
Anh xem này" - em khoe tin nhắn của mẹ em cho tôi - "Mẹ lo".
Mình đèo em về, rồi ngủ lại một khách sạn gần đó để hôm sau về lại thành phố sớm để sắp xếp vài công việc gia đình.
Sáng sớm hôm sau mình có ghé lại nhà em, hai đứa trao nhau nụ hôn vội rồi mình về, hôm đó thị trấn nhỏ đầy nắng ấm. Trong lòng tôi cũng đầy nắng sau một vài lần đổ vỡ, cắm sừng, phản bội.
Hôm nay dậy sớm, lâu lắm rồi mới dậy sớm vì tính chất công việc. Đứng ở lầu 19 của chung cư X, nhìn ra thấy 1 vùng SG cũng đầy nắng, giống như hôm đó, cũng ấm, nhưng không còn nhau nữa. Mình đã tưởng mọi thứ sẽ rất sóng gió, khó khăn lắm nếu không còn nhau, mà giờ lại thấy nhẹ nhõm vô cùng, dù mình biết lòng còn rất thương em.
Mình đã tự hỏi nếu mình cố gắng thêm một tí, có thể trung hòa được cả hai không. Vì vốn dĩ có ai hợp nhau hoàn toàn đâu.
Định viết thêm vài dòng tâm sự, nhưng gấu lớn bắt đi rửa bát rồi.